Thấy Mạc Tiểu Bắc chạy ngược lại thì Vương Tử Quân chợt sững sờ, trong lòng lại có chút cảm khái. Từ sau khi sinh Tiểu Bảo thì Mạc Tiểu Bắc biến đổi rất rõ, cũng không phải cô gái yên tĩnh lạnh lùng như trước, nói nhiều hơn hẳn. Trong thời gian này hắn tìm được khá nhiều chuyển biến tốt đẹp trên người Mạc Tiểu Bắc.
Tất nhiên những biến hóa của Mạc Tiểu Bắc vào giai đoạn này thật sự theo chiều hướng tốt, Vương Tử Quân là một người chồng, là người thấy rõ ràng nhất và có lợi nhất trong sự kiện này.
Những biến hóa của Mạc Tiểu Bắc làm Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh hai người gặp nhau, thế là giống như tất cả tự nhiên mà thành, hai bên dần dần biến đổi, thật sự hòa hợp. Hắn nhớ đến nàng thì thường nghĩ đến hình tượng Tiểu Bảo tham ăn, hình ảnh vợ con làm cho hắn sinh ra cảm giác ấm áp, say lòng người.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc, sau đó mỉm cười tiến lên đón Mạc Tiểu Bắc:
- Vợ, em sao vậy? Không cho anh đi sao?
- Tử Quân, em quên nói cho anh biết, vừa rồi em tiếp một cuộc điện thoại, Giang Tiểu Vinh bên kia đã không chào mà đi.
Sau khi nghe lời trêu chọc của Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc có hơi đỏ mặt, nàng dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn, sau đó nghiêm mặt nói.
Giang Tiểu Vinh? Vương Tử Quân chợt sững sốt, nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ đó là người phụ nữ tìm mình để kêu oan. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi:
- Chị ấy ra đi có nhắn lại gì không?
- Để lại một tờ giấy, nói rằng sẽ tiếp tục kêu oan vì sự kiện của chồng mình.
Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân:
- Chồng, em không quan tâm đến chuyện công tác của anh, nhưng em cảm thấy anh nên giúp đỡ người phụ nữ này.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt chăm chú của Mạc Tiểu Bắc, hắn không khỏi đưa tay lên vuốt ve mái tóc của nàng:
- À, anh biết rồi.
Khi hai người Vương Tử Quân nói chuyện với nhau thì trong loa lại vang lên âm thanh thúc giục. Vương Tử Quân nhìn những hành khách lục tục tiến lên đăng ký, hắn khẽ ma xát bàn tay của Mạc Tiểu Bắc, sau đó từ biệt rồi tiến lên đăng ký.
Đồng Thiên Diệp là người lo vé máy bay cho đám người Vương Tử Quân, nàng đặt khoang hạng nhất, Vương Tử Quân thấy vậy chỉ nhíu mày mà không nói gì thêm. Dù sao bọn họ về thủ đô cũng khổ cực vài ngày, chính mình nếu còn dị nghị vì một chỗ ngồi trên máy bay, chỉ sợ sẽ không quá phù hợp. Hơn nữa làm lãnh đạo vào thời điểm phù hợp phải cho thủ hạ của mình nịnh bợ một chút, nếu không thì thật sự sẽ ứng với câu nói, nước quá trong không có cá, người đến nhìn vào chằm chằm sẽ không có tương lai.
Vương Tử Quân lên máy bay, hắn nói hai câu với Hà Khởi Duệ ngồi ở bên cạnh, sau đó nhắm mắt bắt đầu suy tư về sự kiện Nhiếp Vinh Quân tự sát. Vì có đơn tố cáo của Giang Tiểu Vinh, Vương Tử Quân thật sự lưu tâm hơn một chút về sự kiện này. Nhưng hắn dù sao cũng mới đến thành phố La Nam, vì thế hắn chỉ có thể tiếp nhận được một bản báo cáo là Nhiếp Vinh Quân sợ tội tự sát mà thôi.
Những chuyện thế này nếu xảy ra ở thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể để cho cục công an điều tra rõ ràng. Thế nhưng lúc này lại khác, ít nhất hiện tại hắn căn bản không thể nắm chắc, hắn chưa thể nắm cục công an vào trong lòng bàn tay của mình.
Vương Tử Quân nghĩ đến cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung của thành phố La Nam mà không khỏi nhíu mày. Dù Hà Tiến Chung biểu hiện cực kỳ tôn trọng chính mình, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, chính mình là bí thư thị ủy còn chưa nắm được tất cả đại cục của thành phố La Nam.
"Phải làm cho Hà Tiến Chung kia cảm nhận được chút nguy cơ!"
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm.
- Tiên sinh, xin hỏi ngài uống gì không?
Khi Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm thì một âm thanh dịu dàng vang lên bên tai.
Vương Tử Quân ngẩng đầu, hắn thấy một nữ tiếp viên hàng không dáng người thon dài, mày thanh mắt đẹp đang đứng bên cạnh mình. Nàng mặc một bộ chế phục hàng không rất khéo léo, đường cong đẹp đẽ, gợi cảm mê người.
- Cho tôi một ly nước suối.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với cô tiếp viên hàng không rồi dùng giọng tùy ý nói.
- Tiên sinh, mời anh dùng.
Cô tiếp viên hàng không đưa ly nước đến đặt trước mặt Vương Tử Quân, sau đó đi ra phía sau.
Vương Tử Quân nhìn nữ tiếp viên hàng không rời đi, hắn lại tiếp tục luồng suy nghĩ của mình. Hắn cảm thấy những lời của Giang Tiểu Vinh tuy hoàn toàn không thể tin tưởng, thế nhưng sự kiện đập nước bị vỡ sẽ không phải là trách nhiệm của riêng Nhiếp Vinh Quân.
- Tiểu thư, tôi có một vấn đề cần trợ giúp, xin hỏi có thể cho tôi số điện thoại liên lạc được không?
Một âm thanh trêu chọc khẽ truyền vào tai khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm suy nghĩ.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hắn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở hàng ghế trước mặt mình, đối phương đang cười tủm tỉm nói với nữ tiếp viên vừa rồi đến đưa nước cho mình.
Vương Tử Quân đã thường xuyên gặp tình cảnh này, thế cho nên hắn cũng không có hứng thú, hắn chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.
Nhưng không gian của máy bay là có hạn, cho dù Vương Tử Quân có không muốn nghe thì những âm thanh kia cũng liên tục truyền vào trong tai. Khi hắn cúi đầu thì chợt nghe thấy nữ tiếp viên hàng không nói ra một dãy số.
Vương Tử Quân nghe mà cảm thấy dãy số kia rất quen thuộc, hắn chợt nghĩ đến số điện thoại phục vụ khách hàng ở sân bay, thế là khóe miệng chợt lộ ra nụ cười, thầm bội phục sự cơ trí của cô tiếp viên hàng không.
- Tiểu thư, tôi muốn biết nếu những lúc cô không bay, tôi làm sao để liên lạc với cô?
Người đàn ông trung niên giống như cũng khong muốn buông tha, hắn khẽ cười rồi lên tiếng hỏi thăm.
- Thật xin lỗi tiên sinh, tôi thật sự không giúp được ngài, ngoài đó ra tôi không còn phương thức liên lạc nào khác.
Nữ tiếp viên lên tiếng, sau đó nàng khẽ mỉm cười, xoay người đi lên phía trước. Chợt thấy người đàn ông kia móc một chiếc điện thoại ra nói:
- Cô gái xinh đẹp như thế này sao lại không có số điện thoại liên lạc được? Chỗ này của tôi vừa vặn có một chiếc điện thoại không dùng, tôi tặng cho cô.
Lúc này điện thoại đã phổ cập nhưng một chiếc điện thoại ít nhất cũng là ba bốn ngàn, người này ra tay hào phóng, tặng một chiếc điện thoại mà không thèm quan tâm, ít nhất cũng là kẻ có tiền.
- Cám ơn tiên sinh thương yêu, nhưng điện thoại này tôi không thể nhận được, nó trái với quy định của công ty. Nếu như ngài cảm thấy mình không muốn cầm điện thoại, có thể gửi điện thoại, chúng tôi sẽ bảo quản giúp ngài.
Người đàn ông kia lại bỏ điện thoại vào túi, Vương Tử Quân nhìn nữ tiếp viên bỏ đi mà trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Hà Khởi Duệ ngồi bên cạnh khẽ đưa miệng đến nói:
- Bí thư Vương, tên kia tuy có chút mất mặt nhưng ánh mắt rất tốt.
Chương 643(p2): Vương giả quay về.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Hà Khởi Duệ, hắn khẽ gật đầu, sau đó dùng giọng lơ đãng nói:
- Đúng vậy, chủ tịch Hà, thật sự là anh hùng có ánh mắt tương đồng.
Hai người nói tùy ý vài câu, Hà Khởi Duệ chợt hỏi:
- Bí thư Vương, ngài có phải nên chọn thư ký rồi chứ? Cũng không thể cứ để cho thư ký trưởng Kim bận rộn như vậy được.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Tôi mới đến thành phố La Nam, còn chưa quen thuộc nơi này, nếu anh có người nào phù hợp thì giới thiệu cho tôi.
- Điều này không có gì là khó, tôi cũng không thể cướp công lao của thư ký trưởng Kim, nếu không thư ký trưởng cũng sẽ không tha cho tôi.
Hà Khởi Duệ cười ha hả rồi vung tay lên dùng giọng vui đùa nói.
Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì nữ tiếp viên hàng không chậm rãi đi đến, nàng cầm trong tay nhiều chiếc khăn mặt, liên tục phát cho đám người Vương Tử Quân và người đàn ông trung niên phía trước.
Người đàn ông trung niên nhận khăn xoa mặt, sau đó cười nói:
- Tiểu thư, hôm nay bay chuyến này thật thoải mái, vì để tỏ lòng cảm tạ, tôi xin phép mời cô một bữa cơm nhé?
- Cám ơn tiên sinh, tôi đây sẽ không khách khí, nhưng tôi cũng muốn hỏi tiên sinh một câu, có thể cho chồng tôi đi ăn cơm cùng được không? Khi máy bay hạ cánh thì anh ấy cũng chờ sẵn đến đón tôi ngoài sân bay.
Nữ tiếp viên nhận lấy những chiếc khăn đã dùng qua, sau đó chậm rãi nói.
Khi Vương Tử Quân muốn cười thì cảm thấy cơ thể chấn động, cả máy bay chợt rung lắc, nhân viên hàng không thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Vương Tử Quân nhìn tình huống hỗn loạn đột nhiên xuất hiện, thế là trong lòng chấn động, thầm nghĩ không phải lần này mình xuất hành bất lợi đấy chứ?
Khi Vương Tử Quân đang lo lắng dùng tay giữ lấy ghế ngồi, nữ tiếp viên hàng không đã miễn cưỡng ổn định được cơ thể, nàng chợt đi đến bên cạnh hắn rồi lớn tiếng nói:
- Tiên sinh, thật xin lỗi, làm phiền ngài ôm chặt lấy tôi một chút.
Nữ tiếp viên hàng không nói rồi cũng không chờ Vương Tử Quân kịp phản ứng, nàng đã ngồi ngay lên đùi hắn.
Vương Tử Quân cảm nhận được hai chân trầm xuống, hắn căn bản không kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra. Lúc này máy bay lại rung lắc, nữ nhân viên hàng không ngồi trên đùi hắn vì không được ôm chặt nên thiếu chút nữa đã bị té xuống đất.
Nữ tiếp viên luống cuống tay chân, nàng giống như một người bị ném ra ngoài nước lũ, hai tay mở rộng và ôm chặt lấy cổ Vương Tử Quân.
Nữ tiếp viên vốn ngồi trên đùi Vương Tử Quân, bây giờ tư thế của hai người lại thay đổi, biến thành ngồi dạng chân. Vì máy bay càng lúc càng xóc nảy, thế cho nên chỉ biết dùng hai tay ôm thật chặt lấy cổ Vương Tử Quân mà thôi.
Khi Vương Tử Quân bị ôm chặt thì chợt hiểu ra vấn đề, hắn nhìn nữ tiếp viên hàng không, trên mặt có chút bối rối, sau đó cũng duỗi tay ôm chặt lấy nàng.
Tuy trong lòng thơm ngát nhưng Vương Tử Quân lại không có tâm thưởng thức, hắn cảm nhận được máy bay xóc nảy, trong lòng thầm buồn bã nghĩ, máy bay gặp sự cố là rất thấp, chẳng lẽ lần này mình xui xẻo như vậy?
- Các vị lữ khách không cần kinh hoảng, máy bay đang đi vào vùng mây đối lưu, chỉ cần ra khỏi tầng mây này thì tất cả sẽ bình thường.
Một âm thanh khẽ vang lên trong buồng phi cơ.
- Tiên sinh, ngài không cần căng thẳng, chỉ một lát sau sẽ không có vấn đề gì.
Khi Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh phát ra trong loa, lúc này nữ tiếp viên hàng không ở trong lòng hắn cũng mở miệng nói.
Không biết có phải vì bị ôm hay không mà gương mặt nữ tiếp viên có hơi đỏ hồng, nhìn vào cảm thấy rất quyến rũ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cố gắng trấn định tâm thần, nhưng khi hắn dần trấn định thì cảm thấy tư thế của hai người có chút bất nhã. Vì vừa rồi mình phản ứng không quá nhanh, vì vậy lúc này nữ tiếp viên hàng không hầu như ngồi dạng chân trên người mình. Hơn nữa tư thế này lại hầu như làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được trước ngực mình có hai thứ gì đó rất mềm mại.
Vương Tử Quân là một người đàn ông bình thường, hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, vì vậy không thể nào để người ngọc ngồi trong lòng mà không có phản ứng hay cảm nhận khác thường. Tuy hắn cố gắng làm cho mình trấn định, thế nhưng bên dưới hình như có chút phản ứng.
Thật sự mất mặt, Vương Tử Quân cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, thế nhưng bên dưới vĩnh viễn không nghe lời. Khi hắn đang cố gắng áp chế tâm thần, lúc này gương mặt nữ tiếp viên hàng không ngồi bên trên thật sự càng lúc càng nhỏ.
Nữ tiếp viên giống như cảm nhận được cái gì đó, thế cho nên nàng muốn nhúc nhích cơ thể, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng một bên ôm chặt và một bên hoạt động, thật sự là khó thể nào làm gì được nhiều. Trong lúc vặn vẹo thì càng thêm kích thích, càng làm thần kinh Vương Tử Quân bị kích thích.
Vương Tử Quân vốn đang cố gắng áp chế mình, bây giờ tâm tính lại càng giống như bừng cháy. Hắn vừa cố gắng ổn định tâm thần, vừa thầm cầu nguyện, thầm nghĩ chị gái ơi là chị gái, chị đừng nên cử động nữa, nếu tiếp tục như vậy chẳng khác nào khiêu khích tôi.
Ba phút trôi qua, máy bay dần ổn định trở lại, đã bay ra khỏi tầng mây đối lưu. Người đẹp trong lòng Vương Tử Quân cũng không còn lo lắng đến vấn đề an toàn, Vương Tử Quân lại càng không phải đấu tranh với cô gái xinh đẹp trong lòng mình.
- Không tức sắc, sắc tức không...
- Còn chưa buông ra.
Khi Vương Tử Quân đang thầm nhắc đến câu kinh phật kinh điển, thế là một âm thanh thơm như hoa lan chợt vang lên bên tai.
Vương Tử Quân nhìn máy bay đã dần vững vàng, trong lòng thầm hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn buông lỏng hai tay, nữ tiếp viên hàng không ngồi trong lòng hắn giống như một con thỏ nhỏ, nàng nhanh chóng nhảy xuống đùi hắn.
Vương Tử Quân nhìn nữ tiếp viên hàng không bỏ đi như chạy, hắn cũng thở dài một hơi, nhưng khi thấy nàng rời đi thì hắn thật sự sinh ra cảm giác thất lạc, đúng là đàn ông.
- Bí thư Vương, không thể ngờ ngài có thể gặp được những chuyện như vậy, nếu sớm biết như thế, tôi đã thay đổi vị trí với ngài rồi.
Hà Khởi Duệ nhìn Vương Tử Quân rồi nở nụ cười anh hiểu tôi hiểu nói.
- Máy bay không ổn định, thật sự có hơi kinh hoảng.
Vương Tử Quân nào không hiểu ánh mắt của Hà Khởi Duệ, thế nhưng hắn cố ý giả vờ như không hiểu nói.
Hà Khởi Duệ cười hì hì, cũng không vì Vương Tử Quân nói lái đi mà buông tha cho. Hắn là một người xảo quyệt quan trường, hắn hiểu đôi khi vài câu chê cười lại có thể làm quan hệ giữa hai người ấm hẳn lên.
- Bí thư Vương, tôi thường xuyên đi máy bay, thế cho nên thật sự có hiểu được vài chuyện xảy ra trên máy bay.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì sờ đầu mình nói:
- Khi máy bay xóc nảy, tiếp viên hàng không lại không tìm được vị trí ngồi xuống thì thật sự cũng rất hiếm gặp.
- Đi chết đi.
Vương Tử Quân khẽ vung tay lên với Hà Khởi Duệ rồi cười nói:
- Nói thật nhé, vừa rồi máy bay lung lắc làm tôi thật sự sợ hãi.
Chương 643(p3): Vương giả quay về.
- Tôi cũng rất sợ hãi, đáng tiếc là không ai ban thưởng, vừa rồi rõ ràng là tôi ngồi bên cạnh tiểu thư tiếp viên kia.
Người đàn ông ngồi phía trước Vương Tử Quân cũng xoay người lại phàn nàn với Vương Tử Quân.
Vì không quen biết nên Hà Khởi Duệ cũng buông ra cái giá của mình, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông kia rồi cười nói:
- Cậu em, tôi và cậu dù thế nào cũng là cấp bậc chú đối với các cô gái như vậy, vì thế cậu nói xem, nếu muốn ngồi thì cô ấy sẽ chọn ai?
Người đàn ông trung niên kia cười lên ha hả nói:
- Anh bạn, lời này của anh cũng không đúng, nói ra thì tôi là cấp chú, nhưng đối với anh thì tôi thấy thế nào cũng phải là cấp bác.
Người đàn ông trung niên kia cũng là kẻ khôi hài, hắn vừa nói vừa vung tay:
- Hơn nữa tôi cảm thấy ngồi trong lòng chúng ta mới đúng, dù sao thì ngồi trong lòng những người cấp bậc chú bác cũng sẽ làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm cha con.
Hà Khởi Duệ nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của đối phương, thế là chỉ có thể gật đầu chịu thua.
Vì vừa rồi có tiếng nói chung nên ba người bắt đầu nói chuyện, dù sao thì lúc này cũng là thời gian nhàn rỗi. Lúc nói chuyện ba người cũng không bày ra thân phận của mình, nhưng lại nói rất vui vẻ, dù sao thì người và người cũng có vài quan điểm phù hợp.
- Anh bạn, anh kinh doanh phương diện gì?
Hà Khởi Duệ trò chuyện rất vui với người đàn ông trung niên phía trước, lúc này hắn nhịn không được phải hỏi một câu.
- Tôi làm phim hoạt hình và game.
Người nọ cũng không do dự, hắn nhanh chóng giới thiệu nghề nghiệp của mình. Hắn nói xong thì lấy ra hai danh thiếp đưa cho hai người Vương Tử Quân.
Giám đốc Tiêu Quảng Niên của công ty trách nhiệm hữu hạn game và hoạt hình Ngôi Sao Phương Bắc. Vương Tử Quân nhìn tên trên danh thiếp, hắn vươn tay cười nói:
- Không ngờ lại gặp mặt giám đốc Tiêu ở chỗ này.
Nói thật Vương Tử Quân thật sự không biết chút gì về công ty Ngôi Sao Phương Bắc, thế nhưng hắn lại biết trong thời gian mười năm tới thì phim hoạt hình và game chính là một sản nghiệp phát triển cực mạnh. Đặc biệt là những phương diện game, khi máy tính được phổ biến thì càng phát triển mạnh mẽ.
Tiêu Quảng Niên nhìn thấy Vương Tử Quân duỗi tay ra, thế là hắn cười cười nói:
- Anh quá khách khí rồi, tôi cũng không có lý tưởng gì, ha ha ha.
Tuy Tiêu Quảng Niên nói mình không có lý tưởng, thế nhưng nhìn vào nụ cười thì biết hắn cũng là người cực kỳ tự ngạo về công ty của mình.
- Tôi là Vương Tử Quân, giám đốc Tiêu, công ty của anh sao lại đến tỉnh Sơn Nam chúng tôi rồi?
Vương Tử Quân vừa giới thiệu chính mình vừa dùng giọng giống như tùy ý nói:
- Tôi nghe nói những công ty xí nghiệp như các anh chủ yếu nên tập trung ở các thành phố phát đạt kinh tế ở duyên hải mới đúng chứ?
- À, tôi đến để giải sầu.
Tiêu Quảng Niên cũng không muốn nhiều lời ở phương diện này, hắn nói một câu tùy ý.
Vương Tử Quân cũng không hỏi nhiều về phương diện này, tuy hắn rất quan tâm đến sản nghiệp hoạt hình và game, thế nhưng hắn cũng không có ý nghĩ sẽ kéo một hạng mục cho thành phố La Nam ở ngay trên máy bay.
Máy bay tiếp tục hành trình hơn một giờ, khoảng thời gian này tiếp viên hàng không có đi đến vài lần, thế nhưng cũng không phải là nữ tiếp viên vừa ngồi trong lòng Vương Tử Quân. Nhưng những nữ tiếp viên kia tới lui qua lại, Vương Tử Quân chợt cảm thấy có vài người thi thoảng đưa mắt nhìn mình.
Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này cũng chỉ có thể cười một cái cho qua, cũng không để trong lòng. Sau khi báy bay chậm rãi hạ xuống sân bay, hắn cùng Hà Khởi Duệ nói câu hẹn gặp lại Tiêu Quảng Niên, sau đó cùng nhau đi về phía cửa ra vào.
Đám người Kim Điền Lạc cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, khi bọn họ sắp đi ra khỏi cửa thì Tiêu Quảng Niên chợt huých tay Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Anh bạn, nhìn kìa.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn lập tức nhìn theo ngón tay của Tiêu Quảng Niên. Cô tiếp viên hàng không đã ngồi trên người hắn đang đứng cách đó không xa, nàng vừa khẽ gật đầu với lữ khách, vừa nói chuyện với một nữ tiếp viên hàng không ở bên cạnh.
Vương Tử Quân cười cười mà không tiếp lời, những chuyện này đối với hắn thì chỉ là một sự kiện gặp gỡ bình thường mà thôi. Những thứ khác hắn xem như chưa từng phát sinh, cũng không muốn có những chuyện gì đó phát sinh tiếp theo.
Nhưng khi ánh mắt Vương Tử Quân nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không, lại phát hiện gương mặt nàng còn đỏ hơn cả khi ngồi trên đùi mình, bộ dạng thẹn thùng lại càng làm cho người ta phải chấn động.
- Chuyện kia...Cảm ơn anh.
Khi Vương Tử Quân đi qua bên cạnh nàng, nữ tiếp viên chợt trầm giọng nói.
Vương Tử Quân có chút sững sờ, tuy hắn không quan tâm đến sự kiện kia, thế nhưng nghe đối phương nói lời cảm tạ thì vẫn cảm thấy không biết phải làm sao. Nhưng hắn dù sao cũng là người trọng sinh, hơn nữa thân phận chìm nổi quan trường nhiều năm, thế cho nên có tâm tình vững vàng ở nhiều phương diện.
- Không cần cám ơn, đó là chuyện tôi cần làm.
Vẻ mặt Vương Tử Quân thật sự bất động, hắn dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói.
Không biết có phải những lời của Vương Tử Quân làm cho nữ tiếp viên kia nghĩ về vấn đề gì đó không, thế cho nên gương mặt của nàng càng thêm đỏ hồng. Nữ tiếp viên hàng không có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh nàng lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chợt cười cười, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Hắn không có tâm tư hái hoa ngắt cỏ, tuy cảm thấy dung mạo của nữ tiếp viên hàng không so ra cũng không kém Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn không còn tâm tư như vậy nữa. Tất nhiên hắn cũng không cần quan tâm đến phản ứng của những người khác.
- Cầm thú, anh bạn, anh đã có những hành động như vậy, bây giờ người ta cảm ơn thì anh bạn lại nói đó là những việc cần làm, thật sự là quá cầm thú.
Tiêu Quảng Niên khẽ vỗ lên chiếc bụng mập mạp của mình, hắn nở nụ cười mập mờ nói với Vương Tử Quân.
Nhóm người Kim Điền Lạc đi theo bên cạnh Vương Tử Quân cũng không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Quảng Niên, trước đó bọn họ đã thật sự bội phục vị lãnh đạo trẻ tuổi trong sự kiện đường sắt Mân Cô, bây giờ càng phải trợn mắt nhìn.
Tiêu Quảng Niên giống như hồn nhiên không cảm thấy những ánh mắt của người chung quanh, hắn kéo tay Vương Tử Quân rồi nói:
- Anh bạn, dùng ánh mắt của một người có kinh nghiệm trai gái nhiều năm như anh để xem xét thì thấy cô gái kia thật sự là rất tốt, là một cô gái tốt. Nếu như có thể cưới về nhà làm vợ, như vậy sẽ thật sự xem như có diễm phúc rất lớn.
Tiêu Quảng Niên nói rồi giống như chỉ sợ người ta không nhìn rõ bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của mình, hắn lại cười gian vài tiếng, nghe vào trong tai làm cho người ta trực tiếp cho ra đánh giá với hắn.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Tiêu Quảng Niên, hắn thản nhiên nói:
- Tôi đã có con rồi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nhanh chóng cất bước.
- Có con thì thế nào? Bây giờ là thời buổi gì? Ai mà không có ba năm cô, ha ha ha, cậu nghe tôi nói này...
Tiêu Quảng Niên muốn tiến thêm một bước tìm hiểu về Vương Tử Quân, thế là hắn đẩy mạnh bước chân, cũng không quên lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Chương 643(p4): Vương giả quay về.
Vương Tử Quân nghe Tiêu Quảng Niên lên tiếng mà không khỏi nhíu mày, hai nữ tiếp viên hàng không cách đó không xa cũng nhíu mày, bọn họ không nghe được lời của Vương Tử Quân, thế nhưng lời nói của Tiêu Quảng Niên lại khá lớn.
- Đồng Đồng, vốn cho rằng tình huống gặp mặt ngẫu nhiên sẽ mang đến cho cậu một tình duyên, bây giờ xem ra chỉ thuần túy là không may. Nhưng cậu nói xem sao lại trùng hợp như vậy, cậu vốn bay tuyến nước ngoài, lần này, lần này đi chuyến này cũng là vì muốn về nhà, sao lại trùng hợp gặp sự kiện mà nhiều năm rồi chưa xảy ra chứ?
Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp giống như một cái máy hát, nàng liên tục mở miệng nói.
Nữ tiếp viên được gọi là Đồng Đồng vung tay giữ lấy miệng của người bạn, sau đó nói:
- Đây chỉ là trùng hợp, cậu tạm thời đừng nói nhiều như vậy, cậu cũng nên bớt xem tiểu thuyết đi, nếu không sẽ phải tẩu hỏa nhập ma đấy.
Sau khi hi hi ha ha nói vài ba câu, Đồng Đồng kéo một chiếc vali nhỏ nói:
- Tiểu Linh, mình đi trước, dì Hai chắc đang chờ mình.
Đồng Đồng nói đến dì Hai thì vẻ mặt thật sự có chút buồn bã.
- Đồng Đồng đừng lo lắng, dì Hai của cậu sẽ không có việc gì đâu.
Cô gái tên là Tiểu Linh giống như biết Đồng Đồng đang nghĩ về cái gì, nàng khẽ mở miệng an ủi.
- Chỉ mong là như vậy.
Đồng Đồng cười lớn một tiếng, sau đó nàng kéo chiếc vali đi ra ngoài cửa.
- Cậu bạn, cậu nghe anh nói một câu này, bây giờ còn chưa muộn đâu, nếu bây giờ cậu đi tìm người ta xin số điện thoại, tôi tin người ta sẽ không do dự mà nói cho cậu biết, qua thôn sao lại không gặp được quán ăn chứ?
Tiêu Quảng Niên vẫn không từ bỏ ý nghĩ lôi kéo Vương Tử Quân, giống như không tác thành được cho Vương Tử Quân lần này thì hắn thật sự không thể nào từ bỏ ý định được vậy.
Vương Tử Quân thật sự có chút mất kiên nhẫn, hắn cười cười với Tiêu Quảng Niên, chuẩn bị nói lời cáo từ. Lúc này có vài người phía trước đi đến, bọn họ nhanh chóng đến trước mặt Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, anh đã khổ cực rồi.
Đi đầu chính là phó bí thư Trương Hợp Tuân, khi đi đến trước mặt Vương Tử Quân thì hắn duỗi hai tay ra, trên mặt còn mang theo vài phần kích động.
Bên trái Trương Hợp Tuân chính là trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm, bên trái chính là cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung. Hai người bọn họ tuy không nói gì thế nhưng lại dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bắt tay với Trương Hợp Tuân, sau đó cười nói với Lữ Hâm Sâm:
- Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta ra ngoài hãy nói.
Tiêu Quảng Niên vốn đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này thấy nhóm người Trương Hợp Tuân, càng cảm thấy Vương Tử Quân là người bất phàm. Nếu như vừa rồi hắn còn suy đoán thân phận của Vương Tử Quân, bây giờ thấy phản ứng của Lữ Hâm Sâm và Trương Hợp Tuân, hắn càng cho ra lời nhận định với thân phận của người thanh niên làm mình ghen ghét kia.
- Điều này...Bí thư Vương, lão Tiêu tôi thật sự xem như có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Vương Tử Quân nhìn thấy Tiêu Quảng Niên còn muốn tiếp tục lên tiếng, thế là hắn khẽ khoát tay áo nói:
- Anh Tiêu, chúng ta gặp mặt nhau cũng xem như là bạn bè, bây giờ tôi còn có chút việc, khi nào anh có thời gian đến thành phố La Nam, chúng ta sẽ cùng nhau tâm sự.
Vương Tử Quân được nhóm người Trương Hợp Tuân tiền hô hậu ủng đưa ra khỏi sân bay, khi hắn đi ra, nữ tiếp viên tên là Đồng Đồng đang kéo theo chiếc vali nhỏ cũng từ bên trong đi ra.
Trước đó Đồng Đồng nói với Tiêu Quảng Niên là mình không có số điện thoại di động, thế nhưng sau khi xuất hiện ngoài cổng sân bay thì nàng lại dùng hành động thực tế để đánh đổ lời nói của mình. Nàng lấy một chiếc điện thoại nhỏ màu hồng ra rồi khẽ nói:
- Dì Hai, cháu là Đồng Đồng, dì đang ở đâu vậy?
- Đồng Đồng, dì đang ở khách sạn Phúc Tường, bọn họ đang tìm dì, cháu đến nên cẩn thận một chút.
Một giọng nữ có hơi khàn khàn truyền đến từ đầu dây bên kia, thế nhưng sau nháy mắt lại nói tiếp:
- Đồng Đồng, cháu đừng đến tìm dì, cháu đặt thứ gì đó trong tủ chứa đồ của siêu thị, để dì tự đến lấy là được.
- Dì Hai, cháu nhất định phải gặp dì, vào giữa ban ngày ban mặt, cháu cũng không tin bọn họ dám làm gì.
Cô gái Đồng Đồng cắn chặt môi hồng, nàng dùng giọng kiên đinh nói với đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, lúc này mới dùng giọng cực kỳ kiên quyết nói:
- Cháu không thể đến, bọn họ vì chính mình mà cái gì cũng có thể làm được, dượng của cháu lúc đó không phải vì không tin bọn họ dám làm như vậy nên mới chết một cách chẳng rõ ràng như vậy sao?
Vương Tử Quân đi ra sân bay, lần đầu tiên hắn cảm thấy giẫm chân lên mặt đất thì thư thái như vậy. Đoàn người bọn họ cộng thêm nhóm người Trương Hợp Tuân, ít nhất cũng hơn chục người, thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác.
- Bí thư Vương, lúc này cũng không còn sớm nữa, khi đến cục trưởng Tiến Chung đã có sắp xếp phòng, anh xem có nên nghỉ ngơi trước không?
Trương Hợp Tuân đi ở bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó khẽ đề nghị một câu với Vương Tử Quân.
Cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung đứng bên cạnh Trương Hợp Tuân, nghe Trương Hợp Tuân nói rằng có sắp xếp phòng cho Vương Tử Quân, thế là cảm thấy mình rất có thể diện. Nhưng hắn cũng không dám nói lời nào, dù sao thì lúc này một cục trưởng cục công an như hắn cũng không có dư âm lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn Trương Hợp Tuân, sau đó hắn khẽ cười nói:
- Như vậy thì chúng ta nghỉ ngơi một chút.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Hà Tiến Chung:
- Cảm ơn tấm lòng của cục trưởng Tiến Chung.
- Bí thư Vương, đây là việc tôi phải làm.
Hà Tiến Chung nghe thấy lời khích lệ của Vương Tử Quân thì vội vàng khẽ nói.
Đoàn người đến đón Vương Tử Quân chạy trên bốn chiếc xe, ngoài xe mười hai chỗ, còn có ba chiếc Santana, tuy xe có hơi bình thường nhưng cũng cực kỳ khí thế.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi lên xe mười hai chỗ, nhóm người Trương Hợp Tuân cũng nhanh chóng lên xe. Trương Hợp Tuân là người có cấp bậc cao nhất sau Vương Tử Quân, thế nên hắn tất nhiên sẽ mở đầu câu chuyện:
- Bí thư Vương, lần này ngài về thủ đô có thể nói là cứu vãn thanh danh của chính quyền thành phố La Nam trong mắt quần chúng nhân dân. Sau khi ngài đi thì đường sắt Mân Cô thay đổi tuyến đường, tin tức này đã truyền khắp thành phố La Nam, khi đó có nhiều quần chúng không hiểu vấn đề, thế cho nên lời nói tỏ ra bất mãn với đảng ủy chính quyền thành phố La Nam.
- Bây giờ thì rất tốt, hai tuyến đường sắt đi qua thành phố La Nam, tin tức này làm cho cả thành phố phấn chấn tinh thần. Tất cả mọi người đều nói có bí thư Vương thì thành phố La Nam sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.
Những lời nói nịnh nọt như vậy thì ai cũng thích nghe, đặc biệt là một người có cấp bậc gần bằng với Vương Tử Quân như Tiêu Quảng Niên, những lời nói của đối phương càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy thoải mái. Nhưng chưa biết rõ về Tiêu Quảng Niên, thế cho nên lúc này vẫn bảo trì khoảng cách nhất định với thái độ làm thân của đối phương.
Chương 643(p5): Vương giả quay về.
- Bí thư Vương, chuyện đường sá cũng không phải công lao của một mình tôi, nếu nói ra thì đó là của mọi người. Tôi và chủ tịch Khởi Duệ với thư ký trưởng Kim ở thủ đô tìm biện pháp, chủ tịch Lý và các anh ở nhà ổn định nhân tâm, thực tế thì công lao của các anh mới là lớn nhất.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Trương Hợp Tuân rồi thản nhiên nói.
Trương Hợp Tuân nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, trên mặt chợt lộ ra vẻ kích động:
- Bí thư Vương quá khiêm tốn rồi, điều này thật sự làm tôi bội phục. Nhưng tâm tư của con người trước nay căn bản không giống nhau, bí thư Vương, có vài lời tôi vốn không muốn nói, nhưng bây giờ tôi cảm thấy nếu không nói thì thật sự phải xin lỗi sự tín nhiệm của ngài với tôi.
- Bí thư Vương, ngài vì hạng mục đường sắt Mân Cô mà xung phong liều chết ở trận tuyến, có nhiều người không nói lời hỗ trợ với ngài, còn muốn đứng phía sau ngáng chân. Đối với những người này tuy không muốn nói sẽ có trừng phạt, thế nhưng bí thư Vương đối mặt với những người như vậy, nhất định phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Trương Hợp Tuân nói rất kích động, Vương Tử Quân nhìn Trương Hợp Tuân và cũng trầm giọng nói:
- Cám ơn bí thư Trương đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ chú ý.
Hai người nói không quá lớn thế nhưng những người khác trong xe cũng nghe thấy rõ ràng. Những người như cục trưởng Hà Tiến Chung lại giống như không nghe thấy, còn Hà Khởi Duệ lại khẽ nhíu mày.
Sau khi nghỉ ngơi trong khách sạn một lúc, đám người Vương Tử Quân được Hà Tiến Chung sắp xếp dùng cơm. Bữa cơm này Trương Hợp Tuân và Lữ Hâm Sâm liên tục mời rượu Vương Tử Quân, dùng biểu hiện để chứng minh lòng kính phục của mình.
Vương Tử Quân cũng khẽ uống vui vẻ với những lời mời của Trương Hợp Tuân và Lữ Hâm Sâm, sau vài lượt rượu thì hắn cũng thật sự có vài phần men say.
- Tút tút tút.
Khi mọi người đang uống rượu khá vui vẻ thì chuông điện thoại vang lên. Vương Tử Quân nhìn qua bốn phía, chợt thấy Kim Điền Lạc lấy điện thoại ra. Sau khi nhìn dãy số thì Kim Điền Lạc khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó đi ra ngoài cửa.
Hai phút sau Kim Điền Lạc đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi là trưởng phòng Ngô của phòng văn thư khối chính quyền tỉnh gọi điện thoại đến, nói là có người ở thành phố chúng ta gửi đơn kêu oan.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói:
- Là ai?
- Giang Tiểu Vinh, cô ấy phản ánh chuyện của chồng mình là Nhiếp Vinh Quân.
Kim Điền Lạc hầu như nói nhỏ hơn, lúc này trong phòng không có ai tiếp tục lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Giang Tiểu Vinh đi đến kêu oan ở phòng văn thư khối chính quyền tỉnh, trước đó Vương Tử Quân ở trên máy bay còn suy nghĩ về sự kiện Giang Tiểu Vinh, bây giờ hắn thả lỏng hơn một chút. Thế nhưng hắn cũng không tỏ thái độ gì ở sự kiện này, hắn chỉ khẽ nói:
- Đối với chuyện này thì trước đó giải quyết thế nào?
- Bí thư Vương, ban ngành công an đã có định luận về sự kiện của Nhiếp Vinh Quân.
Kim Điền Lạc khẽ nhìn thoáng qua Hà Tiến Chung cách đó không xa rồi khẽ nói.
Kim Điền Lạc nói những lời này thật sự rất có trình độ, Vương Tử Quân có thể căn cứ vào đó mà tìm ra được ý nghĩa ẩn sâu bên trong. Hắn hiểu vị thư ký trưởng đang dần dựa về phía mình nói rằng chuyện này không nên hỏi sâu vào hiện tại.
Tuy Vương Tử Quân không biết lý do là gì, thế nhưng hắn hiểu được lời nói tránh hại tìm lợi của Kim Điền Lạc. Dù sao thì sự kiện Nhiếp Vinh Quân tự sát cũng không phát sinh trong nhiệm kỳ của mình, Nhiếp Vinh Quân chết thế nào cugnx không có ảnh hưởng nào với mình, nếu mình xâm nhập vào bên trong, như vậy sẽ đắc tội với không phải chỉ là một hai người.
Nhưng chẳng lẽ mình trơ mắt nhìn sự kiện này chấm dứt như vậy được sao? Vương Tử Quân sờ lên chân mày của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh cho đồng chí của phòng văn thư thành phố chúng ta lên tỉnh nhận đơn tố cáo, đồng thời cho ban ngành kiểm tra giám sát điều tra lại sự cố vỡ đập.
Kim Điền Lạc chợt sững sờ, hắn không tin Vương Tử Quân không nghe rõ ý nghĩa lời nói của mình, nhưng bây giờ sau khi nghe rõ ý nghĩa lời nói của mình mà bí thư Vương vẫn cho ra sắp xếp như vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn cũng không xa lạ gì sự kiện đã từng gây náo động thành phố La Nam, trong sự kiện này có liên quan đến ai, hắn lại càng biết không ít. Cũng chính vì điều này mà hắn mới khuyên Vương Tử Quân không nên động vào, nhưng bây giờ Vương Tử Quân tỏ thái độ chính là không dễ dàng buông bỏ sự kiện này.
- Vâng, bí thư Vương.
Kim Điền Lạc chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn càng cảm thấy ý nghĩa sâu sắc trong sắp xếp của Vương Tử Quân. Hắn có chút chần chừ, cuối cùng cầm lấy điện thoại đi ra ngoài cửa.
- Bí thư Trương, trưởng phòng Lữ, cục trưởng Hà, chúng ta cùng nâng ly, uống xong ly này xem như tan tiệc.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cười nói với nhóm người Trương Hợp Tuân.
Nhóm người Trương Hợp Tuân thật sự bị hấp dẫn vì những lời giữa Vương Tử Quân và Kim Điền Lạc, bây giờ nghe được lời của bí thư Vương thì nhanh chóng nâng ly rượu lên. Những chiếc ly trong suốt được đưa lên giữa không trung, ngay sau đó là một tiếng keng nho nhỏ.
Vì mới có một cơn mưa nên bầu không khí thành phố La Nam có vẻ khá tươi mát, nếu như so sánh về bầu không khí thì thành phố La Nam có thể nói là xếp hạng đầu trong mười thành phố tỉnh Sơn Nam.
Thế nhưng quần chúng nhân dân cũng không mong muốn tiếp nhận điều này, tuy bầu không khí tốt đại biểu cho người dân được hít thở không khí trong lành, thế nhưng cũng đại biểu cho phương diện kinh tế không phát đạt. Đừng nói là trong huyện, bây giờ thành phố La Nam cũng không có vài xí nghiệp phát triển tốt. Thế cho nên số liệu báo cáo của thành phố La Nam là rất kém, dù đám người viết báo cáo có là bút thần cũng không thể nào đột nhiên vẽ ra vài con số tốt đẹp cho các xí nghiệp trong thành phố được.
Bầu không khí thành phố La Nam hôm nay có chút đặc thù, một đám cán bộ đi lại ngoài cổng ủy ban đều rất nhẹ nhàng, những người thích nghị luận cũng ngậm miệng, dù gặp mặt nhau cũng chỉ vội vàng gật đầu, căn bản không dám nói nhiều.
Bí thư Vương đã quay về, bí thư không những tiếp tục giữ hạng mục đường sắt Mân Cô cho thành phố La Nam, còn nắm thêm một quy hoạch đường sắt nam bắc đi qua La Nam, dựa vào thành tích như vậy, lần này bí thư Vương hầu như là vương giả quay về.