Sáng sớm ở thành phố Sơn Viên có bầu không khí rất tươi mát, Vương Tử Quân đi trong công viên không nhanh không chậm. Hắn nghe thấy tiếng chim hót, thế là chú tâm lắng nghe, hắn biế đó là tiếng chim họa mi. Sau đó lại nghe được tiếng chim cu, hai âm thanh xen lẫn vào nhau giống như đưa người ta quay về với vùng cây xanh mướt bao la với tiếng chim trong trẻo.
Vương Tử Quân không khỏi tỏ ra cực kỳ cảm thán, hắn là người trong quan trường, suốt ngày quan viên lục đục với nhau, bây giờ đi trong nắng sớm lại chậm rãi giống như thoát ra khỏi cái bẫy của chính mình. Lúc này trong đầu hắn chỉ còn tiếng chim hót, cơ thể dần quay về với trạng thái nguyên thủy, giống như được trở về xã vùng quê, giống như được thiên nhiên bao quanh.
Vương Tử Quân đi vài vòng trong công viên, sau đó cảm giác đau đầu biến mất sạch sẽ, tinh thần chợt tỏa sáng. Hắn thấy một cửa hàng bán đậu hũ nóng, thế là cất bước đi vào.
Vương Tử Quân gọi hai chiếc bánh nướng, một tô đậu hũ nóng. Hắn húp đậu hũ nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Hắn rút khăn tay lau mặt định đứng lên, đúng lúc này chợt nghe thấy có người nói:
- Anh Hiện, nghe nói có người tự sát ở cửa hàng bách hóa?
- Không phải sao? Tôi nghe nói khi rơi xuống thì đã hoàn toàn biến dạng.
Đối phương thần bí nói:
- Nhảy từ một nơi cao hơn chục tầng, còn có thể không biến dạng sao?
Người đàn ông mở miệng đầu tiên dùng giọng cảm khái nói:
- Nghe nói người phụ nữ kia công tác ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, không thiếu ăn thiếu mặc, sao lại nhảy lầu tự vẫn? Như vậy chồng con sống thế nào?
- Hừ, ai mà chẳng biết chết tử tế còn hơn sống khổ sở chứ? Nhưng có lẽ người này không chết không được...
Anh Hiện nói khá nhỏ, giống như sợ người khác nghe thấy được.
Vương Tử Quân chỉ nghe được những lời đứt quảng, cái gì mà có người sai khiến, có người áp bức.v.v. Hắn thật sự không khỏi thở dài.
Anh Hiện và người đàn ông vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, sau đó rời khỏi quán. Vương Tử Quân thấy hai người bỏ đi, thế là chuẩn bị đi luôn.
- Mau đến xem náo nhiệt, có người đưa quan tài ra đường kêu oan.
Không biết ai gào lên, lúc này tình huống chợt náo loạn. Vương Tử Quân thấy hai người anh Hiện càng kêu gào người khác ra ngoài xem náo nhiệt, trong lúc xô đẩy có không ít người chạy theo nhóm anh Hiện chạy về phía bên kia.
Vương Tử Quân cũng không đi, hắn nhìn đám người hối hả chạy đi mà lắc đầu, tất cả đều tiến hành giống như trong dự đoán của hắn, nhưng thật sự hắn không có tâm tư thích xem náo nhiệt.
Vẻ náo nhiệt của thành phố Sơn Viên cũng không vì đám người thích xem náo nhiệt kia chạy đi mà giảm xuống, nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không có tâm tư hưởng thụ bầu không khí hiện tại. Lúc này giông tố gió bão sắp kéo đến, thành phố Sơn Viên bây giờ không phải là nơi ở lâu.
Trong sự chờ đợi mỏi mòn của đám người Trần Quân Vĩ, Vương Tử Quân cuối cùng cũng quay về phòng. Hắn thoải mái tắm nước nóng một lượt, sau đó cùng anh Đổng quay về thành phố Đông Bộ.
Trần Quân Vĩ và Tả Tiểu Lâm là hai người phụ trách chủ yếu ở khu thường trú của thành phố Đông Bộ ở tỉnh thành, bọn họ đưa Vương Tử Quân ra đến ngoài đường trước khách sạn Đông Hồng. Sau khi nhìn xe bỏ đi thì Tả Tiểu Lâm cười khúc khích nói:
- Chủ nhiệm Trần, vị chủ tịch trẻ tuổi của thành phố chúng ta thật sự không dễ hầu hạ chút nào, may mà anh ấy không thường xuyên đến chỗ chúng ta, nếu không chúng ta cũng đừng hòng có ngày an bình.
- Chủ nhiệm Tả, cũng đừng nói lung tung sau lưng lãnh đạo, đây cũng không phải là thói quen tốt.
Trần Quân Vĩ nhìn thoáng qua Tả Tiểu Lâm rồi thản nhiên nói.
- Tôi không phải đang trao đổi ý kiến với chủ nhiệm sao? Nếu chủ nhiệm Trần đã không có hứng nói chuyện với tôi, như vậy thì thôi. Đúng rồi, chủ nhiệm Trần, vừa rồi thư ký của chủ tịch Trương gọi điện thoại đến, nói là hôm nay chủ tịch Trương muốn đến ủy ban cải cách chạy hạng mục, tối hôm nay sẽ nghỉ lại trong khách sạn chúng ta.
Tả Tiểu Lâm duỗi những ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve mái tóc của mình, bộ dạng càng thêm quyến rũ động lòng người.
Nghe nói Trương Thông muốn đến thì vẻ mặt Trần Quân Vĩ chợt biến đổi, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại như thường:
- Chuyện này...Chủ nhiệm Tả cứ sắp xếp thật kỹ là được, có gì cần thì cứ để cho Tiểu Hà đi xử lý.
- Tôi đi trước xem có gì cần sắp xếp, chủ tịch Trương là người tinh tế, nếu không được như ý, chỉ sợ chúng ta sẽ bị phê bình.
Tả Tiểu Lâm nói rồi lắc hông đi vào trong khách sạn Đông Hồng với bộ dạng cực kỳ quyến rũ.
Trần Quân Vĩ nhìn Tả Tiểu Lâm đi vào trong khách sạn, hắn chợt phì ra một tiếng, sau đó giậm giày da lên mặt đất vài cái, cuối cùng mới đi về phòng làm việc của mình.
Dù Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Sơn Viên thì nơi đây đang nổi lên giống tố gió bão, thế nhưng khi hắn quay về thành phố Đông Bộ thì cả tỉnh Sơn Nam vẫn cực kỳ bình tĩnh. Hắn giống như đã quên những gì xảy ra ở thành phố Sơn Viên, sau khi quay về thì đặt tất cả tinh lực lên sự kiện thay đổi chế độ xã hội của nhà máy may Miên Phưởng.
Khi Công ty Đức Lương bị đưa ra xét xử thì thật sự không xuất hiện thêm bất kỳ lời nghi vấn nào với phương án thay đổi chế độ nhà máy may Miên Phưởng của Vương Tử Quân. Nhưng Vương Tử Quân đã mở miệng hứa hẹn sẽ khôi phục sản xuất trong thời gian một tháng, điều này làm cho nhiều người nhìn vào và cảm thấy thật sự không tốt.
- Chủ tịch Vương, dựa theo quyết định sau khi thương lượng của hội nghị thường ủy, phòng tài chính sẽ bỏ ra một triệu phát lương cho công nhân của nhà máy may Miên Phưởng, nhưng nếu muốn khôi phục sản xuất của nhà máy, số tiền mà phòng tài chính bỏ ra là căn bản không thể đủ.
Lưu Nham Phú đứng trong phòng làm việc của Vương Tử Quân dùng giọng sốt ruột nói.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên làm một hớp rồi nói:
- Anh Lưu, anh xem mình kìa, toàn thân đầy mồ hôi, anh ngồi xuống uống ly nước rồi từ từ nói.
Lưu Nham Phú nhìn bộ dạng không chút hoang mang của Vương Tử Quân, dù trong lòng có hàng ngàn lời muốn nói nhưng lúc này chỉ có thể áp chế mà thôi. Sau khi tiếp nhận ly nước từ trong tay Vương Tử Quân và uống cạn thì hắn nói:
- Chủ tịch Vương, Vương đại gia, coi như tôi xin anh, anh mau nghĩ biện pháp, nếu không chờ một tháng trôi qua, dù không ai ép anh, nhưng anh cảm thấy vị trí chủ tịch thành phố của anh còn ổn định được sao?
- Điều này thật sự không cần lo lắng, tôi là người da mặt dày.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng gấp gáp của Lưu Nham Phú thì cười hì hì nói:
- Được rồi, được rồi, không nói đùa với anh nữa, anh xem cái này đi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa một tấm bản đồ đến trước mặt Lưu Nham Phú, lúc này Lưu Nham Phú cũng nhanh chóng đến xem đó là thứ gì, khi thấy đó là tấm bản đồ quy hoạch thành phố Đông Bộ thì không khỏi cảm thấy chán ngán:
- Chủ tịch Vương, nếu như anh cần địa đồ, tôi sẽ cho phòng quy hoạch đưa đến chục cái, anh dùng thứ này làm gì?
- Anh Lưu, anh đừng có gấp, anh xem nhà máy may Miên Phưởng đang ở chỗ nào?
Vương Tử Quân kéo tay Lưu Nham Phú rồi trầm giọng nói.
- Ở chỗ nào? Chỗ này chứ chỗ nào?
Tuy chức trách trong công tác thay đổi chế độ của nhà máy may Miên Phưởng của Lưu Nham Phú là không nhiều, thế nhưng hắn lại cực kỳ lưu ý đến nhà máy này. Thế nên lúc này hắn tiện tay chỉ đúng vị trí của nhà máy may Miên Phưởng.
- Anh thấy vị trí đó thế nào?
Vương Tử Quân dùng cây bút vẽ một đường tròn quanh khu đất của nhà máy rồi nói.
Vị trí của nó? Lưu Nham Phú xem như hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn nhìn bản đồ vài lượt, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Vị trí này thật sự quá tốt, tuy không phải khu trung tâm của thành phố, thế nhưng lại là khu vực phồn hoa, nếu nhà máy may Miên Phưởng ở chỗ này thì thật sự có chút đáng tiếc.
- Bây giờ thành phố Đông Bộ bắt đầu xây dựng một trung tâm thương mại dành cho người đi bộ ở phía bên kia, nếu như chúng ta tiếp tục đầu tư xây dựng trung tâm thương mại ở chỗ này thì như thế nào?
Vương Tử Quân nói ra ý nghĩ của mình, hắn tiện tay lấy ra một tấm bản đồ quy hoạch, hắn chỉ lên một vị trí trên bản đố rồi khoa tay múa chân nói:
- Nếu chúng ta xây dựng nhà ở bốn phía chỗ này, như vậy sẽ chính thức tạo nên một trung tâm thương mại.
Tuy Lưu Nham Phú không chủ quản khối xây dựng, thế nhưng hắn dù sao cũng đã hai năm làm phó chủ tịch thành phố, hắn nhìn vị trí cần xây dựng rồi trầm ngâm giây lát mới nói:
- Đó là một ý nghĩ rất tốt, nhưng này chủ tịch Vương, đây là một hạng mục đầu tư xây dựng rất lớn, nào là khu dân cư và trung tâm thương mại, công ty nào có thể tham gia được?
Bất động sản ở thành phố Đông Bộ thật sự phát triển rất tốt, thế nhưng muốn tìm một công ty chịu kiến thiết một khu vực rộng lớn như thế này, thật sự cũng khó thể nào tìm ra được. Hơn nữa Vương Tử Quân đặt hạng mục ở ngay trên vị trí hiện tại của nhà máy may Miên Phưởng, chính là muốn dùng quỹ đất làm tài liệu để kiếm tài chính tái khởi động nhà máy. Nếu như không có công ty nào dám đầu tư vào quỹ đất rộng này, như vậy sẽ khó thể xây dựng được một trung tâm như mong muốn.
Vương Tử Quân chỉ vào khu vực cần khai phá rồi nói:
- Tôi biết quỹ đất rộng này một công ty căn bản không làm được, nhưng tôi cũng không muốn cho một nhà làm, chúng ta tiến hành phân chia hạng mục trung tâm thương mại và nhà ở này ra làm nhiều hạng mục nhỏ hơn, để cho nhiều công ty bất động sản tham gia khai phá. Chúng ta chỉ cần nắm chắc phương án quy hoạch, như vậy không phải chúng ta là người quyết định khuôn mẫu của khu vực này sao?
Chia nhỏ ra để xây dựng, Lưu Nham Phú nghe lời nói của Vương Tử Quân mà sinh ra cảm giác khó hiểu.
- Chủ tịch Vương, trưởng phòng La của phòng xây dựng thành phố đến.
Triệu Quốc Lương khẽ gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó hắn trầm giọng báo cáo.
- Cho anh ta vào.
Vương Tử Quân khẽ vung tay lên với Triệu Quốc Lương, sau đó trầm giọng nói.
La Quang Lâm là lãnh đạo đứng đầu phòng xây dựng thành phố Đông Bộ, hắn cũng coi như là một nhân vật lớn. Năm nay trưởng phòng La đã hơn năm mươi tuổi, đã đến độ tuổi chín, vì vậy mà cả ngày luôn nở nụ cười làm cho người ta sinh ra cảm giác sảng khoái vui tươi.
La Quang Lâm đi theo Triệu Quốc Lương vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó mỉm cười chào hỏi:
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Lưu.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua La Quang Lâm, sau đó vẫy tay nói:
- Trưởng phòng La, anh đến đây một chút. Với ánh mắt chuyên nghiệp của anh, mong anh cho ra ý kiến khi xây dựng khu dân cư và trung tâm thương mại ở chỗ này.
La Quang Lâm nhìn con đường trước mắt, hắn dùng giọng có chút do dự nói:
- Chủ tịch Vương, nếu bây giờ chúng ta đẩy hạng mục này ra thì có hơi nhanh, dù sao bây giờ trong thành phố chúng ta...
- Một nhà thật sự không làm được hạng mục này, chúng ta có thể chia nhỏ ra, để cho càng nhiều nhà đầu tư tiến vào. Nếu thành phố Đông Bộ chúng ta không có đủ nhà đầu tư, như vậy mở rộng cho nhà đầu tư từ các thành phố khác.
Vương Tử Quân đặt bút lên bản đồ nói:
- Bay giờ quá trình đẩy mạnh khai phá đang lên cao trào, chuyện kiến thiết thành phố Đông Bộ cần phải có ý thức đồng bộ, phải có định hướng tốt trong phương án quy hoạch, công tác sửa cũ thành mới càng phải đi theo đà phát triển, cần nhân cơ hội mà tiến lên.
Khi thấy gương mặt của Vương Tử Quân trở nên âm trầm thì La Quang Lâm chợt lên tiếng chặn lại:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, phòng xây dựng chúng tôi kiên quyết thực hiện tốt phân công của lãnh đạo, sẽ nhanh chóng phổ biến hạng mục này càng nhanh càng tốt.
La Quang Lâm ở lại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân hai mươi phút mới cáo từ. Lưu Nham Phú nhìn hình bóng của La Quang Lâm, hắn trầm giọng nói:
- La Quang Lâm tuổi đã lớn, biết mình không còn ở trên vị trí này được bao lâu, thế cho nên dưới tình huống này thích bảo trì nguyên trạng, tranh thủ làm sao trong nhiệm kỳ này không xảy ra chuyện gì không may.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Nếu anh La không chịu đưa tay kéo, tôi cũng chỉ có thể kéo tay anh ấy mà thôi.
- Thế nào? Chủ tịch Vương định thay người sao?
Lưu Nham Phú lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ nếu Vương Tử Quân cứng ngắc thay người, như vậy dù thế nào cũng có chút bất lợi. Dù sao bây giờ Vương Tử Quân cũng chỉ là quyền chủ tịch, nếu như lúc này vung tay quá mạnh, chỉ sợ sẽ không phải chuyện tốt. Tuy La Quang Lâm chỉ là một trưởng phòng xây dựng, thế nhưng đám người lãnh đạo một đơn vị như vậy dù sao cũng có chút quan hệ, tuy không thể làm gì được Vương Tử Quân, thế nhưng lại có dư sức làm hỏng việc.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lo lắng của Lưu Nham Phú, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Lưu, anh thật sự không có lòng tin với tôi sao? La Quang Lâm đã đến tuổi về hưu, anh cảm thấy anh ta đang nghĩ về phương diện gì?
- Điều này...
Lúc này Lưu Nham Phú thật sự khó nghĩ ra, hắn nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chủ tịch Vương có ý nghĩ gì khác?
Khi Lưu Nham Phú trầm ngâm thì Vương Tử Quân khoát tay nói:
- Anh ấy hy vọng mình có thể tranh thủ tìm được một vị trí tốt để có thể nghỉ ngơi ở hội đồng nhân dân hoặc là mặt trận tổ quốc thành phố. Anh tìm cơ hội gặp mặt nói chuyện với anh ấy, nói rằng tôi nói chỉ cần anh ấy làm tốt công tác với hạng mục này, tôi sẽ cố gắng thực hiện nguyện vọng của anh ấy.
- Chủ tịch Vương, bây giờ anh cho ra lời đảm bảo như vậy có phải là quá sớm rồi không?
Lưu Nham Phú lấy ra một điếu thuốc đưa đến cho Vương Tử Quân rồi cười nói.
- Thật sự có hơi sớm, nhưng bây giờ muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Lưu Nham Phú, sau đó trầm giọng cười nói.
Lưu Nham Phú cũng cười theo, nhưng hắn cũng hiểu Vương Tử Quân có thể nói ra những lời như vậy thì trong lòng chắc chắn có niềm tin tuyệt đối. Thế là hắn nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó quyết định đi tìm nói chuyện với La Quang Lâm. Dù sao đây cũng là chuyện tốt, Vương Tử Quân giao cho hắn, tất nhiên hắn cũng không thể để nó hư hại được.
Lưu Nham Phú vừa đi thì Thái Nguyên Thương đã đến, hắn lưu loát thu nhập vài ly trà trên bàn trà của Vương Tử Quân, sau đó mới nói:
- Chủ tịch Vương, ban ngành tạm thời phụ trách công tác của nhà máy may Miên Phưởng đã được đảng ủy và công nhân đề cử ra, đã được quyết định, bây giờ vài vị phụ trách tạm thời của nhà máy may Miên Phưởng muốn đến báo cáo công tác với ngài.
- Nếu đã được xác định thì quá tốt, nhưng này thư ký trưởng, chuyện liên quan đến nhà máy may Miên Phưởng không được buông lỏng, phải nhanh chóng tổ chức đại hội công nhân viên chức của nhà máy, định ra người đứng đầu nhà máy. Bây giờ nếu bọn họ đã đến đây, như vậy cho bọn họ vào trong phòng họp chờ tôi, tôi sẽ gặp mặt bọn họ.
Vương Tử Quân nhìn mặt bàn có vương vãi vài giọt nước, hắn cầm điện thoại gọi cho Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, tôi tạm thời có chút chuyện, cậu thông báo cho chủ tịch Trương Thông, để anh ấy tham gia hội nghị kia giúp tôi.
- Vâng.
Triệu Quốc Lương lên tiếng đồng ý, sau đó hắn có chút do dự nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay không biết vì vấn đề gì mà không thể gọi điện thoại được cho chủ tịch Trương.
- Có thể là mất sóng, cậu liên lạc nhiều lần là được.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao thời đại này chuyện mất sóng xảy ra thường xuyên.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp thì đám thành viên ban ngành của nhà máy may Miên Phưởng đã tụ tập chờ sẵn. Sau khi Triệu Hâm Cung bị ủy ban kỷ luật thị ủy đưa đi thì đám thành viên ban ngành của nhà máy cũng lần lượt bị đưa đi theo, thế cho nên lần này tổ chức tuyển cử cũng không có vấn đề gì rắc rối xảy ra.
Lúc này ban ngành của nhà máy tổng cộng có sáu người, giám đốc nhà máy sẽ được chọn ra từ sáu người này. Vương Tử Quân đi vào phòng, hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn sáu người ngồi trên bàn đang có hơi chút bất an, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Hắn phần lớn đều không nhận ra những người này, nhưng nhân viên kỹ thuật là anh Hàn có mặt trong đám người, điều này làm cho hắn cực kỳ vui vẻ.
- Chủ tịch Vương.
Không biết là ai dẫn đầu, khi Vương Tử Quân vừa đi vào thì hầu như mọi người đều đứng lên, đám người giống như một đội quân danh dự chờ được kiểm duyệt, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Mời mọi người ngồi, đến đây cũng không cần gò bó, cứ coi như nhà mình.
Vương Tử Quân nói rồi cũng không đi đến ngồi ở vị trí chủ vị, hắn đến ngồi xuống bên cạnh anh Hàn rồi nói:
- Anh Hàn, tuy không biết anh có nhớ tôi không, thế nhưng tôi lại không quên được anh, món vịt nướng của anh thật sự có hương vị rất ngon.
Anh Hàn thân là một người hướng nội, khi Vương Tử Quân ngồi bên cạnh thì thật sự có chút gò bó. Nhưng hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân gọi mình là anh Hàn, hơn nữa lại nói có quen biết mình. Điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nhưng khi nghe thấy Vương Tử Quân nói đến món vịt nướng, hắn chợt nở nụ cười méo xệch:
- Chủ tịch Vương, tôi chẳng qua là...
- Tôi biết rõ, đối với phần tử tri thức như anh thì chuyện quay vịt chẳng là gì, thế cho nên tôi chờ một ngày lại được nếm món vịt quay của anh.
Vương Tử Quân mở miệng đối thoại với anh Hàn làm cho bầu không khí trong phong trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
- Cám ơn chủ tịch Vương đã tín nhiệm, tôi...
Anh Hàn thật sự không ngờ chủ tịch Vương lại kỳ vọng vào mình như vậy, thế là hắn thật sự sinh ra cảm giác nói không nên lời. Những người khác lại không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ anh Hàn lại có quan hệ thân mật với chủ tịch Vương như vậy.
- Tôi tin tưởng sự nhiệt tình của các đồng chí, cũng tin tưởng lòng tin của mọi người, nhưng lòng tin và nhiệt tình không là chưa đủ. Tuy các anh bây giờ là ban ngành tạm thời của nhà máy, thế nhưng các anh lại phải gánh chịu trách nhiệm đưa nhà máy đi từ trong hoàn cảnh khốn khó ra con đường phát triển huy hoàng, thoát khỏi tình huống phá sản. Tôi không hy vọng những thành viên ban ngành các anh trở thành ban ngành cuối cùng của nhà máy, tôi hy vọng các anh chính là những nhân vật vĩ đại dẫn dắt nhà máy may Miên Phưởng phát triển.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn qua tất cả mọi người, hắn dùng giọng trầm thấp nói:
- Tôi cũng không nói những lời khách sáo, tôi chỉ nói một câu, đó chính là công tác của tất cả công nhân viên chức của nhà máy Miên Phưởng trong tương lai đều phụ thuộc vào các vị. Vì thế tôi hy vọng các vị có thể bày ra bản lĩnh thật sự của mình, có thể làm tốt công tác của mình.
Đám người đang sợ hãi chợt có chút kích động, bọn họ nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt ngoài kính phục thì có chút cảm kích. Vương Tử Quân nói đến đúng điểm rơi tâm lý của bọn họ, đồng thời làm cho bọn họ cảm nhận được một áp lực tâm lý nặng nề.
Tương lai của nhà máy may Miên Phưởng thật sự đặt lên vai đám người bọn họ.
Thái Nguyên Thương lúc này dùng ánh mắt đầy kính nể nhìn chủ tịch Vương, hắn dù rất quen thuộc thủ đoạn của chủ tịch Vương, thế nhưng nhìn thấy Vương Tử Quân chỉ mất một thời gian ngắn để khích lệ sĩ khí thành viên ban ngành nhà máy may Miên Phưởng, trong lòng thật sự khâm phục. Hắn thầm định giá chính mình, càng cảm thấy giữa mình và chủ tịch Vương có chênh lệch không nhỏ.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn gian khổ, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Một người đàn ông công nhân có dáng người khôi ngô chợt lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
- Tôi biết rõ lòng tin của các anh, nhưng đôi khi có lòng tin không cũng chưa đủ, các anh cần phải có ý nghĩ. Nếu như các anh đem nhiệt tình vào công tác, chỉ dựa vào sự nhiệt tình của mình, như vậy sẽ là làm ẩu, kết quả cuối cùng là gì thì tôi không cần nói, ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hôm nay tất cả mọi người đều đã đến đây, vì vậy hãy nói ra ý nghĩ về phương hướng phát triển tương lai của nhà máy may Miên Phưởng chô tôi nghe xem thế nào.
Vương Tử Quân cũng không nở nụ cười vì lời nói của người đàn ông kia, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
“Ý nghĩ!”
Hai chữ này làm cho đám thành viên ban ngành mới nhận chức của nhà máy may Miên Phưởng cảm thấy ngây người, đại đa số bọn họ đều nghĩ rằng chỉ cần cố gắng công tác, cố gắng phát triển, chịu gian khổ khó khăn dưới sự lãnh đạo của thành phố, như vậy sẽ là khổ trước sướng sau, còn những chuyện khác thì bọn họ căn bản không cần quan tâm.
Nhưng bây giờ chủ tịch Vương lại nói bọn họ cần phải có ý nghĩ về phương hướng phát triển của nhà máy, nhưng bọn họ căn bản chưa từng nghĩ về điều này.
Vương Tử Quân nhìn những gương mặt trầm ngâm, hắn không mở miệng, chỉ thản nhiên uống trà, cũng không chịu lên tiếng.
- Chủ tịch Vương, tôi có vài ý kiến còn chưa quá kỹ càng, nếu có gì không đúng thì mong anh chỉ điểm cho.
Anh Hàn nhìn gương mặt trầm tĩnh của Vương Tử Quân, thế là dùng giọng không yên nói.
- Chủ đề của chúng ta ngày hôm nay chính là tọa đàm về phương hướng phát triển của nhà máy may Miên Phưởng, tôi hy vọng mọi người mạnh dạn lên tiếng, trí tuệ của một người là có hạn, chỉ khi nào chúng ta cùng trao đổi ý kiến thì mới có thể tìm ra phương án tốt nhất.
Vương Tử Quân khẽ đặt ly trà xuống rồi nói:
- Hôm nay các anh cũng đừng coi tôi là chủ tịch thành phố, tôi sẽ chỉ là một người dự thính mà thôi, các anh xem như đây là hội nghị của mình, là hội nghị bàn về tương lai nhà máy của mình.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy nếu nhà máy chúng tôi khôi phục sản xuất, vấn đề chủ yếu nhất sẽ là tiêu thụ. Chỉ cần mở ra nguồn tiêu thụ, công nhân chúng tôi có việc làm, như vậy vấn đề tiền lương cũng sẽ được giải quyết. Vì thế tôi cảm thấy chúng ta nên đẩy mạnh khôi phục sản xuất, lại đẩy mạnh tìm kiếm nguồn tiêu thụ. Đồng thời phải chú trọng thị hiếu của thị trường, phải sản xuất ra những gì mà thị trường cần.
Anh Hàn cũng bắt đầu lớn gan, lúc đầu hắn nói có hơi nhỏ, nhưng khi nói ra câu cuối cùng thì càng lớn hơn.
- Đúng vậy, tôi cảm thấy sản xuất phải đi đôi với khảo sát thị trường, phải xem dân chúng muốn gì, cần gì, thích gì, chỉ như vậy sản phẩm của chúng ta mới có thể tiêu thụ được.
- Đúng vậy, tôi cảm thấy chúng ta nên đảm bảo chất lượng, càng phải làm sao để cho người ta nói đến nhà máy may Miên Phưởng thì phải giơ ngón tay cái lên, hơn nữa tình nguyện làm ăn với chúng ta.
Khi càng có nhiều người lên tiếng thì càng có nhiều lời đề nghị được các thành viên ban ngành nói ra khỏi miệng. Những người này là công nhân lâu năm của nhà máy may Miên Phưởng, bọn họ đều hiểu rõ vấn đề và tệ nạn của nhà máy, thế cho nên lời đề nghị của bọn họ luôn điểm trúng chỗ hiểm.
Vương Tử Quân nghe những lời đề nghị của đám người nơi đây, hắn thầm gật đầu. Tuy ban ngành này còn đang ở trong thời điểm quá độ cần cải tiến, thế nhưng với tình huống hiện tại thì giống như bọn họ khá phù hợp gánh vác công tác của nhà máy may Miên Phưởng.
Những lời đề nghị được Thái Nguyên Thương ghi vào sổ, khi đám kia liên tục cho ra lời đề nghị thì một giờ chậm rãi trôi qua, lúc này có không ít ánh mắt tụ tập lên người Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân nói mọi người cứ coi như hắn không tồn tại, thế nhưng thật sự không ai dám nghĩ như vậy.
- Chủ tịch Vương, anh thấy những lời đề nghị của chúng tôi như thế nào?
Anh Hàn vốn chỉ được cho rằng là đại biểu của nhân viên kỹ thuật, sau khi liên hệ với Vương Tử Quân, hắn vô tìn trở thành người đứng đầu thành viên ban ngành. Sau khi đám người nói xong thì hắn nhanh chong mở miệng xin chỉ thị của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay với anh Hàn rồi nói:
- Nhà máy may Miên Phưởng cuối cùng cũng phải dựa vào thị trường để sinh tồn, lúc này thành phố giúp đỡ nhà máy cũng là một can thiệp cuối cùng, ý kiến của các anh có được hay không, cần nhờ thị trường kiểm nghiệm.
- Lúc này tôi không phải là một chủ tịch thành phố, tôi chỉ là một người bàng quan, chỉ có thể cho ra ý kiến của mình. Tôi thấy những sản phẩm của nhà máy may Miên Phưởng tuy chất lượng không tệ nhưng hình thức lại căn bản không đổi mới. Đây là thời đại phát triển mạnh mẽ, mọi người mọi vật chuyển biến từng ngày, nếu như cứ dựa theo ánh mắt và cái nhìn xưa cũ để xử lý sự việc hiện tại, như vậy sẽ bị thị trường đào thải.
- Mọi người cũng đã có kinh nghiệm mua quần áo trang phục, bây giờ mọi người nói cho tôi nghe xem, nếu có hai bộ quần áo chất lượng như nhau, nhưng một bộ rất đổi mới, mặc vào làm cho người ta sinh ra cảm giác mới lạ, với một bộ mặc lên người thật sự không có cảm giác gì, như vậy mọi người sẽ chọn mua bộ quần áo nào?
- Chúng ta vừa đổi mới cách thức vừa phải cố gắng gầy dựng nhãn hiệu, còn phải có ý thức về thương hiệu. Tôi phát hiện trang phục được nhà máy may Miên Phưởng sản xuất đều có tiêu chí của nhà máy trên cổ tay, chưa nói điều gì khác, điều này là không được. Bây giờ kinh tế phát triển, ngành sản xuất trang phục cũng ngày càng chú trọng thương hiệu, đặc biệt là những trang phục xa hoa, hầu như đều là những nhãn hiệu nổi tiếng. Chất lượng sản phẩm của nhà máy may Miên Phưởng chúng ta không kém bọn họ, vì sao sản xuất cùng một sản phẩm nhưng bọn họ có thể bán giá cả chục thậm chí cả trăm lần? Đây cũng là vì trang phục của chúng ta không có nhãn hiệu. Vì vậy chúng ta vừa đổi mới kiểu dáng, vừa phải chú trọng đẩy mạnh phát triển thương hiệu.
Vương Tử Quân nói rồi mở miệng dùng một vài kinh nghiệm kiếp trước nói với nhóm người anh Hào. Lúc đầu mọi người chú ý lắng nghe, sau đó lại càng lấy bút viết ra ghi lại lời nói của chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Vương, nếu anh có thể làm giám đốc của nhà máy chúng tôi thì thật sự là quá tốt.
Một lão công nhân hơn năm mươi nghe xong lời của Vương Tử Quân thì nhịn không được phải mở miệng nói.
- Ha ha, anh nói vậy cũng không được, tôi chỉ là lý luận suông mà thôi, nếu thật sự cho tôi đi kinh doanh, biết đâu tôi sẽ làm cho nhà máy trực tiếp đóng cửa.
Vương Tử Quân cười khoát tay áo rồi nói tiếp:
- Ba ngày sau là thời điểm mà nhà máy may Miên Phưởng chúng ta tuyển cử ban ngành mới, tôi hy vọng đến lúc đó các vị đều được tuyển chọn. Tôi thấy muốn làm cho công nhân tin tưởng, ngoài uy vọng của các vị, còn phải làm sao để đưa nhà máy may Miên Phưởng đi đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Đám người thành viên ban ngành của nhà máy may Miên Phưởng rời khỏi phòng họp với tâm tình rất kích động, khi Vương Tử Quân đưa bọn họ rời khỏi phòng họp thì trong lòng cũng không quá bình tĩnh. Hắn hít vào hai hơi thật sâu, khi chuẩn bị quay về phòng thì Triệu Quốc Lương chạy đến.
- Chủ tịch Vương, không tốt rồi.
Triệu Quốc Lương thấy Vương Tử Quân thì nói một câu cực kỳ không có trình độ. Khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Triệu Quốc Lương, vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi.
Vương Tử Quân biết rõ tính cách của Triệu Quốc Lương, hắn biết lúc này có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Triệu Quốc Lương căn bản sẽ không có biểu hiện như vậy. Nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng tỏ ra bình tĩnh:
- Xảy ra chuyện gì? Cậu chậm rãi nói tôi xem.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ nhiệm Trần Quân Vĩ của khu thường trú thành phố Đông Bộ ở tỉnh thành gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Trương và chủ nhiệm Tả đang ở trong phòng và bị chồng của chủ nhiệm Tả Tiểu Lâm chặn ở bên ngoài.
Triệu Quốc Lương nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, tâm tình chợt thả lỏng hơn, hắn vội vàng trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lúc này tuy tỏ ra cực kỳ bình tĩnh nhưng đầu óc lại nổ ầm lên, hắn dù thế nào cũng thật sự không ngờ có chuyện như vậy xảy ra. Lúc này Trương Thông là trợ thủ chủ yếu của hắn, là phó chủ tịch thường ủy, sự giúp đỡ của chủ tịch Trương làm cho địa vị của chủ tịch Vương trong khối chính quyền thành phố càng thêm mạnh mẽ. Lúc này Trương Thông xảy ra chuyện, điều này làm cho hắn cảm thấy thật sự bất ngờ.
Vương Tử Quân nghe được cái tên Tả Tiểu Lâm, trong lòng chợt nhớ đến người phụ nữ có tư thái yểu điệu ở khách sạn Đông Hồng, không ngờ Trương Thông lại cấu kết với người này. Tuy trong lòng không thoải mái nhưng Vương Tử Quân lại tỉnh táo nói:
- Chuyện bây giờ đã giải quyết chưa?
- Trần Quân Vĩ nói đối phương đã báo cảnh sát.
Triệu Quốc Lương trả lời làm cho Vương Tử Quân hiểu rõ, lúc này Trương Thông có thể nói là chạy trời không khỏi nắng. Trương Thông là một phó chủ tịch thành phố, lại có quan hệ với vợ của người ta, còn gây ra chuyện lớn như vậy, dù nói từ phương diện nào thì Trương Thông sẽ không thể nào tiếp tục ở lại vị trí phó chủ tịch.
Nếu mất đi một phó chủ tịch thường ủy như Trương Thông, hơn nữa Lưu Nham Phú sắp đến giai đoạn chấm dứt tạm giữ chức, thế là Vương Tử Quân sẽ rơi vào tình huống khó thể nào nhất ngôn cửu đỉnh ở khối chính quyền thành phố Đông Bộ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Gọi điện thoại cho Trần Quân Vĩ, để anh ta báo cáo tiến triển tình huống cho tôi.
Trần Quân Vĩ nhanh chóng gọi điện thoại đến, trong điện thoại hắn nói một loạt từ ngữ kiểm điểm, nói mình không làm tốt công tác. Vương Tử Quân căn bản không mở miệng ngăn cản những lời này của đối phương, hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe, không nói câu nào.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không biết vì sao chủ tịch Trương lại ở cùng một chỗ với Tả Tiểu Lâm, bây giờ Tả Tiểu Lâm đã kéo chủ tịch Trương đi đến đồn công an, chuyện này tôi chỉ sợ sẽ không lấn át được.
Trần Quân Vĩ càng nói càng nhỏ, nhưng Vương Tử Quân có thể nghe ra tâm tư của vị chủ nhiệm khu thường trú ở tỉnh thành, rõ ràng là càng ngày càng không yên.
Vương Tử Quân ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tuy Trần Quân Vĩ mở miệng luôn tìm cách giải vây cho chính mình, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm thì Vương Tử Quân vẫn cho ra được phán đoán rõ ràng, Trần Quân Vĩ này nhất định không trong sạch. Tuy hắn chỉ đến khách sạn Đông Hồng một lần, nhưng nhìn rõ biện pháp nghiệp vụ bảo vệ bên trong khách sạn, Trương Thông dù thế nào cũng không thể không biết người ta lên giường của mình.
Sau khi Vương Tử Quân nhận được tin thì tin tức nhanh chóng lan truyền ra khắp thị ủy. Tuy khách sạn Đông Hồng ở thành phố Sơn Viên, thế nhưng nhân viên công tác của khách sạn chủ yếu là đên từ thành phố Đông Bộ, bọn họ có nhiều liên lạc với thành phố Đông Bộ, khi sự việc xảy ra thì nhanh chóng báo cho bạn bè người thân của mình biết. Hơn nữa dù thế nào cũng có vài người có tâm tư đục nước béo cò, thế cho nên tốc độ truyền tin thật sự nhanh hơn vài phần.
Tuy đám người trong khối chính quyền thành phố đều biết rõ điều này, thế nhưng tất cả mọi người giống như có sự ăn ý với nhau, tuy gặp mặt cười cười nói nói, thế nhưng cũng không dám công khai mở miệng nói về vấn đề này.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hít vào vài hơi, Chúc Vu Bình ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt thật sự không quá tốt. Chúc Vu Bình là người từ khối chính quyền thành phố đi ra, hắn biết rõ sự quan tọng của Trương Thông với Vương Tử Quân, bây giờ tình cảnh này xuất hiện, Trương Thông khó thể nào tiếp tục tại vị trên vị trí phó chủ tịch thường ủy thành phố Đông Bộ.
- Chủ tịch Vương, Trương Thông để xảy ra chuyện như vậy thật sự đáng giận, nhưng bây giờ quan trọng là sau khi Trương Thông rời khỏi vị trí, chức vụ phó chủ tịch thường ủy này sẽ là của ai?
Chúc Vu Bình dùng ánh mắt cấp bách nhìn Vương Tử Quân, nếu như phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy đều là người của bí thư Đổng Quốc Khánh, như vậy uy tín của chủ tịch Vương Tử Quân dù vẫn rất mạnh nhưng lại bị kìm chế bên trong chính sân nhà của mình, điều này khó thể xem thường.
Vương Tử Quân hiểu ý của Chúc Vu Bình, hắn gạt tàn thuốc, sau đó trầm giọng nói:
- Bây giờ Trương Thông thế nào rồi?
- Còn thế nào nữa? Đã quay về rồi, tôi nghe nói khi mới bước vào nhà thì vợ anh ấy đã làm ầm lên.
Chúc Vu Bình không muốn nói về Trương Thông, hắn đơn giản nói hai câu rồi tiếp tục lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, bây giờ ngài nên quyết định thật nhanh, tôi cảm thấy không bằng giữ Nham Phú ở lại. Tuy anh ấy là cán bộ từ tuyến trên xuống tạm giữ chức, thế nhưng dù là ai cũng không có quy định không cho cán bộ tạm giữ chức ở lại.
Giữ Lưu Nham Phú ở lại làm phó chủ tịch thường ủy, điều này tuy vẫn có tổn thất nhưng lại là lựa chọn tốt nhất với Vương Tử Quân trong công tác ổn định đại cục của khối chính quyền thành phố Đông Bộ. Nhưng vị trí phó chủ tịch thường ủy và vị trí mà Lưu Nham Phú sẽ được trọng dụng khi quay về vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Vương Tử Quân biết rõ tính cách của Lưu Nham Phú, biết mình chỉ cần mở miệng thì khả năng Lưu Nham Phú từ chối là rất thấp. Nhưng hắn không hy vọng mình cho ra lời đề nghị này, dù sao thì lời đề nghị đó tuy có lợi cho mình nhưng thực tế lại không công bình với Lưu Nham Phú.
- Chuyện liên quan đến Nham Phú cũng đừng nhắc lại, tuy thiếu Trương Thông nhưng chức vụ phó chủ tịch thường ủy cũng không thể để rơi vào tay người ngoài.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kiên định nói.
Dù Chúc Vu Bình cực kỳ kính nể năng lực của Vương Tử Quân, thế nhưng nếu đưa một người chưa hoàn toàn nắm chắc, chưa biết rõ phương hướng chính trị lên vị trí phó chủ tịch thường ủy, như vậy là cực kỳ nguy hiểm. Dù sao bây giờ trong khối chính quyền thành phố vẫn còn nhóm người Tôn Quốc Lĩnh, nếu như có được sự giúp đỡ của Đổng Quốc Khánh, chỉ sợ hai vị phó chủ tịch còn lại sẽ có khả năng lớn.
Phó chủ tịch Lữ Hạ Cường có quan hệ khá tốt với Vương Tử Quân, nếu người này đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường ủy thì tình huống tuy không quá tốt nhưng vẫn không tính là quá xấu. Tôn Quốc Lĩnh thì lại khác, trước kia tranh chấp vị trí phó chủ tịch thường ủy, nhưng Vương Tử Quân chọn Trương Thông, vì vậy quan hệ giữa Tôn Quốc Lĩnh và Vương Tử Quân khá vi diệu. Lúc này nếu như hắn được Đổng Quốc Khánh trợ giúp tiến lên vị trí phó chủ tịch thường ủy, như vậy hậu quả sẽ là cực kỳ nghiêm trọng cho Vương Tử Quân.
- Nếu không tìm được người tuyến dưới thì ta lấy người tuyến trên.
Vương Tử Quân nở nụ cười thản nhiên nói.
Chúc Vu Bình khẽ gật đầu, dưới tình huống này thì căn bản không có biện pháp nào hay hơn.
Khi Chúc Vu Bình định lên tiếng thì thấy đã đến giờ cơm, Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi nói;
- Bí thư Chúc, đã lâu hai ta chưa dùng cơm, chúng ta tìm một chỗ nào đó ăn trưa thôi.
- Được, hai ngày trước Trương Đảo Long của khu quy hoạch kỹ thuật cao muốn mời khách, chỗ bọn họ mới mở một quán gà rất ngon, ăn không tệ, không bằng chúng ta đến đó dùng cơm.
Chúc Vu Bình cũng hy vọng tăng cường liên lạc với Vương Tử Quân, thế cho nên sẽ không bao giờ từ chối lời mời của Vương Tử Quân.
Hai người nói chuyện rồi đi xuống dưới lầu, khi bọn họ đi đến hành lang thì trước mặt xuất hiện Tôn Quốc Lĩnh. Khi Tôn Quốc Lĩnh thấy Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình thì có hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười nói:
- Chủ tịch Vương, bí thư Chúc, các anh đang bận rộn gì vậy?
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Tôn Quốc Lĩnh, khi Chúc Vu Bình thấy Tôn Quốc Lĩnh thì nở nụ cười nói:
- Chủ tịch Tôn, hôm nay chủ tịch Vương mời khách, anh có rảnh không? Nếu không chúng ta cùng đi làm vài ly?
Tôn Quốc Lĩnh chợt sững sờ, hắn nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Chúc Vu Bình, hắn có chút trầm ngâm, sau đó tỏ ra đáng tiếc nói:
- Ôi, xem ra thật sự không khéo, tôi vừa mới sắp xếp dùng cơm với một tổ công tác, xem ra chỉ có thể chờ lần sau tôi mời khách mà thôi.
- Quốc Lĩnh, anh cứ đi đi.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Quốc Lĩnh rồi thản nhiên cười nói.
Tôn Quốc Lĩnh và hai người Vương Tử Quân đi xuống lầu, sau khi phất tay từ biệt thì lên xe của mình. Sau khi xe của hắn chạy đi, xe Audi màu đen của Đổng Quốc Khánh cũng nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng thị ủy, cùng đi với Tôn Quốc Lĩnh.
Chúc Vu Bình nhìn hai chiếc xe một trước một sau chạy đi, nụ cười trên mặt càng lạnh thêm vài phần.