Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong số các vị lãnh đạo tỉnh ủy thì Vương Tử Quân sợ nhất chính là Trương Đông Viễn, sở dĩ như vậy cũng là vì hắn có chút kiêng kỵ, tất nhiên nguyên nhân là vì Trương Lộ Giai.

Bí thư Vương tuy không phải chính nhân quân tử thế nhưng ở phương diện này cũng có chút đuối lý, hơn nữa Trương Đông Viễn trước nay luôn giúp đỡ hắn, rất nhiều chuyện vì hắn mà đứng lên nói chuyện.

- Tử Quân, cậu có nghe nói thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng chưa?

Trương Đông Viễn cũng không dông dài với Vương Tử Quân, lão hỏi cực kỳ dứt khoát gọn gàng.

Vương Tử Quân vừa vặn mới nghe được tin tức này, hắn lập tức cười nói;

- Đã nghe nói đến.

- À, trong cùng một tỉnh lại mở hai hội nghị kêu gọi đầu tư vào cùng một ngày, tôi cảm thấy có chút không ổn. Nhưng nếu như hai bên có thể hội họp lại cùng một chỗ, chia ra làm hai hội trường, như vậy lại có hiệu quả rất tốt.

Trương Đông Viễn dùng giọng khá trầm thấp, thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra một ý nghĩ cực kỳ chân thật đáng tin.

Vương Tử Quân thật sự cảm thấy bội phục vì tính cách nhạy cảm đối với các sự việc đang diễn ra của bố vợ Trương Đông Viễn, đối với thành phố Sơn Viên và La Nam, hai hội nghị kêu gọi đầu tư được tổ chức cùng một ngày rõ ràng là đối thủ của nhau. Thế nhưng đứng ở độ cao lãnh đạo tỉnh, có thể tiến hành liên hợp hai thành phố lại, thực hiện một nhiệm vụ chung, xem như hai bên cùng có lợi.

Vương Tử Quân hiểu ý của Trương Đông Viễn, thế nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng có thể hợp tác với thành phố Sơn Viên. Dù sao thì sự việc lần này cũng là thành phố Sơn Viên chủ động khiêu khích, không thèm quan tâm đến mình làm gì.

Nhưng Vương Tử Quân cũng hiểu tính tình của Trương Đông Viễn, nếu như mình trực tiếp từ chối, như vậy rất có thể sẽ làm cho chủ tịch Trương nổi giận, sẽ mở miệng mắng mình, sau đó mình còn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, cho dù chủ tịch Trương có thể thuyết phục mình thì thành phố Sơn Viên cũng không nhất định sẽ phục tùng sắp xếp này, thế nên chính mình nên đơn giản nể mặt cha vợ là được.

Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói:

- Được, vậy thì xử lý theo ý ngài, nhưng thành phố Sơn Viên có gia nghiệp lớn, nếu chúng tôi chạy qua hợp tác, như vậy có phải là dán mặt nóng lên mông lạnh không?

- Được rồi, cậu đừng nói những lời như vậy với tôi, chuyện này cứ để tôi đi xử lý.

Trương Đông Viễn thuận miệng nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó cúp điện thoại.

Vương Tử Quân nhìn Trương Đông Viễn cúp điện thoại mà cười cười, sau đó bắt đầu công tác của mình. Hắn thật sự rất quan tâm đến kế hoạch lớn của thành phố La Nam lần này, nếu như không có được sự giúp đỡ hưởng ứng của nhà đầu tư, như vậy rõ ràng là lý luận suông. Trước tiên hắn gọi điện thoại cho Trịnh Thần Minh của tập đoàn Thần Minh, vì hai bên có hợp tác ở phương diện đường cao tốc Sơn La, thế cho nên quan hệ là rất tốt, cho nên Vương Tử Quân gọi điện thoại rất thoải mái.

- Tôi sẽ đến trình diện ở hội nghị phát triển kinh tế, bí thư Vương cứ yên tâm, chúng ta đã hợp tác thời gian dài, ngài còn chưa biết tôi là người thế nào nữa sao? Đến lúc đó tôi sẽ tìm cho anh một vài bạn bè có mục đích đầu tư, đây tuyệt đối không là vấn đề. Bên phía chúng tôi hiện đang có vài người bạn muốn đầu tư, để tôi kéo về phía anh.

Sau khi nghe lời đảm bảo của Trịnh Thần Minh, Vương Tử Quân bấm số điện thoại của Lữ Chính Bình. Lúc này Lữ Chính Bình rất khách khí, tập đoàn Huyền Lục của bọn họ đã biết được lực ảnh hưởng của bí thư Vương, nếu bọn họ không muốn vãn hồi mối quan hệ với bí thư Vương, cũng sẽ không chịu đầu tư vào công viên kỹ thuật.

Tuy công viên kỹ thuật mới tiến hành được giai đoạn một, thế nhưng điều này cũng làm cho cổ phiếu của tập đoàn Huyền Lục tăng trưởng, bọn họ càng thêmm ý thức được tính quan trọng trong mối hợp tác với Vương Tử Quân. Sau khi nghe xong yêu cầu của Vương Tử Quân, Lữ Chính Bình vỗ ngực rất lớn, chỉ sợ nếu không làm như vậy thì bí thư Vương căn bản không biết được quyết tâm của mình.

Vương Tử Quân gọi điện thoại đến người thứ ba chính là Thành Kiếm Xã của Bất Lão Khang, sau khi rượu Huyền Lộ Dịch chiếm được thành công lớn ở thị trường nội địa, Thành Kiếm Xã càng ngày càng thêm vênh váo tự đắc.

- Ôi, anh tìm giám đốc Thành sao? Giám đốc Thành hiện tại không có mặt ở đây.

Người tiếp điện thoại là thư ký của Thành Kiếm Xã, người này khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân biết rõ vì sao lại có lời thoái thác thế này, hắn định nói mình là ai thì bên kia cúp điện thoại.

Thành Kiếm Xã này xem ra càng lúc càng vênh váo, Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Thành Kiếm Xã ra mặt mà khẽ lắc đầu, thầm nghĩ sau này cho người đến liên lạc là được.

Vương Tử Quân nghĩ đến những người có kết giao với mình những năm qua, sau đó bắt đầu gọi điện thoại đến cho từng người. Những người này rất nể tình, đặc biệt là nhà máy rượu Hồng Ngọc, bọn họ càng vỗ ngực nói sẽ đến tham gia.

Sau khi bỏ ra một giờ gọi điện thoại, Vương Tử Quân cảm thấy điện thoại của mình nóng lên. Hắn khẽ buông điện thoại ra, sau đó mệt mỏi dựa lưng ra ghế.

- Bí thư Vương, là điện thoại của Thành Kiếm Xã.

Khương Long Cương cầm điện thoại lên rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Thành Kiếm Xã? Vương Tử Quân cười cười, hắn nhận lấy điện thoại từ trong tay của Khương Long Cương. Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười cực kỳ khoa trương của Thành Kiếm Xã:

- Bí thư Vương, ngài có việc gì sao? Đã lâu rồi không gặp ngài, thật sự cũng rất nhớ.

Thành Kiếm Xã vĩnh viễn luôn là kẻ cao ngạo, cả đời này từ khi sinh ra nói chung là chưa từng phục người, khi còn đi học thì thành tích cũng căn bản không thua ai, đánh nhau cũng không kém cạnh kẻ nào; chạy ra ngoài xã hội kinh doanh, cho dù gặp phải kẻ có nhiều tiền hơn thì hắn vẫn có khí thế mạnh miệng coi trời bằng vung, cho đến bây giờ chưa từng thua ai.

Lần đầu tiên biết mặt Vương Tử Quân, nói thật thì Thành Kiếm Xã căn bản không thèm quan tâm đến một tên cán bộ trẻ tuổi như vậy. Hắn là người trong một gia tộc có bối cảnh và địa vị cao, nhìn vào đối phương thì thấy được mấy phần bản lĩnh?

Nhưng sau khi té ngã một lần thì Thành Kiếm Xã đã hiểu, vị cán bộ trẻ tuổi quá mức tên là Vương Tử Quân kia thật sự là một thanh đao sắc, có thể tiêu diệt bất kỳ kẻ nào chạy đến gây sự, sẽ không cho anh đường nào để trốn tránh; đối phương cũng có thể là ngọn lửa, có thể soi sáng cho bất kỳ kẻ nào. Loại người này nếu như không có đủ tư chất để làm đối thủ, biện pháp lớn nhất chỉ có thể trở thành bạn bè mà thôi.

Sự thật chứng minh suy nghĩ của Thành Kiếm Xã là rất đúng đắn, hơn nữa Vương Tử Quân còn thúc đẩy cho Thành Kiếm Xã kiếm được món hời là Huyền Lộ Dịch, làm cho hắn trở thành một thần tài bắt mắt với tất cả mọi người.

Vương Tử Quân cười nói:

- Anh cũng đừng rót mật cho tôi, tôi cũng muốn gặp anh, thế nhưng giám đốc Thành quá bận rộn, tôi có muốn gặp cũng không có tác dụng.

- Bí thư Vương, ngài rõ ràng là đang chê cười tôi. Hừ, thư ký kia thật sự không hiểu chuyện, đã bị tôi dọa cho phát khóc, nếu như ngài cảm thấy còn chưa hết giận, tôi sẽ đưa cô nàng này đến cho ngài thích xử lý sao cũng được.

Thành Kiếm Xã nói đến đây thì nở nụ cười mập mờ nói:

- Thư ký của tôi có làn da rất đẹp, cực kỳ trơn láng, những phương diện khác cũng không thua kém bất kỳ ai. Bí thư Vương, ngài có tin không? Hay là muốn thử một lần mới chịu tin?

Sau khi nghe những câu nói mà đàn ông thầm hiểu với nhau, Vương Tử Quân cười nói:

- Anh cứ giữ lại mà dùng, tôi chỉ muốn đề tỉnh giám đốc Thành một câu, đó là xương cứng có dao sắc, anh nên chú ý bản thân, đừng quá gắng sức, nếu không sau này sẽ biến thành khỉ mất.

- Ôi, bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi được rượu Huyền Lộ Dịch tẩm bổ, sức khỏe rất tốt. Bí thư Vương, đàn ông chính là cây gậy, phụ nữ là một mạch khoáng, anh không chọc vào một chút sao có thể biết bên dưới có bảo vật gì không? Thế nào, tôi sắp xếp một chút nhé?

Thành Kiếm Xã cũng không che đậy miệng, tiếp tục trêu chọc Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không có tâm tình nói chuyện đùa vui với Thành Kiếm Xã, hắn lập tức nói ra ý nghĩ của mình. Thành Kiếm Xã chợt cười ha hả nói:

- Bí thư Vương cứ yên tâm, loại chuyện này cứ đặt lên người tôi. Thế này đi, tôi sẽ nói vài lời với đám bạn của mình, tuyệt đối sẽ tìm được nhà đầu tư cho ngài.

Vương Tử Quân gật đầu, hắn biết rõ Thành Kiếm Xã có con đường của riêng mình. Sau khi trầm ngâm giây lát, hắn nói:

- Tốt nhất là đến nhiều một chút.

...

- Chủ tịch Quả Đống, anh nói gì? Chủ tịch Trương hy vọng thành phố chúng ta kết hợp với thành phố La Nam tổ chức sự kiện sao?

La Nhân Uy nhìn Quan Quả Đống rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi.

Quan Quả Đống nhìn vẻ mặt của La Nhân Uy, hắn gật đầu thật mạnh. Hắn hiểu vì sao La Nhân Uy lại có bộ dạng như vậy, nhưng người gọi điện thoại đến chính là phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn, hắn không thể không chạy đến báo cáo.

La Nhân Uy thu hồi nụ cười, lão nói bằng giọng khinh thường:

- Muốn tổ chức cùng một chỗ với chúng ta sao? Chẳng khác nào để cho bọn họ có thể được hưởng hào quang của chúng ta, hừ, chủ tịch Trương thật sự có ý kiến hay.

- Nhưng có lẽ đây không phải là do chủ tịch Trương nghĩ ra, chắc chắn là bí thư Vương ở La Nam đã nôn nóng rồi. Hì hì, biết mình không thể nói được chúng ta, thế cho nên tìm Trương Đông Viễn đến hỗ trợ.

- Bí thư La, chủ tịch Trương nói rằng chuyện này đang chờ chúng ta đáp lời.

Tuy trong lòng có chút hảo cảm với thành phố La Nam, thế nhưng Quan Quả Đống cũng có chút thừa nhận lời nói của La Nhân Uy . Dù sao thì Sơn Viên cũng là thành phố lớn ở tỉnh Sơn Nam, những thành phố khác muốn kết hợp đều muốn tiếp nhận chút lực ảnh hưởng của thành phố Sơn Viên.

Lúc này thành phố Sơn Viên đã quyết định tiến hành lễ hội văn hóa Thần Hoàng trùng ngày tổ chức hội nghị kinh tế của thành phố La Nam, bây giờ La Nam đã phát thiệp mời, tất nhiên sẽ không thể thay đổi thời gian được. Dưới tình huống này biện pháp tốt nhất chính là hợp tác với thành phố Sơn Viên, chỉ như vậy mới có thể lấy lại chút thể diện được.

Nhưng giống như Trương Đông Viễn căn bản không thể nào làm gì được La Nhân Uy.

Hiểu rõ một người thường không phải là bản thân của người này, mà là hiểu về đối thủ của hắn, anh dùng những lời này trên người Quan Quả Đống và La Nhân Uy làu cực kỳ phù hợp. Vị chủ tịch nào không muốn làm bí thư thì sẽ không phải là chủ tịch tốt, Quan Quả Đống rõ ràng là một chủ tịch tốt, hắn không những muốn làm bí thư thị ủy, càng muốn tiếp nhận vị trí thường ủy tỉnh ủy của La Nhân Uy.

Nếu muốn tiếp quản tất cả, như vậy Quan Quả Đống phải có hiểu biết rộng về bí thư La Nhân Uy.

Quan Quả Đống cảm thấy dựa vào lễ hộ văn hóa để phát triển kinh tế chỉ là mục đích thứ yếu của La Nhân Uy, mục đích của người này chính là thông qua sự kiện này để dựa vào Hào Nhất Phong, đạt đến mục đích tiến lên một bước của chính mình.

Bí thư Hào Nhất Phong hận nhất là ai trong tỉnh Sơn Nam này? Đây hầu như không còn gì là bí mật, nếu muốn dựa vào bí thư Hào Nhất Phong, biện pháp tốt nhất chính là đả kích tên kia, đây rõ ràng là thủ đoạn của La Nhân Uy.

Quan Quả Đống thầm nghĩ như vậy, thế là đưa mắt nhìn La Nhân Uy, chờ câu trả lời cuối cùng của bí thư La.

La Nhân Uy trầm ngâm giây lát, sau đó nhấc điện thoại lên bấm một dãy số, hắn nở nụ cười vui vẻ với đầu dây bên kia:

- Chủ tịch Đông Viễn phải không? Tôi là La Nhân Uy.

- Ha ha, chủ tịch Đông Viễn, đã lâu rồi chúng ta không ngồi cùng một chỗ với nhau, nếu ngày mùng mười tháng bảy mà anh có thời gian, kính mong đến tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên.

- Hì hì, thiệp mời tôi sẽ tự mình đến đưa cho ngài, nếu ngầi không đến thì tôi sẽ không đi.

- Cái gì? Tổ chức cùng một chỗ với thành phố La Nam sao? Tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng đường xá xa xôi, hơn nữa sự việc rõ ràng là làm dâu trăm họ, chúng tôi cũng không muốn dính vào hào quang của thành phố La Nam người ta.

La Nhân Uy nói rồi chợt bày ra lý do:

- Ôi, điện thoại đổ chuông, tôi phải nghe máy cái đã.

La Nhân Uy cúp điện thoại mà trên mặt lộ ra nụ cười xảo quyệt, Quan Quả Đống nhìn vẻ mặt La Nhân Uy, hắn muốn nói hai câu, thế nhưng lại không biết nói gì hơn.

- Quả Đống, thiệp mời đã chuẩn bị xong chưa?

Sau khi nghe câu hỏi của La Nhân Uy, Quan Quả Đống mới nói:

- Cũng đã chuẩn bị xong.

- Tôi sẽ đi phát thiệp bên phía tỉnh ủy, cũng không tin với thể diện của tôi mà không vượt qua thành phố La Nam.

La Nhân Uy nói bằng giọng điệu cực kỳ chân thật đáng tin.

Quan Quả Đống hiểu rõ sự tự tin của La Nhân Uy, người này là thường ủy tỉnh ủy, dù vị trí là chính giữa nhưng các vị thường ủy khác sẽ rất nể mặt ở phương diện này.

- Đúng rồi, thành phố La Nam đã phát thiếp mời cho ai rồi?

La Nhân Uy chợt ngẩng đầu lên hỏi Quan Quả Đống.

La Nam mời những ai? Quan Quả Đống thật sự có nghe qua những chuyện này, thế nhưng kết quả lại làm cho hắn cảm thấy căn bản không dám tiếp nhận. Thành phố La Nam không mời ai cả, không đến mời bất kỳ vị thường ủy tỉnh ủy nào.

- Bọn họ không mời ai cả.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Quan Quả Đống dùng giọng thành thật nói.

- Không mời ai? Hì hì, cũng biết tự hiểu lấy mình, không dám mời ai.

La Nhân Uy nói đến đây thì đưa thiếp mời lên nói:

- Đối với một số người thật sự không biết mình mất mặt.

Quan Quả Đống cười cười mà không nói gì, trong lòng thầm cảm thấy câu nói của La Nhân Uy rất có đạo lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK