Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Giang Vĩ thầm mừng rỡ, hắn biết bí thư Vương đến tỉnh Mật Đông làm chủ tịch tỉnh. Với năng lực của bí thư Vương, hắn tin tưởng chỉ sau vài năm nữa thì lực ảnh hưởng của lãnh đạo sẽ cực kỳ lớn ở Mật Đông, đến lúc đó mình đến tỉnh Mật Đông rèn luyện thật sự như diều gặp gió.

- Bí thư Vương, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ lời kêu gọi từ ngài.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kích động của Du Giang Vĩ mà không khỏi nở nụ cười.

Buổi sáng và buổi tối đều phải đi dùng cơm với người cùng một địa điểm, đây cũng không phải là chuyện làm cho người ta vui sướng. Cũng may vị giám đốc mới của khách sạn Nam Giang thật sự là một người khá có năng lực ở phương diện tiếp đãi, người này dặn dò nhà bếp dùng tất cả khả năng để cho ra những món ăn có phong cách khác hẳn, thế nhưng lần này người đến lại có vẻ nhiều hơn.

Không những là Diệp Thừa Dân đi đến, cả vợ cũng đến. Trước đó Diệp Thừa Dân cũng đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, yêu cầu đưa cả Mạc Tiểu Bắc và con trai đến dùng cơm, lý do là vợ của lão muốn nhìn xem Tiểu Bảo Nhi như thế nào rồi.

Vương Tử Quân nhìn thấy phu nhân của Diệp Thừa Dân căn bản tỏ ra cực kỳ thân cận với Tiểu Bảo Nhi giống như một món đồ mà mình cực kỳ thích thú, hắn không khỏi cảm thấy cần phải xin lỗi đứa con ngoan ngoãn của mình. Dù sao thì sự việc thế này sẽ còn phát sinh trong quá trình phát triển của Tiểu Bảo Nhi, thế nên cứ để nó thích ứng rồi nói sau.

- Bí thư Tử Quân, hướng gió ở tỉnh Mật Đông cũng không được tốt lắm. Sau khi nói vài câu liên quan đến Tiểu Bảo Nhi, Diệp Thừa Dân nâng ly rượu lên nói với Vương Tử Quân: - Vài ngày trước tôi có tham gia một hội nghị, có gặp mặt một người đồng sự năm xưa, anh ấy nói trên bàn làm việc của lãnh đạo đã xuất hiện đơn thư tố cáo anh.

Vương Tử Quân cười cười, mặc dù hắn có chút khiếp sợ thế nhưng vẫn tươi cười nói: - Bí thư Diệp, tôi tin tưởng ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.

Diệp Thừa Dân cười cười, thầm nghĩ Vương Tử Quân này quá xảo quyệt, khi có ưu thế thì tỏ ra cực kỳ ẩn giấu; khi rơi vào hoàn cảnh xấu thì vẫn bình tĩnh tự tin, làm cho anh khó thể nắm bắt được tâm lý thật sự là gì. Nhưng mình không cần phải tiếp tục quan tâm đến một người xảo quyệt như thế này nữa, thế là lão không khỏi nói với Vương Tử Quân: - Tôi cũng tin tưởng điều này.

Hai người nói cười thêm vài câu thì vứt bỏ đề tài này. Diệp Thừa Dân khá hiểu về tình hình công tác của Vương Tử Quân ở tỉnh Mật Đông, sau khi nói vài câu về phương hướng phát triển của Nam Giang, lão chợt giận dữ nói: - Tử Quân, nói thật thì tôi cũng không nỡ để anh đi, nếu không phải là anh đến Mật Đông, sự cố xảy ra ở Hân Lũng chỉ có thể là lãnh đạo nói lời khen ngợi với Nam Giang mà thôi.

- Bí thư, khi đó tôi đưa đội ngũ kiểm tra đến Hân Lũng, tất cả công tác liên quan đều do nhân viên đi theo thực hiện, tôi cũng không làm được gì. Tôi cũng muốn nói rõ với lãnh đạo, đó là Mật Đông chúng tôi cũng không thua kém người khác, thế nhưng tôi căn bản không muốn mua danh chuộc tiếng. Vương Tử Quân nói đến đây thì cười: - Hơn nữa tỉnh Nam Giang cũng sẽ không bao giờ xảy ả tình huống này dưới sự lãnh đạo của ngài.

Vương Tử Quân nịnh bợ một câu làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy rất sảng khoái, lão vừa nói không nỡ cho Vương Tử Quân đi, thế nhưng chỉ có một nửa là thật. Có vị lãnh đạo nào không hy vọng trong tay mình có binh hùng tướng mạnh, thay mình ra sức công tác tạo ra thành tích? Tất nhiên người đó phải quán triệt ý đồ của mình, sau đó phải đi đầu tích cực công tác. Trong mắt Diệp Thừa Dân thì Vương Tử Quân rõ ràng là binh hùng tướng mạnh, thế nhưng lại không phải là người có thể thu nạp vào hàng ngũ của mình.

Bữa cơm có con trẻ thường sẽ rất náo nhiệt, mặc dù Tiểu Bảo Nhi là một cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng nó khoái chí chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng nói ra vài câu kinh người cũng làm cho bầu không khí trong phòng thêm sinh động.

Sau một giờ dùng cơm, phu nhân của Diệp Thừa Dân và Mạc Tiểu Bắc đưa Tiểu Bảo Nhi đến khu vui chơi dành cho trẻ nhỏ của khách sạn Nam Giang. Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân ngồi đối diện với nhau trong phòng trà, cả hai cùng uống trà nói chuyện.

Đến lúc nói đến chính sự thì Vương Tử Quân cũng không đi đường vòng, hắn trực tiếp nói ra những sắp xếp của mình với Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường vào buổi trưa. Diệp Thừa Dân cũng không trả lời hào sảng như Lý Thừa Uyên, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Bí thư Tử Quân, trên nguyên tắc thì tôi đồng ý với đề nghị của anh, nhưng tôi cho rằng nếu là phương diện kết nghĩa giữa các thành phố hai bên, không bằng để cho khối ủy ban nhân dân phụ trách.

Người thuộc khối ủy ban nhân dân phụ trách, phía Nam Giang là Lý Thừa Uyên, còn phía Mật Đông chính là Đường Chấn Huy.

Xem ra Diệp Thừa Dân biết mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy, nếu không cũng không đề xuất như vậy. Trước khi gặp mặt Diệp Thừa Dân thì Vương Tử Quân cũng không lập kế hoạch, thế nhưng bây giờ sau khi nghe rõ câu nói của Diệp Thừa Dân, hắn không khỏi cho ra quyết định.

Chính mình là người vận tác còn Đường Chấn Huy sẽ là kẻ vận hành, dựa theo mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy, chuyện này lợi ích lớn nhất sẽ rơi lên người mình, đồng thời có thể tránh được những ngôn luận mặt trái với mình. Có thể nói đây là một hành vi có lợi không hại.

Vương Tử Quân càng suy nghĩ thêm nhanh nhạy, hắn mỉm cười châm trà cho Diệp Thừa Dân: - Cám ơn bí thư Diệp đã nhắc nhở, sau khi tôi quay về sẽ nhanh chóng báo cáo cho chủ tịch Đường, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để thúc đẩy phương án này.

Diệp Thừa Dân gật đầu đồng ý nói: - Tôi cảm thấy nên là như thế.

Mặc dù nói là đi đón vợ con, thế nhưng khi Vương Tử Quân quay về Mật Đông thì vẫn chỉ có một mình. Mạc Tiểu Bắc đã rời khỏi Nam Giang, dựa theo lời của Tiểu Bảo Nhi thì nên đến thăm ông bà nội ngoại vài ngày, Vương Tử Quân cũng căn bản không từ chối điều này.

Vương Tử Quân xuống máy bay và leo lên xe của mình, chợt nghe Trương Tề Bảo báo cáo: - Bí thư Vương, khi ngài lên máy bay thì nhận được điện thoại của văn phòng tỉnh ủy, nói là chiều nay sẽ tổ chức hội nghị thường ủy.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hỏi Trương Tề Bảo: - Có nghe nói hội nghị thường ủy lần này thảo luận về vấn đề gì không?

- Chủ yếu là nghiên cứu và thảo luận về xu thế phát triển nửa năm qua của tỉnh, đồng thời còn nghiên cứu thoáng qua vài vấn đề nhân sự. Trương Tề Bảo nói đến đây thì hạ giọng nói: - Hiện tại phó chủ tịch Lý của mặt trận tổ quốc tỉnh đã đến tuổi về hưu, bây giờ cần bổ sung người cho khối mặt trận tổ quốc.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thầm nghĩ lần này chỉ sợ Đường Chấn Huy sẽ dùng lực với Lý Hanh Dư. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến những câu nói trước đó của Đường Chấn Huy, chỉ là sự việc có được thuận lợi như vậy hay không?

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân không khỏi nhìn thoáng qua Trương Tề Bảo.

Lúc này Trương Tề Bảo cũng đang quan sát phản ứng của Vương Tử Quân, khi thấy bí thư Vương nhìn về phía mình thì hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu giống như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc. Thầm nghĩ những lời vừa rồi mình nói sai điều gì, vì sao bí thư Vương lại nhìn mình như vậy?

Khi Trương Tề Bảo cảm thấy bất an thì Triệu Hiểu Bạch ngồi ở hàng ghế phía trước đưa điện thoại đến: - Bí thư Vương, là điện thoại của chủ tịch Đường.

Vương Tử Quân nghe máy, bên trong vang lên âm thanh vui vẻ của Đường Chấn Huy: - Bí thư Vương, anh vừa xuống máy bay sao? Có đón vợ con đến chưa? Nếu đến rồi tôi sẽ đưa cả nhà đi đón gió tẩy trần một chút.

Đường Chấn Huy tỏ ra rất vui mừng, rõ ràng khoảng thời gian qua tâm tình của chủ tịch Đường là không tồi.

Vương Tử Quân dù rời khỏi Mật Đông vài ngày nhưng vẫn hiểu rõ ràng tình huống nơi đây, hắn biết rõ phương án nhất thể hóa Rừng Mật đã được hội đồng nhân dân tỉnh thông qua, lúc này con đường nối liền hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà càng được đặt lên mặt bàn để bàn bạc.

Trước khi Đường Chấn Huy về hưu thì có thể thực hiện được phương án mình mong mỏi nhiều năm, dù là người nào cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng có người vui thì có người sẽ không vui, Đường Chấn Huy nếu là người vui vẻ thì người kia sẽ không vui chút nào.

- Chủ tịch, cảm ơn sự quan tâm của ngài, vợ con tôi muốn nhân dịp này đến thủ đô ở với ông bà vài ngày, đến khi cháu đi học mới đến Mật Đông được. Vương Tử Quân nói làm cho Đường Chấn Huy cười lên ha hả: - Bí thư Tử Quân, báo hiếu các cụ là rất đúng. Nếu khách quý không đến bây giờ thì cứ để đó, khi nào bọn họ đến thì tôi sẽ bổ khuyết sau.

Vương Tử Quân nói vài câu khách khí với Đường Chấn Huy, khi hắn chuẩn bị nói những gì mình đã bàn với Diệp Thừa Dân, nhưng hắn còn chưa mở miệng thì Đường Chấn Huy đã lên tiếng: - Tử Quân, hai ngày qua tôi đã báo cáo với bí thư Sầm về phương diện sắp xếp cho đồng chí Lý Hanh Dư, nhưng anh ấy căn bản không tỏ thái độ gì.

Không tỏ thái độ chính là không đồng ý. Nghĩ lại thì cũng đúng, Lý Hanh Dư làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là rất quan trọng, tuy không là người không theo sát Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân, thế nhưng nếu có bất kỳ tin tức gì thì Lý Hanh Dư cũng nắm bắt được đầu tiên. Sầm Vật Cương nếu đồng ý cho một người quan trọng như vậy ra đi mới là vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK