Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong xã hội có nhiều câu chuyện vui, nói rằng những lời trong hội nghị đều là giả dối, vì nó toàn là lời khách sáo, căn bản là rỗng tuếch. Cái gì là hạnh phúc hài hòa? Căn bản không có định lượng, điển hình của thủ đoạn ngu dân, lời của chính khách có thể tin tưởng được sao? Thế cục rối loạn thì anh nói là hạnh phúc hài hòa, nhưng biết làm sao được? Vì vậy tất cả các cuộc họp không thể không thành công, ít nhất thì tổng kết tình hình cũng là như vậy.

Trong phòng họp của hội đồng nhân dân, Vương Tử Quân ngồi bên trái Sầm Vật Cương, hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Ngoài hai người còn có thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy và vài vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh.

Thịnh Giáp Thành là phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh phụ trách công tác, lúc này lão đang tươi cười báo cáo các hạng mục công tác cho hội nghị sắp tới. Vì trước đó đã có liên hệ với nhau, thế cho nên báo cáo hôm nay chỉ là hình thức mà thôi.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt già lão mà vui vẻ của Thịnh Giáp Thành, trong đầu liên tục lóe lên vài ý nghĩ. Hắn biết rõ tình hình hiện tại đều là do Thịnh Giáp Thành quấy phá sau lưng, Thịnh Giáp Thành có thể khuấy lên bọt nước như vậy cũng là nắm chặt thái độ của Sầm Vật Cương ở sự kiện này, còn có cả những mối quan hệ rộng khắp của chính mình.

Nếu như không phải lãnh đạo tuyến trên cho Sầm Vật Cương là người kiêm nhiệm chủ tịch hội đồng nhân dân, chỉ sợ vị trí này sẽ được đặt lên đầu Thịnh Giáp Thành. Vương Tử Quân suy tư về kinh nghiệm của Thịnh Giáp Thành, thế là trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy.

- Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, các hạng mục công tác đã sẵn sàng, các đồng chí trong hội đồng nhân dân nhất định sẽ toàn lực ứng phó, đảm bảo hội nghị lần này tổ chức đúng thời hạn. Thịnh Giáp Thành đặt tài liệu lên bàn rồi cười nói.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão trịnh trọng cho ra vài yêu cầu với báo cáo của Thịnh Giáp Thành. Trong đó có một yêu cầu trọng điểm chính là hội nghị lần này sẽ là một sự kiện lớn của tỉnh Mật Đông, hội đồng nhân dân tỉnh cần phải nắm chắc các hạng mục công tác, cần phải làm cho hội nghị thành công đoàn kết, thắng lợi toàn diện.

- Chủ tịch Vương, anh có gì cần bổ sung không? Sầm Vật Cương nói xong thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi.

Vương Tử Quân đặt ly trà xuống rồi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm cho ra những yêu cầu cực kỳ toàn diện, tôi không có gì bổ sung, tôi chỉ yêu cầu mọi người đồng tâm hiệp lực, cố gắng làm tốt công tác hội nghị, thực hiện đúng chỉ thị tinh thần của lãnh đạo.

Vương Tử Quân nói rất khiêm tốn, nhưng ý nghĩa lại rõ ràng, Sầm Vật Cương có hơi nhíu mày nhưng sau đó hai hàng chân mày lại giãn ra.

- Chủ tịch Vương nói rất hay, cực kỳ đúng chỗ, tóm lại là một câu phải làm tốt công tác chuẩn bị, đảm bảo ý đồ của thượng cấp được thực hiện. Thịnh Giáp Thành chờ Vương Tử Quân nói xong thì bổ sung thêm một câu.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Thịnh Giáp Thành, hắn cười cười nói: - Cám ơn chủ tịch Trịnh đã giúp đỡ, tôi chỉ có một hy vọng, đó là hội nghị hội đồng nhân dân lần này có tốt hay không căn bản không rời khỏi sự cố gắng của chủ tịch Trịnh và các vị chủ tịch khác.

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo chính xác của tỉnh ủy, chúng tôi nhất định sẽ tổ chức tốt hội nghị lần này, sẽ làm cho những người kia.... Một vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân khẽ lên tiếng, sau đó dừng lại một chút rồi cười ha hả nói: - Tôi có thói quen nói không che đậy miệng, bây giờ cũng không nhịn được, may mà chỉ nói một nửa.

Thịnh Giáp Thành lên tiếng giải thích không khỏi làm cho phòng họp xuất hiện tiếng cười vang dội, vẻ mặt nhiều người rất phức tạp, nụ cười trên mặt càng mập mờ.

Vương Tử Quân nhìn về phía vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân vừa lên tiếng, người này tên là Hứa Tranh Đồ. Người này gần đây rất ít khi lên tiếng, rất nhiều chuyện có liên quan cũng đẩy ra xa, căn bản giống như một người chỉ biết khư khư giữ mình.

Hôm nay Hứa Tranh Đồ lại có thái độ khác thường, chủ động phát biểu ý kiến, đây là làm sao? Như thế nào lại ngang nhiên đối địch với Thịnh Giáp Thành?

Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhìn Thịnh Giáp Thành, chợt thấy gương mặt người nảy rất khó coi, dư quang khóe mắt nhìn qua Hứa Tranh Đồ nhưng không lên tiếng.

Hội nghị tiến hành rất nhanh và kết thúc khá sớm, Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân và Thịnh Giáp Thành cùng nhau đứng lên, Thịnh Giáp Thành cười nói: - Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, các vị đã đến hội đồng nhân dân chúng tôi vài lần nhưng vì bận rộn công tác mà không thể ở lại dùng cơm, hôm nay cũng đã đến giờ dùng cơm, mong hai vị lãnh đạo đến nếm thử thức ăn trong căn tin của hội đồng nhân dân tỉnh xem thế nào.

Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Cũng tốt, xem như tôi mời chủ tịch Vương ở lại, chỉ là buổi chiều chủ tịch Vương còn có chuyện, không nên uống quá nhiều, các anh chỉ có thể mời chủ tịch Vương hai ly mà không được mời thêm.

- Điều này là tất nhiên rồi. Thịnh Giáp Thành đồng ý một tiếng, sau đó lão nhìn sang vị phó chủ tịch kiêm nhiệm thư ký trưởng văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh: - Chủ tịch Lý, anh đi đến căn tin sắp xếp một chút, để bọn họ hôm nay chuẩn bị thêm vài món.

Chủ tịch Lý đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài, rõ ràng không có chút mâu thuẫn với sắp xếp của Thịnh Giáp Thành. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt Thịnh Giáp Thành, sau đó lại nhìn Sầm Vật Cương.

Vương Tử Quân thấy gương mặt Sầm Vật Cương vẫn tràn đầy nụ cười, thế nhưng kế hoạch có chút thay đổi làm cho lão cảm thấy rất vướng mắc. Khoảng thời gian gần đây Mật Đông giống như tiến vào giai đoạn rối loạn, Thịnh Giáp Thành biểu hiện cực kỳ cao vời, tuy không có gì đáng ngại thế nhưng lại làm cho lão cảm thấy khó khăn. Giống như có một chỗ ngứa trên người, không làm cho anh chết ngay thế nhưng lại cực kỳ khó chịu. Anh nghĩ mà xem, một người có tuổi tác và kinh nghiệm thế nhưng mưu đồ làm thứ gì đó lại căn bản không chút giấu diếm.

Trong quan trường có nhiều chuyện âm thầm ra tay sẽ tốt hơn làm quá rõ ràng, nó cũng giống như đánh cờ vây, có đủ hương vị nhưng căn bản không lên tiếng. Vương Tử Quân mẫn cảm nắm bắt được chút bực bội trong mắt Sầm Vật Cương.

Khi Vương Tử Quân nhìn về phía Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương giống như cũng cảm ứng được, lão mỉm cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh tuy đã đến tỉnh Mật Đông một thời gian thế nhưng còn thiếu tiếp xúc với các vị lãnh đạo của hội đồng nhân dân tỉnh, hôm nay nên tiếp xúc nhiều hơn, liên lạc tăng tiến cảm tình cũng là chuyện tốt.

Là chuyện gì tốt thì Sầm Vật Cương không nói rõ ràng, thế nhưng đám người nơi đây điều hiểu rõ. Vương Tử Quân cười cười khẽ nói: - Lát nữa khi uống rượu mong bí thư Sầm quan tâm một chút.

- Điều này là tất nhiên. Sầm Vật Cương khoát tay áo bày ra bộ dạng cực kỳ thoải mái nói.

Những ngày qua Sầm Vật Cương căn bản rất khách khí với Vương Tử Quân, không những ở phương diện công tác đều gọi Vương Tử Quân đi theo, hơn nữa còn chủ động đưa Vương Tử Quân đến gặp mặt vài vị lãnh đạo đã về hưu. Sầm Vật Cương bày ra tư thái rất rõ ràng, cố gắng biểu hiện ra bên ngoài một tín hiệu: Đó là mình căn bản giúp đỡ phương diện lựa chọn Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh.

Tốc độ làm cơm của căn tin văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh căn bả là rất nhanh, khi nhóm người Vương Tử Quân đi đến nơi thì trên bàn đã đặt đầy món ăn. Tuy phần lớn là thịt cá bình thường, thế nhưng có lẽ Thịnh Giáp Thành đã sớm chuẩn bị, thế nên hương vị đầy đủ.

Vương Tử Quân và Thịnh Giáp Thành một trái một phải ngồi bên cạnh Sầm Vật Cương, lúc này xem như tiệc rượu chính thức bắt đầu. Thịnh Giáp Thành mời Sầm Vật Cương hai ly, sau đó nâng ly nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tuy thời gian chúng ta liên hệ với nhau cũng không quá ngắn, thế nhưng căn bản là lần đầu tiên dùng cơm. Tôi là một người nửa đời công tác ở Mật Đông, tôi mời ngài ba ly, chào mừng ngài đến đẩy mạnh công tác tỉnh Mật Đông.

Thịnh Giáp Thành nói lời nhiệt tình làm cho người ta khó thể từ chối, nếu như đám người nơi đây không phải ai cũng sáng suốt, chỉ sợ sẽ cho rằng Thịnh Giáp Thành là một chủ nhà vui vẻ.

Vương Tử Quân tuy biết rõ Thịnh Giáp Thành có ý gì thế nhưng vẫn mỉm cười tiếp nhận ly rượu uống cạn ba ly rượu mời. Sau đó hắn mời Thịnh Giáp Thành hai ly, xem như mời ngược lại.

Sau khi uống thêm vài ly với những người khác, lúc này Hứa Tranh Đồ cũng nâng ly lên nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, con người của tôi luôn thực tế không hai mặt, nói những lời hay ý đẹp rồi chọc dao sau lưng như những người khác. Hôm nay tôi kính ngài một ly, đại biểu tôi toàn tâm toàn ý với ngài.

Hứa Tranh Đồ nói rồi nâng ly rượu lên, trên mặt lại treo nụ cười như có như không. Đám người nơi đây đều là kẻ thông minh, chỉ cần Hứa Tranh Đồ nói vài lời thì nhanh chóng cho ra những suy đoán chính xác.

Hứa Tranh Đồ nói xong không khỏi làm cho bầu không khí bình tĩnh lại, hầu như ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bên này. Vương Tử Quân tuy đối diện với Hứa Tranh Đồ nhưng ánh mắt lại chú tâm lên người của Sầm Vật Cương và Thịnh Giáp Thành.

Sầm Vật Cương ngồi đó giống như không nghe được lời nói của Hứa Tranh Đồ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, vẫn tươi cười trò chuyện cùng vài vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh khác. Lúc này gương mặt của Thịnh Giáp Thành có vài phần trắng nhợt, thế nhưng ngay sau đó lại cười nói: - Chủ tịch Vương, anh Hứu là người mở miệng thực chất thẳng thắn, năm xưa khi lão bí thư về hưu thì từng dặn dò một phen, nói là nên sửa đổi cách ăn nói, nếu không sau này cũng có nhiều điều không hay.

Vương Tử Quân không tiếp nhận lời nói của Thịnh Giáp Thành, hắn cười cười rồi khẽ cụng ly với Hứa Tranh Đồ, xem như kết thúc tình huống mời rượu.

Tuy trước đó Sầm Vật Cương đã nói sẵn, gần đây tửu lượng của Vương Tử Quân cũng có chút tăng tiến, thế nhưng một bữa cơm hôm nay cũng không khỏi làm hắn chóng mặt. Sau khi rời khỏi văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh, hắn yêu cầu Triệu Hiểu Bạch đưa mình về phòng làm việc nghỉ ngơi một chút.

Trước kia Vương Tử Quân thường sẽ ngủ một chút rồi thức dậy, thế nhưng hôm nay hắn lại ngủ say như chết. Khi hắn đang ở trong giấc mộng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Số điện thoại của Vương Tử Quân có thể nói là bí mật với nhiều người, đám bí thư và chủ tịch các thành phố bên dưới cũng chỉ có được số điện thoại của hắn trong tay Triệu Hiểu Bạch mà thôi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe má.

- Alo, có phải là chủ tịch Vương không? Điện thoại vừa nối thông thì bên kia truyền đến một giọng nói rất trầm bổng.

Vương Tử Quân tuy còn có vài phần cảm giác say nhưng lúc này đầu óc khá tỉnh táo, hắn cười nói: - Chào chủ tịch Hứa, hôm nay cảm tạ anh đã hạ thủ lưu tình, nếu không thì tôi phải ngủ một giấc đến tối.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương là người hào sảng, căn bản độ lượng rộng rãi, ống vài ly nữa cũng không là vấn đề. Hứa Tranh Đồ nói rồi cười tiếp tục: - Chủ tịch Vương, khi nào ngài có thời gian? Tôi muốn báo cáo với ngài một chút.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Nếu chủ tịch Hứa đã có chuyện, chút nữa anh đến phòng làm việc của tôi là được.

- Phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh khó giữ được bí mật vì có quá nhiều người, chủ tịch Vương, hay là chúng ta tìm một vị trí nào đó yên tĩnh để trò chuyện thì hay hơn. Hứa Tranh Đồ từ chối lời đề nghị của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ cười nói: - Vậy thì chúng ta ra hàng quán bên đường ngồi một lát, nơi đó cũng yên tĩnh.

Sau khi nghỉ ngơi thêm hai mươi phút thì Vương Tử Quân rửa mặt đưa Triệu Hiểu Bạch đến quán trà Năm Châu. Quán trà này có phong cách cổ điển, nhạc nhẹ vang lên rất dịu dàng, trà cũng rất chính tông, khi Vương Tử Quân có thời gain thì thích đến đây uống trà nghỉ ngơi.

Khi Vương Tử Quân đi đến quán trà Năm Châu thì Hứa Tranh Đồ đã chờ sẵn ở một gian phòng bên trong. Sau khi Vương Tử Quân đi vào và ngồi xuống, Hứa Tranh Đồ trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài có nắm chắc tình hình tuyển cử lần này không?

- Tất nhiên là nắm chắc. Vương Tử Quân hầu như không cần suy nghĩ mà nói với Hứa Tranh Đồ.

Hứa Tranh Đồ cũng không bất ngờ vì câu trả lời của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương là người được thượng cấp đề cử làm chủ tịch tỉnh, căn bản sẽ phải nắm chắc thắng tuyển cử. Nhưng này chủ tịch Vương, nhân tâm căn bản là bất đồng, ngài có thể cảm thấy bây giờ có nhiều người đang chĩa về phía mình.

Hứa Tranh Đồ nói đến đây thì châm trà cho Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi biết thân thiết với người mới quen là tối kỵ, thế nhưng trong quan trường có một câu thế này, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.

Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn chờ Hứa Tranh Đồ nói tiếp. Hứa Tranh Đồ cũng không làm cho Vương Tử Quân thất vọng, hắn đặt ly trà trong tay xuống rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, ngài có thể tìm hiểu chuyện giữa tôi và Thịnh Giáp Thành, chỉ cần là những đồng chí công tác vài năm ở Mật Đông đều biết quan hệ giữa hai chúng tôi là thế nào, nếu nói là thủy hỏa bất dung cũng không đủ.

- Thịnh Giáp Thành này quá cao điệu, rất nhiều chuyện cực kỳ cực đoan. Tôi thật sự rất tức giận với những hành vi đục nước béo cò, càng không muốn thấy một vị cán bộ lãnh đạo vì dân như ngài bị hắn ta đá đi. Hứa Tranh Đồ không giải thích quá nhiều về ân oán giữa mình và Thịnh Giáp Thành, hắn chủ yếu nó về hiện trạng của Vương Tử Quân vào lúc này.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Hứa Tranh Đồ, hắn biết rõ Hứa Tranh Đồ có đối sách với mình, nếu không sẽ chẳng mời mình ra gặp mặt vào lúc này. Hắn có chút trầm ngâm rồi cười nói: - Chủ tịch Hứa, ngài cảm thấy Thịnh Giáp Thành có thể đá tôi ra khỏi Mật Đông như ước nguyện sao?

- Chủ tịch Vương, tôi cũng không sợ ngài nổi giận, Thịnh Giáp Thành thật sự có năng lực như vậy. Tuy tôi và hắn ta không đối phó với nhau, thế nhưng tôi căn bản rất phục người này ở phương diện làm việc. Tuy hai người chúng tôi công tác với thời gian như nhau, hơn nữa chức vụ bây giờ cũng giống nhau, thế nhưng không thể không thừa nhận tôi có chênh lệch quá lớn với anh ấy. Hứa Tranh Đồ nói đến đây thì giống như có chút chán chường: - Tôi căn bản là người bị cho ra rìa ở hội đồng nhân dân tỉnh, không có mấy người quan tâm. Thế nhưng Thịnh Giáp Thành thì lại khác, sau khi hắn đi đến hội đồng nhân dân tỉnh, người đi theo sau càng nhiều hơn, càng có khí thế long trọng hơn trước.

- Trước đây vài năm có một vị lãnh đạo doanh nghiệp về hưu, Thịnh Giáp Thành từng nói một câu thế này: Từ ngày hôm nay trở đi Mật Đông sẽ vào thời đại của Thịnh Giáp Thành. Hứa Tranh Đồ nói xong thì nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân giống như đang chờ đợi phản ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK