Vương Tử Quân lấy lý do ngày mai có công tác để rời khỏi bàn tiệc, sau đó đưa theo Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi rời khỏi khách sạn. Ngày mai hắn thật sự có việc thế nhưng cũng không thiếu chút thời gian như thế, sở dĩ hắn rời đi cũng là vì cảm thấy mình không nên ở lại quá lâu, dù sao hai nhà người ta còn phải bàn bạc nhiều thứ.
Nhưng trước khi đi thì Vương Tử Quân vẫn nhanh chóng trả tiền cơm, Phùng Vũ Trách vội vàng ngăn cản, nhưng lại bị Vương Tử Quân đẩy ngược về. Sau khi Vương Tử Quân đi thì Phùng Vũ Trách nói với Triệu Quân Huy: - Chú Triệu, hai người chúng ta tìm một chỗ uống trà, chuyện của con trẻ cứ để bọn chúng tự thương lượng.
Mặc dù ngay từ đầu Phùng Vũ Trách đã gọi Triệu Quân Huy là chú Triệu, thế nhưng bây giờ căn bản là có thêm vài phần nhiệt tình. Có lẽ đường ranh giới kia bị phá bỏ sau khi Vương Tử Quân đi đến.
Thái độ của Phùng Vũ Trách làm cho Triệu Quân Huy rất hài lòng, hơn nữa điều này cũng nằm trong dự đoán của lão, thế nên lão cười nói: - Tôi thấy bên cạnh khách sạn có một quán trà, chúng ta đến đó ngồi một chút.
Hai người chậm rãi đi về phía quán trà ở cách không quá xa, bọn họ cũng không quan tâm đến những người còn lại.
Phùng Vũ Trách hàn huyên với Triệu Quân Huy vài câu, sau đó thay đổi chủ đề nói: - Chú Triệu, cháu đã ở trên vị trí chủ tịch thành phố được bốn năm, cảm thấy đã làm khá nhiều công tác thế nhưng tình trạng vẫn không được như ý. Ngài và chủ tịch Vương là cộng sự nhiều năm, lại là cán bộ lão thành, ngài có thể cho tôi một lời khuyên, làm sao để có được sự coi trọng của chủ tịch Vương không?
- Chủ tịch Vương là một người rất khoáng đạt, từ trong kết giao thì tôi biết chủ tịch Vương coi trọng nhất là những người chung chí hướng với mình. Triệu Quân Huy đã sớm chờ Phùng Vũ Trách hỏi câu này, vì vậy vừa uống một ngụm trà vừa chải chuốt kinh nghiệm kết giao với Vương Tử Quân, sau đó nói ra như thế.
"Coi trọng người cùng chung chí hướng?" Phùng Vũ Trách có hơi cau mày, một loạt ý nghĩ bắt đầu lóe lên trong đầu.
- Chào bí thư Thành. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với tướng mạo giống như nhân viên công tác cung kính cúi đầu chào hỏi Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ tuy không biết cô gái này, thế nhưng cũng biết nàng là nhân viên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nên khẽ gật đầu với nàng. Trên con đường này có rất nhiều người chào hỏi hắn, động tác như vậy lặp lại vô số lần.
Văn Thành Đồ đi xuyên qua một hành lang, sau đó hắn đi vào phòng nói với Triệu Hiểu Bạch đang ghi tài liệu: - Hiểu Bạch, chủ tịch Vương có trong phòng không?
Triệu Hiểu Bạch không ngờ Văn Thành Đồ lại xuất hiện nơi này, hắn có chút sững sốt, sau đó tranh thủ thời gian đứng lên nói: - Chào bí thư, chủ tịch Vương đang ở trong phòng.
- Chủ tịch Vương có thời gian rảnh không? Tôi có chuyện cần liên hệ với chủ tịch Vương một chút. Văn Thành Đồ tự nhiên ngồi xuống đối diện với Triệu Hiểu Bạch rồi khẽ nói.
Triệu Hiểu Bạch vừa rót nước cho Văn Thành Đồ vừa cười nói: - Bí thư, ngài chờ chút, tôi sẽ đi vào phòng xem thế nào.
Sau khi dâng trà cho Văn Thành Đồ thì Triệu Hiểu Bạch cất bước đi ra ngoài.
Văn Thành Đồ ngồi uống nước rồi chậm rãi đánh giá tình huống phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch. Phòng này chỉ có một gian, tuy không phải rất lớn thế nhưng lại quét dọn sạch sẽ, dựa lưng vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, có rất nhiều tư liệu và tài liệu.
Đây là lần thứ hai Văn Thành Đồ đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, lần đầu tiên là cách thời điểm nhận chức không quá lâu, sau khi đến chào hỏi bí thư Sầm theo đúng nghi lễ, hắn phải sang chào hỏi chủ tịch Vương. Lần đó hắn đến mà không có bất kỳ ý đồ gì, thế nhưng lần này lại khác.
Lúc này Văn Thành Đồ đi vào trong phòng của Vương Tử Quân, ngoài thăm hỏi còn có một vấn đề cần liên hệ. Nhưng nếu so với mục đích của hắn thì chuyện này căn bản không quá quan trọng như vậy.
Văn Thành Đồ chỉ muốn liên hệ với Vương Tử Quân về vấn đề vài hạng mục của thành phố Linh Long bị kẹt ở ủy ban cải cách tỉnh. Đặc biệt là đàm phán tốt với Vương Tử Quân về việc thành phố Linh Long chuẩn bị xây dựng một hạng mục nhà cao tầng.
Vì sự kiên trì của Vương Tử Quân, thế nên tuy thành phố Linh Long cố gắng chạy nhưng ủy ban cải cách bên kia căn bản không thông qua. Hạng mục không được tuyến tỉnh phê duyệt, căn bản không biết khi nào mới được khởi công.
Những chuyện này không có gì liên quan đến Văn Thành Đồ, thế nhưng trước đó Sầm Vật Cương từng đặc biệt tìm hắn, nói về vài hạng mục này, cũng giao cho hắn một nhiệm vụ, đó chính là thuyết phục Vương Tử Quân thông qua cho thành phố Linh Long.
Bản tính của Vương Tử Quân căn bản không dễ thuyết phục, nhưng Văn Thành Đồ cảm thấy Vương Tử Quân cũng không phải là người không biết thức thời, đến khi hắn ý thức được sự việc không thể làm, ít nhất cũng phải thay đổi tư tưởng.
Những ngày tiếp nhận công tác vừa qua làm cho Văn Thành Đồ phát hiện ra nhiều thứ, tuy Vương Tử Quân có một nhóm người ủng hộ, thế nhưng vẫn chỉ là một phái số ít trong tỉnh. Quyết nghị chỉnh đốn khu quy hoạch trong tỉnh tuy được hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh thông qua, thế nhưng lúc này vẫn chưa có dấu hiệu được đưa ra nghiên cứu xem xét ở hội nghị thường ủy.
Người ngăn cản Vương Tử Quân chỉ có một mình Sầm Vật Cương.
Văn Thành Đồ luôn chờ Vương Tử Quân đến tìm mình, thế nhưng đáng tiếc là Vương Tử Quân không có động tác gì. Điều này làm cho hắn có chút thất vọng về Vương Tử Quân, hắn cảm thấy Vương Tử Quân là người hành động theo cảm tình, dù sao cũng chỉ là cán bộ trẻ tuổi.
Văn Thành Đồ là một vị phó bí thư tỉnh ủy đến Mật Đông chưa được bao lâu, hắn bức thiết đứng vững bàn chân, cũng muốn tạo nên lực ảnh hưởng của mình. Nếu một người không có lực ảnh hưởng thì căn bản không ra thể thống gì. Hắn muốn đến Mật Đông để tạo điều kiện cho tương lai phát triển sau này, cớ sao lại không cố gắng tạo nên lực ảnh hưởng cho mình?
Vương Tử Quân đã nhìn không rõ, như vậy mình sẽ làm cho người ta giật mình hiểu ra, cho đối phương biết chỉ có hợp tác với mình mới là lựa chọn tốt nhất.
Khi Văn Thành Đồ đang suy nghĩ như vậy thì cửa phòng mở ra, không những Triệu Hiểu Bạch đi đến, Vương Tử Quân cũng xuất hiện với nụ cười vui vẻ: - Bí thư, thật sự là khách quý.
Khi thấy Vương Tử Quân duỗi hai tay ra thì Văn Thành Đồ càng cảm thấy yên tâm hơn. Vương Tử Quân có thể khách khí như vậy, có thể nói chuyện với mình như thế, căn bản là mình cũng không khó thực hiện suy nghĩ của mình.
Văn Thành Đồ nhiệt tình bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó hắn cười nói: - Đã vài ngày không đến chỗ của chủ tịch, hôm nay đặc biệt đến báo cáo công tác một chút.
Nếu nói đến phương diện báo cáo công tác thì Hà Kiến Chương căn bản là có lý do quang minh chính đại hơn Văn Thành Đồ. Dù sao thì phó chủ tịch thường vụ đến báo cáo với chủ tịch tỉnh cũng là bình thường, thế nhưng phó bí thư đến báo cáo cho chủ tịch tỉnh thì căn bản không quá phù hợp.
Vương Tử Quân biết Văn Thành Đồ nhất định có chuyện cần bàn, vì vậy sau khi khách khí nói vài câu thì mời Văn Thành Đồ đến phòng làm việc của mình. Sau khi cùng Văn Thành Đồ ngồi xuống ghế sa lông, hắn cười nói: - Bí thư, cũng đã lâu hai người chúng ta chưa ngồi cùng một chỗ, thế nào, ngài có thích ứng với nơi này chưa?
- Mật Đông căn bản rất tốt, các đồng chí đều rất nhiệt tình, bí thư Sầm cũng rất quan tâm đến công tác của tôi, tuy tình hình còn chưa quá rõ ràng, thế nhưng cũng đã trải qua giai đoạn đầu tiếp nhận công tác. Văn Thành Đồ tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến rồi cười ha hả nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tiêu sái của Văn Thành Đồ, hắn cười híp mắt nói: - Công tác cần phải tiến từng bước một, tôi tin tưởng với năng lực của bí thư ngài, có thể xây dựng lên hình tượng to lớn của mình ở Mật Đông.
- Chủ tịch Tử Quân, nói đến xây dựng hình tượng, tôi cảm thấy thành phố Linh Long làm công tác khá tốt, đặc biệt là hạng mục Thần Thành Viễn Cổ. Hai ngà trước tôi có bàn với bí thư Sầm, đều cảm thấy hạng mục này khá tốt, vừa lợi dụng được truyền thuyết lịch sử của thành phố Linh Long, vừa định vị khả năng phát triển kinh tế. Nếu như có thể đẩy mạnh xây dựng hạng mục này, khẳng định sẽ là một điểm tăng trưởng mới cho thành phố Linh Long. Văn Thành Đồ mở miệng bằng giọng điệu du dương trầm bổng, thế nhưng khi nói đến bí thư Sầm thì có chút cường điệu, hắn tin tưởng Vương Tử Quân hiểu rõ ý mình.
Vương Tử Quân nhíu mày, tuy hắn biết Văn Thành Đồ đến tìm mình tuyệt đối không phải là không có việc gì làm nên sang thăm hỏi. Lại không ngờ đối phương nhận được sự ủy thác của Sầm Vật Cương để đến tác động với mình. Vương Tử Quân căn bản không đồng ý với tình huống thành phố Linh Long đẩy mạnh xây dựng khu kinh tế mới và các hạng mục lớn khác, tuy điều này càng làm cho thành phố Linh Long khai phá triệt để tài nguyên của mình, thế nhưng tính ỷ lại kinh tế lfa quá cao.
Nếu xuất hiện bất kỳ tình huống gió thổi cỏ lay nào khác, như vậy Linh Long sẽ rơi vào khốn cảnh. Vương Tử Quân căn bản không xem trọng Thần Thành Viễn Cổ, tuy khách du lịch bây giờ ngày càng có xu thế phát triển, thế nhưng phương diện xây dựng một thành phố du lịch cũng không phải chỉ có một Thần Thành Viễn Cổ là đủ.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt khẽ nói: - Bí thư, tôi cảm thấy nên thận trọng với hạng mục Viễn Cổ Thần Thành. Dù sao bây giờ thành phố Linh Long cũng đang xây dựng bốn mươi hạng mục, số lượng nhà cửa đang được xây dựng đã tiến lên con số hơn mười ngàn. Nếu tiếp tục xây dựng thêm Viễn Cổ Thần Thành, như vậy chỉ sợ tài chính sẽ không chống đỡ được, tốt nhất là nên ổn và vững.
Văn Thành Đồ không mở miệng, hắn uống một ngụm trà rồi mới nói với vương tử quân: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy bí thư Sầm rất cố ý, thành phố Linh Long lại rất quyết tâm với hạng mục này. Nếu ngài chống đỡ một mình, sau đó hội nghị thường ủy lại thông qua, tôi cảm thấy ảnh hưởng của nó là không tốt.
Sau khi nghe xong câu nói của Văn Thành Đồ, Vương Tử Quân trầm mặc giây lát, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù Văn Thành Đồ nói rất ẩn giấu, thế nhưng bên trong cũng không thiếu vài phần uy hiếp. Nếu như Sầm Vật Cương quyết định dùng hội nghị thường ủy để thông qua hạng mục kia, như vậy sẽ cực kỳ bất lợi cho Vương Tử Quân.
Lúc này tuy Vương Tử Quân nhận được không ít sự giúp đỡ, thế nhưng một khi hạng mục bị hắn cực lực ngăn cản lại được hội nghị thường ủy thông qua, như vậy sẽ là đả kích lớn với quyền uy của hắn.
- Tuy ý kiến của tôi không chính xác, thế nhưng tôi vẫn kiên trì ý kiến của mình. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Văn Thành Đồ rồi thản nhiên nói.
Sự kiên trì của Vương Tử Quân giống như nằm trong dự đoán của Văn Thành Đồ, hắn chợt cười cười nói: - Tôi đồng ý với những lời của chủ tịch Vương, trên nhiều phương diện chúng ta cần kiên trì phải kiên trì, nhưng một người kế ngắn hai người kế dài, cần phải tiến hành liên hệ trao đổi nhiều hơn, như vậy mới có thể tìm được thêm nhiều người đồng đạo.
- À, liên hệ với nhau cũng có thể giảm bớt những lập trường bất đồng giữa hai bên. Vương Tử Quân nói một câu hàm hồ rồi khẽ mở miệng cười.
Vương Tử Quân cười làm cho Văn Thành Đồ cũng cười theo. Tuy bây giờ Vương Tử Quân cho ra lời đề nghị không nằm trong sự chờ mong của Văn Thành Đồ, thế nhưng hắn cũng không nóng vội, thời gian càng lâu thì áp lực của Vương Tử Quân sẽ càng lớn. Nếu Vương Tử Quân đã quyết định chỉnh đốn các khu quy hoạch trong tỉnh, nhưng quyết sách này không được thông qua và chứng thực, như vậy sẽ đả kích nặng nề vào uy vọng của chính mình. Nếu Vương Tử Quân muốn chống lại Sầm Vật Cương, ý kiến của mình là rất quan trọng.
Sau khi nói thêm vài câu thì Văn Thành Đồ chuẩn bị cáo từ. Khi hắn đứng lên thì điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân vang lên, Vương Tử Quân nở nụ cười xin lỗi, sau đó đi đến tiếp điện thoại.
- Chào bí thư Sầm, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân sau khi nghe máy thì trầm giong nói với đầu dây bên kia.
Văn Thành Đồ lúc này đang muốn cáo từ lại có chút bất ngờ, hắn không rõ Sầm Vật Cương yêu cầu mình đến liên hệ với Vương Tử Quân, bây giờ lại gọi điện thoại cho Vương Tử Quân làm gì? Chẳng lẽ bí thư Sầm đang diễn trò? Văn Thành Đồ nghĩ như vậy mà cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Sầm Vật Cương vì sao lại làm như vậy? Khoảnh khắc này hắn chợt hoài nghi Sầm Vật Cương có phải đang muốn thiết lập cạm bẫy cho mình không? Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, tất nhiên không thể để cho hai vị lãnh đạo thứ hai và thứ ba bắt tay nhau chặt như thép, chỉ có thể là Văn Thành Đồ và Vương Tử Quân có chút hoài nghi và nghi kỵ lẫn nhau, như vậy mới có lợi.
- À, được, tôi sẽ đi đến phòng làm việc của ngài một chuyến. Vương Tử Quân nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Văn Thành Đồ nhìn Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn rất muốn hỏi xem bí thư Sầm tìm Vương Tử Quân là có chuyện gì, thế nhưng lại căn bản không dễ mở miệng.
Cũng may Vương Tử Quân cũng không muốn dấu Văn Thành Đồ, hắn cười nói: - Bí thư Sầm muốn tôi đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến, thế nên sau này sẽ tìm cơ hội thảo luận với anh sau.
- Có việc gì gấp sao? Văn Thành Đồ giống như tùy ý nói với Vương Tử Quân.
- Bí thư có lẽ còn chưa xem các văn kiện hôm nay, một tỉnh hàng xóm của chúng ta sinh chuyện, có vài khu quy hoạch đã được xây dựng lập quỹ đất nhưng không dùng mà lại để không nơi đó, thượng cấp đã cho ra chỉ thị yêu cầu bọn họ chỉnh đốn và cải cách. Vương Tử Quân đứng lên khẽ nói với Văn Thành Đồ.
Lời nói của Vương Tử Quân làm cho đầu óc Văn Thành Đồ nổ ầm lên, lúc này hắn đã hiểu vì sao Sầm Vật Cương lại gọi điện thoại đến cho Vương Tử Quân. Hắn nhìn gương mặt nhàn nhạt của Vương Tử Quân, chút cảm giác ưu việt của hắn với Vương Tử Quân chợt tan biến không còn.
Văn Thành Đồ là một người chìm nổi quan trường vài chục năm, rất nhiều công tác hắn cảm thấy không nên nhìn vào mặt ngoài, đây cũng chính là một quy củ công tác của hắn. Rất nhiều chuyện không nên nhìn vào một mặt, lúc này Mật Đông chuẩn bị chỉnh đốn các khu quy hoạch trong tỉnh, thế nhưng tỉnh hàng xóm lại bị lãnh đạo thượng cấp phê bình vì sử dụng quỹ đất cho khu quy hoạch không mang lại hiệu quả. Hai sự kiện giống như cách nhau khá xa, thế nhưng lại cùng một tuyến không khỏi làm cho người ta phải liên hệ với nhau.
Có sự kiện xảy ra ở tỉnh hàng xóm, cho dù Sầm Vật Cương có cố gắng ngăn cản Vương Tử Quân thì cũng không thể không cúi đầu. Dù sao thì đó cũng là chiều hướng phát triển mà trung ương cần, cũng không ai muốn vi phạm.
Văn Thành Đồ đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân với nụ cười sáng lạn trên môi, thế nhưng lúc này trong lòng hắn lại bùng sóng mạnh mẽ không chút yên tĩnh.
Văn Thành Đồ tình nguyện ngồi trên đài ung dung bình tĩnh buông cần câu cá, chẳng lẽ Vương Tử Quân không nhìn ra được? Văn Thành Đồ không tin, hắn biết rõ trình độ của Vương Tử Quân, chỉ là cố gắng che giấu mà thôi. Vương Tử Quân sở dĩ không tìm mình, không phải là mình không có chỗ hữu dụng, chỉ là người ta không cần.
Chuyện này càng dùng một sự thật trần trụi nói cho Văn Thành Đồ biết, lúc này trong bàn cờ ở Mật Đông đã có đủ quân, chỉ có Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương, mình căn bản còn chưa có tư cách làm quân cờ.
Tuy Văn Thành Đồ đã rèn luyện tâm trí của mình cứng rắn như sắt thép, thế nhưng lúc này hắn không khỏi có chút nản lòng thoái chí. Có một loại sự thật mà hắn còn chưa ý thức được, đó là chính mình có nên chỉ điểm cho Vương Tử Quân ở phương diện liên minh hay không, thế nhưng xem ra chỉ là vẽ rắn thêm chân.