Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân có thể nhận được tin tức thì người khác cũng nhận được, ví dụ như Văn Thành Đồ, hắn ở phương diện này căn bản có hơi muộn hơn Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng là người được biết rất nhanh. Hắn trầm ngâm nửa ngày trong phòng làm việc của mình, sau đó không nhịn được phải gọi điện thoại cho Sầm Vật Cương.

Lúc này trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương cũng không có người, thế nên Văn Thành Đồ tỏ vẻ muốn đến báo cáo công tác.

Sầm Vật Cương không từ chối, phòng làm việc của hai người ở một trên lầu một dưới lầu trong văn phòng thường ủy tỉnh ủy, thế nên chỉ sau ba phút thì Văn Thành Đồ đã có mặt trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Lúc này Sầm Vật Cương ngồi trên ghế càng thêm vững vàng, lão cười nói với Văn Thành Đồ: - Bí thư Văn, lần này lãnh đạo thượng cấp có đánh giá rất cao với thành phố Linh Long.

- Bí thư, các đồng chí thành phố Linh Long ở điều kiện ngang nhau nhưng không chờ đợi không dựa giẫm vào ai mà cho ra thành tích như bây giờ, chắc chắn là phải trả giá không nhỏ. Tôi cảm thấy tỉnh ủy chúng ta nên cho ra ban thưởng đối với những đồng chí có khả năng và làm tốt công tác như vậy. Nếu như chúng ta mặc kệ những đồng chí có khả năng, chỉ sợ sẽ phát sinh tình huống xấu, sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực công tác của các đồng chí trong tỉnh. Văn Thành Đồ dùng ngôn từ chính đáng nói.

Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Văn Thành Đồ mà nụ cười trên mặt ngày càng nhiều. Lão là người đứng đầu tỉnh Mật Đông, căn bản đã chìm nổi quan trường nhiều năm, lão tự tin đã gặp qua vô số hạng người, thế nên nắm vững mạch đập của từng thuộc hạ, điều này là không có vấn đề. Vì thế mà Sầm Vật Cương có chút xem thường với Văn Thành Đồ.

Trong quan trường thường là như vậy, nếu như anh có năng lực siêu quần, mặc dù anh có tư bản để cậy tài khinh người, thế nhưng cũng không nên cho ra trò thông minh vặt trước mặt lãnh đạo. Thử nghĩ mà xem, một người ở vị trí lãnh đạo thì dễ dàng bị lừa gạt sao? Nếu anh không hiểu câu nói ma cao một thước đạo cao một trượng, như vậy còn dám chơi trò thông minh vặt với tôi sao? Đúng là quá buồn cười.

Văn Thành Đồ thỉnh thoảng cho ra vài quyết tâm tự cho là đúng với Sầm Vật Cương, thế nhưng Sầm Vật Cương lại hiểu rõ ràng ý nghĩ của Văn Thành Đồ, những hành động của Văn Thành Đồ căn bản đều là vì mình đang có lợi thế.

Sầm Vật Cương nhìn rõ phương diện con người phải suy nghĩ cho mình, ai cũng có bản năng tránh hại tìm lợi, ai cũng không muốn ôm việc lên người mình, thế nhưng điều làm cho lão cảm thấy khó chịu chính là Văn Thành Đồ căn bản là không biết nông cạn. Khi mình và Vương Tử Quân đang có xu thế cân đối thì người này căn bản an phận làm lãnh đạo đứng hàng thứ ba, bây giờ lại tích cực vì chính mình, Sầm Vật Cương sao có thể cho phép Văn Thành Đồ thích làm gì thì làm được?

Biểu hiện của Văn Thành Đồ vào ngày hôm nay chính là hoàn toàn ngã về phía mình, Sầm Vật Cương căn bản rất hài lòng với điều này, tất nhiên cũng hiểu rõ vì sao Văn Thành Đồ lại có chuyển biến như vậy.

Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng cho ra quyết đoán, lão cười cười nói: - Như vậy dễ để cho đám người Đồ Phấn Đấu hình thành thói kiêu ngạo, rõ ràng cũng không quá tốt.

- Bí thư Sầm, người xưa có câu binh hùng tướng mạnh có nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ có tư bản để kiêu ngạo, tôi cảm thấy nếu ai có ý kiến với điều này, có thể cho bọn họ đến thành phố Linh Long tham quan một lần. Văn Thành Đồ lúc này dùng giọng điệu kiên định chưa từng có nói.

Sầm Vật Cương không lên tiếng, lão chờ Văn Thành Đồ nhìn về phía mình, sau đó mới trầm giọng nói: - Chuyện này có nên thương lượng với các đồng chí khác không?

- Bí thư, tôi cảm thấy chuyện này chúng ta nên hình thành ý kiến thống nhất, không bằng thế này, ngày mai chúng ta tổ chức hội nghị văn phòng, tôi cho ra đề cử, để xem các đồng chí khác có đồng ý hay không? Nếu như không có người phản đối, như vậy chúng ta cứ thực hiện theo đề nghị này. Văn Thành Đồ nói ra điều này tất nhiên sẽ nhận được sự đồng ý của Sầm Vật Cương. Sau đó Sầm Vật Cương thản nhiên nói: - Bí thư Văn, đại cục là thứ rất quan trọng, hai ngày trước khi lãnh đạo thượng cấp dển kiểm tra giám sát tỉnh Mật Đông thì có nói đến vấn đề đại cục. Lãnh đạo nói có nhiều đồng chí năng lực mạnh nhưng cái nhìn đại cục không đủ, những đồng chí như vậy căn bản không thể nào gánh vác trách nhiệm vào thời điểm mấu chốt, khó thể là người diễn giải chính. Mặc dù bản thân các đồng chí này biết tròn biết méo, thế nhưng dù sao cũng không phải là người tài năng, chỉ là người có khả năng mà thôi.

Văn Thành Đồ đã nghe nói đến phương diện tài năng và có khả năng, bây giờ nghe được lời nói của Sầm Vật Cương, thế là không khỏi cảm thấy trong lòng lóe lên nhiều ý nghĩ.

- Bí thư Văn, anh là người có ý nghĩ đại cục, điều này rất tốt, rất khó có được. Lãnh đạo thượng cấp tuy cho tôi thời gian hai năm, thế nhưng sự phát triển của Mật Đông cuối cùng phải nhờ vào những đồng chí như anh. Sầm Vật Cương nói những lời này cực kỳ có ý nghĩa, không cho Văn Thành Đồ suy nghĩ quá nhiều.

Trong mắt nhiều người thì Văn Thành Đồ căn bản là người vui buồn không để lội ra ngoài mặt, thế nhưng cũng không phải là hắn có thể hoàn toàn thực hiện được như vậy. Lời nói của Sầm Vật Cương làm cho hắn ý thức được mình có khả năng được lãnh đạo đề bạt. Có một số việc tuy không thể đoán trước, thế nhưng Văn Thành Đồ vẫn phải có hy vọng. Lúc này hắn chợt cảm thấy hạnh phúc ào đến làm chính mình muốn hôn mê, trong lòng đầy cảm giác phấn chấn, thật sự khó thể nào bảo trì sự thận trọng như vừa rồi.

Trạng thái giữ vững tinh thần dù núi Thái Sơn có đổ sập xuống đầu rõ ràng chỉ được ghi ra trên giấy mà thôi.

- Mong bí thư Sầm yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ công tác theo kịp tiến độ của ngài, lấy sự phát triển của Mật Đông làm trọng, cố gắng làm tốt công tác theo con đường thực tế, cũng mong bí thư Sầm khảo nghiệm khả năng của tôi. Văn Thành Đồ nói quá rõ ràng, Sầm Vật Cương nghe mà cảm thấy buồn cười, anh nóng lòng tỏ thái độ như vậy để làm gì? Tôi nói cái gì đáng để anh kích động như vậy? Anh nghĩ đến nơi nào rồi? Dựa theo năng lực và trình độ của Văn Thành Đồ, chưa nói đến phương diện còn khoảng cách xa mới tiếp cận được Vương Tử Quân, chỉ cần nhìn vào phương diện suy xét của tổ chức thì cũng không bao giờ đẩy một người không có bản lĩnh thực tế như anh tiến lên kéo chiếc xe của tỉnh Mật Đông, thế nên anh tỏ thái độ như vậy rõ ràng là tự mình đa tình.

Tuy trong lòng có vài phần hèn mọn nhưng Sầm Vật Cương vẫn rất vui với sự thức thời của Văn Thành Đồ. Dù thế nào thì Văn Thành Đồ tỏ thái độ như vậy vẫn nói rõ ràng hai điểm, một là người này sẽ công tác theo con đường thực tế; hai là anh sẽ phải thần phục trước sự lãnh đạo của tôi.

- Lúc này đang ở vào thời điểm phát triển mấu cốt của tỉnh Mật Đông, tôi tin tưởng vào năng lực của bí thư Văn, dù thế nào thì anh cũng có vị trí cực kỳ hứa hẹn. Sầm Vật Cương là cáo già ở phương diện lung lạc nhân tâm, lúc này lão đứng lên khỏi ghế đi đến vỗ vỗ vai Văn Thành Đồ.

Đây rõ ràng là hành vi cổ vũ Văn Thành Đồ.

Lúc này có không nhiều người bận tâm đến hội nghị thường ủy của Mật Đông, trong mắt nhiều người thì bây giờ hội nghị thường ủy Mật Đông khá hài hòa, chuyện gì cũng phải được hai thế lực đang cân đối thảo luận thông qua.

Lúc này hội nghị thường ủy đang diễn ra.

- Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, tôi muốn nói hai câu. Khi đại đa số mọi người cho rằng hội nghị thường ủy sắp kết thúc, đúng lúc này Văn Thành Đồ lại mở miệng.

Văn Thành Đồ gần đây biểu hiện cực kỳ ẩn nhẫn trong hội nghị thường ủy, nhiều khi trạng thái của hắn còn kém xa phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương. Sau khi Văn Thành Đồ đi vào Mật Đông, ngoài ngẫu nhiên phát biểu vài câu, căn bản chỉ còn ba biểu hiện khác: Gật đầu, mỉm cười, vỗ tay mà thôi. Nhưng dù thế nào thì người này vẫn là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh.

Văn Thành Đồ chợt mở miệng làm cho người ta giật mình, đồng thời cũng làm cho mọi người thu hồi tâm tư của mình. Sầm Vật Cương dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Văn Thành Đồ rồi nói: - Bí thư Văn, anh có gì cứ nói.

- Bí thư Sầm, lần này thường ủy đến tỉnh Mật Đông để kiểm tra chỉ đạo công tác, căn bản cho ra lời khẳng định toàn vẹn với tình hình phát triển của Mật Đông. Tôi cảm thấy bí thư Sầm nói rất đúng, đối mặt với thành tích này thì ban ngành tỉnh ủy cần phải duy trì đầu óc tỉnh táo, cần phải bình tĩnh nhìn thẳng vào sự thật. Văn Thành Đồ nói đến đây thì uống một hớp nước, sau đó lại nói tiếp: - Nhưng tục ngữ có câu có công có thưởng, nếu không thì sẽ phát sinh tình huống thưởng phạt không rõ ràng, sẽ làm ảnh hưởng đến tính tích cực của các đồng chí.

- Sự phát triển của thành phố Linh Long là quá rõ ràng rồi, tôi cảm thấy chúng ta nên ban thưởng cho các đồng chí này. Hơn nữa bây giờ kinh tế của thành phố Linh Long đã phát triển vượt bậc đứng đầu tỉnh, nếu không cho thành phố Linh Long quyền lên tiếng là không phù hợp. Thượng cấp đã có tinh thần chỉ thị rõ ràng, tôi cảm thấy tỉnh ủy chúng ta nên dựa theo tinh thần của thượng cấp, đề cử người lãnh đạo chủ yếu của thành phố Linh Long có vị trí quan trọng hơn.

Tuy chỉ có sáu chữ có vị trí quan trọng hơn, thế nhưng sáu chữ này có ý nghĩa rất nặng. Một người là bí thư thị ủy tiến vào trong thường ủy tỉnh ủy, như vậy vị trí ở trong tỉnh sẽ vượt qua một vị phó chủ tịch tỉnh bình thường.

Văn Thành Đồ nói xong làm cho bầu không khí trong phòng họp khá trầm mặc, không ít người đưa mắt nhìn Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân.

Lúc này Văn Thành Đồ đột nhiên tập kích có ý nghĩa quá nặng, làm cho mọi người khó thể có tâm lý chuẩn bị để đối phó với điều này. Nhưng mọi người nhanh chong hiểu ý của Văn Thành Đồ: Người này sở dĩ nhắc đến chuyện của thành phố Linh Long, mục đích chỉ là vì nịnh nọt Sầm Vật Cương. Bí thư thị ủy Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long là người của Sầm Vật Cương, tất cả mọi người đều hiểu Sầm Vật Cương luôn muốn đẩy người thuộc dòng chính của mình mà đặc biệt là Đồ Phấn Đấu tiến lên.

Tăng thêm một thường ủy tỉnh ủy chính là tăng thêm một phần sức mạnh cho Sầm Vật Cương, trước nay sự thật luôn quá rõ ràng, một bên tăng cường thực lực thì lực lượng của bên kia sẽ yếu đi, như vậy cán cân quyền lực cân đối ở Mật Đông sẽ nghiêng hẳn về phía Sầm Vật Cương.

Khi mọi người nhìn về phía Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương cũng nhìn mọi người. Dưới ánh mắt chăm chú của bí thư tỉnh ủy, mọi người có biểu hiện cực kỳ thản nhiên, thế nhưng gương mặt bí thư Sầm lúc này lại có một nụ cười thản nhiên.

Trong không gian trầm mặc, Sầm Vật Cương chợt mở miệng phá vỡ bầu không khí bình tĩnh: - Mọi người có ý kiến gì với lời đề nghị của bí thư Văn hay không?

Sầm Vật Cương nói chưa hết lời thì thư ký trưởng Phương Anh Hồ chợt nói: - Bí thư Sầm, tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Văn. Có công thì có thưởng, có thưởng phải có phạt, đây chính là nguyên tắc cơ bản của chúng ta. Các vị đồng chí thành phố Linh Long những năm qua cố gắng mọi khả năng để tận lực công tác, nếu như chúng ta không cho ra câu trả lời hợp lý, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến các đồng chí tích cực khác.

Nếu như nói Văn Thành Đồ là một vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, như vậy lời nói của Phương Anh Hồ vào lúc này đại biểu cho ý nghĩ của Sầm Vật Cương. Hơn nữa dù Phương Anh Hồ không lên tiếng thì những người khác cũng hiểu ý nghĩ của bí thư Sầm trong vụ này là gì.

- Tôi cho rằng lời nói của bí thư Văn không phải là không có lý. Thành phố Linh Long có được thành tích như lúc này là không dễ dàng gì, ngay cả thượng cấp cũng cảm thấy tình hình phát triển của thành phố Linh Long lúc này không thể tách rời khỏi sự phấn đấu của ban ngành thành phố Linh Long. Hơn nữa bây giờ thành phố Linh Long đã phát triển đứng đầu Mật Đông, thậm chí đã là thành phố trung tâm trong ba tỉnh giáp ranh. Lúc này có nhiều thành phố ở các tỉnh hàng xóm bị thành phố Linh Long bỏ xa sau lưng, bây giờ nếu chúng ta không cho lãnh đạo đứng đầu Linh Long tiến vào ban ngành lãnh đạo chủ chốt, như vậy chỉ nói rõ một điều, đó là chúng ta ép ngựa chạy mà không cho ăn cỏ. Trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh nói rất dõng dạc, thậm chí nói xong còn dùng tay gõ ly trà xuống bàn, dùng thái độ này để biểu hiện tình cảnh khó thể chờ thêm được nữa.

Vẻ mặt Kim Chính Thiện căn bản là không được tốt, tuy Uông Thanh Minh không nói ra tên của hắn, thế nhưng trong nhiều thành phố bị thành phố Linh Long bỏ qua có cả Rừng Mật. Dù sao thì hai thành phố cùng tồn tại trong tỉnh Mật Đông, người mất tự nhiên nhất phải là thành phố Rừng Mật.

Kim Chính Thiện trầm ngâm giây lát, hắn định mở miệng, thế nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa đã nói: - Tôi cảm thấy trưởng phòng Uông nói rất đúng, cũng cùng một điều kiện thế nhưng vì sao có địa phương làm tốt, có nơi không tạo ra điểm sáng, không chế tạo được thành tích? Đây chính là vấn đề về thái độ, có nơi đặt tâm tư lên con đường thực tế, xem trọng lợi ích của quần chúng, cho nên bọn họ mới có được thành tích tốt như vậy.

- Nhưng nếu đối xử ngang nhau thì không được, chúng ta cần phải ban thưởng cho các đồng chí làm tốt công tác, như vậy mới tạo nên tác dụng làm mẫu, tạo nên tấm gương cho các nơi khác cùng cố gắng phát triển.

Vài vị thường ủy lên tiếng, lúc này càng nhiều người nhìn về phía Vương Tử Quân. Sự kiện Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long tiến lên đã được bàn thảo vài lần, đám người nơi đây đều hiểu thái độ của chủ tịch Vương có sự khác biệt.

Trước kia Đồ Phấn Đấu có vài lần sắp tiến lên thường ủy tỉnh ủy thế nhưng vì vài sai lầm nhỏ mà bị Vương Tử Quân áp chế, bây giờ sự việc lại được đào móc.

Cái gì là lãnh đạo thượng cấp tán thưởng sự phát triển của thành phố Linh Long? Nguyên nhân chủ yếu của sự kiện lúc này là tin tức Sầm Vật Cương sắp tiến lên. Sầm Vật Cương là người công tác trong tỉnh Mật Đông nhiều năm, bây giờ nếu tiến thêm một bước thì chỉ sợ lực lượng sẽ càng thêm mạnh.

Vương Tử Quân ngồi bên kia dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn những gì đang diễn ra. Văn Thành Đồ đột nhiên phát uy, mặc dù điều này làm cho hắn có chút bất ngờ, thế nhưng nó vẫn nằm trong dự đoán. Dù sao thì bây giờ đại thế của Sầm Vật Cương đã hoàn thành, Văn Thành Đồ tiến lên nịnh nọt Sầm Vật Cương cũng là bình thường.

Không phải là Vương Tử Quân không thể nói ra lời phản đối, thế nhưng phía bên kia có khí thế quá hung hăng, chỉ sợ sẽ không cho ra đối dãi nhẹ nhàng với mình.

Khi Vương Tử Quân đang lẳng lặng bàng quan, lúc này Sầm Vật Cương chợt hỏi Lý Chinh Siêu: - Bí thư Lý, anh có ý kiến gì với lời đề nghị của bí thư Văn không?

Lý Chinh Siêu đang ghi chép thứ gì đó, thực tế biểu hiện ghi chép như vậy là cách thức giữ im lặng tốt nhất, muốn tránh qua chuyện này. Thế nhưng lúc này hắn bị Sầm Vật Cương điểm danh, gương mặt không khỏi có vài phần khó xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK