Sau khi rót đầy ly cho Đào Nhất Hành, Chử Ngôn Huy lại nhìn về phía Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, cả đời này tôi bội phục chỉ có ba người, ngài là một trong số đó. Nhưng với thân phận của tôi thì căn bản không đủ tư cách ngồi uống rượu cùng bàn với ngài, hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt, cuối cùng xem như giải quyết được tâm nguyện lớn của mình.
Vương Tử Quân nghe thấy Chử Ngôn Huy nói năng khách khí như vậy thì cũng không nói gì, chỉ nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Chử Ngôn Huy thấy Vương Tử Quân uống rượu thoải mái như vậy thì nở nụ cười, hắn dốc hết rượu vào miệng, sau đó tiêu sái nâng ly đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Vì một núi không thể có hai hổ, Nam Giang cũng không ngoại lệ. Thế nhưng nói thật lòng, tôi cực kỳ hy vọng có thể hài hòa chung sống cùng mưu cầu phát triển với trưởng phòng Vương.
Chử Ngôn Huy nói lời này làm cho Vương Tử Quân có chút bất ngờ, đồng thời cũng càng thêm đánh giá cao Chử Ngôn Huy. Đối phương có thể nói ra những lời này, có thể xem như hiểu Vương Tử Quân đã biết được vấn đề.
Đối phương làm người hung ác, nói năng thoải mái, xem như là người dám làm dám chịu.
Chử Ngôn Huy rời đi thoải mái tự nhiên như lúc mới đến, sau khi nhân viên phục vụ đóng cửa lại thì Đào Nhất Hành chợt nói: - Chủ tịch Chử có một người con trai quá tốt.
Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí của mình, hắn uống một hớp trà rồi nói: - Thời gian không còn sớm, chúng ta nên về nhà thôi.
Đúng lúc nà tiếng còi xe cảnh sát chói tai chợt vang lên, từng chiếc xe cảnh sát liên tục chạy qua bên dưới.
Khi Vương Tử Quân về đến nhà thì Mạc Tiểu Bắc còn chưa đi ngủ, nàng đang ngồi trên ghế xem bộ phim Tây Du Ký bản mới nhất.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xem phim của Mạc Tiểu Bắc, hắn không kìm lòng được phải nở nụ cười: - Vợ, sao em lại có hứng thú xem phim này?
Mạc Tiểu Bắc đứng lên khỏi ghế sa lông, nàng khoa trương thúc giục Vương Tử Quân: - Anh mau đi tắm rửa, anh nhìn mình kìa, giống như mới nhấc ra từ hũ rượu vậy.
Vương Tử Quân rửa mặt xong thì cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn, hắn và Mạc Tiểu Bắc cùng ngồi trong phòng khách xem tivi.
Mạc Tiểu Bắc bị hấp dẫn bởi bộ phim đang được chiếu, nhưng tâm tư Vương Tử Quân lại bay xa ngàn dặm. Mặc dù hắn không phải là người trực tiếp chỉ huy, thế nhưng thông qua những gì mà Đoạn Văn Đống sắp xếp và đệ trình lên cho hắn, nhìn từ phương diện này hắn hiểu được ý nghĩ của Đoạn Văn Đống.
Lúc này Đoạn Văn Đống đang dẫn đầu tổ chuyên án, có lẽ đang ở trên tàu tuần tra lênh đênh trên biển. Vương Tử Quân có chút nôn nóng nhìn chiếc điện thoại của mình, hắn muốn gọi điện thoại, thế nhưng sau đó lại đặt điện thoại xuống.
Gió thổi ào qua cửa sổ, đây là một đêm không an tĩnh.
Đêm nay căn bản là khó ngủ, cục công an thành phố Đông Hồng mở chuyên án bài trừ tệ nạn, cảnh sát áp dụng thủ đoạn cứng rắn với tất cả các hoạt động sản xuất trong thành phố, một đám người hành nghề buôn bán không hợp pháp bị đưa đi.
Đám người thân và bạn bè của những kẻ bị cảnh sát bắt đi căn bản có một đêm mất ngủ.
Khi đám người có thân thích bị bắt giam đang mắng chửi cục công an thành phố ra tay hung ác, lúc này trên mặt biển đen kịt có một đội ngũ tinh nhuệ của cục công an thành phố đang nấp trên thuyền tuần tra, chuẩn bị chấp pháp.
Đoạn Văn Đống đứng ở đầu thuyền, hắn vừa hút thuốc vừa lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm.
...
Trong một thành phố ở phương bắc, mọi người đã khổ cực một ngày, bây giờ bắt đầu một đêm hạnh phúc của mình. Mai Linh giống như càng mập mạp hơn trước, Trịnh Uy Quân nằm ôm Mai Linh mà cảm thấy hạnh phúc có tồn tại thực chất trên thế gian.
[CHARGE=4]Nếu so sánh với cuộc sống gia đình hạnh phúc của Trịnh Uy Quân, trong một đại sảnh ở xa xôi ngàn dặm, Chử Ngôn Huy đang nâng ly với những người ngồi trên bàn, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Màn đêm giống như một sân khấu lớn che giấu tất cả những thứ dơ bẩn vào bên trong. Lúc này ở hải vực phía nam, màn đêm và nước biển đen kịt giống như một con mãnh thú có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Không biết bộ phim đã xong từ khi nào, khúc nhạc cuối phim vang lên, Vương Tử Quân vô thức nhìn sang Mạc Tiểu Bắc, phát hiện nàng đã ngủ. Khi hắn chuẩn bị ôm nàng vào phòng ngủ, điện thoại di động chợt vang lên dồn dập.
Vương Tử Quân cầm điện thoại đến tay giống như phản xạ có điều kiện, là một dãy số xa lạ. Ngay khi nghe máy thì chợt nghe Chử Ngôn Huy ở bên kia lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, suy nghĩ quá nhiều cũng không tốt, ngủ sớm mới có lợi cho sức khỏe.
Những lời này của Chử Ngôn Huy rơi vào trong tai Vương Tử Quân như sấm sét giữa trời quang, người thông minh nói chuyện không cần che giấu, một câu nói này của Chử Ngôn Huy đã nói rõ tất cả mọi thứ.
Nhưng tính tự chủ của Vương Tử Quân cũng không phải là người thường có thể so sánh được, hắn cười cười nói: - Thật xin lỗi giám đốc Chử, tôi đã đi nghỉ rồi, ngài có chuyện gì không?
Không chờ Chử Ngôn Huy lên tiếng, Vương Tử Quân đã cúp máy. Điện thoại vừa cắt đứt thì Đoạn Văn Đống đã gọi điện thoại đến, giọng nói gần như tuyệt vọng: - Trưởng phòng Vương, chúng tôi...Chúng tôi rút lui.
Lúc này đầu óc như hôn mê của Vương Tử Quân chợt bình tĩnh lại, hắn khẽ an ủi: - Tôi đã biết rồi, không có gì là không được, trên chiến trường nào có tướng quân thường đánh thắng? Lần sau tu bổ là được.
- Nhưng...Nhưng trưởng phòng Vương, đây là một tàu hàng của nước ngoài, bọn họ đã báo cáo chuyện này rồi.
- À, tôi biết rồi, các đồng chí đã vất vả nhiều, hãy thay tôi an ủi mọi người, nên nghỉ ngơi cho tốt.
Vương Tử Quân cắt đứt điện thoại của Đoạn Văn Đống, hắn châm một điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu, vô tình hắn đã bị người ta dẫn mũi.
Xem ra Chử Ngôn Huy có thể phát triển đến ngày hôm nay cũng là có tài năng.
Mạc Tiểu Bắc bị khói thuốc của Vương Tử Quân làm cho thức tỉnh, nàng dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn, sau đó lên tiếng: - Anh làm gì thế? Bây giờ đã là nửa đêm rồi.
Vương Tử Quân nhíu mày, sau đó hắn thở dài nói với Mạc Tiểu Bắc: - Vợ, nói không chừng sau này em phải nuôi không anh rồi.
- Không nghiêm trọng như vậy chứ? Mạc Tiểu Bắc đứng lên khỏi ghế sa lông rồi vùi đầu vào lòng Vương Tử Quân: - Chồng, trời còn chưa sập xuống, em không cho phép anh nói những lời ủ rũ như vậy.
Vương Tử Quân ôm lấy Mạc Tiểu Bắc, trong lòng bùng lên cảm giác bi tráng. Lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, là một dãy số xa lạ, hắn đành lắc đầu bất đắc dĩ: - Quá nhiều người gọi điện thoại đến quấy rầy.
...
Trong bầu trời đêm, Trịnh Uy Quân ôm Tiểu Đôn Tử, hắn giống như một con sư tử điên, hắn không quan tâm đến tiếng còi xe hơi, hứn giống như một ngọn núi đứng sừng sững giữa đường.
- Mày muốn chết sao? Một tiếng thắng xe rất gấp vang lên chói tai, lái xe thò đầu ra chửi ầm lên.
- Bác tài, con tôi bị bỏng, mong anh giúp đỡ đưa con tôi đến bệnh viện. Trịnh Uy Quân chỉ kém quỳ xuống cầu xin mà thôi.
Tên tài xế không muốn bị làm phiền nên nhanh chóng từ chối: - Có bệnh thì tự đi đến bệnh viện, đây là xe tư gia, tao còn có việc, mày mau tránh ra.
Tên tài xế kia nhanh chóng nổi điên, hắn hổn hển bấm còi một tiếng rồi khởi động xe. Trịnh Uy Quân nhìn thấy như vậy mà đỏ cả mắt, bản chất không sợ chết lại bùng lên, hắn bất chấp nguy hiểm mà vượt qua đầu xe, sau đó mở cửa sổ xe đưa con trai lên ghế lái phụ.