Sau khi thảo luận một lúc lâu với Phòng Chấn Hiếu về vấn đề này, Vương Tử Quân cho Phòng Chấn Hiếu rời khỏi phòng làm việc của mình. Sau khi đóng cửa phòng lại thì Vương Tử Quân cảm thấy cơ thể khá mỏi mệt.
Tuy Vương Tử Quân còn cố gắng thúc đẩy chỉnh đốn và cải cách khu quy hoạch trong tỉnh, thế nhưng mới bắt đầu đã có cản trở quá lớn. Tuy lực cản không quá mạnh, thế nhưng từng chiếc đũa kết hợp thành một bó dù có lực lượng thế nào cũng khó bẻ gãy được.
Tuy Sầm Vật Cương không tỏ thái độ phản đối, thế nhưng tuyệt đối là không giúp đỡ, hơn nữa những vị thường ủy tỉnh ủy khác lại tỏ thái độ hàm hồ. Vương Tử Quân biết có thể thông qua lực lượng của mình để lấy được sự tán thành của hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng nếu muốn thông qua hội nghị thường ủy thì không dễ dàng như vậy.
Vương Tử Quân vuốt đầu và nghĩ đến phó bí thư Văn Thành Đồ. Vị phó bí thư này tuy vẫn không phát biểu ý kiến gì, thế nhưng lại đang không ngừng tiếp xúc, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đối phương căn bản là người mạnh vì gạo bạo vì tiền.
Nhưng có một số việc Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm thì phải tìm biện pháp thực hiện, con đường phía trước dù nhấp nhô gập ghềnh, không phải thông thoáng rộng rãi, thế nhưng khi cần vượt thì vẫn phải vượt qua...
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Hiểu Bạch đi vào. Triệu Hiểu Bạch khẽ đặt một phần văn kiện lên bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, đây là bản thảo bài phát biểu của ngài trong hội nghị phát triển kinh tế ngày mai ở thành phố Linh Long, ngài nhìn qua xem có gì cần sửa chữa hay không?
Vương Tử Quân tiếp nhận bản thảo, hắn cũng không nhìn qua mà cười hỏi Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, nghe nói cậu sắp đính hôn sao?
- Điều này...Bố mẹ cô ấy nói hai người chúng tôi nên đính hôn trước. Triệu Hiểu Bạch thấy Vương Tử Quân nhìn mình thì cảm thấy có chút khó xử.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng thì có vấn đề gì mà ngại? Khi nào cậu đính hôn, tôi sẽ đến tặng lễ vật.
Triệu Hiểu Bạch căn bản có chút do dự không biết có nên mời chủ tịch Vương đến tham gia lễ đính hôn của mình hay không? Nếu như mời, hắn sợ chủ tịch Vương không đồng ý, không ngờ chủ tịch Vương không cần mời mà đến, điều này làm cho hắn có chút cảm động.
- Hiểu Bạch, cậu chờ chút, tôi có chuyện cần nhờ cậu xử lý.
Có thể làm việc cho Vương Tử Quân chính là công tác cần kíp nhất của Triệu Hiểu Bạch, thế nên hắn vội vàng cung kính nghe lời phân phó của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ xoa thái dương rồi nói: - Tôi có một vị lãnh đạo sắp đến Rừng Mật, cậu giúp tôi mở tiệc đứng tiếp đãi, tôi định đi một mình, thế nên tạm thời có hội nghị không thể thoát được.
"Lãnh đạo của chủ tịch Vương?" Triệu Hiểu Bạch thầm giật mình, phải biết rằng với vị trí của chủ tịch Vương hiện tại, có thể được gọi là lãnh đạo sẽ là ai?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Triệu Hiểu Bạch, hắn biết thư ký của mình đang nghĩ gì, thế nên nói: - Không phải giống như ý nghĩ của cậu, đó là lãnh đạo cũ của tôi khi công tác ở huyện Lô Bắc.
Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, hắn căn bản hiểu rõ về lý lịch lãnh đạo của mình. Hắn biết năm xưa Vương Tử Quân từng là chủ tịch huyện Lô Bắc, có lẽ lão lãnh đạo kia là một vị cán bộ cấp huyện.
Cán bộ cấp huyện bình thường căn bản không được lọt vào mắt của Triệu Hiểu Bạch, lúc này hắn là cán bộ cấp chính cục, những người xưng anh em với hắn căn bản đều là lãnh đạo đứng đầu một thành phố. Tuy hắn làm người cực kỳ khiêm tốn, cực kỳ an phận, thế nhưng vị trí đặc thù của hắn lại làm cho người ta không dám coi thường.
Chủ tịch Vương là người cực kỳ nhớ tình bạn cũ, những người có quan hệ không tệ với chủ tịch Vương, chính mình nên dùng thiện ý tốt nhất để đối đãi. Vì vậy mà Triệu Hiểu Bạch cực kỳ quan tâm đến điều này, sau khi biết được giờ xuống xe lửa của lãnh đạo từ miệng Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng bắt tay vào sắp xếp công tác tiếp đãi.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch rời đi rồi tựa lưng lên ghế. Ngày hôm qua hắn cũng có chút bất ngờ khi nhận được điện thoại gọi đến, mặc dù những ngày tết Vương Tử Quân cũng có gửi tin nhắn chúc phúc với Triệu Quân Huy, thế nhưng không ngờ Triệu Quân Huy lại đến Mật Đông tìm mình.
Trước kia khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc thì Triệu Quân Huy là chủ tịch mặt trận tổ quốc huyện ủy, nói ra thì khi đó Vương Tử Quân chỉ có quan hệ tốt với chủ tịch hội đồng nhân dân Tằng Nhất Khả, nhưng cũng có vài phần quan hệ với Triệu Quân Huy.
Nếu vị lãnh đạo kia có gì khó khăn thì mình nhất định sẽ ra tay giải quyết. Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm như vậy, sau đó không nhịn được có chút buồn cười, tình cảnh năm xưa công tác ở huyện Lô Bắc chợt lóe lên trong lòng.
Tuy bây giờ Vương Tử Quân căn bản không còn công tác ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lực ảnh hưởng của hắn ở Sơn Nam vẫn cực mạnh. Khi thành phố La Nam không ngừng phát triển, cán bộ từ thành phố La Nam đi ra ngày càng nhiều, thậm chí có người dùng ba chữ phái La Nam để nói về cán bộ La Nam.
Vương Tử Quân căn bản không thích cách gọi như vậy, hắn đã rời khỏi Sơn Nam, thế nên cũng không quản được nhiều như thế. Triệu Quân Huy sau khi về hưu thì không biết có bộ dạng gì.
Sau khi Vi Yến Qui rời đi thì nhà cửa trong khu thường ủy tỉnh ủy cũng được thu dọn, vì vậy sau khi Văn Thành Đồ đến thì đơn giản bố trí sắp xếp một chút đã có thể vào ở trong nhà trước kia vốn là của Vi Yến Qui.
Hôm nay là một ngày chủ nhật nhàn nhã khó có được, Văn Thành Đồ đứng bên cạnh ban công nhà mình, hắn vừa lẳng lặng hút thuốc, vừa thưởng thức màu xanh nhạt bắt đầu xuất hiện trong hoa viên. Mặc dù có nhân viên phụ trách công tác dọn cỏ trong các căn nhà thuộc khu thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng hắn lại tự cho mình quyền tự dọn dẹp hoa viên nhà mình.
Tuy hoa viên này không lớn nhưng lại được Văn Thành Đồ cực kỳ ưa thích, hầu như chiều nào đi làm về cũng phải bỏ ra mười phút chăm sóc cây hoa, dựa theo lời của con gái Văn Ngư Nhi, hắn rõ ràng có tay nghề chăm sóc cây cảnh hơn.
Chăm sóc cây cảnh sao?
"Tôi hái hoa nở, giết trăm hoa!" Văn Thành Đồ chợt nhớ đến câu thơ như vậy, thế nhưng tuy thích như thế nhưng làm lại rất khó khăn.
- Bố, ngài đang nhìn gì vậy? Văn Ngư Nhi mặc một đồ ngủ theo phong cách DisneyLand, nàng hấp tấp chạy đến nói.
Văn Thành Đồ rất ưa thích bộ dạng này của con gái, hắn giả vờ cả giận nói: - Tiểu Ngư Nhi, con đã lớn rồi mà còn ăn mặc thế này, còn ra thể thống gì nữa?
- Cno ở trong nhà thì ăn mặc nghiêm túc cho ai xem? Ôi, bố này, bí thư Văn, ngài đừng bày ra gương mặt nghiêm túc như vậy có được không, còn nhìn vào mà cũng cảm thấy sợ hãi. Văn Ngư Nhi vừa nghịch ngợm nhăm mặt vừa lấy ra một bộ quần áo cho Văn Thành Đồ xem: - Bố, ngài xem bộ này có đẹp không?
Đối với phương diện mua quần áo thì con gái thường trưng cầu ý kiến của mình, mà không trưng cầu ý kiến của mẹ. Mặc dù vợ của Văn Thành Đồ đã phản đối vài lần, thế nhưng con gái vẫn làm theo ý mình, xưa nay không tham khảo ý kiến của mẹ. Theo lời của Văn Ngư Nhi thì ánh mắt của bố có vẻ tốt hơn.
- À, rất đẹp, nhưng con tham gia công tác cũng không nên ăn mặc như vậy. Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng nhướng mày của con gái, hắn mặc dù không muốn dội gáo nước lạnh lên người con, thế nhưng vẫn phải dùng giọng thật tình nói.
- Được rồi, bố cũng đừng dông dài như vậy, lát nữa con mặc bộ quần áo này đi chơi với Tiểu Bảo Nhi, con rất thích Tiểu Bảo Nhi, cậu bé rất thú vị. Văn Ngư Nhi xoay một vòng rồi dùng giọng tràn đầy thanh xuân nói.
Văn Thành Đồ cười cười, sau đó nói có chú trách cứ: - Nha đầu này lớn như vậy sao lại đi chơi với một đứa bé chứ?
- Sao vậy? Không thể sao? Văn Ngư Nhi nói rồi cầm văn kiện trên bàn làm việc của Văn Thành Đồ lên xem.
- Bố, văn kiện này rất đúng, con cũng thấy cho ra nhiều khu quy hoạch như vậy không bằng tập trung tinh lực vào những điểm cần phát lực, chỉnh hợp những khu quy hoạch không hợp cách, thực hiện chỉnh hợp tài nguyên, không phải sẽ tốt sao? Vừa rồi Văn Ngư Nhi dù dùng giọng tùy tiện có vài phần trẻ con, thế nhưng bây giờ mở miệng lại khá bài bản.
Văn Thành Đồ căn bản rất vui vì con gái nhìn xa trông rộng, dù sao thì đây cũng là gien di truyền từ mình. Hắn cười cười rồi nói với con gái: - Phóng viên của tôi ơi, bố hỏi con, con cảm thấy có thể chấp hành theo phương án này được không?
- Đây là chuyện tốt, có gì mà không thể chấp hành? Văn Ngư Nhi trừng mắt nhìn Văn Thành Đồ rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.
Văn Thành Đồ nhìn vẻ mặt lo lắng của con gái, hắn thầm nghĩ, tuổi trẻ thật sự rất tốt, người trẻ tuổi làm việc thường không nghĩ đến nhiều thứ, không quan tâm đến những đoạn mấp mô lục đục với nhau. Vì bây giờ nó còn chưa phải khốn đốn trong nhiều tình huống xấu, đời không như mơ.
Văn Thành Đồ nghĩ đến đây mà chỉ mỉm cười không nói gì. Hắn là người cha, hắn khong muốn cho con gái mình tiếp xúc với bầu không khí không lành mạnh trong xã hội này quá sớm.
Nhưng Văn Thành Đồ trầm mặc không nói lại làm cho Văn Ngư Nhi hiểu ra được vấn đề. Chợt nghe Văn Ngư Nhi nói: - Bố, có phải đây là kế hoạch của bố không? Thế nào, gặp phải lực cản sao? Nếu thật sự là như vậy, có cần con gái ra tay giúp đỡ làm một người thuyết khách hay không, nhất định sẽ thuyết phục được bố của Tiểu Bảo Nhi.
- Nha đầu này nói hươu nói vượn gì đấy, đây là phương án của chủ tịch Vương, con đi chơi đi. Văn Thành Đồ không hiểu vì nguyên nhân gì mà nghe con gái nói về bố của Tiểu Bảo Nhi, chợt cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Văn Ngư Nhi cho đến lúc này đã hiểu vì sao lại như vậy, nàng nghe lời trách cứ của bố mà không khỏi cười ha hả nói: - Ôi, bố, con biết bố cũng không cho ra một bài viết lớn như vậy, thì ra đó là thành tích của bố Tiểu Bảo Nhi.
Văn Ngư Nhi không chờ Văn Thành Đồ trách mắng mà nhan chóng biến mất không còn tăm hơi giống như một con cá nhỏ chui vào sâu trong dòng nước.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng con gái rời đi mà không khỏi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, nha đầu này đúng là làm cho người ta cảm thấy không thể bớt việc.
Văn Thành Đồ cầm lấy tài liệu trong tay lật qua vài trang, vài ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Thông qua bài viết kiểm tra báo cáo này, hắn căn bản có ý nghĩ tương đồng với Vương Tử Quân. Sở dĩ văn kiện này còn chưa được thông qua là vì bí thư Sầm còn chỗ dựa khác.
Sầm Vật Cương căn bản cực kỳ coi trọng đến phương diện tốc độ phát triển kinh tế, thậm chí ở một số việc nhỏ không tuân theo quy định, Văn Thành Đồ có thể coi như không nhìn thấy. Thế nhưng hành vi thiết lập cải tạo lại các khu quy hoạch của Vương Tử Quân căn bản là trống đánh xuôi kèn thổi ngược với Sầm Vật Cương.
Văn Thành Đồ tuy đi tương đối gần với Sầm Vật Cương, thế nhưng trong lòng lại có khuynh hướng về phía Vương Tử Quân. Sau khi đi vào Mật Đông thì hắn không muốn cứ mãi đứng giữa hai bên Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, hắn muốn đi vào bên cạnh Vương Tử Quân hoặc là Sầm Vật Cương, thế nhưng mãi bị bao phủ trong bóng tối của hai người này.
Lúc này Văn Thành Đồ nếu muốn phát triển sinh động thì phải liên thủ với một người, nhưng vấn đề bây giờ là hắn nên lựa chon Vương Tử Quân hay là Sầm Vật Cương?
Văn Thành Đồ từng có ý nghĩ liên thủ với Sầm Vật Cương, thế nhưng cuối cùng lại chối bỏ ý nghĩ này. Dù sao thì Sầm Vật Cương là người thâm căn cố đế ở Mật Đông, bây giờ mình đi vào chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Bây giờ nhìn qua giống như lực lượng của Vương Tử Quân tương đương với Sầm Vật Cương, thế nhưng thực tế thì có chênh lệch không nhỏ. Nếu bây giờ Văn Thành Đồ liên hợp với Vương Tử Quân, như vậy là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Văn Thành Đồ không chủ động liên lạc với Vương Tử Quân, hắn muốn Vương Tử Quân chủ động liên lạc với mình. Chỉ như vậy hắn mới có thể nắm thế chủ động trong sự kiện này.
Lúc này hội nghị thường ủy còn chưa được mở, thế nhưng đã có nhiều nghi vấn về quyết sách xác nhập và thậm chí là xóa tên vài khu quy hoạch. Những âm thanh phản đối này không nhất định là giúp đỡ Sầm Vật Cương, nhưng áp lực của Vương Tử Quân chắc chắn là không nhỏ.
Người này nên tìm đến mình rồi mới phải, Văn Thành Đồ nâng ly lên uống một ngụm rồi thầm nghĩ như vậy.
Vương Tử Quân cũng không có ý nghĩ đến tìm gặp như những gì Văn Thành Đồ đang suy nghĩ, lúc này hắn đang ở trong một khách sạn không xa khu nhà thường ủy tỉnh ủy, đang dùng cơm với Triệu Quân Huy.
Lần cuối cùng Vương Tử Quân gặp mặt Triệu Quân Huy là khi công tác ở thành phố La Nam. Tuy Vương Tử Quân rất muốn tụ tập bạn bè cũ lại ôn chuyện, thế nhưng thời gian là thứ quá xa xỉ với hắn, căn bản là không rút được thời gian.
Lúc này mái tóc của Triệu Quân Huy có hơn phân nửa đã bạc thế nhưng phương diện tinh thần lại rất mạnh mẽ, lão uống một hớp canh thịt bò rồi cười nói: - chủ tịch Tử Quân, năm xưa khi anh công tác ở huyện Lô Bắc, tôi biết ao nhỏ huyện Lô Bắc không thể nuôi được rồng lớn như anh, mà vị trí hiện tại của anh cũng làm cho tôi cảm thấy không tưởng.
Vương Tử Quân cười cười, hắn gắp cho Triệu Quân Huy một cái bánh bao hấp rồi nói: - Chủ tịch Triệu của tôi, anh rõ ràng là đang nói vui, chúng ta cũng đừng nói đến điều này, ăn cơm trước đi.
Hôm nay Triệu Quân Huy đến vào buổi xế chiều, nhưng Vương Tử Quân thật sự không có thời gian, thế cho nên mãi đến sáng hôm sau mới có thể gặp mặt Triệu Quân Huy.
Triệu Quân Huy có thể hiểu được sự bận rộn của Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân lại quan tâm đến mình như thế, không khỏi làm cho lão cảm thấy cực kỳ có thể diện. Lão đã rời khỏi cương vị công tác, hơn nữa đã đi qua độ tuổi năm xưa, thế nên lời nói cũng ít đi vài phần cố kỵ