Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết bao lâu sauu người phụ nữ kia chợt nói: - Bố, con đã cho người mua ba vé máy bay năm giờ sáng mai, bốn giờ sáng chúng ta xuất phát, đến giờ cơm sáng thì có lẽ đã đến thủ đô rồi.

- Cần gì phải ngồi vé máy bay của người văn phòng đưa đến? Chử Vận Phong này làm quan thanh bạch ở Nam Giang, là một người đường đường chính chính quyết không cho phép mình rời khỏi Nam Giang như một tên lính đào ngũ, tôi ngồi được thì đi được, cần gì phải sợ?

Khóe miệng của cô con gái có hơi co giật, còn muốn mở miệng khuyên nhưng Chử Vận Phong không cho nàng cơ hội, lão nhặt túi trà lên đi vào trong phòng làm việc. Lão mở cửa sổ ra, thấy nhà nhà đã lên đèn ở bên ngoài thế là không khỏi cảm khái, địa phương này lão đã phấn đấu nhiều năm, không biết sau này còn cơ hội quay lại không?

- Thư ký trưởng, có phải hôm nay chủ tịch Chử sẽ rời khỏi Nam Giang không? Tuy Chử Vận Phong không còn là chủ tịch tỉnh thế nhưng Diệp Thừa Dân vẫn xưng hô giống như cũ.

- Đúng vậy, bí thư Diệp, hôm nay chủ tịch Chử sẽ đi. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn hầu như ghi nhớ những chuyện lớn trong tỉnh vào đầu mình. Chỉ cần Diệp Thừa Dân mở miệng hỏi là hắn có thể nhanh chóng cho ra phản ứng.

Diệp Thừa Dân không nói gì, lão chỉ nhanh chóng phê duyệt văn kiện trên tay, sau đó mới nói: - Phía ủy ban tỉnh đã hủy bỏ lễ đưa tiễn rồi sao?

- Đó là ý kiến của chủ tịch Chử, anh ấy không muốn cho ra hình thức như vậy. Đào Nhất Hành trầm ngâm giây lát rồi nói rõ chi tiết. Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão trầm ngâm giây lát rồi sắp xếp: - Chút nữa tôi và anh đi ra sân bay, chúng ta đi tiễn chân chủ tịch Chử.

"Đi đến sân bay tiễn chân?" Đào Nhất Hành có chút kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng cho ra điều chỉnh với lịch trình trong ngày của bí thư Diệp.

Khi Diệp Thừa Dân chuẩn bị đi tiễn chân Chử Vận Phong, lúc này Vương Tử Quân đã ngồi trên chiếc xe số bảy tỉnh ủy của mình. Hắn đưa theo vài nhân viên công tác của phòng tổ chức đến thành phố Ô Phổ kiểm tra công tác cải cách nhân sự.

Vương Tử Quân ngồi trên xe không nói lời nào, Du Giang Vĩ và lái xe Tiểu Hà cũng thành thật ngậm miệng không lên tiếng. Khi xe rời khỏi nội thành thì Vương Tử Quân chợt nói: - Hôm nay tôi đi kiểm tra công tác, có phải mọi người đều biết không?

Du Giang Vĩ chợt sững sờ, sau đó hắn thầm hiểu và cười nói: - Trưởng phòng, thật sự là ai cũng biết.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn giống như rất hài lòng với kết quả này, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Du Giang Vĩ thấy vậy thì không khỏi có chút hiếu kỳ, hắn khẽ hỏi: - Trưởng phòng Vương, hôm nay là thời điểm chủ tịch Chử rời khỏi Nam Giang, ngài đi ra ngoài như thế này có phải là quá rêu rao không?

- Nếu như tôi đi đưa tiễn chủ tịch Chử chỉ sợ sẽ có người nghi hoặc, sẽ cảm thấy không nỡ, như vậy sẽ làm cho bầu không khí đưa tiễn quá náo nhiệt sẽ trở nên lạnh lẽo. Vương Tử Quân nói làm cho Du Giang Vĩ có chút cảm động, thì ra trưởng phòng Vương tuyên bố mình đến thành phố Ô Phổ kiểm tra công tác cải cách nhân sự cũng là vì muốn cho đám người đi đưa tiễn chủ tịch Chử một viên thuốc an thần.

Lúc này trong đại sảnh khách quý của sân bay Đông Hồng, bầu không khí khá bình tĩnh và trầm trọng. Lúc này có không ít người ngồi đây, cũng không có ít người liên tục chạy đén, hai bên gật đầu với nhau rồi ngồi xuống.

Chu Tín Liên đã đến, Đồ Ấn Phàm cũng đến, Lưu Vĩnh Cương cũng đến...

Một đám người có thực lực và quyền lợi trong tỉnh lần lượt hiện ra ở đại sảnh sân bay, việc bọn họ cần làm chính là đưa tiễn lãnh đạo của mình.

Tuy đại sảnh dành cho khách quý ở sân bay khá rộng, thế nhưng lúc này lại có vẻ hỗn loạn, không ít người vì nguyên nhân tìm một chỗ ngồi mà chờ sẵn ở nơi này.

- Trưởng phòng Chương đến. Không biết ai lên tiếng đầu tiên, lúc này Chương Thu Mi mặc một bộ trang phục công sở đi vào với nụ cười ôn hòa. Lúc này ánh mắt của nàng rơi lên người đám đông đến đưa tiễn, thế là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

- Chào trưởng phòng Chương. Lưu Vĩnh Cương thấy Chương Thu Mi đến thì nhanh chóng đứng lên nở nụ cười cung kính nói.

Chương Thu Mi bắt tay nhóm người Lưu Vĩnh Cương, sau đó nàng cười nói: - Anh Vĩnh Cường cũng đến à? Lần này chủ tịch đi tôi thật sự cảm thấy không nỡ. Nhưng bây giờ thấy nhiều người đến tiễn chân lãnh đạo như vậy, tôi vẫn rất cảm động. Chủ tịch đã hết lòng vì Nam Giang quá nhiều năm, căn bản là không dễ dàng chút nào, thế nên chúng ta cần đến đây tiễn chân anh ấy.

Lưu Vĩnh Cương khẽ gật đầu, hắn căn bản đồng ý với lời nói của Chương Thu Mi. Trước đó vài ngày hắn đã cho ra quyết định đến tiễn chân Chử Vận Phong, hắn là chủ tịch thành phố Lâm Hồ, hắn căn bản không chỉ cảm thấy đáng tiếc khi Chử Vận Phong rời đi, còn cảm thấy rất sợ hãi.

- Chúng ta không những đến, còn phải mỉm cười tiễn chân chủ tịch. Mặc dù chủ tịch Chử rời khỏi Nam Giang, thế nhưng chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm để cho người ta thích nắn thì nắn. Chương Thu Mi dùng giọng kích động nói.

Lưu Vĩnh Cương không phải là người ngu, tất nhiên nàng hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Chương Thu Mi. Mặc dù hắn biết người kia không có mặt ở đây, thế nhưng lời nói của người phụ nữ này làm cho người ta không thoải mái, giống như cưỡng chế đám người đến tiễn chân bọn họ, cố gắng dán lên người bọn họ một dấu hiệu, sau đó mới bằng lòng thả bọn họ về.

Lưu Vĩnh Cương trầm ngâmg giây lát rồi cười nói: - Trưởng phòng Chương, bây giờ chủ tịch còn chưa đến, chúng ta vẫn phải đợi, thế nhưng cũng không nên nói những lời mất hứng này, đỡ làm giảm cảm xúc của chủ tịch.

- Chủ tịch Vĩnh Cương nói đúng, chúng ta lúc này đến tiễn đưa lãnh đạo chỉ nên cười. Người kia tuy hùng mạnh nhưng không phải vẫn phải tránh mặt ở trường hợp này sao? Chương Thu Mi mở miệng, nàng cũng không chờ Lưu Vĩnh Cương tiếp tục lên tiếng mà nói: - Tôi đã hẹn với chủ tịch Lý, lát nữa anh ấy sẽ đến.

Chương Thu Mi nói rất tự nhiên, nhưng mọi người ý thức được mục tiêu của người phụ nữ này chính là lung lạc chủ tịch tỉnh, có lẽ không bao lâu sau sẽ là người phát ngôn của chủ tịch Lý. Thế là ánh mắt đám người nhìn về phía Chương Thu Mi có thêm vài phần cung kính.

Chương Thu Mi dùng dư quang khóe mắt thu hết sự thay đổi vẻ mặt của mọi người, đối với nàng thì lần này đến tiễn chân Chử Vận Phong chình là một cơ hội. Nàng là người đã giương cờ đứng về phía đối lập với Vương Tử Quân, như vậy cần gì phải che giấu? Nàng muốn dùng tất cả khả năng để lôi kéo lực lượng, từng bước thu hẹp sự chênh lệch giữa mình và người kia.

Chương Thu Mi là một trưởng phòng tuyên truyền, nàng căn bản là một người cực kỳ hợp cách. Chỉ sau vài câu thì nàng đã làm cho bầu không khí nơi đây cực kỳ sống động. Mặc dù đại đa số mọi người đều bảo trì lý trí, không biểu hiện thái độ, thế nhưng thân phận của Chương Thu Mi và thái độ của chủ tịch Lý đã làm cho bọn họ an tâm hơn.

Đồ Ấn Phàm tuy không nhìn Chương Thu Mi thế nhưng lại có vài phần kiêng kỵ người phụ nữ này, ngay cả cơ hội hiện tại cũng không bỏ qua, thật sự là ác độc. Nhưng với bản lãnh của người này, nếu muốn tranh cao thấp với trưởng phòng Vương thì căn bản là không biết lượng sức.

Xem ra sau này mình nên đứng cách xa đối phương ra một chút.

Khi Đồ Ấn Phàm cho ra quyết tâm thì Chương Thu Mi đã cười nói: - Đây không phải là chủ tịch Đồ sao? Ngài đến Đông Hồng khi nào vậy?

Cấp bậc của Đồ Ấn Phàm cũng không kém hơn Chương Thu Mi, hơn nữa nếu so về phương kiện quan trọng thì càng không kém. Tuy hắn không là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng nói về quyền lợi thì còn cao hơn cả Chương Thu Mi.

- Tôi đến sáng hôm nay. Đồ Ấn Phàm cũng không có hứng thú với lời nói của Chương Thu Mi, thế lên giọng điệu có vài phần lãnh đạm.

- Chủ tịch Đồ rõ ràng là cố tình đến đây, tôi tin lát nữa chủ tịch Chử đến thì nhất định sẽ cực kỳ vui sướng. Xem ra tất cả mọi người đều là trọng tình trọng nghĩa, anh có thể đến cũng không uổng công năm xưa khi công tác có vấn đề được chủ tịch giúp đỡ vượt qua áp lực.

Đồ Ấn Phàm nghe Chương Thu Mi nói những lời như vậy thì hai hàng chân mày càng nhíu chặt, đây rõ ràng là một người phụ nữ tự vạch áo cho người xem lưng. Chuyện năm xưa hắn không thể quên, hắn sao quên đi một tình huống té ngã lần đầu tiên của mình trong quan trường? Nhưng người phụ nữ này lại vạch vết sẹo của hắn ra, đối phương muốn làm gì?

Đám người trong quan trường đều chú ý tìm lợi tránh hại, thực tế trước mặt người ngoài thì không mong anh mở miệng nói về thành tích của tôi, chỉ mong anh không vạch trần chuyện xấu của tôi là được, như vậy sẽ làm tổn hại đến thể diện của người khác, cực kỳ đáng giận.

Hơn nữa bây giờ là lúc mà Chử Vận Phong ảm đạm rời đi, Chương Thu Mi đứng trước mặt bao người nói Chử Vận Phong đối xử tốt với hắn, vào đúng thời điểm và trường hợp đặc biệt. Như vậy sau này hắn sẽ phải cho ra lựa chọn gì? Đồ Ấn Phàm cũng không thể nào rút lui được?

Dù sao thì Chử Vận Phong cũng ra đi, thế nhưng đám người ở lại vẫn có thân phận mang tên Chử Vận Phong.

Đồ Ấn Phàm suy nghĩ cẩn thận tất cả những điều này, đám người bên cạnh nhìn qua cũng hiểu ra vấn đề. Bọn họ ném ánh mắt đồng tình cho Đồ Ấn Phàm, thế nhưng không ai lên tiếng nói giúp một lời.

Chương Thu Mi cũng không chờ Đồ Ấn Phàm lên tiếng, gương mặt của nàng cực kỳ nghiêm túc, nàng nói với đám người: - Lần này chủ tịch rời đi chắc chắn sẽ có tâm tình không vui, thế nên chúng ta cần dùng hành động thực tế để biểu đạt sự tôn trọng và giúp đỡ với lãnh đạo.

Khi Chương Thu Mi đang nói thì khẽ phất phất tay với vài vị ủy viên phòng tuyên truyền, đám người kia bắt đầu lấy biểu ngữ bố trí trong đại sảnh sân bay.

Đồ Ấn Phàm híp mắt nhìn những tấm biểu ngữ được giăng ra, vẻ mặt có chút cảm khái, xem ra người phụ nữ kia đang cố gắng phát huy bản chức công tác của mình đến cực hạn.

- Trên dưới một lòng cứng rắn như vang.

- Vui vẻ tiễn chân lãnh đạo nhận công tác mới. Nội dung của những tấm biểu ngữ kia căn bản không có gì là không phù hợp, thế nhưng nếu cẩn thận xem xét thi lại thấy nó có hương vị khác thường.

Lúc này chỉ sợ thế cục ở Nam Giang vì một cuộc tiễn đưa Chử Vận Phong mà rơi vào trạng thái khó bề phân biệt.

Có vài hành động không cần phải nói ra rõ ràng, nói trắng ra thì chỉ nhạt nhẽo hơn nước, hơn nữa dễ dàng bị người ta nắm lấy đuôi. Tất cả đều không cần nói lời nào, hai bên hiểu rõ nhau là được, đó là cảnh giới tốt nhất.

Nhưng người phụ nữ này lại không muốn như vậy, cứ thích dùng phương thức của mình để cưỡng chế những người đến tiễn chân Chử Vận Phong, bắt cóc thân phận của bọn họ.

Đồ Ấn Phàm chợt nhớ mình khổ sở tìm được một người anh em thân thiết của Du Giang Vĩ, thông qua mối quan hệ kia để đổi lấy vài câu của Du Giang Vĩ: Chủ tịch Đồ, có thể được thông qua khi trò chuyện với trưởng phòng Vương hay không, sẽ đưa đến hiệu quả gì thì tôi phải cẩn thận xem xét, hơn nữa phải hành động theo hoàn cảnh. Vì vậy chuyện này tôi không dám đảm bảo với ngài, nhưng tôi bây giờ đồng ý với ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Vì lời nói này của Du Giang Vĩ mà Đồ Ấn Phàm thiếu chút nữa đã kích động nhảy cẫng lên.

- Chủ tịch Đồ, lát nữa tiễn chân chủ tịch Chử, anh cần phải nói vài lời với lão lãnh đạo, anh ấy căn bản cực kỳ tán thưởng anh. Chương Thu Mi dùng ánh mắt vui vẻ nhìn những tấm biểu ngữ được treo trong đại sảnh, thế là nở nụ cười trêu ghẹo Đồ Ấn Phàm.

Đồ Ấn Phàm là người lăn lộn quan trường nhiều năm, dù là khi đắc thế hay lúc bị ghẻ lạnh thì cũng có một việc mà hắn làm rất tốt, chính là chưa bao giờ phàn nàn mình có tài mà không gặp thời, gặp người không tốt...Hắn tin tưởng vững chắc trên quan trường có thứ gọi là quan hệ, dựa vào những gì mà mình gầy dựng được thì quan hệ kia chia làm hai loại: Một là tài nguyên bẩm sinh tự nhiên; một loại là phát sinh sau này, anh cần phải dùng trăm phương ngàn kế, hao tổn nhiều tâm tư mới có được. Chỉ cần anh nắm đúng trọng điểm, như vậy mối quan hệ kia sẽ cho ra những sự giúp đỡ khó thể đánh giá với anh.

Vì vậy Đồ Ấn Phàm luôn có mục đích cuối cùng của mình là tiếp cận Vương Tử Quân, vì điều này mà cố gắng cho ra nhiều chuyện khác nhau. Hắn kiên định cho rằng từng người đi lại trong quan trường đều có một quá trình tu luyện đặc sắc của mình, cuối cùng có thể thành tiên hay không còn phải nhìn vào ngộ tính, còn phải nhìn vào phương pháp của anh. Nếu không có ngộ tính, hoặc là thiếu sự ổn thỏa cũng chỉ là một thân cây mất rể chờ chết mà thôi. Đồ Ấn Phàm hắn còn có một con đường dài trước mắt cần đi cho hết, hắn tất nhiên phải chủ động tiến lên, căn bản không thể ngồi chờ chết được.

Chương Thu Mi nhìn rõ tình hình gần đây Đồ Ấn Phàm đi khá gần với Vương Tử Quân, thế là cực kỳ căm hận, cho nên nàng căn bản không bỏ qua cơ hội quá tốt vào lúc này.

Chương Thu Mi nói rõ chủ tịch Chử là người có ơn với Đồ Ấn Phàm, điều này làm cho nụ cười của Đồ Ấn Phàm cực kỳ cứng ngắc, nhưng hắn vẫn cố gắng bảo trì sự bình tĩnh tự nhiên. Vì chính trị xưa nay không bao giờ đồng tình với kẻ yếu, tất cả mâu thuẫn đều phải được giải quyết dựa vào trí tuệ chính trị của riêng mình.

- Cám ơn trưởng phòng Chương.

Chương Thu Mi thầm cười lạnh vì lời nói tỏ thái độ của Đồ Ấn Phàm, anh muốn làm người hai mặt sao? Không dễ có lối thoát như vậy đâu.

Nhưng Chương Thu Mi cũng không tiếp tục trêu chọc Đồ Ấn Phàm, nàng quay sang nói với Lưu Vĩnh Cương: - Chủ tịch Lưu, khi mà chủ tịch Chử đến đại sảnh đăng ký thì thời gian của chúng ta cũng không có nhiều, mọi người nên mang một trái tim biết ơn với chủ tịch Chử, thế nhưng cũng không phải ai cũng được nói một vài lời với chủ tịch Chử. Ý của tôi là tuyển vài người đại biểu nói chuyện, người khác vỗ tay, anh thấy thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK