Triệu Thái Sóc biết quá rõ quy tắc quan trường, Triệu Thái Thạch là em trai, hắn cảm thấy anh mình vì am hiểu quy củ quan trường nên nhiều khi có được những dự đoán rất chính xác. Vì vậy trước đó và sau này, mỗi khi hắn gặp chuyện uất ức hay oan uổng là sẽ tìm cơ hội đi đến kể lễ trước mặt anh mình, hắn giống như hóa thành một đứa trẻ bị người ta ức hiếp, điều được nghĩ đến đầu tiên chính là đi tìm trưởng bối của mình khóc lóc kể lể mong tìm được sự giúp đỡ chính đáng.
Nhưng Triệu Thái Thạch lại cảm thấy nếu cứ mãi như vậy là không được, nếu để cho anh biết mình có quá nhiều bệnh tật, quá nhiều mâu thuẫn, hoặc thích đâm chọc người khác từ phía sau thì căn bản là vì nhỏ mất lớn. Thế cho nên hắn cố gắng biểu hiện một chút, dù hắn ít đi tham gia các bữa tiệc dành cho giới kinh doanh, thế nhưng lực ảnh hưởng của hắn chỗ nào cũng có, điều này không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác ấm áp. Hèn gì người ta nói cha con ra trận, anh em ra trận sẽ có lực lượng mạnh mẽ hơn.
Triệu Thái Thạch nghĩ đến đây mà cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Triệu Thái Sóc, hắn dùng giọng do dự hỏi: - Anh, việc này có tác dụng gì không? Vương Tử Quân là một tiểu bối, hơn nữa cũng không quản khối công tác này, người kia sẽ nghe lời chúng ta sao?
Triệu Thái Sóc cũng không quay đầu lại, hắn dùng giọng không chút biểu cảm nói: - Nghe hay không thì phải thử cái đã, mặc kệ kết quả của chuyện này là thế nào thì cậu cũng đừng nên quá vội vàng, nên kẹp chặt đũng quần lại. Cậu không ra gì thì làm sao để cho người ta xuất lực được? Đúng là không ra thể thống gì.
Triệu Thái Thạch bị anh trai khiển trách mà gương mặt có vài phần khó coi, hắn căn bản không dám gật đầu bừa với lời nói của anh trai. Mỗi người đều có đặc sắc riêng của mình, dựa vào cái gì mà hắn phải sống lễ phép ngoan ngoãn? Nhưng hắn không dám mở miệng phản bác.
Triệu Thái Sóc xem như là một người không thể tiến lên, không còn khả năng được đề bạt, thế nhưng hắn vẫn là người công tác lâu năm, căn bản có ánh mắt cực kỳ tốt. Hắn sao không hiểu rõ em mình đang nghĩ gì? Nhưng hắn cũng không nói ra, chuyện phát triển đến bước này thì hắn không thể không cúi đầu cầu cứu một vãi bối, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng nếu như Triệu Thái Sóc không làm như vậy, chỉ sợ em hắn sẽ gặp chuyện không may, công ty của em trai cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ. Đây là tài nguyên quan trọng của gia đình bọn họ, bản thân hắn tuy không có chức vụ gì trong công ty, thế nhưng khả năng bị liên lụy là rất lớn.
- Trước tiên tôi đề tỉnh cậu một câu, lát nữa khi Vương Tử Quân đến đây thì cậu nên tỏ ra tôn trọng. Bây giờ cậu ấy đã khác hẳn, cậu nên nhớ kỹ, cậu ấy không phải là một tiểu bối như năm xưa nữa rồi, bây giờ là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, là một trong những lãnh đạo đầu sỏ của tỉnh Nam Giang.
- Anh, em biết rồi, dù thế nào thì người ta cũng hỗ trợ chúng ta, nhưng em thật lòng cảm thấy không nỡ. Chúng ta sao không tranh thủ thời gian tìm gặp bí thư Diệp? Dù sao thì người kia chủ yếu dựa vào Chử Vận Phong, Nam Giang là địa bàn của người ta, Vương Tử Quân ra mặt thì làm được gì? Cũng không nhất định làm cho Chử Vận Phong cúi đầu. Triệu Thái Thạch nói đến Chử Vận Phong thì gương mặt có vài phần sợ hãi.
Triệu Thái Sóc thở dài một hơi, em mình nói gì sao hắn không hiểu? Hắn không phải là người không có độ nặng, rất nhiều chuyện khó khăn đã được hắn giải quyết ổn thỏa. Thế nhưng chuyện lần này làm hắn cảm thấy rất khó khăn, vì hắn đã tìm vài quan hệ tốt trong thủ đô, thế nhưng căn bản không có được chút chuyển biến nào.
Nếu như không phải bị ép đến mức không còn cách nào khác, Triệu Thái Sóc cũng không nghĩ đến hành động bất đắc dĩ hôm nay: Phải tìm một tiểu bối như Vương Tử Quân. Mặc dù hắn không quá quen thuộc tình hình Nam Giang, thế nhưng vị trí của Vương Tử Quân vẫn là quá rõ ràng, nếu Vương Tử Quân chịu ra mặt thì căn bản sẽ làm tốt công tác hòa giải cho anh em bọn họ.
- Cậu Tứ, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể rời đi, đồng thời cũng nên cho ra vài nhượng bộ. Triệu Thái Sóc nói làm cho Triệu Thái Thạch đang cảm thấy như ngồi đống lửa đứng đống than chợt đứng bật dậy, hắn giật mình nhìn anh mình, sau đó nói một tiếng: - Anh, nếu như ném những thứ này cho tên khốn kia, như vậy những năm qua anh em ta làm việc không công sao?
- Làm việc không công cũng được. Triệu Thái Sóc dùng ánh mắt đau lòng nhìn em của mình, sau đó nặng nề thở dài.
- Tiểu Từ, cậu chờ tôi ở chỗ này, nửa giờ sau tôi sẽ đi ra. Vương Tử Quân nhìn viên lái xe đang cung kính chờ chỉ thị của mình, hắn cười nói.
Tiểu Từ là một quân nhân chuyển nghề, vì kỹ thuật lái xe rất tốt nên được bổ sung làm lái xe cho Vương Tử Quân.
Được đi ra ngoài với trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân chính là cơ hội khó có được của Tiểu Từ, hắn định đi xuống xe mở cửa cho lãnh đạo, lại bị Vương Tử Quân cản tay. Tiểu Từ đến công tác ở phòng tổ chức còn chưa quá lâu, thế nhưng lại cực kỳ kính sợ lãnh đạo đơn vị mình.
- Trưởng phòng Vương, có việc gì ngài cứ gọi điện thoại cho tôi là được. Tiểu Từ dùng giọng cung kính nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười rồi đi về phía cửa khách sạn. Tuy khách sạn trước mặt chỉ là bốn sao, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn về phía cổng khách sạn, cảm thấy nó có khí thế của khách sạn năm sao. Hắn đứng đánh giá khách sạn trước mắt, sau đó cất bước đi vào bên trong.
- Két két. Tiếng thắng gấp vang lên sau lưng Vương Tử Quân, hắn quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc Porsche thể thao điên cuồng phóng về phía mình, thế là không khỏi sợ hãi tránh sang một bên.
- Mày đi đường không có mắt à, có thấy đường không? Xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi lớn tiếng mắng.
Bên cạnh tên thanh niên kia là một cô gái đeo kính râm trang điểm nồng nặc. Nếu nhìn từ vẻ bề ngoài thì cô gái này xem như rất xinh đẹp, cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy bị thu hút, càng làm cho bộ ngực điên đảo dữ dội.
- Cậu lái xe chú ý một chút, nơi đây cũng không phải trường đua xe. Vương Tử Quân có chút căm tức, thế nhưng hắn cũng không muốn so đo với đối phương, chỉ dùng giọng lạnh lùng nói một câu như vậy.
Không ngờ Vương Tử Quân nói như vậy căn bản chọc giận tên thanh niên trong xe. Vừa rồi hắn chạy đến nhanh như bay cũng là vì đùa quá lố với người phụ nữ trong xe, kết quả căn bản là không được như mong đợi, lại bị người ta lên tiếng dạy đời, đúng là mất mặt.
- Thằng khốn, mày nói gì vậy? Có tin ông mày đánh cho một trận không? Tên thanh niên nhanh chóng mở cửa xe rồi dùng giọng hùng hổ nói.
Nếu như đánh nhau với một tên thanh niên như thế này thì chỉ làm cho Vương Tử Quân mất mặt, tin tức truyền ra ngoài là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đánh nhau với một tên thanh niên côn đồ, căn bản là quá khó nghe.
Khi Vương Tử Quân thầm nghĩ không nên dây dưa với hạng người kia, lúc này Tiểu Từ đã chạy đến, hắn nắm lấy cổ áo của tên thanh niên bên kia, sau đó cho đối phương một tát: - Mày muốn chết hay cần ăn đòn? Có biết đây là đâu không? Mạng của mày không đáng tiền thì đi chỗ khác mà làm loạn, đừng đứng lại đây uy hiếp sự an toàn của người khác.
Tình huống vừa rồi căn bàn làm cho Tiểu Từ cực kỳ sợ hãi, lần này hắn đưa trưởng phòng Vương ra ngoài gặp khách, nếu xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ hắn khó thể nào thoát được trách nhiệm.
Vừa rồi may mà trưởng phòng Vương nhanh chân, lúc này đã bình yên vô sự, thế nhưng trái tim của Tiểu Từ vẫn còn đang treo trên cuống họng.
Khi thấy Vương Tử Quân thoát hiểm thì Tiểu Từ thở dài một hơi, nhưng cảm giác lo lắng vừa rồi chợt hóa thành tức giận, hắn không nói hai lời mà tiến lên cho tên khốn kia một tát.
Vương Tử Quân thấy Tiểu Từ nhanh tay lẹ mắt thì căn bản cảm thấy rất sảng khoái, tên thanh niên kia quá kiêu ngạo, nên dạy cho một bài học.
- Tiểu tử, mày dám đánh ông sao? Ông đánh chết mày! Tên thanh niên kia tuy lớn tiếng nhưng căn bản không có thân thủ nhanh nhẹn và mạnh mẽ bằng Tiểu Từ. Lúc này Tiểu Từ dùng sức xiết chặt tay, làm cho tên thanh niên kia gào lên như heo chọc tiết: - Ôi, tay tôi sắp gãy rồi, mau buông ra, đau chết mất...Buông tay ra...
Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên đang kêu đau, hắn gật đầu với Tiểu Từ: - Thả cậu ấy ra.
Tên thanh niên căn bản là chảy nước mắt nước mũi, sau khi được buông ra thì dùng ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Từ, sau đó quẳng xuống một câu rồi quay đầu bước đi: - Cứ chờ đó, tao không để yên cho chúng mày đâu.
Tiểu Từ đưa mắt nhìn chiếc xe Porsche chạy đi mà không khỏi mở miệng kiểm điểm: - Trưởng phòng Vương, thật xin lỗi, vừa rồi làm cho ngài sợ hãi.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tiểu Từ rồi cười nói: - Nếu cậu nói chuyện lý lẽ với loại người kia thì căn bản là đàn gảy tai trâu, cậu ra tay vũ lực ngược lại có thể làm cho hắn bừng tỉnh.
Vương Tử Quân nói xong thì khẽ vỗ vai Tiểu Từ: - Cậu ra tay kịp thời, cho hắn một cái tát, nhìn từ phương diện nào đó thì giống như cứu vãn một tên thanh niên tha hóa trong xã hội.
Tiểu Từ nở nụ cười vì lời trêu chọc của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy thoải mái hơn, bây giờ trưởng phòng Vương đã có ánh mắt khác biệt khi nhìn về phía hắn.
Sự việc vừa rồi căn bản chỉ là chuyện nhỏ với Vương Tử Quân, sau đó hắn cười cười đi về phía gian phòng Triệu Thái Sóc hẹn gặp mặt. Khi hắn đi đến đại sảnh khách sạn thì anh em Triệu Thái Sóc đã chờ sẵn nơi chân cầu thang.
Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng chào hỏi thì Triệu Thái Sóc đã cười tươi vui vẻ đi đến nói: - Trưởng phòng Tử Quân, chúng ta đã lâu không gặp, cậu nhìn có vẻ càng ngày càng có tinh thần, chẳng lẽ giống như câu nói thanh niên tài cao tuổi trẻ phi phàm sao?
Lần trước Vương Tử Quân gặp mặt Triệu Thái Sóc trong lễ tang của Vương lão gia tử, dù hai bên chỉ có chút kết giao sơ lược, thế nhưng Triệu Thái Sóc dù sao cũng là cùng thế hệ với bố mình, vì thế hắn khách khí bắt tay đối phương rồi nói: - Chào chú Triệu.
Đại sảnh không phải nơi trò chuyện, Triệu Thái Sóc mời Vương Tử Quân vào trong thang máy, sau đó giới thiệu em mình cho Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, đây là em tôi, là Triệu Thái Thạch, hiện tại đang chuyên xây dựng cầu đường.
Xây dựng cầu đường căn bản là kiếm được nhiều tiền, thế nên có thể thấy tương lai của những người này là thế nào. Vì vậy Vương Tử Quân vừa bắt tay với Triệu Thái Thạch vừa cảm thán sự sắp xếp của Triệu gia là chu đáo hơn Vương gia nhà mình, căn bản là quyền đi đôi với lợi, trong nhà có người làm quan, cũng có người kinh doanh, chỉ khi nào có sự giúp đỡ tốt đẹp giữa hai bên thì mới phát triển lâu dài được.
Triệu Thái Thạch cũng là lần đầu tiên gặp mặt Vương Tử Quân, dù Vương Tử Quân còn quá trẻ nhưng căn bản là cực kỳ trầm ổn, điều này hắn cũng dự đoán được. Hắn nhiệt tình vươn tay bắt chặt tay của Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, chào cậu.
- Hi chú cũng đừng quá khách khí, các chú đều là trưởng bối của cháu, gọi cháu một tiếng Tử Quân mới đúng, như vậy mới là người một nhà.
Triệu Thái Sóc chần chờ giây lát rồi cười ha hả nói: - Tử Quân nói như vậy thì cũng không còn gì tốt hơn, nhưng dù thế nào thì cấp bậc của cậu cũng ở trên tôi.
Triệu Thái Sóc nói rất chân thành, có vẻ ung dung thân cận, những lời này làm cho hảo cảm của Vương Tử Quân với Triệu Thái Sóc đã tăng lên vài phần. Hắn cũng hiểu được một chút về Triệu Thái Sóc, hắn cảm thấy mình ngồi ở trên vị trí trưởng phòng tổ chức được lâu thì thói quen nhìn người bắt đầu dần hình thành. Đó chính là mỗi lần gặp mặt ai đó thì hắn không tự chủ được phải đánh giá tố chất, trình độ và kiến thức của đối phương xem như thế nào.
Sau khi đi vào khách sạn thì Triệu Thái Thạch rót trà cho Vương Tử Quân, lúc nà Vương Tử Quân cũng không cản hành động của Triệu Thái Thạch. Hắn thật sự là tiểu bối, thế nhưng chuyện rót nước hắn cũng không muốn khách lấn chủ.
Lúc bắt đầu thì Triệu Thái Sóc căn bản cũng không có nói ra mục đích của mình, chủ yếu là kể chuyện cũ, phần lớn nó có liên hệ với Vương lão gia tử và anh em Vương Quang Vinh. Vì Triệu Thái Sóc có độ tuổi tương đồng với Vương Quang Vinh, thế cho nên cũng biết nhiều chuyện về thời thanh niên của Vương Quang Vinh.
Tuy những chuyện này đối với người ngoài là nhạt nhẽo vô vị, thế nhưng Vương Tử Quân nghe mà cảm thấy rất hứng thú. Dù thế nào thì đó cũng là những chuyện của bố mình thời còn trẻ, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác rất thân thiết.
Khi bầu không khí trong phòng càng thêm sinh động thì vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh dồn dập, căn bản không giống như là của nhân viên phục vụ trong khách sạn.
Triệu Thái Sóc cố gắng kiến tạo bầu không khí tốt đẹp sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng, bây giờ đã có tác dụng rất tốt. Khi hắn chuẩn bị nói ra mục đích của mình, không ngờ lại có người đến gõ cửa.
Dù Triệu Thái Sóc thật sự không vui nhưng vẫn cau mày tỏ ý cho Triệu Thái Thạch đi ra mở cửa. Triệu Thái Thạch giống như ý thức được điều gì đó, hắn đi ra mở cửa mà không còn ung dung như vừa rồi.
Triệu Thái Thạch còn chưa mở cửa ra thì vài tên thanh niên hơn ba mươi đi vào, đám người này đứng chặn nơi cửa, đám nhân viên phục vụ của khách sạn thì chạy tán loạn phía sau.
Không cần ai nói cũng biết nhân viên phục vụ là người mở cửa, nhưng bây giờ biết thì làm được gì, cửa đã mở ra, lúc này anh em Triệu gia cũng chỉ có thể ứng phó với đám đàn ông trẻ tuổi trước mặt mà thôi.
- Hì hì, chú Triệu à, tuần trước không phải anh chạy loạn đi sao? Bây giờ sao chán nản vậy? Có phải là hai ngày trước ở bên vợ và dừng sức quá mạnh hay không? Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi nở nụ cười đi đến bên cạnh Triệu Thái Thạch dùng giọng bỉ ổi nói.
Lúc này đám người phía sau đều nở nụ cười, có một người dùng giọng quái dị nói: - Anh, anh nói như vậy là sao? Anh ta sao có thể có đủ sức với vợ mình được?
- Đúng là không có văn hóa là quá đáng sợ, hừ, tôi nói cho mà biết hai ngày trước phải nói là chú Triệu bị trúng gió khi lên đỉnh. Tên thanh niên mở miệng nói, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua Triệu Thái Thạch: - Cũng không đái ra một bãi để soi xem mình có bộ dạng gì, xem có giống Trư Bát Giới không?
Anh em Triệu gia đứng trước mặt một vãn bối như Vương Tử Quân mà bị người ta nói ra những lời châm chọc không ra thể thống gì, căn bản cực kỳ mất mặt, cảm thấy mặt mũi nóng bừng bừng. Nhưng lần này bọn họ mời Vương Tử Quân đến cũng không phải để gây sự, bọn họ căn bản muốn hóa giải sự việc khó khăn của mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xấu hổ của hai anh em Triệu gia, lại nhìn tên đàn ông trẻ tuổi trước mặt, hắn cảm thấy sự việc không đơn giản. Hắn nhìn tên thanh niên phía bên kia rồi trầm giọng nói: - Nếu các vị có chuyện cần bàn thì ngồi xuống trò chuyện; nếu không thì mời đi ra ngoài.