Giáp Ngư Thôn, đây là địa phương mà trước kia Vũ Trạch Huy đến không biết mệt, hơn nữa bí thư Tôn của xã Thanh Ngõa Lĩnh có giao tình rất sâu với Vũ Trạch Huy. Dưới tình huống bình thường thì Vũ Trạch Huy nhất định sẽ vui vẻ đến tham gia, thế nhưng hôm nay hắn thật sự không có tâm tình gì để đến dùng cơm ở Giáp Ngư Thôn.
- Cậu là loại não heo gì vậy? Mỗi ngày chỉ nghĩ đến ăn, ăn, với ăn, con người ăn để sống, nhưng hễ sống là phải ăn sao? Vũ Trạch Huy phất tay mất kiên nhẫn, vẻ mặt trầm xuống.
Làm chủ nhiệm văn phòng, nếu như không được lãnh đạo tín nhiệm thì thật sự giống như tình huống trời sập xuống đầu. Trương Hiểu Minh biết lần này mình vỗ mông ngựa đã chuyển xuống đùi ngựa, hắn tranh thủ thời gian chữa lời:
- Trưởng phòng Vũ, tôi sẽ nói lại với anh ấy, sẽ nói lại với anh ấy.
Vũ Trạch Huy nhìn chủ nhiệm văn phòng Trương Hiểu Minh lui ra mà trong lòng mới khá hơn một chút, đungs lúc hắn chuẩn bị đứng đó nhìn xa hơn một chút thì bụng đói kêu rột rột. Cũng khó trách, tối qua ăn vài miếng cơm, đi đến khách sạn Phong Lâm lại leo lên người Liễu Yên Hồng tung hoành ngang dọc, cuối cùng bị người ta bắt quả tang, con bà nó lúc đó bị dọa cho thiếu chút nữa đã vãi cả *** đái ra.
Nghĩ lại từ lúc bị bắt gian đến bây giờ dù là tâm tình hay sức khỏe cũng bị ảnh hưởng, Vũ Trạch Huy càng cảm thấy toàn thân vô lực, mỏi nhừ. Hắn khổ sở đứng lên, sau đó đi về phía nhà ăn của huyện ủy để dùng cơm.
Huyện ủy có nhà ăn đặc biệt chuẩn bị cho các đồng chí tăng ca, hơn nữa nhà ăn cũng thiết lập các phòng nhỏ, đây là chuyên phục vụ cho cán bộ cấp huyện.
Nhân viên phục vụ nhà ăn vừa thấy Vũ Trạch Huy tiến vào thì cung kính mở cửa, nhiệt tình chào đón lãnh đạo vào dùng cơm. Nhà ăn này tuy phục vụ cán bộ lãnh đạo nhưng các vị cán bộ cấp phó huyện ngày nào cũng có xã giao, thế cho nên nhà ăn cũng ít có cơ hội phục vụ lãnh đạo huyện ủy.
Nhưng hôm nay Vũ Trạch Huy tiến vào nhà ăn thì đột nhiên phát hiện trong đó có một người, khi thấy người này thì hai mắt Vũ Trạch Huy thật sự bốc lửa. Trong đầu chợt xuất hiện một câu nói, người này nếu không gặp xui xẻo thì chính mình giống như uống nước cũng mắc nghẹn.
Vương Tử Quân, không ngờ đối phương lại đến đây dùng cơm, đúng là oan gia không gặp không được, chính mình mười ngày nửa tháng mới đến đây một lần, không ngờ bây giờ đến lại gặp mặt.
Vũ Trạch Huy thầm kêu không may, hắn định lui ra ngoài nhưng nghĩ rằng như vậy là không được, nếu như mình thấy Vương Tử Quân mà đi đường vòng, sợ rằng sự việc truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng.
Vương Tử Quân lúc này đang ăn cơm, nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc thấy Vũ Trạch Huy với gương mặt giống như lớn hơn trước kia một chút đang bước vào bên trong.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng trưởng phòng Vũ không cẩn thận mà té ngã, nhưng Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Trương Tân Dương, hắn biết rõ vì sao lại như vậy. Hắn nhìn bộ dạng đi lại khập khiễng của Vũ Trạch Huy, dù biết cười sẽ là không lễ phép, thế nhưng hai môi vẫn không nhịn được phải run run, lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Chào trưởng phòng Vũ, anh đến rồi đấy à, hôm nay món cá Hoa Cúc rất ngon, kho tiêu rất thơm, mời anh nếm thử.
Vương Tử Quân vừa nói vừa khẽ chỉ vào dĩa cá trước mặt mình.
- Cám ơn bí thư Vương quan tâm, nhưng con người tôi không thích ăn cá.
Vũ Trạch Huy nói rồi đến ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, nhưng hắn vì đặt hết tinh lực lên người Vương Tử Quân nên lúc này đã quên mất tình trạng của mình. Hắn vừa đặt mông ngồi xuống thì cảm giác đau nhói tim gan lại bùng lên.
Vũ Trạch Huy cố gắng cắn chặt răng, áp chế cảm giác đau đớn dưới mông. Ông thua người chứ không thua trận, lúc này dù thế nào cũng không thể cho Vương Tử Quân này đứng nhìn náo nhiệt. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn phất tay với nhân viên phục vụ, tỏ ý lấy cơm cho mình.
Chỉ sau chốt lát thì nhân viên phục vụ đã đưa đến cho hắn bốn món thức ăn và một dĩa bánh bao, Vũ Trạch Huy cầm lấy bánh bao lên cắn một cái, vừa định nhai nuốt thì cảm giác đau từ trên mặt đánh úp đến.
Cảm giác đau đớn này rất chán ngán, điều này làm cho trưởng phòng Vũ càng thêm căm hận, nhưng lúc này Địch Đức Phát có nắm giấy ăn năn trong tay, còn bà nó còn chụp ảnh lại, cho dù hắn hận Địch Đức Phát không chết ngay lập tức thì cũng không thể nào đối phó chính diện được.
- Ôi, trưởng phòng Vũ, mặt anh bị làm sao vậy?
Vương Tử Quân khẽ dùng muỗng múc canh, sau đó dùng giọng ân cần hỏi trưởng phòng Vũ.
Vương Tử Quân rõ ràng là đang cười nhạo mình, khi nhìn thấy nụ cười của Vương Tử Quân thì ý nghĩ này chợt bùng lên trong lòng Vũ Trạch Huy, thế là hắn hừ một tiếng rồi dùng giọng ồm ồm nói:
- Tối qua uống rượu say không cẩn thận nên bị ngã.
- Buổi tối bị ngã là chuyện bình thường, sau này trưởng phòng Vũ nên cẩn thận một chút, nếu anh bị thương thì ban ngành huyện Lô Bắc sẽ gặp phải tổn thất lớn.
Vương Tử Quân thầm cười, ngoài miệng lại dùng giọng nghiêm trang nói.
- Cám ơn bí thư Vương quan tâm.
Lúc này Vũ Trạch Huy thật sự là tức như điên, những lời nói của Vương Tử Quân rõ ràng đâm chọc vào nổi đau của hắn, nhưng hắn lại không dám lên tiếng cãi lại.
Tiểu tử này đúng là ngôi sao tai họa, từ khi bắt đầu đụng mặt tên này thì vận may của mình liên tục tụt dốc. Trước kia mình luôn phát triển xuân phong đắc ý, nào có bao giờ trải qua những chuyện uất ức như thế này? Trong lòng Vũ Trạch Huy càng nổi giận với Vương Tử Quân, càng lúc càng mãnh liệt, nhưng cơn tức giận thật sự không tìm được điểm nào để thổ lộ.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi chối bỏ một tài liệu khá dài của văn phòng khối chính quyền huyện.
Vũ Trạch Huy chợt nhớ đến phần thông tin bị mình phủ quyết vào lúc sáng, hắn chợt cười nói, nhưng nụ cười này lại có chút run rẩy.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn vẫn chậm rãi ăn canh, giống như những lời của Vũ Trạch Huy căn bản không liên quan đến mình.
Vương Tử Quân càng bình tĩnh thì Vũ Trạch Huy càng nổi giận không thôi, hắn nhìn vẻ nhàn nhã của Vương Tử Quân, lại dùng giọng ngoài cười trong không nói:
- Anh đừng trách tôi, dù hai người chúng ta có quan hệ cá nhân không tệ, thế nhưng trước mặt phải trái rõ ràng, tôi cũng cần phải kiên trì nguyên tắc. Khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là xoa mắt không có hạt cát nào, anh cũng đừng nên trách.
Vương Tử Quân khẽ buông thìa, hắn khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Cũng là vì công tác mà thôi, không có gì cần phàn nàn. Trưởng phòng Vũ, nói với anh một chuyện cười, không biết anh đã nghe qua chưa?
- Chuyện cười gì?
Trong mắt Vũ Trạch Huy lóe lên hào quang, hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi.
- Ở huyện Lô Bắc có một câu nói là nhị ngốc, anh biết đó là gì không?
Nụ cười của Vương Tử Quân rất thoải mái, giống như một con hồ ly đang ăn gà.
- Nhị ngốc?
Vũ Trạch Huy thật sự không ngờ Vương Tử Quân có tâm tư nói chuyện này với mình, thế là không khỏi lên tiếng hỏi.
- Từ nhị ngốc này cũng đơn giản, giải thích bằng hai câu nói: Đầu tiên là chụp hình, sau đó bắt ghi báo cáo.
Vương Tử Quân nói xong lời này thì đứng lên rồi cười ha hả nghênh ngang bỏ đi.
Vũ Trạch Huy đầu tiên là phẫn nộ, sau đó lại cảm thấy sợ hãi, chuyện này nếu mà Vương Tử Quân biết được, như vậy sau này mình đừng hòng đấu với hắn, nếu đối phương muốn đưa mình vào chỗ chết thì cũng chỉ mất một lời mà thôi.
Vũ Trạch Huy càng sợ hãi thì càng không có tâm tư ăn cơm, khi hắn đang cực kỳ bàng hoàng thì thấy phó bí thư huyện ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương đưa theo hai người đi đến.
Tuy Tả Minh Phương không nói điều gì nhưng tin tức Vũ Trạch Huy bị ủy ban kỷ luật đưa đi vẫn mọc cánh bay khắp huyện Lô Bắc, mà nguyên nhân cũng được người ta nhanh chóng tìm ra.
Liễu Yên Hồng sắp tiến lên tiếp nhận vị trí giám đốc đài truyền hình, bị cậu em chồng bắt gặp đang tằng tịu với Vũ Trạch Huy, không những chụp ảnh còn bắt phải viết giấy cam đoan. Có hai thứ này thì Vũ Trạch Huy tưởng rằng mình sẽ có thể vượt qua được, không ngờ khi mọi việc đang bình thường thì Địch Đức Phát lại trực tiếp đưa chứng cứ lên cho ủy ban kỷ luật thị ủy.
Địch Đức Phát là một cảnh sát, hắn biết rõ những vật kia thật sự phỏng tay, biết đường làm quan đầy hung hiểm, hơn nữa cũng không muốn thả Vũ Trạch Huy một cách dễ dàng như vậy. Hắn quyết tâm rất cao, không những gọi điện thoại cho người anh của mình trong quân ngũ, vừa đưa những thứ kia đến cho ủy ban kỷ luật.
Đối mặt với cấp trên có chứng cứ rõ ràng, hơn nữa còn có văn kiện từ phân khu thành phố Hồng Ngọc, tốc độ xử án của ủy ban kỷ luật thành phố Hồng Ngọc được đề cao đến tột đỉnh, căn bản là chưa đến một bữa cơm trưa đã trực tiếp đưa trưởng phòng tuyên truyền huyện Lô Bắc đi mất.
Chụp hình và viết báo cáo, đây là một câu vè thuận miệng, không biết được truyền ra từ miệng kẻ nào. Dù đám người huyện ủy không biết câu vè kia xuất phát từ ai, nhưng bọn họ lại thầm hiểu nó đến từ chính trưởng phòng tuyên truyền Vũ Trạch Huy.
Vì thế mà trưởng phòng tuyên truyền Vũ Trạch Huy chợt biến thành một kẻ nhị ngốc, danh tiếng của hắn còn truyền lưu rất lâu ở huyện ủy Lô Bắc.
Nhưng tất cả thật sự không còn là quan trọng với Vũ Trạch Huy, hắn đã bị đưa đi, ai cũng biết trưởng phòng Vũ không còn cơ hội quay về.
Đám cán bộ bình thường thì đứng xem náo nhiệt, cán bộ lãnh đạo huyện Lô Bắc thì lại đứng ngồi không yên. Hội nghị thường ủy lại được mở ra, nhưng lúc này nhân số thường ủy tham dự hội nghị lại thiếu đi một người.
Vẻ mặt Hầu Thiên Đông cực kỳ âm trầm, da mặt Lưu Thành Quân cũng căng cứng, các vị thường ủy khác ngồi rất nghiêm chỉnh, bọn họ đều trầm mặc không nói một lời, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía bí thư huyện ủy. Lúc này Hầu Thiên Đông cực kỳ phẫn nộ và ngột ngạt.
Vào hội nghị thường ủy ngày hôm qua, chính Hầu Thiên Đông đã thông qua ý kiến bổ nhiệm Liễu Yên Hồng, giống như lời nói của mình vẫn còn chưa tán đi. Lúc đó lão sắp xếp cho Liễu Yên Hồng tiến lên làm phó giám đốc chủ trì công tác, lão còn coi đó là một sắp xếp rất đáng đắc ý, bây giờ sao lại cảm thấy nóng mặt thế này?
Cái gì mà tôi hiểu về đồng chí Liễu Yên Hồng, anh hiểu cái gì? Nếu như nói tên khốn Vũ Trạch Huy kia hiểu rõ thì cũng có thể chấp nhận được, dù sao thì cả hai cũng nằm trên một giường, Liễu Yên Hồng có gì thì Vũ Trạch Huy đều biết rõ ràng. Nhưng Hầu Thiên Đông thì biết cái gì? Chẳng lẽ chính mình cũng nằm trên cùng một giường với người phụ nữ kia?
Hầu Thiên Đông cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, chỉ cảm thấy ánh mắt của các vị thường ủy nhìn về phía mình không còn giống như trước. Dù là lão và Liễu Yên Hồng không có chút liên quan nào đến nhau, Hầu Thiên Đông vẫn muốn quát tháo với những ánh mắt kia, nhưng lão là bí thư huyện ủy, lão là lãnh đạo huyện Lô Bắc, lão không thể tự làm rối loạn.
- Các đồng chí, hôm nay đã xảy ra một chuyện làm người ta cực kỳ đau lòng. Bí thư Minh Phương, mời anh giới thiệu cho mọi người rõ về tình huống của vụ án liên quan đến đồng chí Vũ Trạch Huy.
Hầu Thiên Đông ném tất cả sầu lo qua đầu, lão cố gắng biểu hiện trạng thái trầm ổn.
Tả Minh Phương ngồi nghiêm chỉnh, cũng không nhìn rõ là vui hay buồn, hắn cầm lấy văn kiện và bắt đầu đọc cực kỳ máy móc. Thật ra ai cũng đã biết những gì hắn đang nói, nhưng đây là một trình tự theo thông lệ, cho nên các vị thường ủy cũng phải nghe qua một lần.
Vương Tử Quân ngồi ở vị trí của mình, hắn nhìn vẻ mặt trầm trọng của các vị thường ủy, thầm nghĩ Vũ Trạch Huy ngã xuống, chỗ này sẽ có bao người vui vẻ? Thế là vài hình ảnh chợt lóe lên trước mắt hắn.
Hầu Thiên Đông thì sẽ không vui vẻ, Vũ Trạch Huy tuy đi gần với Trần Lộ Dao, thế nhưng ngoài mặt thì bọn họ vẫn đoàn kết chung quanh bí thư Hầu. Hơn nữa ngày hôm qua bí thư Hầu còn lên tiếng nói tốt cho Liễu Yên Hồng, bây giờ Vũ Trạch Huy sinh ra vấn đề thì lão sẽ cực kỳ khó chịu.
Lưu Thành Quân là người vui sướng, bí thư huyện ủy thiếu đi một vị thường ủy thường trợ giúp mình, như vậy thì khối chính quyền của hắn sẽ thoải mái hơn. Hơn nữa thông qua sự việc lần này thì uy tín của Hầu Thiên Đông sẽ gặp phải nghi vấn lớn, dù nó không thể nào thay đổi được đại cục nắm thế chủ động của Hầu Thiên Đông, thế nhưng tình hình cũng có chút biến đổi.
Trần Lộ Dao chắc chắn sẽ rất đau lòng, còn những người khác thì sao? Nhiều ý nghĩ bùng lên trong đầu, Vương Tử Quân liên tục suy xét, thế cho nên hắn cũng căn bản không nghe rõ nội dung lời nói của Tả Minh Phương.
- Khụ khụ, thưa các đồng chí, chuyện của đồng chí Vũ Trạch Huy là một bài học sâu sắc, là một hồi chuông cảnh báo cho chúng ta, sau này công tác nhất định phải dựng nên một thế giới quan và nhân sinh quan thật chính xác, tự xem xét lại mình, chống lại sức hấp dẫn từ tiền tài và sắc đẹp...
Giọng điệu của Hầu Thiên Đông là rất lớn, rất kích động, rất dõng dạc, nhưng Vương Tử Quân và các vị thường ủy khác cũng không có hứng thú với những lời này.
Hầu Thiên Đông nói xong thì cười cười với mọi người, sau đó ném ánh mắt về phía Tôn Quốc Lương:
- Đồng chí Quốc Lương, văn bản bổ nhiệm đồng chí Yên Hồng đã phát xuống chưa?
Tôn Quốc Lương lúc này thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt của Hầu Thiên Đông, nhưng khi nghe bí thư hỏi thì hắn vẫn thành thật nói:
- Còn chưa đưa xuống.
- À, cũng đừng đưa xuống.
Hầu Thiên Đông vô thức đưa tay lên sờ đầu:
- Trưởng phòng Quốc Lương, công tác tổ chức rất quan trọng, mỗi một cán bộ tốt sẽ là một viên gạch kiến thiết cho huyện Lô Bắc, nhưng nếu là cán bộ không tổ chức vô kỷ luật thì sẽ là một ụ mối nguy hiểm. Hy vọng lần sau phòng tổ chức khảo sát cán bộ càng thêm cẩn trọng, đề bạt đúng cán bộ vĩ đại lên đúng vị trí, sự việc hôm nay tôi hy vọng không lặp lại lần nữa.
Tôn Quốc Lương hầu như cúi đầu xuống đến mặt bàn:
- Vâng, bí thư Hầu, lần này phòng tổ chức làm không tốt, mong bí thư và các thường ủy cứ phê bình. Lúc này tôi xin thay mặt cho phòng tổ chức biểu đạt rõ, sau này sẽ tuyệt đối không phạm vào sai lầm như vậy.
Tôn Quốc Lương coi như ôm tất cả sai lầm vào mình.
Hội nghị thường ủy đến lúc này cũng rơi vào tình huống đáng xấu hổ, sau khi xác định một hành động giáo dục chính trị cho các cán bộ trong huyện thì giải tán.