Lâm Trường Công nói giống như một lời lầm bầm cũng giống như đang hỏi Triệu Bảo Lâm. Tuy Triệu Bảo Lâm vẫn ngồi nghiêmm chỉnh và không nói lời nào, thế nhưng thật ra cũng không có biện pháp nào tốt.
Bầu không khí trong phòng lại tràn đầy khói thuốc, trong tình huống khói thuốc mù mịt, Lâm Trường Công chợt nói:
- Chủ tịch Bảo Lâm, anh nói xem nếu đổi địa điểm cạnh tranh với La Nam, như vậy sẽ là thế nào?
- Đổi địa phương?
Triệu Bảo Lâm đang hút thuốt chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, hắn giống như nghĩ ra điều gì đó rồi đưa mắt nhìn Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công gật đầu nói:
- Anh xem thành phố Sơn Viên có được không?
Thành phố Sơn Viên là thành phố tỉnh thành, bình thường có sức cạnh tranh cực mạnh. Nếu như là thành phố Sơn Viên ra tay, tuyệt đối có năng lực phân cao thấp với La Nam.
- Thành phố Sơn Viên là tỉnh thành, thực lực kinh tế hùng hậu, tuyệt đối có thể vượt thành phố La Nam. Nhưng thành phố Sơn Viên sẽ nghe theo chúng ta sao?
Triệu Bảo Lâm có chút do dự, sau đó nói ra lo lắng của mình.
Lâm Trường Công cười cười nói:
- Thành phố Sơn Viên không nghe chúng ta, nhưn La Nhân Uy sẽ tuyệt đối không từ chối. Anh ta là một bí thư thị ủy được hơn năm năm, thành tích không có gì khởi sắc. Tam Hồ là thành phố trọng tâm, bây giờ địa vị đã tăng tiến, thế nhưng địa vị của thành phố Sơn Viên lại mơ hồ giảm xuống. Tôi hiểu La Nhân Uy, người này rất có dã tâm.
- Nếu Sơn Viên đấu tay đôi với La Nam ở phương diện kinh tế, khôn những có ích lợi phát triển kinh tế, còn có thể thông qua phương án này để dựa vào bí thư Hào Nhất Phong. Anh đừng quên sau lưng bí thư Hào Nhất Phong là ai, nếu La Nhân Uy muốn cầu tiến chỉ có thể cố gắng dựa vào bí thư Nhất Phong.
Lâm Trường Công càng nói càng hưng phấn, hắn giống như đã thấy được một tình huống mở hội nghị kinh tế ở thành phố Sơn Viên. Khi thành phố Sơn Viên mở hội nghị kinh tế, như vậy thành phố La Nam bên này chỉ có thể hành quân lặng lẽ, ảm đạm xuống đài.
Sau khi nghe Lâm Trường Công phân tích về La Nhân Uy, Triệu Bảo Lâm không khỏi sinh ra bội phục. Tuy hắn có nhiều chỗ bất mãn với Lâm Trường Công, thế nhưng không thể không thừa nhận bí thư là người mạnh hơn mình, rõ ràng là một lão quan trường xảo quyệt.
Kéo La Nhân Uy vào thì sẽ có chuyện vui để xem, hơn nữa mình lại không có tổn thất gì, thậm chí nếu có tổn thất thì đó chỉ có thể là thành phố Sơn Viên, không liên quan gì đến thành phố Tam Hồ.
- Bí thư Lâm nói đúng, nếu không tôi sẽ đi đến thành phố Sơn Viên ngay vào lúc này để gặp bí thư La Nhân Uy.
Triệu Bảo Lâm nói rồi đứng lên.
Lâm Trường Công khoát tay áo rồi trầm giọng nói:
- Tôi và anh đi tìm gặp La Nhân Uy là không được, nếu muốn thực hiện trò này cần phải nhờ vả người ta ra tay, còn phải là người trong ban ngành thành phố Sơn Viên.
Triệu Bảo Lâm đã đoán được người đó là ai, sau khi nghĩ đến mối kết giao giữa người này và Lâm Trường Công, thế là hắn cười nói:
- Bí thư Lâm, chuyện này chỉ có thể vất vả ngài mà thôi.
- Ha ha, hai người chúng ta sao có thể khách sáo nhiều như vậy? Chủ tịch Bảo Lâm, tôi nói cho anh biết, tôi cũng sắp lui ra đến nơi rồi, sau này mong anh quan tâm đến phương diện phát triển kinh tế của thành phố Tam Hồ, không để cho người thành phố La Nam qua mặt là được.
Triệu Bảo Lâm nhìn bộ dạng cười tươi đắc ý của Lâm Trường Công, trong lòng lại không khỏi sinh ra chút ý nghĩ oán thầm.
Bí thư thị ủy Sơn Viên là La Nhân Uy và chủ tịch Quan Quả Đống thật sự có chút quan hệ vi diệu, nhưng nếu nói ở phương diện tổng quát, thành phố Sơn Viên là nhà của bí thư La Nhân Uy, dù sao thì La Nhân Uy cũng là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy.
- Chào chủ tịch Quan.
Chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách thị ủy Sơn Viên kiêm phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy là Trận Vận Hổ đang cúi đầu đi xuống lầu trong khu văn phòng thị ủy, khi ngẩng đầu lên thì hắn chợt có chút ngây người, sau đó nhanh chóng mở miệng nghênh đón chủ tịch Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống khẽ gật đầu mỉm cười với Trần Vận Hổ. Sau đó Trần Vận Hổ nhìn Quan Quả Đống đi lên lầu, hắn thầm nghĩ, xảy ra chuyện gì thế này? Vì sao chủ tịch Quan lại đi sang văn phòng thị ủy rồi?
Thật ra không phải chỉ có Trần Vận Hổ có ý nghĩ mơ hồ như vậy, lúc này người trong cuộc là Quan Quả Đống cũng căn bản không biết vì sao mình phải đến gặp bí thư La Nhân Uy.
Thật ra Quan Quả Đống đi đến văn phòng thị ủy tìm gặp bí thư La, chỉ vì một cuộc điện thoại của La Nhân Uy yêu cầu hắn đến bàn việc.
Tuy quan hệ giữa Quan Quả Đống và La Nhân Uy có chút vi diệu, thế nhưng hai bên là lãnh đạo đứng đầu và thứ hai ở thành phố Sơn Viên, hắn càng phải tôn trọng ý chỉ của bí thư La.
- Bí thư La.
Quan Quả Đống gõ cửa đi vào phòng làm việc của bí thư La Nhân Uy, sau đó hắn mỉm cười chào hỏi La Nhân Uy.
La Nhân Uy đang gọi điện thoại, thấy Quan Quả Đống đi vào thì nói một câu với đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại. Lão đi ra khỏi chiếc ghế của mình, sau đó đưa tay ra với Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống nhìn La Nhân Uy đưa tay thì hai mắt có hơi híp lại, hắn cũng đưa tay ra để bắt tay bí thư La. Hắn là một người trong ban ngành thành phố Sơn Viên, hắn biết La Nhân Uy có một sở thích, chính là thích bắt tay người khác. Đã từng có người nói La Nhân Uy bận rộn nhất chính là mỗi ngày bắt tay thân mật với những người đến tìm mình.
Tuy những lời này có chút tổn hại hình tượng, nhưng Quan Quả Đống thấy đó là sự thật. Hầu như mỗi ngày La Nhân Uy đều tiến hành tiếp xúc thân mật với những người đến tìm mình để báo cáo.
Thói quen của bí thư La Nhân Uy bị người ta trêu chọc là tiếp xúc thân mật cũng là nhờ con trai góp một tay. Nghe nói sau khi con trai La Xương Hào ly hôn Trương Lộ Giai, người này cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều sống xa hoa trụy lạc, hằng đêm ca hát ngụp lặn trong bể dục.
La Xương Hào còn cho ra một lời lẽ cực kỳ uyên bác ở phương diện này: Hôm nay con người muốn nổi bật ở phương diện nào đó thì nhất định phải ném tài nguyên ra. Ví dụ như đàn ông thì phải trả giá bằng tiền tài; còn phụ nữ, trả giá bằng tiền tài không là nhất định thế nhưng nhan sắc thì nhất định phải có. Xã hội này là như vậy, chỉ cần anh có tiền thì hầu như anh có thể làm được mọi thứ, sau lưng anh sẽ có hàng tá mỹ nữ, nếu anh có gương mạo đẹp đẽ như Phan An thì sau lưng cũng có phụ nữ, chẳng qua đó là những phú bà muốn thân xác của anh mà thôi. Đối với nhiều phụ nữ, vung tiền ra tìm cho mình chút tình cảm cũng không phải là vấn đề gì lớn.
La Xương Hào có quan điểm như vậy, hơn nữa bố hắn là La Nhân Uy lại có thói quen thích bắt tay với những người gặp mặt, thế là có người căn cứ vào đó để châm chọc trò bắt tay của La Nhân Uy là tiếp xúc thân mật. La Xương Hào căn bản biết bố mình có sở thích như vậy, thế nhưng hắn lại cho rằng những lời kia của người ngoài là tán dương, thế cho nên vui vẻ tiếp nhận, làm cho người ta cười lăn lộn.
Quan Quả Đống bắt tay với La Nhân Uy xong rồi ngồi xuống ghế sa lông. Thư ký đẩy cửa vào pha trà cho hai vị lãnh đạo, sau đó rời khỏi phòng.
- Chủ tịch Quan, anh có xem qua con số thống kê quý hai chưa?
La Nhân Uy vừa nói vừa ném cho Quan Quả Đống một điếu thuốc.
Quan Quả Đống biết rõ La Nhân Uy nói về vấn đề gì, hắn không ngờ La Nhân Uy là một người chưa từng nhúng tay vào phương diện kinh tế, bây giờ lại mở miệng hỏi về vấn đề này.
Quan Quả Đống tất nhiên đã xem văn kiện kia của cục thống kê, bây giờ La Nhân Uy hỏi về điều này, hắn không khỏi suy xét một chút. Hắn thầm nghĩ La Nhân Uy rốt cuộc định nói về vấn đề gì, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tôi đã xem qua rồi.
- Thành phố Sơn Viên có tổng sản lượng khá cao, nhưng nhìn vào nhiều phương diện, tôi là bí thư thị ủy chợt cảm thấy áp lực khá lớn.
La Nhân Uy vừa nói vừa lấy văn kiện báo cáo của cục thống kê ra đặt lên mặt bàn.
Tuy tổng sản lượng phát triển kinh tế của thành phố Sơn Viên xếp hàng thứ hai, thế nhưng phương diện tăng trưởng kinh tế lại là vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Quan Quả Đống biết rất rõ về vị trí của thành phố Sơn Viên, hắn nghe bí thư La Nhân Uy nói về vị trí từng thành phố, thế là trầm giọng nói:
- Bí thư La, đây là sự kiện khó thể khác hơn, thành phố chúng ta đã có sản lượng kinh tế quá lớn, tốc độ mười phần trăm đã là một cố gắng rất lớn rồi.
- Điều này tôi biết rõ, nhưng cũng không nên căn cứ vào đó để tự mãn. Thành phố Sơn Viên chúng ta ở ngay dưới mí mắt của lãnh đạo tỉnh, nếu như tốc độ phát triển kinh tế không được tăng cường, như vậy tuyến trên sẽ có ý kiến gì?
La Nhân Uy gõ ngón tay xuống văn kiện rồi dùng giọng đầy ẩn ý nói.
La Nhân Uy muốn làm gì? Lão nói như vậy là có ý gì? Quan Quả Đống thầm suy đoán tâm tư của La Nhân Uy, sau đó lặng lẽ ngồi hút thuốc.
La Nhân Uy nhìn bộ dạng trầm mặc không nói của Quan Quả Đống, lão nói tiếp:
- Tuy chúng ta có tổng sản lượng khá lớn, thế nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng tìm thành tích, phải cố gắng thực hiện những công tác mình cần làm. Tuy thành phố chúng ta được coi là trọng tâm của phía tây, thế nhưng định vị này cũng không tăng tiến được vị thế của chúng ta được bao nhiêu.
- Chúng ta là tỉnh thành Sơn Nam, chúng ta phải là trung tâm của cả tỉnh Sơn Nam. Lúc này chúng ta chỉ được coi là thành phố trọng tâm, đây thật sự là một điều sỉ nhục với thành phố Sơn Viên chúng ta.
Quan Quả Đống thật sự thừa nhận lời nói của La Nhân Uy, hắn thấy những thành phố khác trở thành trọng tâm của khu vực thì là một thắng lợi lớn, một loại vinh dự, thế nhưng căn bản không là gì hay với thành phố Sơn Viên.
- Vì vậy chúng ta phải có động tác, đặc biệt là ở phương diện kinh tế, cần phải cho ra thành tích, phải giải quyết bài toán khó cho lãnh đạo tỉnh.
La Nhân Uy nói đến đây thì cầm điếu thuốc dụi thẳng vào gạt tàn.
Quan Quả Đống nhìn bộ dạng bừng bừng khí thế của La Nhân Uy, hắn thầm oán một câu, cái gì mà thành tích, có ai không nghĩ đến điều này? Vấn đề là anh không cho ra đối sách gì, anh không hiểu gì về kinh tế nhưng lại ngồi ở vị trí cao vời, không phải đang cố gắng làm thầy bói mù xem voi sao? Anh còn chưa làm tốt công tác của mình thế nhưng lại liên tục vung tay múa chân với công tác của người khác.
Với tình huống hiện tại của thành phố Sơn Viên, nếu muốn giải bài toán khó cho lãnh đạo tỉnh, chỉ sợ không phải là chuyện gì dễ dàng. Chỉ tiêu kinh tế vào thời điểm hiện tại không phải là do mình đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được sao? Bây giờ anh ở bên trên lại mò mẫm chỉ huy, ép người tìm ra thành tích, anh xem tôi là kẻ vô năng sao?
Trong quan trường có một lời tuyên bố: "Ba thứ không tranh giành": Không tranh chấp với thượng cấp, không tranh thủ tình cảm với người đồng cấp, không tranh công với hạ cấp. Anh không những là bí thư thị ủy, còn là thường ủy tỉnh ủy, anh làm như vậy thì thể hiện được trình độ của mình sao?
Quan Quả Đống nghĩ như vậy nhưng căn bản không thể nói ra, thế cho nên chỉ có thể trầm giọng nói:
- Bí thư Lan nói rất đúng, chỉ là muốn có được thành tích thì chúng ta cần nguồn đầu tư không nhỏ, mà thành phố Sơn Viên chúng ta...
- Chủ tịch Quả Đống, làm việc cần phải tìm nguyên nhân căn bản, xử lý vấn đề cần phải tìm mâu thuẫn căn bản. Lúc này chúng ta không nên làm phức tạp quá trình phát triển của thành phố Sơn Viên, chúng ta rõ ràng không mạnh tay ở phương diện kêu gọi đầu tư, không tuyên truyền mạnh mẽ về thành phố Sơn Viên, không nhân cơ hội đang có bầu không khí tốt đẹp để đẩy mạnh phát triển, hiện tại chúng ta cần phải liên tục giới thiệu hình ảnh của thành phố Sơn Viên ra bên ngoài.
La Nhân Uy không đợi Quan Quả Đống nói cho xong, lão trực tiếp chặn lời của đối phương không chút khách khí, trực tiếp nói ra ý kiến của mình.
Công tác kêu gọi đầu tư, tuyên truyền về thành phố Sơn Viên, xem ra La Nhân Uy gọi mình đến không phải là trưng cầu ý kiến của mình, rõ ràng muốn xác định quan điểm để mình chấp hành.
Quan Quả Đống nhanh chóng hiểu rõ La Nhân Uy đang có ý nghĩ thế nào, thế là trong lòng sinh ra cảm giác không chút thoải mái. Dù sao hắn cũng là chủ tịch thành phố Sơn Viên, hắn là người nắm công tác kinh tế của cả thành phố. Bây giờ La Nhân Uy mở miệng không cho phép hắn thương lượng, chính thức quyết định tất cả, có ai cảm thấy thoải mái cho được?
Dù Quan Quả Đống có không thoải mái thì biểu hiện vẫn là tươi cười nói:
- Bí thư La, anh nói xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
- Tôi cho rằng ủy ban nhân dân thành phố nên tổ chức một hội nghị kêu gọi đầu tư, triệu tập nhà đầu tư từ bốn phương tám hướng, để cho bọn họ thấy được điều kiện có lợi ở thành phố Sơn Viên, căn cứ vào đó để tìm ra một nguồn tài chính đầu tư vào thành phố Sơn Viên.
La Nhân Uy nói đến đây thì dùng giọng tự tin nói:
- Với vị trí địa lý và địa vị của thành phố Sơn Viên trong tỉnh Sơn Nam, tôi tin chắc chỉ cần chúng ta làm cho tốt, sẽ tìm được thành tích lớn.
Quan Quả Đống cũng không phản đối với một hội nghị kêu gọi đầu tư, vì hắn là chủ tịch thành phố, hắn cũng muốn tìm ra thành tích cho mình. Lúc này nếu mở hội nghị kêu gọi đầu tư, rõ ràng sẽ làm ra một cơ sở tốt cho hắn.
- Tôi đồng ý tổ chức hội nghị kêu gọi đầu tư, vài ngày trước tôi có nghe nói sắp đến ngày sinh của Thần Hoàng, chúng ta sẽ nắm lấy công tác văn hóa để hát bài ca kinh tế, bí thư La cảm thấy thế nào?
Thần Hoàng là một vị hoàng đế thượng cổ, từng một thời phát triển triều đại ở thành phố Sơn Viên, được nhân dân tôn kính.
Lúc này nếu nắm chặt công tác văn hóa thì sẽ có lực tuyên truyền khá lớn, La Nhân Uy không khỏi nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút bội phục sự lanh trí nhanh nhạy của hạ cấp.
- Tốt, chúng ta sẽ nghiên cứu thảo luận về phương diện ngày sinh Thần Hoàng, nắm chặt vào đó để đẩy mạnh kinh tế thành phố Sơn Viên.
La Nhân Uy vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, thiếu chút nữa đã mở miệng tán dương Quan Quả Đống.