Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Mộ Đông nghe thấy lãnh đạo nói mình chỉ rõ vị trí, trong lòng càng thêm khó hiểu. Hắn cũng không biết người của thành phố La Nam ở chỗ nào, càng không có phương thức liên lạc với người của thành phố La Nam, bây giờ yêu cầu hắn chỉ đường, không phải là làm khó hắn sao?

Nhưng Khương Mộ Đông cũng không thể không thừa nhận người đã gặp vận xui thì đủ thứ không may kéo đến. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó lấy ra một quyển sổ thông tin, tìm được điện thoại của khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô.

Tiếng chuông vang lên, chỉ sau một lát thì bên kia nhấc máy. Vị phó chủ nhiệm khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô không những nhiệt tình hỏi Khương Mộ Đông có gì cần phân phó, hơn nữa còn hỏi cục trưởng Khương khi nào có thời gian đến khu thường trú của bọn họ uống rượu.

Nếu là trước kia thì Khương Mộ Đông sẽ cảm thấy hưởng thụ những lời nịnh nọt của đối phương, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tình. Sau khi hắn hỏi số điện thoại và vị trí của khu thường trú thành phố La Nam ở thủ đô, hắn lập tức cúp điện thoại.

Khương Mộ Đông nói rõ vị trí cho lái xe, sau đó hắn bắt đầu gọi điện thoại cho khu thường trú thành phố La Nam. Thế nhưng điều làm hắn cảm thấy bức bối chính là thái độ của nhân viên khu thường trú thành phố La Nam căn bản không bằng của khu thường trú tỉnh Sơn Nam, gọi điện thoại đến vài lượt nhưng không ai nghe máy.

Khi Khương Mộ Đông chuẩn bị làm phiền phó chủ nhiệm văn phòng khu thường trú tỉnh Sơn Nam thì chợt nghe thấy thứ trưởng Lam nói:

- Không cần gọi điện thoại nữa, dù sao cũng chỉ là vài bước đường mà thôi, chúng ta chờ một lát sẽ gặp mặt bọn họ mà thôi.

Thứ trưởng tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng Khương Mộ Đông lại cảm thấy rất khó chịu. Đúng lúc hắn cảm thấy cực kỳ bức bối thì xe đã dừng lại bên ngoài một khách sạn.

- Hoan nghênh quý khách!

Nhân viên tiếp tân vẫn tươi cười hớn hở chào đón Khương Mộ Đông và thứ trưởng Lam đi vào khách sạn, khi các cô nhân viên cúi đầu, có vài phần xuân sắc lộ ra trên ngực.

Trước kia cục trưởng Khương rất thích những tình huống thế này, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tình. Hắn khẽ gật đầu rồi trâm giọng nói:

- Có phải đây là khu thường trú thành phố La Nam không?

- Đúng vậy, tiên sinh, mời ngài lên thang máy đến tầng năm, đó chính là khu văn phòng.

Cô gái tiếp tân bên trái nở nụ cười ngọt ngào khẽ nói với Khương Mộ Đông.

Vào thang máy lên tầng năm, đây là một câu nói rất đơn giản, thế nhưng Khương Mộ Đông biết rõ mình đi lên tầng năm sẽ không được đối mặt với gương mặt tươi cười giống như những cô gái tiếp tân ở bên dưới.

- Chào anh, tôi là phó chủ nhiệm Đồng Thiên Diệp của khu thường trú thành phố La Nam, xin hỏi ngài có gì cần tôi giúp đỡ không?

Khương Mộ Đông vừa mới đi lên tầng năm thì thấy một người phụ nữ cao ráo đi đến, nói trắng ra thì đây chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nàng mặc váy trắng ngắn, bộ dạng duyên dáng yêu kiều giống như một đóa hoa bách hợp cực kỳ tươi mát.

Mỗi khu thường trú ở thủ đô đều có một đóa hoa xinh đẹp như vậy, điều này giống như đã biến thành một quy củ bất thành văn. Nghĩ đến những tiết mục ngắn ngẫu nhiên xuất hiện trên bàn tiệc thì Khương Mộ Đông nở nụ cười tự giễu, hắn trầm giọng nói:

- Chào cô, chủ nhiệm Đồng, tôi là Khương Mộ Đông, đây là thứ trưởng Lam của chúng tôi, chúng tôi muốn gặp bí thư Vương của các cô.

Khương Mộ Đông có thói quen không báo đơn vị của mình, vì hắn rất hưởng thụ cảm giác thiên hạ phải biết mình là ai. Quản nhiên cô gái ngực lớn kia vừa nghe thấy tên của hắn thì nụ cười chức nghiệp trên mặt càng phong phú hơn rất nhiều.

- Thì ra là cục trưởng Khương, mời anh ngồi, mời anh ngồi. Tiểu Tiến, đưa đến hai ly trà ngon.

Đồng Thiên Diệp rất nhiệt tình, nàng đi đến bên cạnh Khương Mộ Đông, mùi hương nước hoa nhàn nhạt càng làm cho người ta cảm thấy thấm đẫm ruột gan.

Khương Mộ Đông nhìn hai nhân viên phục vụ nữ nhanh chóng chạy đến, thế là trong lòng chợt sáng sủa hơn rất nhiều. Hắn chợt cảm thấy việc này thực chất cũng không phải khó làm, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn vào thái độ tiếp đãi của nữ phó chủ nhiệm này thì đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Khương Mộ Đông nở nụ cười ngạo mạn, hắn chỉ về phía thứ trưởng Lam nói:

- Chủ nhiệm Đồng, cô không cần bận rộn như vậy, đây là thứ trưởng Lam của chúng tôi, anh ấy có chuyện cần nói với bí thư Vương của các cô, thế nên nhờ cô mời bí thư Vương đến đây một chút.

Khương Mộ Đông vốn nói kêu bí thư Vương đến, thế nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, thế cho nên đổi thành mời. Sự nhiệt tình của phó chủ nhiệm Đồng Thiên Diệp làm hắn chợt tìm lại được tự tin vốn có của mình.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thứ trưởng Lam cũng phải tự mình đến, chào ngài, chào ngài.

Đồng Thiên Diệp giống như không kịp phản ứng, giọng điệu của nàng rất dễ nghe, giống như đưa đến cho bầu không khí một luồng gió mát lạnh.

Thứ trưởng Lam nở nụ cười cực kỳ phong độ với Đồng Thiên Diệp, sau đó khẽ gật đầu rất ôn hòa. Khương Mộ Đông ở bên cạnh trợn mắt há mồm, hắn chợt cảm khái, thứ trưởng Lam ngày thường quen được người ta a dua nịnh hót, quen được nhìn thấy những chuyện nịnh bợ, rất ít khi gặp phải tình huống bị người ta chậm trễ tiếp đãi như thế này. Dựa vào tính tình của thứ trưởng Lam, chỉ sợ bình thường sẽ sớm không nhịn được, không ngờ một vị lãnh đạo trước nay luôn nghiêm túc lại có lúc biểu hiện ôn hòa như vậy.

- Chủ nhiệm Đồng, không cần phải quá chú ý đến chúng tôi, cô vào mời bí thư Vương đi.

Khương Mộ Đông ngồi xuống bên cạnh thứ trưởng Lam, sau đó dùng giọng có chút mất kiên nhẫn nói.

Đồng Thiên Diệp xoa xoa hai bàn tay, sau đó có chút nhăn nhó, lúc này nàng mới ngại ngùng nói:

- Thật sự không trùng hợp, bí thư Vương vừa mới đi ra ngoài.

Vương Tử Quân vừa đi ra ngoài? Khương Mộ Đông thật sự không ngờ có chuyện thế này xảy ra, thế là hắn dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn thứ trưởng Lam. Chợt thấy thứ trưởng Lam tỏ ra thờ ơ, vẫn lẳng lặng ngồi ngay tại chỗ, giống như một bức tượng phật.

Không tỏ thái độ, rõ ràng là không tỏ thái độ, Khương Mộ Đông là người trà trộn quan trường nhiều năm, tất nhiên sẽ có nhận thức rõ ràng với điểm này. Hắn lập tức gật đầu dùng giọng nghiêm túc nói với Đồng Thiên Diệp:

- Chủ nhiệm Đồng, mong cô thông báo cho bí thư Vương, mời anh ất đến đây một chút, thứ trưởng Lam của chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh ấy.

Đồng Thiên Diệp đồng ý một tiếng, sau đó vội vàng rời đi. Bộ dáng của người phụ nữ uyển chuyển này rơi vào trong mắt Khương Mộ Đông, làm cho trong lòng hắn ngứa ngáy, liên tục cho ra những ý nghĩ rối loạn. Nhưng bây giờ hắn có công vụ trên người, có thể nói là không có tâm tư chơi đùa với cô gái này.

Nhân viên phục vụ ân cần dâng lên hai ly trà, cung kính đặt vài món hạt dưa và đậu phộng lên bàn kèm theo vài loại trái cây, thái độ của nhân viên phục vụ rất ân cần khách khí.

Chương 640(p2): Tôi làm thùng rác cũng đừng ai ném thứ gì vào bên trong.

Hai phút sau Đồng Thiên Diệp mỉm cười đi đến, nàng không chờ Khương Mộ Đông mở miệng hỏi mà dùng giọng nhỏ nhẹ nói:

- Cục trưởng Khương, tôi đã báo cho chủ nhiệm, anh ấy nói sẽ thông báo ngay cho bí thư Vương.

- À, cô có nói với chủ nhiệm là chúng tôi có chuyện rất quan trọng không?

Khương Mộ Đông khẽ gật đầu với Đồng Thiên Diệp, sau đó lại dùng giọng lo lắng hỏi.

- Tôi đã nói với chủ nhiệm, chủ nhiệm nói sẽ nhanh chóng thông báo cho bí thư Vương.

Đồng Thiên Diệp vừa nói vừa khẽ ngồi xuống bên cạnh thứ trưởng Lam, sau đó dùng những ngón tay thon dài bóc đậu phộng luộc, lại cười nói:

- Thứ trưởng Lam, ngài nếm thử đậu phộng ở thành phố La Nam chúng tôi xem, tuy không phải là thứ gì quý báu, thế nhưng mùi vị lại không giống với những nơi khác.

Thứ trưởng Lam khoát tay áo, chính mình cầm lên một củ đậu phộng thản nhiên nói:

- Để tôi tự mình làm lấy.

Trong mắt Khương Mộ Đông thì thứ trưởng Lam là một người cực kỳ uy nghiêm, nhưng lúc này hắn lại ăn nói cực kỳ nhỏ nhẹ với Đồng Thiên Diệp, đồng thời giọng điệu còn có chút dí dỏm, không chút sốt ruột, cuối cùng còn cười lên hai tiếng.

Mỹ nhân làm bạn, trà xanh hoa quả, tất cả nhìn qua có vẻ hài hòa đẹp đẽ. Lúc bắt đầu Khương Mộ Đông cảm thấy rất tốt, nhưng sau một thời gian thì tiếng cười của Đồng Thiên Diệp vẫn khá trong trẻo, thế nhưng rơi vào trong lỗ tai lại không còn lực hấp dẫn như lúc đầu.

Thứ trưởng Lam tuy vẫn phong độ nhẹ nhàng, lực nhẫn nại rất tốt, nhưng Khương Mộ Đông cũng cảm thấy lãnh đạo bắt đầu ngồi không yên. Hắn lập tức cắt đứt tiếng cười của Đồng Thiên Diệp, sau đó dùng giọng nghiêm trang nói xen vào:

- Chủ nhiệm Đồng, cô đã nói rõ với bí thư Vương chưa?

Đồng Thiên Diệp nhìn vẻ mặt cứng nhắc của Khương Mộ Đông, giống như nàng vừa nghe được một câu nói gì đó cực kỳ sợ hãi, thế là khẽ vỗ vỗ lên bộ ngực cao ngất, sau đó lại nở nụ cười run rẩy cả người, thật sự rất mê hoặc hai mắt của Khương Mộ Đông.

Thật sự rất quyến rũ.

Khương Mộ Đông đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khô nóng khó chịu, nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng ném tâm tư của mình đi. Thầm nghĩ đây là trường hợp gì, vì sao lại có suy nghĩ như vậy? Hắn không khỏi mắng mình vì những ý nghĩ xấu xa như vậy.

- Cục trưởng Khương, tôi đã nói với chủ nhiệm, thế này đi, tôi sẽ đến thúc giục anh ấy.

Đồng Thiên Diệp nói rồi nhanh chóng bước về phía một gian phòng khác.

Lại vài phút trôi qua, Đồng Thiên Diệp lại đi đến, lúc này nàng vẫn cười như hoa giống hệt như vừa rồi. Nàng khẽ nở nụ cười xin lỗi, sau đó mới nói:

- Thứ trưởng Lam, cục trưởng Khương, chủ nhiệm của chúng tôi đã đi tìm bí thư Vương, mong các ngài chờ một lát.

Trước nay đều là người khác chờ mình, nào đến lượt hắn phải chờ người khác? Hắn nhìn nụ cười xinh đẹp của Đồng Thiên Diệp, vừa định mở miệng thì bị thứ trưởng Lam cản lại.

- Vậy thì chúng ta chờ một chút.

Thứ trưởng Lam nói bằng giọng rất bình thản, căn bản không có chút vội vàng xao động.

Thứ trưởng Lam nói xong thì tiếp tục nói chuyện với Đồng Thiên Diệp, giống như hắn rất hưởng thụ những lời xin lỗi của người phụ nữ này. Khương Mộ Đông chỉ có thể ngồi bên cạnh nghe tiếng cười của Khương Mộ Đông, lại đưa mắt nhìn đồng hồ với bộ dạng đứng ngồi không yên.

- Thế nào còn chưa đến?

Nửa giờ trôi qua, Khương Mộ Đông đã thật sự ngồi không yên. Lúc này hắn đã thật sự biết rõ đây là có chuyện gì, vì thế ánh mắt nhìn về phía Đồng Thiên Diệp tràn đầy trách mắng.

Đồng Thiên Diệp nở nụ cười uất ức nói:

- Cục trưởng Khương, chuyện của lãnh đạo thì tôi cũng không làm chủ được, nếu không thì để tôi đi hỏi lại vậy.

Đồng Thiên Diệp vừa nói vừa cất bước về phía gian phòng bên kia.

Lúc này không biết có phải vì đi quá nhanh hay không, thế cho nên váy có hơi mở rộng, thật sự mở ra một luồng xuân sắc vô hạn. Đáng tiếc chính là lúc này Khương Mộ Đông đang cực kỳ phẫn nộ, căn bản không có tâm tình để thưởng thức.

Vài phút trôi qua, người đến lại là Đồng Thiên Diệp, nhưng lúc này trên mặt nàng đầy vẻ xin lỗi, nàng cẩn thận nói:

- Hai vị lãnh đạo, hai anh xem có thể để lần sau đến được không?

- Cô nói gì? Cô nói chúng tôi lần sau hãy đến? Cô cũng không biết chúng tôi tìm bí thư Vương là có chuyện quan trọng sao? Nếu như sự việc trễ nãi, cũng không phải là một vị chủ nhiệm khu thường trú có thể gánh chịu được.

Tuy Đồng Thiên Diệp nói rất uyển chuyển, thế nhưng dù biểu hiện có tốt đẹp thế nào thì đóng cửa đuổi khách cũng vẫn là đóng cửa đuổi khách, cho dù câu nói đuổi khách phát ra từ miệng một cô gái xinh đẹp đáng yêu thì ra ngoài không khí cũng có tác dụng giống như vậy.

Khương Mộ Đông nổi giận, thế nhưng phần lớn cảm giác tức giận đó chính là phát tiết cho thứ trưởng Lam. Hắn là một thủ hạ cấp dưới trung thành của lãnh đạo, vào thời điểm này hắn phải lên ngựa xung trận, công kích phía trước. Anh nói xem, lãnh đạo vì phong độ mà ẩn nhẫn không phát tác, thế nhưng chút bất mãn như vậy sẽ dành cho một tên thủ hạ đi theo như Khương Mộ Đông.

- Bí thư Vương có việc gì bận sao?

Thứ trưởng Lam không chờ cho Khương Mộ Đông nói hết lời, hắn phất tay chặn lại, sau đó khẽ hỏi Đồng Thiên Diệp.

Trên mặt Đồng Thiên Diệp lộ ra chút do dự, cuối cùng nàng cắn răng nói:

- Thứ trưởng Lam, không phải là bí thư Vương của chúng tôi không đến, mà là bí thư Vương đang say rượu, say đến mức chẳng biết gì cả. Anh xem, vậy có nên đợi đến ngày mai được không?

- Lúc này còn chưa đến giờ cơm, bí thư Vương của các người sao lại uống say cho được?

Khương Mộ Đông đưa tay nhìn đồng hồ và thấy mới mười giờ, thế là vẻ mặt càng thêm lạnh, hắn sẳng giọng nói.

Vẻ mặt thứ trưởng Lam không biến đổi, thế nhưng vẫn dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Đồng Thiên Diệp.

- Điều này...Thứ trưởng Lam, tôi nghe chủ nhiệm của chúng tôi nói, bí thư Vương từ trong đơn vị các anh ra ngoài, sau đó đi đến quán rượu. Vừa rồi khi hai vị đến thì bọn họ đang cố gắng giúp bí thư Vương giải rượu, thế nhưng...Lần này bí thư Vương uống hơi nhiều, đến bây giờ còn chưa tỉnh táo trở lại.

Cảm giác tức giận của Khương Mộ Đông chợt biến mất sạch sẽ, cảm giác tức giận của hắn khi đợi cả tiếng đồng hồ cũng không phải tan biến vì giọng nói và bộ dạng uất ức của một mỹ nhân như Đồng Thiên Diệp, hắn sở dĩ không thể nổi nóng cũng là vì một câu của Đồng Thiên Diệp.

Bí thư Vương của chúng tôi rời khỏi đơn vị của các anh thì trực tiếp đi đến quán rượu, những lời này tuy ngắn nhưng càng nghĩ sẽ càng tìm ra những hương vị sâu lắng. Đây hầu như là trách nhiệm của Khương Mộ Đông, vì thái độ của hắn không tốt, thế cho nên bí thư Vương kia mới đi mượn rượu giải sầu.

Làm cho một vị bí thư thị ủy tức giận đến mức như vậy, trách nhiệm này giống như Khương Mộ Đông hắn cũng không đảm đương nổi. Hắn nghĩ đến phương diện trách nhiệm, thế là vẻ mặt càng trở nên cổ quái.

- Bí thư Vương của các cô dùng cơm ở đâu?

Thứ trưởng Lam trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

- Ở khách sạn Lão Lam!

Đồng Thiên Diệp xoa xoa bàn tay rồi dùng giọng gấp gáp nói.

Chương 640(p3): Tôi làm thùng rác cũng đừng ai ném thứ gì vào bên trong.

Thứ trưởng Lam cười cười đứng lên nói:

- Nếu bí thư Vương đã dọn tiệc ở nơi đó, như vậy hai người chúng tôi sẽ đến tham gia náo nhiệt, vừa vặn đang cảm thấy đói bụng.

Khương Mộ Đông nghe thấy lời nói hầu như là tự bào chữa của thứ trưởng Lam thì đỏ cả mặt. Hắn biết rất rõ, lúc này không phải là Vương Tử Quân đến gặp thứ trưởng Lam, mà là thứ trưởng Lam tự chủ động đến khách sạn tìm Vương Tử Quân, điều này đã nói rõ vấn đề, đó là thứ trưởng Lam chịu thua ở phương diện này.

- Thứ trưởng Lam, anh xem việc này...

- Mộ Đông, đừng nói nữa, bộ trưởng Chu còn đang chờ.

Thứ trưởng Lam dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông, hắn khẽ lên tiếng.

Nhưng một giọng điệu khe khẽ như vậy của thứ trưởng Lam lại làm cho cái đầu nóng của Khương Mộ Đông nhanh chóng tỉnh táo lại. Đúng vậy, không những bộ trưởng Chu đang chờ, trong phòng làm việc của bộ trưởng Chu còn có bốn ông lão không thể đắc tội được, bọn họ cầm quải trượng trong tay giống như bốn con lừa gân đang chờ người.

Khương Mộ Đông nghĩ đến những thứ này mà nhanh chóng tỉnh táo trở lại, lúc này hắn mới ý thức được mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân căn bản đã là đảo ngược hoàn toàn.

- Có thể để ngày mai được không?

Đồng Thiên Diệp giống như cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, thế là dùng giọng điệu có vài phần chối từ nói.

- Hôm nay đi, tôi cũng không tin bí thư Vương không mời được một bữa cơm.

Thứ trưởng Lam mỉm cười nói, giọng nói có mang theo vài phần đùa giỡn.

Đồng Thiên Diệp nghe thấy thứ trưởng Lam nói như vậy thì cũng không tiếp tục nói gì thêm. Dưới sự dẫn dắt của nàng, hơn hai mươi phút sau xe của thứ trưởng Lam dừng lại bên ngoài một khách sạn ba sao, nhìn qua bảng hiệu thì thấy tên là Lão Lam, điều này không khỏi làm cho Khương Mộ Đông nhíu mày.

Cấp bậc của khách sạn này có hơi thấp, nhưng thấy thứ trưởng Lam ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong, hắn không thể không nhanh chóng đi theo. Sau khi đi xuyên qua một hành lang, một người đàn ông trung niên tiến ra đón chào.

- Thứ trưởng Lam, cục trưởng Khương, chào các ngài.

Người đàn ông trung niên rất nhiệt tình, hắn vừa duỗi hai tay với thứ trưởng Lam vừa tự giới thiệu mình:

- Thứ trưởng Lam, tôi là thư ký trưởng văn phòng thị ủy La Nam, tên là Kim Điền Lạc, ngài xem, có nên để ngài mai đến gặp bí thư Vương được không?

- Bí thư Vương đã ngủ rồi à?

Thứ trưởng Lam bắt tay cho qua với Kim Điền Lạc, sau đó hắn cười nói với Kim Điền Lạc.

Kim Điền Lạc trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:

- Bí thư Vương chưa đi ngủ nhưng thật sự có hơi say.

- Không có gì, tôi đến chỉ vì nói với bí thư Vương một tin tức tốt, tôi tin tưởng chỉ cần nghe tin tức này thì bí thư Vương sẽ nhanh chóng tỉnh rượu.

Thứ trưởng Lam nói đến đây thì nói với Kim Điền Lạc đang tỏ ra nghi vấn:

- Thư ký trưởng Kim, mời anh dẫn đường.

Kim Điền Lạc có chút do dự, cuối cùng cũng dùng giọng cung kính nói:

- Nếu thứ trưởng Lam đã kiên trì như vậy thì mời đi phía bên này.

Đoàn người đi theo Kim Điền Lạc lên lầu hai rồi đến một gian phòng đang đóng cửa, tuy bên cửa đóng lại thế nhưng từ bên trong vẫn liên tục truyền ra những tiếng cười khá lớn.

Kim Điền Lạc khẽ gõ cửa, sau đó đê cho nhân viên phục vụ mở cửa. Khi cửa mở ra thì chợt nghe thấy có người nói:

- Anh Hà, dù thế nào anh cũng phải uống ly rượu này, nếu anh không uống thì coi như xem thường tôi.

Vương Tử Quân với bộ dạng say rượu nghiêng ngã đang dùng giọng điệu mười phần men say nâng ly mời phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam là Hà Khởi Duệ ngồi cách đó không xa.

Hà Khởi Duệ đang định chối từ thì thấy nhóm người Kim Điền Lạc đi đến, hắn vội vàng đứng lên chào hỏi thứ trưởng Lam, lại càng nói thay cho Vương Tử Quân:

- Thứ trưởng Lam, bí thư của chúng tôi gặp chút chuyện, thế cho nên uống quá nhiều, hôm nay xem như có chút...

- Anh Hà, tạm thời đừng nói này nọ nữa, hôm nay nếu ai không uống cho thoải mái sảng khoái, như vậy thì cẩn thận với tôi.

Vương Tử Quân vừa nói vừa chậm rãi giương mắt lên.

Khương Mộ Đông nhìn bộ dạng say khướt của Vương Tử Quân thì trong mắt lóe lên cái nhìn chán ghét, trên mặt hiện lên vẻ bức bối khó thể che giấu. Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì không ngờ Vương Tử Quân chợt lảo đảo đi về phía bên này.

- Hì hì, anh Hà, tôi có phải là uống say quá hay không, vì sao chỗ này lại có một con heo thế này? Sao Trư Bát Giới lại chạy đến đây?

Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa tay giữ lấy tai của Khương Mộ Đông.

Khương Mộ Đông thật sự rất căm tức, cơ thể của mình dù thật sự mập mạp nhưng nếu so sánh với động vật thì thật sự vẫn còn chênh lệch rất lớn. Người này rốt cuộc là uống rượu quá say không phân biệt được mọi vật chung quanh, hay là cố ý giả say để chơi xỏ chính mình.

Nhưng dù thế nào thì Khương Mộ Đông cũng không thể để cho Vương Tử Quân sờ lên đầu mình, nếu không thì hắn sẽ trở thành trò cười cho người ta mất.

Nhưng Khương Mộ Đông còn chưa động tay thì Kim Điền Lạc ở bên cạnh đã chặn bàn tay của Vương Tử Quân lại, cũng lên tiếng khuyên nhủ:

- Bí thư Vương, ngài nhìn lầm rồi, đây là cục trưởng Khương, nào có phải là Trư Bát Giới gì chứ?

Khương Mộ Đông nghe được những lời giải thích của Kim Điền Lạc mà không khỏi sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, cái gì mà tôi không phải là Trư Bát Giới? Anh có ý gì? Thế nhưng hắn không thể nổi giận, dù sao thì những chuyện như thế này càng tô sẽ càng đen.

- Điều này...Có khác gì đâu chứ?

Vương Tử Quân với bộ dạng say khướt chợt dùng giọng mơ hồ nói.

Những người khác trong phòng cảm thấy gương mặt căng cứng, nhưng bọn họ đều buồn cười, gương mặt vui tươi nhịn cười thật sự khó thể nào xua tan đi được. Nếu như lúc này có lỗ hổng thì Khương Mộ Đông sẽ hận khôn thể nhảy xuống, cái gì mà không khác gì?

- Bí thư Vương, ngài thật sự uống quá say rồi, đây là cục trưởng Khương, lúc này cục trưởng Khương đến gặp anh.

Hà Khởi Duệ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn thứ trưởng Lam, sau đó hắn khẽ đi đến trước mặt Vương Tử Quân, lại khẽ nói.

Kim Điền Lạc lúc này cũng dùng ánh xin lỗi nhìn Khương Mộ Đông nói:

- Cục trưởng Khương, ngài đừng đặt trong lòng, bí thư Vương đã uống một chai rượu, tinh thần mơ hồ, hoa cả mắt, lúc này ánh mắt không còn được như thường.

Dù lúc này Kim Điền Lạc có nói ba hoa chích chòe thế nào cũng không thể nào an ủi được Khương Mộ Đông. Cái gì gọi là uống quá nhiều? Chẳng lẽ anh nói mình uống nhiều sẽ ví tôi là heo được sao? Dựa theo ý của anh thì đám người uống say đến mức như vậy nhìn vào mặt tôi sẽ nghĩ đó là đầu heo sao?

- Ai uống rượu say? Tôi nói cho các anh biết, tôi không say, tôi vẫn còn tỉnh táo lắm, uống một chai nữa cũng sẽ không có vấn đề gì.

Vương Tử Quân nghe được lời giải thích của Kim Điền Lạc thì càng nói càng hăng, cơ thể mềm yếu lảo đảo đột nhiên đứng thẳng lên, tinh thần chợt tỏa sáng hơn rất nhiều. Hắn nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông rồi dùng giọng cười hì hì nói:

- Ha hay, đây là đầu của cục trưởng Khương, không phải là đầu heo, không phải đặt trên cánh tay của cục trưởng Khương sao? Ha ha, thư ký trưởng Kim, tôi không nhìn lầm, tôi nào có say?

Chương 640(p4): Tôi làm thùng rác cũng đừng ai ném thứ gì vào bên trong.

Khương Mộ Đông nắm chặt bàn tay, hắn lúc này cảm thấy lòng mình bị thương, lần đầu tiên có người so sánh hắn với động vật. Hơn nữa lúc này tên khốn Vương Tử Quân không biết có say hay không đang liên tục lặp đi lặp lại câu nói so sánh hắn với một loài động vật thấp kém.

Thật sự là có thể nhẫn mà không thể nhịn.

- Nhưng vì sao nhìn thế nào cũng thấy có chút tương tự vậy nhỉ?

Vương Tử Quân lại mở miệng dùng giọng có mang theo vài phần nghi vấn nói.

Khương Mộ Đông thật sự nhịn không được, lúc này hắn thật sự rất muốn chết đi, một cảm giác tức giận khó thể kiềm chế bùng lên đầu, thiếu chút nữa làm hắn thất lạc.

Khương Mộ Đông muốn nổi giận, muốn phất tay áo bỏ đi, hắn càng muốn đánh cho tên khốn dám so sánh mình với heo biến thành một đầu heo thật sự. Nhưng suy nghĩ này của hắn thật sự rất khó thành hiện thực.

Khương Mộ Đông không thể nổi giận, dù sao hắn cũng phải chú ý phong độ, hắn không thể phất tay áo bỏ đi, vì trong phòng làm việc của bộ trưởng Chu vẫn còn có nhiều người trừng mắt chờ hắn, thế cho nên hắn càng không thể đánh Vương Tử Quân thành đầu heo. Thậm chí lúc này người ở bên cạnh Vương Tử Quân còn đông hơn mình rất nhiều.

Vì thế Khương Mộ Đông chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống bụng mà thôi.

- Cục trưởng Khương, anh đến vừa đúng lúc, tôi mời anh một ly. Tuy tôi rất chán ghét đầu heo của anh, thế nhưng dù thế nào thì hai chúng ta cũng coi như có quen biết.

Vương Tử Quân kéo tay Khương Mộ Đông, sau đó hắn nâng ly đưa đến bên miệng Khương Mộ Đông rồi nói.

Khương Mộ Đông không phải là chưa từng được người ta mời rượu, thế nhưng lại bị người ta mời rượu và nói là đầu heo thì thật sự là lần đầu tiên vướng phải. Hắn thật sự cực kỳ tức giận, hắn vừa muốn đưa tay đẩy ra, thế nhưng lúc này không biết Vương Tử Quân say khướt chợt lấy đâu ra sức lực, hắn không những không đẩy tay Vương Tử Quân ra được, còn bị đối phương thuận thế đổ rượu vào miệng.

Một ly rượu cũng không là gì, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân dùng lực hơi mạnh thì hắn thật sự có chút không chịu được. Khi ánh mắt của hắn rơi vào hàm răng còn dính vài miếng thịt nhỏ của Vương Tử Quân, thế là trong lòng sinh ra cảm giác khác lạ.

Chính mình vừa rồi uống rượu bằng ly của Vương Tử Quân.

Một luồng nước chua từ trong bụng Khương Mộ Đông vọt lên, hắn cảm nhận được nước chua này thế cho nên cố gắng ngậm chặt miệng. Vương Tử Quân có thể không quan tâm đến ảnh hưởng, thế nhưng hắn lại thật sự rất quan tâm, dù sao lúc này thứ trưởng Lam cũng đang ở ngay bên cạnh.

Khương Mộ Đông nuốt dòng nước chua vào trong bụng mà cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, nếu không phải hắn đứng ngay bên cạnh bàn và chống tay giữ lại, hắn thậm chí nghi ngờ mình có thể ngã lăn ra đất.

- Anh Khương, tôi nói với anh, tôi thấy anh không vừa mắt đã khá lâu rồi, anh không phải giữ quyền phê duyệt sao? Anh không phải có quyền can thiệp vào phương diện đường sắt có đi qua thành phố La Nam chúng tôi hay không sao? Anh không phải dùng chuyện này để quyết định làm khó tôi sao?

Vương Tử Quân căn bản không cho Khương Mộ Đông cơ hội thở dốc, dù hắn nói vẫn có ba phần men say, thế nhưng lời nói lại cực kỳ sắc bén.

Cơ thể của Khương Mộ Đông đang mềm nhũn hẳn ra, lúc này hắn nghe nói như vậy thì lập tức cảm thấy cơ thể cứng nhắc, một dòng mồ hôi lạnh từ trên người chảy xuống. Tuy tất cả những thứ kia đều là do hắn làm, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân nói ra, hắn cảm thấy toàn thân của mình cực kỳ khó chịu, giống như đang đi trên đường rồi bất ngờ bị ai đó lột trần ra trước bàn dân thiên hạ vậy.

May mà người đến đây với Khương Mộ Đông là thứ trưởng Lam, nếu như nói những lời như vậy với bộ trưởng Chu thì chỉ sợ sẽ có kết quả không đơn giản. Khương Mộ Đông thầm cảm thấy may mắn, lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Tử Quân càng có thêm vài phần kính sợ.

- Bí thư Vương, anh uống say rồi.

Khương Mộ Đông cố trấn tĩnh tâm thần của mình, cuối cùng hắn cũng nói ra một câu, sau đó lại tiếp tục:

- Bí thư Vương, lần này tôi...Tôi đến để nói cho anh biết, chuyện đường sắt Mân Cô bên kia...

- Cái gì, con bà nó, tôi nói cho anh biết nhé Khương Mộ Đông, đừng nhắc đến chuyện này với tôi nữa, các anh thích đi qua nơi nào cũng được, tôi không quan tâm nữa. Hôm nay ông đây uống rượu xong sẽ đi về thành phố La Nam, không có đường sắt thì ông mở đường nhựa, ông đây nắm nhiệm vụ ở thành phố la nam, ông nhất định sẽ tu sửa đường xá La Nam cho thật tốt, làm đường cao tốc cũng không chậm hơn đường sắt của các người. Tôi nói cho anh biết, người sống sẽ không vì nhịn tiểu mà chết, thành phố La Nam cũng không bị người ta ép cho chết được.

Vương Tử Quân càng nói càng lớn, hai người Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc đang định lên tiếng với thứ trưởng Lam, lúc này vẻ mặt cả hai đều cực kỳ trịnh trọng.

Lúc vừa vào cửa thì thứ trưởng Lam đưng bên cạnh nhìn viên bí thư thị ủy giống như uống rượu say xỉn với ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng bây giờ nghe được lời nói của Vương Tử Quân, thế là vẻ mặt chợt biến đổi.

- Ông không những xây đường cao tốc, còn làm cả sân bay, con bà nó làm sân bay thì sau này ông về thủ đô sẽ đi bằng máy bay.

Vương Tử Quân cười ha hả vỗ vỗ vai Khương Mộ Đông nói:

- Anh Khương, tiểu tử anh sẽ không đi hàng không dân dụng đấy chứ?

Khương Mộ Đông tuy không đi hàng không dân dụng nhưng sẽ nhất quyết không cho Vương Tử Quân phát triển sự nghiệp hàng không, nếu Vương Tử Quân làm như vậy, hắn sao có thể nói rõ với bộ trưởng Chu, mà bộ trưởng Chu nói thế nào với đám lão gia tử kia? Phản ứng dây chuyền như vậy là thứ mà hắn không muốn nhìn qua.

- Bí thư Vương, để tôi nói xong cái đã, tôi đến nói cho anh biết, được lãnh đạo bộ đường sắt nghiên cứu kiểm tra, đường sắt Mân Cô sẽ tiếp tục tiến hành theo dự định trước đó, sẽ vẫn đi qua thành phố La Nam.

Khương Mộ Đông phải quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra những lời như vậy.

Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc nghe được những lời của Khương Mộ Đông thì không khỏi lộ ra nụ cười, dù có chút không thoải mái nhưng đường sắt Mân Cô rõ ràng là nguyện vọng lớn nhất của chuyến đi đến thủ đô của bọn họ lần này. Bây giờ nghe thấy Khương Mộ Đông mở miệng chứng thật, dù thế nào thì bọn họ cũng cực kỳ phấn chấn.

- Anh nói gì? Chấp hành theo phương án trước đó sao?

Vương Tử Quân chợt giữ lấy Khương Mộ Đông rồi lớn tiếng nói.

Khương Mộ Đông nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Vương Tử Quân, hắn bị đả kích nãy giờ và lúc này mới tìm lại được sự tự tin của mình. Hắn nhìn Vương Tử Quân, nhịn không được ngẩng đầu lên nói:

- Đúng vậy, lãnh đạo đã quyết định rồi.

- Anh nói sự thật sao?

Vương Tử Quân lúc này lại dùng lực tay mạnh hơn so với vừa rồi một chút, Khương Mộ Đông chợt cảm thấy tay mình cơ hơi đau, nhưng dù đau thì hắn vẫn cảm nhận được cảm giác khiếp sợ của viên bí thư trẻ tuổi này. Thế là hắn cảm thấy tinh thần vui sướng, cũng có chút sảng khoái.

- Tất nhiên là thâth, chuyện lớn thế này mà tôi còn nói giỡn với anh sao?

Khương Mộ Đông lại lộ ra nụ cười, hắn dùng giọng ngạo nghễ nói với Vương Tử Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK