Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nào ở trong quan trường cũng từng rơi vào tình cảnh tương tự thế này, một khi ý kiến của lãnh đạo không đồng nhất, khi cần phải tỏ thái độ cũng chính là lúc phải xếp theo hàng. Nếu anh ương ngạnh thì thái độ và lời nói sẽ được ghi vào trong biên bản rõ ràng.

Cố Tắc Viêm đồng ý ngoài ý muốn, điều này làm cho đám người đang khẩn trương chợt thở dài một hơi. Dù sao nếu như Cố Tắc Viêm lên tiếng phản đối, như vậy sự việc kia sẽ trở thành một tràng quyết đấu, thậm chí sẽ dẫn đến một cuộc khẩu chiến trong hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Nếu như là trước kia chỉ có một mình Đường Chấn Huy thì căn bản có ít điều cố kỵ, nhưng bây giờ bên cạnh Đường Chấn Huy còn có một Vương Tử Quân.

Chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ liên thủ lại với nhau căn bản là một lực lượng mạnh mẽ làm cho người ta phải tự định giá lại chính mình. Cố Tắc Viêm không lên tiếng phản đối, điều này làm cho đám người còn đang phân vân chưa làm ra lựa chọn phải thở dài một hơi.

Cố Tắc Viêm nói rồi đưa mắt nhìn qua gương mặt của Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân, tháy gương mặt của Đường Chấn Huy có chút biến đổi rồi nhanh chóng trở nên bình tĩnh, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác trào phúng với Đường Chấn Huy.

Đường Chấn Huy có lẽ xem mình là kẻ địch mạnh nhất, lời nói của mình làm cho tất cả lực lượng của Đường Chấn Huy tích góp lại giống như đánh lên bông, có lẽ lúc này chủ tịch Đường đang cực kỳ buồn bực.

Cố Tắc Viêm cảm thấy sảng khoái, hắn lại đưa mắt nhìn Vương Tử Quân. Thế nhưng hắn lại có chút thất vọng, vì Vương Tử Quân ngồi phía bên kia căn bản có gương mặt cực kỳ bình thản.

Điều này chợt làm cho Cố Tắc Viêm cảm thấy không thoải mái, sự bình thản của Vương Tử Quân làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Cố Tắc Viêm trước nay luôn cố kỵ vị lãnh đạo trẻ tuổi này, nếu như không phải là kinh nghiệm của bản thân, hắn cũng không tin vào tình cảnh lúc này.

Bây giờ Đường Chấn Huy vốn đã có thể là chờ ngày về hưu, thế nhưng cũng không ai ngờ dưới sự phất tay cổ vũ của Vương Tử Quân, người này lại tiến lên tích cực dẫn đầu đối kháng với Sầm Vật Cương. Sự biến hóa này làm cho Cố Tắc Viêm không khỏi cảm thấy bội phục.

Vương Tử Quân làm như vậy có ý gì thì Cố Tắc Viêm hiểu rõ ràng, đó chính là muốn lấy Đường Chấn Huy làm tấm khiên cho mình, đồng thời cũng tạo điều kiện thuận lợi để sau này khi tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh sẽ không bị Sầm Vật Cương trói buộc quá nặng nề.

Nếu như chính mình ở vào vị trí của đối phương, mình sẽ làm thế nào?

Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát, sau đó hắn tiếp tục nói: - Nhưng, chủ tịch Đường, tôi cảm thấy chúng ta nên đi từng bước một, việc này không phải có thể làm một lần là xong. Nhất thể hóa Rừng Mật là một chiến lược trường kỳ, tôi cảm thấy năm nay điều quan trọng nhất của tỉnh chúng ta chính là chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, dù sao thì bây giờ tình hình tài chính của tỉnh cũng không còn dồi dào, tuy quá trình chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao đã đi vào quỹ đạo tốt, thế nhưng vẫn còn không ít khó khăn.

Cố Tắc Viêm nói xong thì cũng không tiếp tục mở miệng, thế nhưng ý nghĩ của hắn thì đã quá rõ ràng, đó là kéo dài ra. Chưa nói đến phương diện nhất thể hóa Rừng Mật có chỗ thiếu hụt nào hay không, tôi không cản điều này, thế nhưng đây là kế hoạch hay lại khó áp dụng, tôi phải kéo dài nó ra một thời gian rồi nói sau.

Vương Tử Quân nghe lời nói của Cố Tắc Viêm, hắn không khỏi sinh ra chút bội phục với người đồng nghiệp này. Khi hắn trầm ngâm giây lát định mở miệng thì chợt nghe có người nói: - Chủ tịch Cố nói đến vấn đề tài chính khó khăn, tôi tán thành điều này. Hai ngày trước tôi đặc biệt phê một chỉ thị cho một hạng mục công tác, cũng cần phòng tài chính bỏ ra chút tiền, thế nhưng đến bây giờ còn chưa thấy tiền đâu.

Người vừa mở miệng chính là phó chủ tịch Kim Vũ Hải. Người này lên tiếng với nụ cười trên môi, thế nhưng lại biểu hiện thái độ giúp đỡ Cố Tắc Viêm cực kỳ rõ ràng.

Vương Tử Quân và Kim Vũ Hải không có nhiều tiếp xúc, thế nhưng biết vị phó chủ tịch kia công tác cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, cũng không ngờ lại đứng bên cạnh Cố Tắc Viêm. Trong đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, hắn định mở miệng.

- Tài chính khó khăn là một phương diện, thế nhưng chúng ta cũng không vì khó khăn này mà nắm nhỏ bỏ lớn. Phương án nhất thể hóa Rừng Mật có liên quan đến đại chiến lược phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, nếu như không nắm chắc thì sẽ làm cho kinh tế của chúng ta có sự phát triển chững lại, thậm chí là thụt lùi. Phó chủ tịch Thường Già Quân cười cười lên tiếng phản bác.

Thường Già Quân nở nụ cười làm cho Vương Tử Quân không khỏi gật đầu, xem ra Đường Chấn Huy cũng có viện quân ở ủy ban nhân dân tỉnh. Nếu Thường Già Quân đã mở miệng thì Vương Tử Quân cảm thấy mình không cần phải mở miệng làm gì.

Không ai mở miệng giống như đang chờ Đường Chấn Huy điểm danh, thế nhưng Đường Chấn Huy cũng không điểm danh người nào mà trầm giọng nói: - Nếu chủ tịch Tử Quân và chủ tịch Tắc Viêm đã cho rằng phương án nhất thể hóa Rừng Mật cực kỳ quan trọng với sự phát triển của tỉnh Mật Đông, là hạng mục quan trọng có thể thúc đẩy sức cạnh tranh của tỉnh, như vậy thì chúng ta sẽ bắt tay vào công tác này. Nhưng những gì chủ tịch Tắc Viêm lo lắng cũng không phải không có lý, tình hình tài chính của tỉnh chúng ta thật sự giống như trứng chọi đá. Điều này yêu cầu chúng ta công tác phải cực kỳ cẩn thận, phải vận đụng nguồn tài chính có hạn vào đúng địa điểm.

- Tôi cho rằng bây giờ chúng ta nên mượn cơ hội chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao để nhanh chóng cho ra trù tính chung ở phương diện xây hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà. Chúng ta nên làm ra một con đường nối liền hai thành phố này lại với nhau, chỉ khi nào khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn, như vậy mới có thể nói đến hợp tác, mới có thể từng bước được tăng cường. Lời nói của Đường Chấn Huy căn bản không phải là trưng cầu ý kiến, mà dùng giọng điệu chân thật đáng tin để khẳng định. Cố Tắc Viêm hình như cũng có ý nghĩ của riêng mình, thế nhưng lại không dám mở miệng nói ra.

Thái độ của Cố Tắc Viêm làm cho Đường Chấn Huy cảm thấy không thoải mái, anh đang làm gì vậy? Rõ ràng là bất đồng ý kiến với tôi, khi hai bên cần động thương động đao thì lại lấy phương diện tài chính ra để uy hiếp tôi, anh cho rằng tôi là con khỉ thích đùa giỡn sao cũng được sao?

Đường Chấn Huy nghĩ đến đây thì càng không cảm thấy thoải mái, từ khi bắt đầu liên hệ với Cố Tắc Viêm, người này nhanh chóng theo đuôi Sầm Vật Cương. Tuy người này tỏ ra cực kỳ cung kính với mình, thế nhưng thực tế lại bằng mặt không bằng lòng. Cố Tắc Viêm là người công tác ở Mật Đông nhiều năm, lại có được chỗ dựa là Sầm Vật Cương, Đường Chấn Huy không thể nghĩ ra chiêu thức gì cao siêu để hạ gục người này. Nhưng lần này lão không thể nhịn được nữa, lão nhất định phải giải quyết vấn đề này. Còn giải quyết như thế nào thì Đường Chấn Huy còn chưa suy nghĩ kỹ càng, liên hệ sao? Chỉ sợ không đơn giản như vậy; ban ân để đối phương đi về phía mình sao? Căn bản là không đơn giản. Chỉ là Đường Chấn Huy cho rằng mình hao tổn nhiều tâm tư để thu nạp đối phương, như thế là quá thấp kém. Khi đó Đường Chấn Huy thật sự muốn vung chân đá văng một kẻ chỉ làm vướng bận mình là Cố Tắc Viêm ra khỏi Mật Đông, thế nhưng thể chế trong nước là quan viên chỉ có thể lên mà khó có thể xuống, đá đối phương đi ra cũng không phải là hành động thực tế.

Vương Tử Quân bây giờ là minh hữu chủ yếu của Đường Chấn Huy, hắn hiểu rõ về phương diện nhất thể hóa Rừng Mật. Phương án này quan trọng nhất chính là hai thành phố hỗ trợ lẫn nhau về kinh tế và các phương diện khác, hơn nữa quan trọng là phải xây dựng một con đường nối liền hai thành phố này lại với nhau.

Nếu như hoàn thành con đường này, như vậy chỉ mất một ngày đi từ thành phố Rừng Mật đến Kim Hà, đối với Đường Chấn Huy thì đây chính là chiến tích lớn nhất trong nhiệm kỳ của mình, thế nên cực kỳ gấp gáp muốn con đường này nhanh chóng được khởi công.

Có thể nói lần này Đường Chấn Huy đã đạt được mục đích của mình, thế nhưng cũng không phải là mọi người muôn mặt một lời trong hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì được thông qua. Dù sao thì chuyện nhất thể hóa Rừng Mật là quá lớn, nếu không được hội nghị thường ủy thông qua thì không thể nào khởi động được.

Cố Tắc Viêm định mở miệng thế nhưng trên mặt lại là nụ cười lạnh, nụ cười này có ý nghĩa gì thì Vương Tử Quân căn bản là hiểu rõ ràng, mà người nơi đây cũng hiểu rõ ràng.

Quyền lợi tổ chức hội nghị thường ủy nằm trong tay của bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương, vì vậy có một số việc Đường Chấn Huy tuy cứ sốt ruột nhưng căn bản chỉ là đứng ngoài cửa chờ mà thôi, cho dù thế nào thì anh cũng chỉ có thể làm được một chữ, đó là phải "chờ".

Khi Vương Tử Quân đang nghĩ nên làm thế nào để thông qua phương án này ở hội nghị thường ủy, một sự kiện đột nhiên xuất hiện làm hắn trở tay không kịp. Đó là hôm nay khi Vương Tử Quân đang phê duyệt văn kiện trong phòng làm việc, đúng lúc Triệu Hiểu Bạch hối hả chạy vào.

- Bí thư Vương, vừa rồi có văn phòng tỉnh ủy vừa gọi điện thoại thông báo, nói là hai mươi phút sau mời anh đến phòng họp số một tham gia hội nghị thường ủy.

Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống, hắn chợt nhíu mày. Quy tắc mở hội nghị thường ủy rất rõ ràng, đó là trước khi tổ chức hội nghị thường ủy đều phải thông báo cho các vị thường ủy tỉnh ủy trước ba ngày, bây giờ hội nghị thường ủy mở ra quá đột ngột, điều này nói rõ có sự việc gì đó rất khẩn cấp.

Vương Tử Quân không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi: - Có chuyện gì xảy ra?

- Bí thư Vương, vừa rồi tôi có hỏi đồng chí thông báo, thế nhưng bọn họ nói cũng không biết. Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng chú ý nói.

Vương Tử Quân khoát tay áo tỏ ý cho Triệu Hiểu Bạch có thể đi ra. Bây giờ tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp, hắn không biết là vì nguyên nhân gì, điều này nói rõ thế lực của hắn ở Mật Đông vẫn còn quá nhỏ, tin tức bế tắc nghiêm trọng.

"Thử hỏi Đường Chấn Huy xem, để xem anh ta có biết rốt cuộc là vì tình huống gì không?" Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, hắn đang định gọi điện thoại cho Đường Chấn Huy, đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó cầm điện thoại lên.

- Bí thư Vương, nhà thi đấu thành phố Hân Lũng đang xây dựng đột nhiên xuất hiện hiện tượng đổ sập, bây giờ đã có một phần tư tầng trệt đổ xuống. Trương Tề Bảo ở bên kia dùng giọng có chút dồn dập nói.

Nhà thi đấu sập, bây giờ công trình còn chưa được đưa vào sử dụng thế nhưng đã xuất hiện hiện tượng này, đây tuyệt đối là một sự kiện làm cho người người phải chú ý, hơn nữa còn là một củ khoai lang phỏng tay.

Vương Tử Quân chợt suy nghĩ đến vài phương diện, sau đó trầm giọng hỏi: - Có người nào thương vong hay không?

- Bí thư Vương, vì lúc đó công nhân thi công ở công trình bên cạnh, thế nên cũng không xuất hiện thương vong gì lớn. Theo tôi được biết thì có một vị công nhân không đội nón bảo hộ bị đá rơi xuống đầu, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện. Thế nhưng ngày cũng đừng nôn nóng, người kia bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Trương Tề Bảo trả lời làm cho Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn nói với Trương Tề Bảo ở phía bên kia: - Thư ký trưởng Tề Bảo, tiếp tục theo sát tiến triển của sự việc, có tình huống nào mới thì nhanh chóng liên hệ với tôi.

Vương Tử Quân cúp điện thoại mà nhíu mày, hắn là phó tổ trưởng thường vụ tổ giám sát công tác xây dựng các công trình của đại hội thể dục thể thao, tuy trước khi đến tỉnh Mật Đông thì công trình nhà thi đấu ở thành phố Hân Lũng đã được xây dựng hơn phân nửa, thế nhưng nếu có người muốn lợi dụng chuyện này để cho ra vài hành động mờ ám, như vậy chỉ sợ hắn cũng khó tránh khỏi liên quan.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp thì các vị thường ủy tỉnh ủy đã đến được hơn phân nửa, thế nhưng tình huống hiện tại khác với các cuộc hội nghị thường ủy trước đó. Vương Tử Quân nhìn biểu hiện trên gương mặt của đám thường ủy tỉnh ủy, hắn hiểu đám người kia đã biết có chuyện gì phát sinh.

Khi Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí của mình, hắn chợt thấy Kim Chính Thiện gật đầu với mình. Sau khi hắn gật đầu lại thì Kim Chính Thiện nháy mắt với hắn, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra vài phần cảnh giác.

Khi Vương Tử Quân đang phỏng đoán ý nghĩ của Kim Chính Thiện, lúc này cửa phòng họp được mở ra, Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy cùng sóng vai nhau đi vào trong phòng. Gương mặt của Sầm Vật Cương rất âm trầm, lão vừa đi vào đã tiến lên ngồi xuống vị trí của mình.

Sầm Vật Cương ngồi xuống cũng không mở miệng nói vài lời dạo đầu như dĩ vãng, lão nói với Phương Anh Hồ đang đứng bên cạnh mình: - Thư ký trưởng, anh báo cáo tình huống của phía thành phố Hân Lũng chó các vị thường ủy nơi đây đi.

- Vâng, bí thư Sầm, vừa rồi nhận được báo cáo của thành phố Hân Lũng, mười giờ sáng nay nhà thi đấu đang được xây dựng đột nhiên sập xuống, một phần tư công trình bị đổ vỡ, có một người trọng thương đang được cấp cứu. Phương Anh Hồ nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa thế nhưng lại có thêm vài phần gọn gàng linh hoạt.

Bầu không khí trong phòng họp rất yên tĩnh, tuy đám người nơi đây đều hiểu có chuyện gì xảy ra, thế nhưng ánh mắt mọi người không tự chủ được phải giao vào nhau.

Ánh mắt Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy va chạm vào nhau trên không, hắn cảm thấy Đường Chấn Huy có chút lo lắng, khi hai người nhìn nhau thì Đường Chấn Huy có chút do dự.

- Trong quá trình xây dựng lại xảy ra hiện tượng đổ sập, mặc dù không có nhân viên thương vong thế nhưng lại đẩy tỉnh Mật Đông chúng ta lên đầu sóng ngọn gió. Sầm Vật Cương vỗ tay lên bàn rồi đưa mắt nhìn đám thường ủy tỉnh ủy: - Nhà thi đấu còn chưa được sử dụng đã có một phần tư bị sập xuống, chuyện này phải nói như thế nào đây? Thế nào, các anh muốn biết một tòa nhà sập tạo nên bao nhiêu thanh danh sao? Tôi tin tưởng không bao lâu nữa sự kiện ở tỉnh Mật Đông sẽ được cả nước biết rõ, đến khi đó lãnh đạo hỏi tôi, tôi biết trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta công tác như vậy, chẳng lẽ đó là tác phong công tác của cán bộ tỉnh Mật Đông chúng ta sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK