Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Chân Nhi căn bản hiểu rõ lực ảnh hưởng của Chữ Vận Phong ở tỉnh Nam Giang. Tuy nàng căn bản không tiếp xúc với đám người ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng nàng cũng biết lực ảnh hưởng của đối phương ở tỉnh Nam Giang này căn bản không phải chỉ là lớn như bình thường.

Diệp Thừa Dân là nhân vật lợi hại trong mắt nhiều người, hơn nữa còn có vị trí bí thư tỉnh ủy Nam Giang, rõ ràng không thể nào xem thường. Thế nhưng lúc này công tác cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức với Chữ Vận Phong ở Nam Giang mà thôi.

Lúc này Chữ Vận Phong đến chúc thọ mẹ Chu Tiến Liên, rõ ràng là một tín hiệu quá rõ trong chính đàn của tỉnh Nam Giang. Lần này chủ tịch Chử đang muốn giúp cho Chu Tiến Liên, nếu có được sự giúp đỡ của chủ tịch Chử, như vậy Chu Tiến Liên sẽ thất bại được sao?

Nhưng khi nghĩ đến gương mặt luôn mỉm cười của Vương Tử Quân, Tào Chân Nhi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Vương Tử Quân không phải là người thường, hắn không dễ dàng thất bại, hơn nữa sự kiện này do hắn tự khơi ra.

Chẳng lẽ Vương Tử Quân đến tỉnh Nam Giang và trở nên hồ đồ sao? Theo những gì Tào Chân Nhi biết về Vương Tử Quân, người đàn ông này ngoài cá tính đặc bêệt thì thật sự là một kẻ tinh ranh, cái gì nhìn cũng lọt vào trong mắt, hiểu rõ nhiều thứ. Trước mặt người này căn bản thứ gì cũng là trắng tinh trong suốt, một người như vậy sẽ phạm vào sai lầm cấp thấp thế sao?

- Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Thế này nhé, mười giờ em sẽ đến đón chị, chúng ta cùng đi đến nhà của chánh án Chu.

Tào Kha Nhi nhìn vẻ mặt có chút trầm mê của Tào Chân Nhi, thế là nàng cũng không chờ Tào Chân Nhi đồng ý, nàng tự tiện vung tay làm chủ.

- Như vậy cũng được.

Tào Chân Nhi đang khá nhàn rỗi, nàng mở miệng đồng ý. Nhưng nàng suy xét lại cẩn thận, thế là giữ lấy tay em họ rồi nói:

- Kha Nhi, chuyện thần tiên đánh nhau thì em không nên tham dự vào, như vậy không có gì là tốt với em cả.

- Chị, em biết rồi, em đi đây.

Tuy trong miệng đồng ý lời của mình, thế nhưng Tào Chân Nhi thấy đối phương căn bản là không nghe lọt tai. Mặc dù nàng không thích thái độ không quan tâm của Tào Kha Nhi, thế nhưng Tào Kha Nhi cũng là một người lớn, cũng có cách nhìn của riêng mình.

- Em đi đâu vậy?

Khi thấy Tào Kha Nhi đi ra ngoài thì Tào Chân Nhi vội vàng hỏi.

- Em đi đến văn phòng tỉnh ủy đưa văn kiện, sẽ về ngay.

Tào Kha Nhi căn bản là rất quen thuộc văn phòng tỉnh ủy, hai năm qua nàng liên tục đưa văn kiện đến nơi này. Nàng là người được nuông chiều từ bé, cũn không phải là người có tính cách chạy việc, nhưng nàng cam tâm tình nguyện đến địa phương thần bí và uy nghiêm này, hơn nữa trong lòng còn có một mục đích luôn được giữ kín: Nàng thích kết giao với người ở nơi này. Trong mắt nàng thì người trong quan trường như thi thấu thể thao, phần lớn là nhân vật tinh anh, rất lợi hại.

Tào Kha Nhi căn bản không dám tùy tiện, nàng không quan tâm với các chuyện nhỏ chung quanh, thế nhưng lại rất trưởng thành ở phương diện hôn nhân của mình. Tất nhiên điều quan trọng nhất là nàng cần tìm một người đàn ông tương lai vô hạn để gửi thân, nàng kiên định cho rằng trên đời này luôn có những sự việc liên quan trực tiếp và ảnh hưởng đến nhau, nàng cần phải làm chuyện lớn cả đời của mình cho thật tốt mới được.

Những năm qua Tào Kha Nhi đã thấy được vài người đàn ông, nàng không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ về họ. Tóm lại nàng có nhiều nhân tuyển, căn bản là không đáp ứng xuể, nhưng bọn họ căn bản không thể nào được như nàng ước nguyện, thế nên kết quả cuối cùng là sức cùng lực kiệt, hào hừng bừng bừng năm xưa đã cạn.

- Chị Triệu, chị đi bận rộn làm gì vậy?

Tào Kha Nhi gõ cửa đi vào phòng, nàng nhanh chóng bước đến bên cạnh một người phụ nữ trung niên rồi khẽ hỏi.

Người phụ nữ trung niên kia thấy người đến là Tào Kha Nhi thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, lúc này nàng khẽ vẫy tay với Tào Kha Nhi rồi dùng giọng thân mật nói:

- Kha Nhi, ngồi đi, tôi còn bận rộn gì nữa chứ? Chỉ là làm công tác thống kê báo cáo lên trên mà thôi.

- Ôi, tôi thấy chị quá mệt mỏi rồi, may mà có em đến, nếu không thì chị có mà bận rộn hơn.

Tào Kha Nhi nói rồi đặt tài liệu lên bàn.

Chị Triệu căn bản không nhìn những tài liệu mà Tào Kha Nhi đưa đến mà cười nói:

- Kha Nhi, đã lâu rồi em không đến chỗ chị, có phải cảm thấy chỗ chị không có gì hay không?

- Chị Triệu, chị nói vậy là oan uổng cho em, em hận không thể đến đây mỗi ngày ấy chứ, nhưng rõ ràng là thân bất do kỷ. Tính tình của lãnh đạo đơn vị em lúc này không tốt, em nào dám lén lút chạy đi được?

Tào Kha Nhi tuy bị chị Triệu nói trúng tâm sự thế nhưng lại mở miệng không chịu thừa nhận.

- Được rồi, nha đầu này đúng là cái gì cũng nói được.

Chị Triệu nói rồi lôi từ trong ngăn kéo ra hai bịch ô mai đưa cho Tào Kha Nhi:

- Lần trước chị giới thiệu Tiểu Lý cho em, em thấy thế nào?

- Ôi chị Triệu, người ta là công tử bạc triệu, bố anh ấy là người làm ăn thành đạt, nhà có năm sáu chiếc xe đẹp đẽ, nếu có thể đến nhà người ta, thật sự là hạnh phúc lớn.

- Chị, em còn chưa muốn trói buộc mình sớm như vậy.

Tào Kha Nhi căn bản không có hứng thu với tên họ Lý kia, thế nhưng nàng lại căn bản không dám nói sự thật, thế nên căn bản mở miệng theo kiểu như vậy.

Chị Triệu thấy Tào Kha Nhi nói như vậy thì cười:

- Nha đầu, chị là người từng trải, chị nói cho em biết, con gái lớn như rau ngoài chợ, phải làm sao buôn bán cho sớm, nếu qua thời điểm thì căn bản không còn được tươi mới.

- Đến khi đó em sẽ thấy, căn bản là đàn ông tốt đều lấy người khác hết rồi.

Chị Triệu nói làm cho hai người cùng cười lớn, Tào Kha Nhi nghịch nghợm bỏ ô mai vào miệng, sau đó cười:

- Chị Triệu, hôm nay em còn có chuyện, không mời ngài đi dùng cơm được, lần sau em sẽ đến tìm chị.

- Lần sau nhớ liên lạc điện thoại.

Chị Triệu dù không muốn thả Tào Kha Nhi đi, thế nhưng khi thấy Tào Kha Nhi vui vẻ bỏ đi thì cũng có chút thoải mái ấm áp.

Khi rời khỏi phòng làm việc của chị Triệu, Tào Kha Nhi đi xuống dưới lầu. Khi nàng đi trên hành lang, chợt thấy một người trẻ tuổi cầm văn kiện đi đến:

- Chào Tào Kha Nhi.

Tào Kha Nhi thấy người kia thì thầm kêu khổ, thật sự là oan gia nhỏ hẹp, thế nhưng nàng vẫn phải cười tươi nói:

- Lý Quýnh Lĩnh, anh đang bận rộn gì vậy?

- Lát nữa sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, tôi có văn kiện phải đưa qua đây.

Lý Quýnh Lĩnh thấy Tào Kha Nhi thì hai mắt tỏa sáng giống như trời hạn gặp mưa.

- Vậy thì anh tranh thủ đi thôi, đỡ làm cho lãnh đạo phải chờ.

Tào Kha Nhi bây giờ rất muốn bỏ mặc tên họ Lý này để chạy đi, thế nhưng khi thấy đối phương có nhiệm vụ cần phải làm thì tranh thủ thời gian dùng giọng biết thời biết thế nói.

- Không cần, hội nghị thường ủy còn vài phút nữa mới tổ chức, căn bản cũng không có nhiều thứ tương quan, không cần vội vã như vậy.

Lý Quýnh Lĩnh dùng giọng đắc ý nhấc tài liệu trên tay mình lên nói:

- Bố anh gần đây xây dựng khu du lịch, nếu không cuối tuần chúng ta đi chơi nhé? Kha Nhi, chỗ đó thật sự rất đẹp, nhiều thứ để tham quan.

- Cám ơn anh, khi nào em có thời gian cái đã, bây giờ đơn vị em đang bận rộn lắm.

Tào Kha Nhi căn bản không thích Lý Quýnh Lĩnh, thế nhưng nàng cũng không muốn đắc tội với đối phương.

Lý Quýnh Lĩnh căn bản luôn thuận hòa với Tào Kha Nhi, hắn cười nói:

- Đừng lo, công tác của đơn vị em sẽ nhanh chóng hết bận rộn thôi.

Lý Quýnh Lĩnh vừa nói vừa nhìn qua cửa sổ xuống bãi đậu xe bên dưới, sau đó nuốt nước miếng nói:

- Kha Nhi, anh không thể tiếp tục trò chuyện với em, bí thư Phùng của thành phố Ngân Bằng đã đến, anh phải đi lên đưa tài liệu.

Tào Kha Nhi nhìn Lý Quýnh Lĩnh vội vàng bỏ đi mà ánh mắt không khỏi đưa sang người vị bí thư đã giải vây cho mình rất đúng lúc. Nàng thấy một người đàn ông trung niên đi ra khỏi chiếc Audi, gương mặt hơi gầy, tràn đầy uy nghiêm.

Tào Kha Nhi đã gặp người đàn ông kia trên tivi, lúc này gặp mặt càng cảm thấy đối phương có thêm vài phần uy nghiêm.

Sau khi bí thư Phùng đi vào cửa thì một chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe chuyên dụng của tỉnh ủy, một người thư ký đi xuống, cửa xe mở ra, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Lục Trạch Lương với cơ thể mập mạp đi ra khỏi xe.

Tào Kha Nhi thấy trưởng phòng Lục Trạch Lương đi về phía khu nhà thường ủy tỉnh ủy, nàng không khỏi cảm thấy mình có một ý nghĩ rất hay. Nàng đem bí thư Phùng và trưởng phòng Lục so sánh với nhau, cảm thấy rất đối lập. Lúc này bí thư Phùng có gương mặt uy nghiêm, chủ tịch Lục thì cúi đầu, giống như có quốc gia đại sự gì đó cần phải giải quyết.

Khi Tào Kha Nhi cảm thấy hai người kia căn bản là rất đối lập, một chiếc xe dừng lại, trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy Từ Xuân Chi đi ra bên ngoài. Đây là nữ thường ủy duy nhất của tỉnh Nam Giang, tuy đã có tuổi nhưng bảo dưỡng sắc đẹp rất tốt, nhìn qua mới hơn ha mươi tuổi, rõ ràng là một người phụ nữ yểu điệu duyên dáng.

Tào Kha Nhi thấy Từ Xuân Chi đi vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy và nhân viên công tác cung kính đứng dạt sang hai bên, thế là nàng cảm thấy hâm mộ, đồng thời bàn tay nhỏ xiết chặt, thầm hạ quyết tâm sau này phải đạt đến độ cao như trưởng phòng Từ.

Khi Tào Kha Nhi đang thầm hạ quyết tâm, một hình bóng trẻ tuổi từ phương xa đi đến. Tào Kha Nhi vốn không chú ý đến đối phương, thế nhưng khi thấy đối phương hiên ngang ưỡn ngực đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, nàng không khỏi nhìn vào một cách chuyên chú.

Người đàn ông này khá cao, hắn hiên ngang ưỡn ngực đi vào khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, nhìn qua lại có thêm vài phần uy nghiêm. Người này tuy nhỏ tuổi hơn nhiều so với các vị thường ủy tỉnh ủy khác, thế nhưng lại đầy hiên ngang khí thế, căn bản là mạnh mẽ hơn người.

Tào Kha Nhi nhìn bảo vệ cúi đầu chào, nàng chợt biết đối phương là ai: Là Vương Tử Quân. Người này chính là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân mới đến Nam Giang sao?

Vương Tử Quân đi đứng cực kỳ anh tuấn tiêu sái, trong đầu Tào Kha Nhi xuất hiện ý nghĩ như vậy, nàng chợt cảm thấy trống ngực đập vang dội, trong lòng như nổi sóng.

Đây là lần thứ hai Vương Tử Quân đi đến phòng họp tượng trưng cho quyền lực cao cấp nhất của tỉnh Nam Giang. Khi hắn đẩy cửa đi vào, có vài vị thường ủy tỉnh ủy ngồi ở chỗ này. Hắn ngồi xuống vị trí của mình, cảm thấy đám thường ủy tỉnh ủy đang ném ánh mắt về phía mình.

- Bí thư Vương, khi nào ngài rảnh thì đến thành phố chúng tôi thị sát công tác một chút.

Bí thư thành phố Ngân Bằng là Phùng Chiêu Luân chờ Vương Tử Quân ngồi xuống sau đó dùng giọng tươi cười hớn hở nói.

Vương Tử Quân căn bản đã từng uống hai ly với Phùng Chiêu Luân ở bữa tiệc chào mừng đến Nam Giang nhận chức, căn bản cũng không có kết giao gì khác. Phùng Chiêu Luân và Vương Tử Quân đều là thường ủy tỉnh ủy, nhưng Phùng Chiêu Luân căn bản là người có vị trí cao hơn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Bí thư Phùng, đơn vị tôi còn đang rối rắm chưa hoàn toàn ổn đinh, vài ngày nữa tôi sẽ đến thăm ngài.

Vương Tử Quân nói lời không kiêu ngạo không xu nịnh, vẻ mặt lạnh nhạt. Phùng Chiêu Luân ở bên kia cười ha hả nói:

- Tôi can bản là quét đường trải thảm chờ ngài, kính xin bí thư Vương cũng đừng để cho chúng tôi chờ quá lâu.

Khi hai người Vương Tử Quân và Phùng Chiêu Luân đang trò chuyện với nhau, người khác nhanh chóng đưa mắt nhìn đến, nhưng ngay sau đó thì mọi người lại di chuyển ánh mắt lo việc của mình. Lúc này trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương hý hoáy ghi chép, chính ủy phân khu tỉnh Nam Giang là Triệu Quảng Binh laij xem xét văn kiện.

- Mọi người có vẻ bận rộn nhỉ?

Cửa phòng lại mở, Chữ Vận Phong đi vào với gương mặt vui vẻ.

Khi thấy Chữ Vận Phong đi vào thì Phùng Chiêu Luân và Lục Trạch Lương hầu như đứng lên cùng lúc để chào hỏi, Từ Xuân Chi ở bên cạnh lanh đứng lên cười nói:

- Chủ tịch Chử, trước đó ngài cho ra yêu cầu chúng tôi phải đưa tin về phương diện điều chỉnh hệ thống kinh tế tỉnh Nam Giang, chúng tôi đã hoàn thành, hôm nay ngài cũng nên thực hiện lời hứa của mình chứ?

- Ha ha ha, trưởng phòng Từ, chị có trí nhớ rất tốt. Được rồi, hôm nay tôi sẽ thực hiện lời hứa, mời các đại công thần dùng bữa cơm.

Chữ Vận Phong vỗ đầu rồi cười ha hả nói với Từ Xuân Chi.

Những vị thường ủy tỉnh ủy khác căn bản là không thể nào nắm bắt được thời thế và có ưu thế tốt như Từ Xuân Chi. Trưởng phòng Từ là một cán bộ nữ, đến được vị trí hôm nay thì không còn là kẻ non nớt trong quan trường. Nàng có kinh nghiệm phong phú, biết làm sao để là một hạ cấp vĩ đại, vì lãnh đạo căn bản là người luôn quên đi những hứa hẹn của mình, thế cho nên cũng không nên nhắc làm gì.

Nhưng hôm nay Từ Xuân Chi phải nhắc lại, vì trước đó Chữ Vận Phong chỉ hứa mời cơm mà thôi. Làm quan đến cấp tỉnh thì một bữa cơm đáng gì? Từ Xuân Chi chỉ xem đó là vật dẫn để làm sinh động bầu không khí mà thôi. Quả nhiên lời nói của Từ Xuân Chi làm cho bầu không khí của phòng họp trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Chữ Vận Phong ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên bên trái, hai hàng chân mày khẽ nhăn lại vì lúc này phó bí thư Diêu Trung Tắc còn chưa đến, thế nhưng chút biểu hiện này chỉ lóe lên rồi chợt vụt tắt.

Theo thế cục vào lúc này, một trận chiến kinh tâm động phách giữa Chữ Vận Phong và bí thư Diệp Thừa Dân căn bản là không thể nào tránh khỏi. Lão cảm thấy phiền lòng vì gần đây Diệp Thừa Dân luôn tỏ ra trung dung, chưa từng ngồi lệch vị trí, thái độ này sao không rõ ràng cho được?

Chữ Vận Phong bắt chuyện một câu với chính ủy phân khu Triệu Quảng Binh, sau đó ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân. Khi lão nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng nhìn lão, hai bên cùng trao đổi ánh mắt.

Chữ Vận Phong là một vị chủ tịch tỉnh, ánh mắt có vài phần uy nghiêm, sau khi đối mặt với Vương Tử Quân thì ánh mắt có hơi trầm thấp. Vương Tử Quân cảm nhận được áp lực trong mắt Chữ Vận Phong, thầm nghĩ uy thế của chủ tịch tỉnh này là quá lớn, trước nay cũng chỉ có Thạch Kiên Quân mới có khí thế ngang hàng Chữ Vận Phong mà thôi.

- Chủ tịch!

Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt bắt chuyện với Chữ Vận Phong, sau đó cũng không nói gì mà nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Biểu hiện của Vương Tử Quân làm cho Chữ Vận Phong khá thỏa mãn, tuy vị bí thư ủy ban tư pháp kia trẻ tuổi nhưng phương diện tố chất lại không có gì để nói.

Hai người không nói gì, bầu không khí có chút tĩnh lặng. Đúng lúc này cửa phòng lại được đẩy ra, bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân đi đầu, theo sau là đám người phó chủ tịch Diêu Trung Tắc và thư ký trưởng Đào Nhất Hành đi vào trong phòng.

Diệp Thừa Dân đi vào tươi cười hớn hở, lão nhìn lướt qua phòng họp, sau đó đi đến vị trí chính giữa ngồi xuống. Sau khi nói hai câu với chủ tịch Chữ Vận Phong, lão cất cao giọng nói với Đào Nhất Hành:

- Thư ký trưởng, đã đến giờ chưa?

- Bí thư Diệp, đã đến giờ.

Đào Nhất Hành ngồi bên cạnh Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói với bí thư Diệp Thừa Dân.

- Được rồi, chúng ta bắt đầu họp. Thưa các đồng chí, chủ đề của hội nghị hôm nay chính là thảo luận về phương diện triển khai mở rộng một vài công tác trong tỉnh thời gian qua...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK