Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân lẳng lặng ở bên cạnh, thi thoảng chen vào vài câu, gương mặt sầm vật cương thì rất hăng hái, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Một người là bí thư tỉnh ủy Mật Đông mà tất cả hành trình đều có thể đi theo, có thể cho thấy Sầm Vật Cương là người biết nắm lớn thả nhỏ, căn bản cũng cực kỳ linh hoạt.

Sầm Vật Cương giống như cảm nhận được ánh mắt của Vương Tử Quân, lão khẽ cười cười với Vương Tử Quân. Tuy nụ cười này nhìn có vẻ thân thiết hòa ái, thế nhưng bên trong có ý nghĩa gì thì căn bản chỉ có hai người hiểu được mà thôi.

- Năm nay tỉnh Mật Đông bị lũ lụt, hoa màu có bị ảnh hưởng gì không? Chân lão hỏi chuyện một ông lão.

Ông lão hơn bảy mươi tuổi lên tiếng: - Không có vấn đề gì, trong tỉnh có phát lương thực cứu tế, không thiếu ăn, căn bản là rất tốt.

Chân lão là một người tham gia công tác lâu năm, căn bản vẫn phân biệt được lời nói của người khác là thật hay giả, lão cười cười nói: - Ngũ đệ, cậu đừng gạt tôi, bây giờ quan phụ mẫu của thành phố Linh Long đều ở đây, có gì khó xử thì anh cứ nói, tôi sẽ yêu cầu bọn họ giải quyết. Tôi nhớ khi tôi mười tuổi, chỉ cần sông Thanh Sa còn nước thì hoa màu đều bội thu.

- khụ khụ, trí nhớ của Nhị ca rất tốt, năm vừa rồi có lũ lụt, Trương Lão Nhị ở trong thôn bị lũ cuốn đi vài con dê, cũng may những năm qua công tác phòng lũ của thành phố là rất tốt. Khụ khụ, lũ lụt không uy hiếp đến chỗ chúng tôi.

Ông lão còn chưa nói hết lời thì chợt nghe một ông lão khác dùng giọng run rẩy nói: - Anh Ngũ đừng nói tầm bậy, những ngày đó tôi có mặt trên con đê sông Thanh Sa, nước sông cuốn đi không ít đồ vật. Hình như nhiều kẻ có tiền xây dựng nhà cửa ở vành đai chống lụt cạnh sông Thanh Sa, thế nên làm cho sông Thanh Sa chảy ngược, may mà khi đó tôi có đề phòng, nếu không thì bây giờ cũng không còn đám lão già chúng tôi.

Ông lão không nói thì không có vấn đề, sau khi nói ra thì gương mặt Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ chợt biến đổi, vị bí thư huyện ủy bên cạnh cũng tỏ ra cực kỳ khó khăn.

Sầm Vật Cương hiểu rõ vấn đề, lão vô thức duỗi tay ra giống như muốn vãn hồi cục diện trước mặt, thế nhưng vừa đưa tay ra thì thu lại. Lão hiểu rõ tình huống của thành phố Linh Long, mặc dù không tạo nên tổn thất trí mạng, thế nhưng tình hình khi đó cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải là Vương Tử Quân cố gắng phá bỏ những công trình ảnh hưởng đến công tác phòng lũ ở sông Thanh Nham, chỉ sợ nhiều địa phương sẽ rơi vào mầm tai vạ.

- Sao, có chuyện này à? Chân lão nhìn qua ông lão run rẩy bên kia, sau đó ân cần hỏi han: - Không tổn thất gì lớn đấy chứ?

- Không có vấn đề gì, phía chính quyền tổ chức trực chiến hai bốn trên hai bốn, cuối cùng nước sông cũng thuận hòa trở lại. Ông lão vừa rồi được gọi là anh Ngũ nhanh chóng nói.

- Cái gì chứ? Anh không biết cũng đừng nói mò. Ông lão run rẩy ở bên kia nâng ly trà lên nói: - Khi đó nước sông chảy ngược, ai cũng bảo sông Thanh Nham bên kia sẽ gặp chuyện không may.

- Thế nhưng cuối cùng nghe người ta nói là sông Thanh Nham bên kia căn bản cố gắng làm đủ mọi công tác, đường sông đã thông, thế nên tất cả mới xong.

Sau khi nghe những lời này thì Sầm Vật Cương xoa xoa bàn tay nói: - Lũ lụt lần này này có nhiều tình huống xuất hiện, thế nhưng tỉnh Mật Đông chúng tôi cố gắng công tác và ra sức nỗ lực, cuối cùng cũng giành được thắng lợi.

- Đúng vậy, căn bản không có hiện tượng nước gây ngập lụt lớn. Văn Thành Đồ cũng đi theo nói.

Nhưng hai người bọn họ lên tiếng và vẫn rất lo lắng, dù sao thì người cho ra cống hiến chủ yếu là Vương Tử Quân, căn bản không liên quan đến hai người bọn họ.

Vương Tử Quân không lên tiếng mà chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn tình cảnh chung quanh, trước khi rời đi còn nói với Miêu Dược Hổ: - Dược Hổ, chúng ta cũng cần phải cúi người nghe ý kiến chân thật của quần chúng, anh nói xem có đúng không?

Tuy Vương Tử Quân lên tiếng giống như chỉ cho ra một câu hỏi bình thường, thế nhưng Miêu Dược Hổ có dám nói không phải sao? Mặc dù hắn cực kỳ căm tức sự việc không hay vào lúc này, thế nhưng căn bản không dám trái ý ngỗ nghịch với Vương Tử Quân.

Hơn nữa nơi đây là quê nhà của Chân lão, hắn không dám tùy tiện, thế là lên tiếng: - Vâng, công tác tiếp đất mới ấm dân tâm, điều này tôi hiểu rõ, mong chủ tịch Vương cứ yên tâm.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi đi theo đội ngũ tiến về phía trước.

Chân lão tán thưởng làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy rất thoải mái, tuy bây giờ vị trí của lão thì những lời tán thưởng thế này căn bản không gây ra ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng lão vẫn thấy có không ít cán bộ có ánh mắt khác biệt.

Sầm Vật Cương tuy biểu hiện ra là không có vấn đề gì, thế nhưng vẫn có vài phần hưởng thụ. Nếu như nói trước kia lão không cần có những lời tán thưởng thế này thì bây giờ lại thật sự rất cần.

Khi Vương Tử Quân cường thế quật khởi thì Sầm Vật Cương tuy không muốn thừa nhận nhưng bây giờ thế cục ở Mật Đông đã là hai bên cùng tồn tại. Nếu như trước kia lão còn có vài phần ưu thế, như vậy bây giờ lão cảm thấy cán cân quyền lực đã hầu như gần cân bằng, thậm chí là mình có vài phần yếu thế.

Lực ảnh hưởng Chân lão mang đến lại có thể làm cho Sầm Vật Cương nắm chắc vài phần ở phương diện đại cục, đồng thời lão còn muốn thông qua Chân lão để nói chuyện với Tần Điền Cương. Tuy Chân lão không có khả năng ra mặt, thế nhưng chỉ cần Chân Đông Chính ra tay, lão tin tưởng Tần Điền Cương sẽ nể mặt mình.

Nếu như có sự giúp đỡ của Tần Điền Cương, thậm chí Tần Điền Cương bảo trì trung lập, như vậy ưu thế của mình với Vương Tử Quân sẽ quay về. Sau khi có được ưu thế này, mình căn bản không thể tái phạm sai lầm như cũ.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Anh Hồ đi vào, hắn nhìn thấy Sầm Vật Cương đang xem tivi, sau đó khẽ hỏi: - Bí thư Sầm, đã đến bữa sáng rồi, ngài ăn trong này hay ra ngoài nhà ăn?

- Thư ký trưởng, bây giờ chúng ta đến thành phố Linh Long, cứ để cho Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ sắp xếp. Bây giờ anh là lãnh đạo, không thể bao biện làm thay cho hai người bọn họ được. Sầm Vật Cương tâm tình vui vẻ thế là không khỏi mở miệng nói đùa với Phương Anh Hồ.

Phương Anh Hồ không những biết rõ tâm tình của Sầm Vật Cương rất tốt, còn hiểu rõ nguyên nhân của nó là gì. Hắn cũng không khách khí mà ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, sau đó cười ha hả nói: - Bí thư Sầm, tôi căn bản là quen thói quan tâm, bây giờ được thả lỏng thì có chút đè nén, ngài không bằng để tôi quan tâm một chút thì hơn.

Sầm Vật Cương cười cười không nói về đề tài này, lão khẽ hỏi: - Chân lão bên kia đã thức dậy chưa?

- Chân lão đã thức dậy, đang tâp thể dục trong sân. Tôi đến gọi ngài từ sớm, thế nhưng nghe thư ký nói ngài ngủ rất say, cảm thấy hôm qua ngài đã mỏi mệt, cũng khó có được giấc ngủ tốt, thế nên cũng không gọi ngài. Phương Anh Hồ căn bản tự tiện làm chủ thay cho Sầm Vật Cương, tấ nhiên là vì hắn lo lắng cho lãnh đạo. Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phương Anh Hồ, hắn không khỏi cười nói: - Ôi, bây giờ đã già rồi, hoạt động nhiều cũng mệt mỏi, thời gian không buông tha cho người nào.

Phương Anh Hồ chỉ cười mà không nói, hắn không thích hợp nói ra vài lời khẳng định với Sầm Vật Cương vào lúc này. Vì có vị lãnh đạo nào coi mình đã già? Khi Sầm Vật Cương đứng lên thì Phương Anh Hồ khẽ hỏi: - Chân lão chuẩn bị ăn điểm tâm trong nhà ăn, bí thư ngài có đi qua không?

- Tất nhiên là phải qua, đúng rồi, chủ tịch Vương đang bận rộn gì vậy? Sầm Vật Cương chỉnh lại cổ áo rồi dùng giọng giống như tùy ý hỏi.

- Chủ tịch Vương giống như chuẩn bi quay về, trong tỉnh có không ít chuyện, còn có một tổ công tác xuống kiểm tra khảo sát. Phương Anh Hồ nói đến đây thì lại cười: - Chủ tịch Vương rất bận rộn.

Sầm Vật Cương nghĩ đến tình cảnh Vương Tử Quân đi theo bị người ta lạnh nhạt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Cho đến nay thì Sầm Vật Cương cảm thấy mình là người rộng lượng, thế nhưng bây giờ lão mới chợt phát heinej khi mình nổi giận cũng phải đạt đến mục tiêu: Đó là không thể nào giữ được tâm tư bình tĩnh ôn hòa khi đối diện với Vương Tử Quân.

Chẳng lẽ cũng là vì mình ghen ghét hiền tài sao?

Sầm Vật Cương thầm cảm khái rồi đi ra ngoài cửa, đúng lúc này hắn thấy Sở Hồng Đạo đi ra với bộ dạng cực kỳ chỉn chu, khi thấy Sầm Vật Cương thì Sở Hồng Đạo cũng tiến lên nghênh đón.

Sầm Vật Cương căn bản nhìn rõ năng lực của Sở Hồng Đạo, nhưng lão biết người này bây giờ là rất quan trọng với mình, thế nên rất khách khí với Sở Hồng Đạo.

- Giám đốc Hồng Đạo, hôm qua anh nghỉ ngơi thế nào? Sở Hồng Đạo còn chưa mở miệng thì Sầm Vật Cương đã dùng giọng đầy quan tâm nói.

Sầm Vật Cương nói những lời này làm cho Sở Hồng Đạo cảm thấy rất kích động, hắn há miệng dùng giọng có chút mơ hồ nói: - Tôi ngủ rất ngon, cám ơn bí thư quan tâm.

- Ha ha, nghỉ ngơi tốt mới có thể làm tốt công tác, khi làm việc thì nên kết hợp nghỉ ngơi, nắm chắc tiến độ, tuyệt đối không nên vì công tác mà làm cho sức khỏe của mình bị ảnh hưởng. Sầm Vật Cương căn bản rất thoải mái với biểu hiện của Sở Hồng Đạo, lão khẽ vỗ vỗ lên vai Sở Hồng Đạo rồi dùng giọng quan tâm hỏi.

Khi hai bên đi về phìa nhà ăn, Sở Hồng Đạo chợt nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi nghe anh Chân nói, Chân lão rất hài lòng với công tác của ngài.

Sầm Vật Cương thầm nghĩ những lời nịnh hót như vậy mà anh có đủ tư cách để nói với tôi sao? Tôi đã cảm nhận được điều này ngay từ thái độ của Chân lão rồi. Chẳng qua biết rõ nhưng lão vẫn vui vẻ tiếp nhận lời nịnh hót của Sở Hồng Đạo.

Sở Hồng Đạo thấy Sầm Vật Cương có phản ứng thì lại khẽ hạ giọng: - Hình như Chân lão không quá quan tâm đến người kia.

Người kia là ai? Sở Hồng Đạo không nói nhưng với trí thông minh của Sầm Vật Cương, sao lại không nhìn ra được? Lão nhìn Sở Hồng Đạo đứng bên cạnh mình với bộ dạng thần bí, lão thật sự có vài phần xem thường. Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh Mật Đông, còn chưa đến lượt một người là giám đốc sở như anh chen tay vào. Khó trách Vương Tử Quân chướng mắt với anh, nhìn vào trình độ này của anh thì căn bản nên ở trên vị trí giám đốc sở khoa học công nghệ cả đời, nào có giá trị cầu tiến?

Sầm Vật Cương thầm cảm thấy không ra thể thống gì thế nhưng vẫn dùng giọng không mặn không nhạt nói: - Hồng Đạo, bây giờ là thời điểm quan trọng của anh, có vài lời không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng, nắm chắc tâm lý là được.

Sở Hồng Đạo vừa nói xong thì nhanh chóng hối hận. Trong Mật Đông ai cũng biết mối quan hệ giữa bí thư Sầm và chủ tịch Vương là bằng mặt không bằng lòng, quan hệ rất vi diệu. Nhưng người nào khôn khéo cũng không dám nói bậy với bất kỳ một ai trong số đó, nếu không thì căn bản là biến hay thành dở.

Thử nghĩ mà xem, nếu như anh đứng trước mặt bí thư Sầm chỉ trích Vương Tử Quân không ra gì này nọ, không phải đã nói rõ: Anh cũng biết mối quan hệ giữa bí thư Sầm và chủ tịch Vương là không hài hòa, anh đang cố gắng nghĩ biện pháp làm cho một người vui vẻ sao?

Sầm Vật Cương là đại tướng biên cương nên có tu dưỡng của riêng mình, dù có chán ghét Vương Tử Quân như thế nào thì cũng phải lấy đại cục của Mật Đông làm trọng. Lão từng ở trong một hội nghị lên tiếng yêu cầu cán bộ Mật Đông đoàn kết một lòng, xếp tầng xếp lớp mới có thể lèo lái con thuyền mật đông vượt qua sóng to gió lớn đi đến thành công.

Sở Hồng Đạo nghĩ đến đây thì đưa mắt nhìn Sầm Vật Cương, hắn biết vừa rồi câu nịnh hót của mình không ra gì, thế nên bây giờ nhanh chóng tỏ thái độ: - Bí thư, tôi biết rồi, sau này tuyệt đối quản chặt miệng mình.

Nhà ăn không lớn nhưng lắp đặt thiết bị rất ấm áp, khi Sầm Vật Cương và Sở Hồng Đạo đi đến, Chân lão cũng đang cùng mọi người đi đến. Điều làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy bất ngờ là Vương Tử Quân cũng đi đến.

Sầm Vật Cương nhìn gương mặt với nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân, lão khẽ gật đầu, sau đó nói một câu thăm hỏi Chân lão, cuối cùng đoàn người ngồi vây quanh Chân lão.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn lên những món ăn sáng thường thấy ở Mật Đông, hương khói bốc lên ngào ngạt làm cho người ta cảm thấy rất muốn ăn. Vương Tử Quân cũng không nói gì nhưng ăn không ít. Khi hắn ăn được một nửa thì nói với Chân lão: - Thủ trưởng, tôi đến để xin nghỉ, phía thành phố Rừng Mật xảy ra không ít chuyện, tôi cần phải nắm chặt thời gian đi xử lý.

- Tử Quân, không phải tôi nói với anh và Vật Cương rồi sao? Hai anh không cần đi theo ông lão tôi làm gì. Tôi bây giờ có chút thời gian rãnh rổi nên về quê thăm thú vài nơi, các anh là lãnh đạo tỉnh Mật Đông, các anh nên chú trọng đến phương diện công tác, cũng không nên để khách lấn chủ. Đi thôi, mau về thôi. Chân lão đặt đũa xuống rồi cười nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi và bí thư Sầm cùng đến Linh Long cũng không phải là vì ngài, hai người tôi đều có tư tâm mà thôi.

Hai câu nói này vừa ra khỏi miệng thì gương mặt Sầm Vật Cương chợt biến đổi, thầm nghĩ với trình độ của Vương Tử Quân thì sao lại nói ra những lời kém cỏi như vậy? Ngay cả những lời như vậy cũng có thể nói ra được. Nhưng lời nói sau đó của viên trợ thủ trong tỉnh lại làm cho Sầm Vật Cương tỉnh ngộ, chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Chúng tôi luôn chú trọng học tập các vị lãnh đạo thế hệ trước, thế nhưng thường ngày cứ mãi bận rộn công tác...Sự việc là rất nhiều, căn bản không có nhiều thời gian tự học. Bây giờ ngài đến Mật Đông căn bản là một tấm gương lớn, chúng tôi có thể học được nhiều thứ từ ngài. Nói thật, lãnh đạo ngài như một cuốn sách giáo khoa, nếu như không phải có bí thư Sầm đi theo ngài, tôi cũng không muốn quay về.

- Ha ha ha, tiểu tử này thật sự biết nói làm cho một ông lão như tôi cảm thấy vui vẻ. Chân lão cười ha hả rồi nói với Vương Tử Quân: - Được rồi, chúng ta không nói đến phương diện này nữa, sau khi dùng cơm xong thì anh cứ nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK