- Bí thư, khách quý đến nhiều lắm, nếu như cùng ngồi lên chỉ sợ đài chủ tịch không đủ chỗ. Trần Kiến Dương đi đến bên cạnh Thích Phúc Lai rồi khẽ báo cáo.
Thích Phúc Lai đã nghĩ đến vấn đề này, hắn suy nghĩ một lát rồi nói với Trần Kiến Dương: - Vấn đề này anh nên liên lạc một chút, để cho bọn họ nới rộng đài chủ tịch. Anh nói cho bọn họ biết, nói là trước khi nghi thức bắt đầu phải giải quyết vấn đề này, phải hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là thêm vài vị trí mà thôi, tôi tin tưởng sẽ có người làm được.
Trần Kiến Dương đồng ý một tiếng rồi bước đi. Lúc này đủ mọi chuyện vặt vãnh tụ tập đến trước mặt Thích Phúc Lai, thế nhưng hắn vẫn trấn định tự nhiên chỉ huy các đơn vị sắp xếp có trật tựu. Bình thường những chuyện này phần lớn đều do người bên dưới đi làm, hắn chỉ cần hỏi kết quả là được, nhưng hôm nay có khác biệt rất lớn, thế nên thứ gì cũng phải thông qua tay hắn. Lúc này khí thế của một vị đại tướng chỉ điểm giang sơn đã quay lại, hắn tin tưởng dưới sự bày mưu nghĩ kế của mình thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng mà thôi.
Khi kim đồng hồ chỉ mười giờ, người được sắp xếp nghênh đón xe của lãnh đạo gọi điện thoại đến, nói là xe của bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong đã đi đến địa phương cách thành phố Lâm Hồ ba kilomet.
Thích Phúc Lai biết rõ thời gian thì nhanh chóng triệu tập bốn bộ ban ngành trong thành phố Lâm Hồ, nhanh chóng đi đến đường cao tốc.
Thích Phúc Lai đứng trên đường rẽ vào thành phố Lâm Hồ nhìn từng chiếc xe nối đuôi nhau đi đến, hắn nhanh chóng tiên lên nghênh đón.
Sân khấu đã làm xong, diễn viên đã vào chỗ, chỉ chờ người xem cuộc vui mà thôi.
Phải nói là dù nhìn dọc hay nhìn ngang thì sự phát triển của thành phố Lâm Hồ là cực kỳ đáng khẳng định. Lãnh đạo đi xe trên đường cao tốc, bọn họ nhìn ra cửa sổ, vài năm trước bọn họ đã đến nơi này, thế nhưng bây giờ khung cảnh không còn giống như trong ký ức của bọn họ nữa rồi.
Ngày xưa là đồng quê hoang vu, bây giờ cầu đường giao thoa, nhà cao tầng sừng sững, hoa cỏ lay động, cây xanh mát mắt, khu công nghiệp, khu hành chính, khu dân cư, khu vệ sinh, khu buôn bán, khu giáo dục...Với hình thức quá rõ ràng, hô ứng lẫn nhau, kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Chạy sâu vào nội thành thì đường lớn sạch đẹp thênh thang, khung cảnh tươi đẹp, hoa cỏ bốn mùa, một thành phố tràn đầy sinh thái và ngập tràn sức quyến rũ nhân văn ánh vào trong mắt mọi người.
Phải nói tình cảnh biến đổi trước mắt làm cho người ta khó thể nào tin nổi, đồng thời nó cũng nói rõ với các vị lãnh đạo: Thành Phố Lâm Hồ đang dùng hành động thực tế để cố gắng xây dựng chính mình thành khu kinh tế mới, thực hiện tư tưởng chỉ đạo hiện đại hóa, cố gắng thúc đẩy hoàn cảnh và năng lực chịu tải phát triển không ngừng.
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, thành phố Lâm Hồ không núi không khoáng sản, tất nhiên là thiếu thốn tài nguyên, công nghiệp có cơ sở kém, thế cho nên luôn tạo ra muôn vàn khó khăn để phát triển kinh tế. Thành Phố Lâm Hồ không dựa dẫm vào ai, hiệu triệu tất cả cán bộ đảng viên cố gắng công tác, giải phóng tư tưởng. Dựa theo chỉ thị tinh thần và sự chú trọng cao độ của tỉnh ủy với phương diện phát triển kinh tế, chúng tôi càng chú trọng đẩy mạnh phát triển, càng chú trọng trù tính chung, càng chú trọng yêu cầu dân sinh. Chúng tôi cố gắng mở rộng đối ngoại, tích cực mở rộng quy mô, đào sâu các sản nghiệp để gấp rút phát triển, vượt qua bình cảnh với khí thế mạnh mẽ, tạo dựng lên một cuộc chiến đấu phát triển kinh tế toàn diện.
- Chúng tôi nắm chặt phát triển kinh tế không buông lỏng, đồng thời còn huy động lực lượng của cả thành phố để chăm lo cho đời sống nhân dân, cố gắng tạo phúc cho hậu thế, thực hiện những đường lối phát triển đúng đắn và khoa học. Trong quá trình này chúng tôi liên tục cải tạo và thăng cấp các công ty xí nghiệp ô nhiễm nặng và tổn hao tài nguyên, xây dựng nhiều nhà máy nước thải. Nước xanh sạch chính là yêu cầu của thành phố chúng tôi, nếu các công ty không đạt điều kiện này, tất cả sẽ bị thanh lý ra ngoài thành phố Lâm Hồ.
- Với cơ sở hiện tại, chúng tôi áp dụng phương thức mời gọi các công ty xí nghiệp nổi tiếng trong nước và thường xuyên mở hội chợ đầu tư, bây giờ cùng thành phố Ngân Bằng liên hợp phát triển hành lang kinh tế, chính là một chuyển biến cụ thể trong phương hướng phát triển của thành phố chúng tôi... Thích Phúc Lai ngồi trên chiếc xe Toyota Coaster mới tinh, hắn khẽ giới thiệu với Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Lần này tỉnh ủy có bốn chiếc xe Toyota Coaster đi đến thành phố Lâm Hồ, đại bộ phận các vị thường ủy tỉnh ủy đều ngồi trên xe. Lúc này có nhiều lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủy đến tham gia nghi thức, có thể nói rõ sự coi trọng của cấp ủy chính quyền tỉnh với hành lang kinh tế ở thành phố Lâm Hồ là như thế nào.
Dưới tình huống bình thường thì Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong căn bản không ngồi cùng một xe, hai người đều là lãnh đạo một bộ ban ngành, đều có nhân viên phụ thuộc của riêng mình. Lúc này hai người cùng ngồi một xe, thật sự là một chuyện làm cho người ta kinh ngạc rơi mắt ra ngoài.
Sự thật khác thường nói rõ bên trong nhất định có vấn đề, Thích Phúc Lai nhìn nụ cười trên mặt Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, trong lòng thầm hiểu vì sao lần này bí thư và chủ tịch lại ngồi chung một xe.
Thích Phúc Lai nghĩ đến những hy sinh của chủ tịch Chử với mình, hắn không khỏi cảm kích, đồng thời lại cảm thấy có hơi đau trong lồng ngực.
Mặc dù nhiều chuyện Thích Phúc Lai đều có tính toán của mình, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt hắn có được sự ủng hộ của lãnh đạo, điều này là cực kỳ tốt.
Chủ tịch Chử cũng không phải là người thích cúi đầu, Thích Phúc Lai nghĩ đến tình cảnh lãnh đạo phải uất ức vì mình, mục đích là muốn mình vượt qua kiểm tra, ánh mắt hắn không khỏi nhìn lên người Vương Tử Quân ngồi cách đó không xa.
Vì trên xe có Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong thế cho nên Vương Tử Quân cũng không được ngồi phía trước. Lúc này Vương Tử Quân đang ngồi bên cạnh Lỗ Kính Tu, hắn ném ánh mắt hào hứng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Tâm tình của Vương Tử Quân lúc này có vui vẻ như biểu hiện hay không? Thích Phúc Lai có một suy nghĩ ác ý, khi hắn nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng nhìn về phía hắn.
Hai bên đột nhiên đối mặt làm cho Thích Phúc Lai chợt hoảng sợ, hắn có chút chột dạ, chuẩn bị nghiêng đầu đi. Đúng lúc này có một âm thanh vang lên trong đầu hắn: - Hai bên cũng đã rạch mặt, cần gì phải sợ hãi đối phương? Chính mình có sự giúp đỡ của chủ tịch Chử, bí thư Diệp cũng tôn trọng ý chỉ của chủ tịch Chử, hai bên phối hợp tốt với nhau, cho dù Vương Tử Quân muốn ép mình cũng không được.
Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà cảm thấy không còn mấy lo lắng, ánh mắt sáng như đuốc, ánh mắt không xe dịch mà nhìn thẳng về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười với Thích Phúc Lai. Hắn nhìn vào gương mặt của đối phương, hắn thấy đối phương cực kỳ xuân phong đắc ý. Tất nhiên vừa rồi hắn cũng nghe rõ những lời nói của Thích Phúc Lai với Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Vương Tử Quân cảm thấy những lời nói của Thích Phúc Lai về phương diện phát triển kinh tế như vậy là cực kỳ chính xác. Bây giờ thành phố Lâm Hồ đã có tích lũy kinh tế rất tốt, cần phải chú trọng vào các hạng mục trọng điểm, đây là hướng phát triển tất yếu của Lâm Hồ.
- Trưởng phòng Vương, ngài là người đẩy mạnh phát triển thành phố Lâm Hồ ở tỉnh Sơn Nam, tôi căn bản cực kỳ bội phục ngài ở phương diện đẩy mạnh kinh tế. Hôm nay ngài đến thành phố Lâm Hồ chúng tôi cũng không nên cất giấu kinh nghiệm, nhất định phải giúp đỡ chúng tôi một chút, chỉ điểm vài ý nghĩ phát triển kinh tế. Thích Phúc Lai mỉm cười nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.
Vẻ mặt người ngồi trên xe không chút biến đổi, thế nhưng ánh mắt lại có chút khác thường. Nếu như người khác nói ra những lời này, mọing. cảm thấy khá đường đột. Nhưng Thích Phúc Lai mở miệng lên tiếng, căn bản lại có ý nghĩa khác.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân vẫn trầm tĩnh như trước, nụ cười nhàn nhạt làm cho gương mặt không khác gì bình thường. Lão không mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn hai người Vương Tử Quân và Thích Phúc Lai.
Chử Vận Phong ngồi bên cạnh cũng không mở miệng, nhưng lão dùng ánh mắt nghiêm khắc hung hăng nhìn Thích Phúc Lai. Lão là lãnh đạo cũ của Thích Phúc Lai, lão biết rõ tính cách của Thích Phúc Lai, đây không phải chỉ là khiêu khích không thôi.
Tin tức Vương Tử Quân ép Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức không còn là bí mật trong tỉnh Nam Giang, hôm nay lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy đến Lâm Hồ tâng bốc Thích Phúc Lai, người này lại chủ động áp sát Vương Tử Quân, ý nghĩa là gì không cần nói cũng biết.
Nhưng Chử Vận Phong chỉ trừng mắt nhìn để Thích Phúc Lai không làm quá mức là được. Anh nói xem, Vương Tử Quân cứ nắm chặt Thích Phúc Lai không tha, Chử Vận Phong sao có thể vui vẻ được? Cũng nên để cho Vương Tử Quân đụng đầu vào tường, dù sao thì sự kiện này lão cũng có ý kiến trái chiều với Vương Tử Quân.
Còn Hoắc Quang Lĩnh và Đào Nhất Hành ngồi một bên thì bày ra tư thái sự việc không liên quan đến mình. Diệp Thừa Dân không có biểu hiện gì, thế cho nên bọn họ cũng không phát biểu ý kiến.
Người khác không nói lời nào nhưng Lỗ Kính Tu là minh hữu thân mật của Vương Tử Quân, hắn không thể không nói. Khi hắn đang định mở miệng thì Vương Tử Quân đã lặng lẽ cười lên tiếng: - Thành tích phát triển kinh tế của thành phố Lâm Hồ là quá rõ ràng, bây giờ nên vứt bỏ những ngành sản xuất tổn hao nhiều năng lượng và thành phẩm thấp, chú trọng sản nghiệp công nghệ cao, như vậy mới là bước lựa chọn chính xác. Tôi còn chưa được tìm hiểu về tình huống vận hành kinh tế của thành phố Lâm Hồ, khi nào đào sâu xem xét mới có thể hiểu cho rõ được, nhưng tôi tin tưởng thành phố Lâm Hồ nếu cứ đi theo phương hướng như vậy, nấht định có thể siêu quần xuất chúng trong con nước lớn phát triển kinh tế vào tương lai.
Vương Tử Quân nói rất nhiệt tình, hắn cũng không quan tâm đến lời nói khiêu khích của Thích Phúc Lai. Dù sao thì người ta đang ở vào thời khắc huy hoàng, hắn dù thế nào cũng phải có vài phần tôn trọng.
Thích Phúc Lai cười ha hả nói: - Cám ơn trưởng phòng Vương đã có lời bình về kinh tế thành phố Lâm Hồ, có lời khẳng định của trưởng phòng Vương, sau này tôi nhất định sẽ tràn đầy tin tưởng vào quá trình phát triển của Lâm Hồ.
Hai chữ "sau này" được Thích Phúc Lai nói rất trịnh trọng, giống như muốn thông qua phương thức này để nhắc nhở Vương Tử Quân, Lâm Hồ là do Thích Phúc Lai hắn định đoạt, tương lai hắn cũng là người chỉ điểm giang sơn ở thành phố Lâm Hồ.
Tiếng cười lanh lảnh của Thích Phúc Lai làm cho bầu không khí trên xe có chút nhộn nhạo, nhưng khi thấy người khác không mở miệng thì hắn cũng phải dừng cười. Khi mà mọi người cảm thấy bầu không khí trên xe có chút xấu hổ, đoàn xe chợt chậm rãi dừng lại.
Vì chuẩn bị cho nghi thức khởi công lần này mà thành phố Lâm Hồ căn bản chuẩn bị cực kỳ tinh tế. Xe của nhóm người Vương Tử Quân trực tiếp lái vào khách sạn Lâm Hồ, cho các vị lãnh đạo tỉnh ủy vừa rồi di chuyển mệt mỏi có chút thời gian hồi phục.
Sau khi vừa rửa mặt xong thì Lỗ Kính Tu đi đến phòng của Vương Tử Quân, hắn khoát tay cho nhân viên khách sạn rời đi, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, Thích Phúc Lai này quá không ra gì, nói như vậy có nghĩa là gì? Rõ ràng là đánh rắn dập đầu, ra tay ổn mạnh và hung ác, căn bản không nương tay nhân từ.
Lỗ Kính Tu đến đây rõ ràng là vì an ủi mình, Vương Tử Quân căn bản cười cười nói với Lỗ Kính Tu: - Miệng trên mặt anh ta, thế nên anh ta thích nói gì cũng chẳng cần quan tâm.
Lỗ Kính Tu nhìn gương mặt Vương Tử Quân rất tốt, hắn cũng không nói gì thêm. Sau khi hai người trao đổi với nhau vài vấn đề thì thời gian xuất phát đã đến. Khi đi đến bậc cầu thang thì Vương Tử Quân nói với Lỗ Kính Tu: - Hôm nay hai người chúng ta chỉ đến phối hợp diễn xuất, cần nhìn là được, không cần phải nói gì.
Lỗ Kính Tu khẽ gật đầu, hắn có chút nghi hoặc. Hắn thấy Vương Tử Quân chính là một vị lãnh đạo cực kỳ cao tay, thế nhưng đối phương dù sao cũng còn trẻ tuổi, không biết chải chuốt lông cánh của mình. Lúc này Vương Tử Quân nói những lời như vậy, không phải còn có chiêu gì chế địch nữa sao?
Lỗ Kính Tu căn bản cảm thấy rất khó hiểu, lúc này Vương Tử Quân sao còn chưa phát hiện ra tình cảnh Thích Phúc Lai đang chuẩn bị cười vào mặt mình? Thời gian cũng không còn nhiều cho Lỗ Kính Tu có thể tiếp tục suy nghĩ mông lung, hắn cùng Vương Tử Quân đi xuống đại sảnh khách sạn, hai bên dừng lại một phút chờ Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong sóng vai đi ra với vẻ mặt sáng láng, biểu hiện cực kỳ ăn ý.
Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy Lâm Hồ, hắn căn bản bảo trì khoảng cách thích hợp với hai vị lãnh đạo, căn bản không bao giờ rời xa. Mặc dù hắn cúi đầu gập lưng, thế nhưng lại liên tục cười nói, vẻ mặt vui vẻ.
- Trưởng phòng Vương, mời ngài sang bên này. Người được sắp xếp chuyên làm bạn với Vương Tử Quân chính là trưởng phòng tổ chức thị ủy Lâm Hồ Vân Thương Chi. Người này liên tục nở nụ cười, động tác lại rất cung kính, thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác như qua loa cho xong.
Mọi người vẫn lên chiếc xe Toyota Coaster, xe chạy trên đường lớn của thành phố Lâm Hồ, đi đến nơi diễn ra nghi thức đặt nền móng cho hành lang kinh tế ở phía tây thành phố. Vì lộ tuyến đã được sắp xếp sẵn, thế cho nên đường xá đẹp đẽ ngăn nắp, căn bản là di chuyển rất nhanh.
Từ bên ngoài nhìn vào thấy khung cảnh nơi diễn ra nghi thức đặt nền móng cực kỳ đẹp đẽ, cờ màu tung bay, có hàng trăm cái khinh khí cầu màu đỏ thẫm, bên trên khinh khí cầu có hàng trăm biểu ngữ giống như những hàng ruy băng đẹp đẽ đang vui vẻ múa lượn trên bầu trời.
- Công ty Điện Tử Thần Trí nhiệt liệt chúc mừng lễ khởi công hành lang kinh tế Lâm Hồ Ngân Bằng!
- Khu công nghệ Chế Thần nhiệt liệt chúc mừng lễ khởi công thành công thắng lợi.
- Công ty điện tử Hướng Vân chúc mừng lễ khởi công hành lang kinh tế... Vương Tử Quân nhìn những dòng biểu ngữ chúc mừng của các xí nghiệp nổi tiếng mà không khỏi lau mắt nhìn với Thích Phúc Lai. Những công ty xí nghiệp kia không phải nhỏ, cũng không phải nói một hai câu là đến tham gia cho được.