Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng công tác, sẽ cho ra những thành tích để không phụ hy vọng của anh. Lỗ Kính Tu trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Lỗ Kính Liên.

Lỗ Kính Liên khẽ gật đầu rồi cười nói: - Kinh Tu, cậu là người thông minh hiếu học, cậu cũng biết đấy, anh không mong cậu có thể là một người với địa vị và lực lượng như Vương Tử Quân ở Nam Giang, thế nhưng cậu cần phải làm ra thành tích, như vậy cậu mới có cơ hội được tiến lên.

Hai người phụ nữ ngồi phía sau căn bản lắng nghe hai anh em Lỗ Kính Liên trò chuyện, tình huống lúc này căn bản không phù hợp để hai người bọn họ mở miệng chen vào.

Sau khi hai anh em Lỗ Kính Liên rời khỏi nhà, Vương Tử Quân thu dọn vài thứ, sau đó chạy xe về phía khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Khi Vương Tử Quân đi đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì thư ký Xà Tiểu Cường của Chử Vận Phong đã chờ sẵn.

- Trưởng phòng Vương, ngài đã đến rồi, chủ tịch đang chời ngài. Xà Tiểu Cường thấy Vương Tử Quân thì tươi cười tiến lên đón chào.

Vương Tử Quân bắt tay Xà Tiểu Cường, sau đó hắn hỏi Xà Tiểu Cường: - Hôm nay chủ tịch còn chưa nghỉ ngơi sao?

- Trưởng phòng Vương, ngài cũng không phải không biết chủ tịch là người thế nào, nào có hai chữ nghỉ ngơi đấy chứ? Sáng sớm hôm nay đã rời khỏi nhà lúc tám giờ, căn bản không chút thời gian rảnh rỗi. Xà Tiểu Cường nói rồi lại khẽ lên tiếng: - Vốn chuẩn bị để lãnh đạo nghỉ ngơi một chút vào buổi chiều, thế nhưng không ngờ việc cứ quấn lấy người.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không hỏi tiếp. Hắn tin tưởng nếu như mình hỏi thì Xà Tiểu Cường nhất định sẽ nói, nhưng hắn đã đến nơi đây, cũng không cần phải vội.

Xà Tiểu Cường gõ cửa phòng làm việc của Chử Vận Phong, lúc này trong phòng đầy khói thuốc, Chử Vận Phong đang hút thuốc. Trong bầu không khí mù mù khói thuốc, Chử Vận Phong làm cho người ta sinh ra cảm giác rất mông lung.

Lá phổi của Chử Vận Phong cũng không phải quá tốt, bình thường rất chú ý đến sức khỏe, dù có hút thuốc nhưng căn bản không phải nghiện. Vì vậy lúc này thấy Chử Vận Phong đang buồn bực hút thuốc trong phòng làm việc, Vương Tử Quân khẽ nhíu mày. Hắn nhìn thoáng qua Xà Tiểu Cường đang đi theo vào trong, sau đó trầm giọng nói: - Chủ tịch Chử, ngài nên hút thuốc ít lại một chút, tôi nghe bác sĩ nói một ngày tối đa ngài chỉ nên hút hai điếu thôi.

Chử Vận Phong không ngờ Vương Tử Quân vừa vào phòng thì nói chuyện này, lão cười cười dụi phần thuốc còn lại vào trong gạt tàn, sau đó mới nói: - Tôi chỉ là định hút một hơi, không ngờ càng lúc càng muốn hút thêm.

Xà Tiểu Cường lúc này mở cửa sổ ra, khói thuốc bay ra ngoài, hắn thầm nghĩ: "Trưởng phòng Vương này quả nhiên không tầm thường, quan hệ giữa người này và chủ tịch Chử chỉ là liên quan đến công tác, thế nhưng lời nói của hắn lại được chủ tịch Chử nghe lọt tai!"

Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Chử Vận Phong, hắn nhìn chiếc gạt tàn giống như một chiếc xe hơi trên bàn, sau đó cười nói: - Gạt tàn này khá đặc biệt, nhưng dùng thứ này làm gạt tàn thì căn bản có ý nghĩ bất lương.

- Tử Quân, cậu đừng cho người mê xe hơi ở thành phố Đông Hồng biết được điều này, nếu không bọn họ sẽ bắt một vị trưởng phòng tổ chức như anh phải làm kiểm điểm. Chử Vận Phong nói rồi nâng cái gạt tàn lên nói: - Đây là vật kỷ niệm ba mươi năm xây dựng và phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng, là Triệu Hòa Duyệt tự mình đưa đến.

Gương mặt có chút cô đơn của Chử Vận Phong làm cho Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác xấu. Quả nhiên khi Vương Tử Quân đang thầm suy đoán xem chuyện gì đang phát sinh, chợt nghe Chử Vận Phong nói: - Tử Quân, Triệu Hòa Duyệt đã ngã xuống. Trưa nay anh ta đi làm công tác với những công nhân viên chức đã về hưu, đột nhiên xuất huyết não.

Triệu Hòa Duyệt căn bản chỉ là một cái tên với Vương Tử Quân, vì hắn không nắm công tác kinh tế, thế cho nên hắn căn bản không liên hệ với vị tổng giám đốc của công ty xe hơi Đông Hồng, cũng chưa từng tiếp xúc qua. Nhưng hắn lại căn bản có được nhiều thông tin về Triệu Hòa Duyệt.

Nhà máy xe hơi thành phố Đông Hồng là công trình hạng mục trọng điểm của tỉnh Nam Giang, là xí nghiệp trọng điểm của tỉnh thế cho nên phương diện điều phối lãnh đạo cực kỳ coi trọng. Trước kia khi chưa cải cách thì lãnh đạo xí nghiệp có cấp chính cục, bây giờ tuy đã cải cách thế nhưng vị tri của nó vẫn không mấy thay đổi.

Trước đây vài năm công ty xe hơi Đông Hồng cũng rất huy hoàng, khi đó nằm trong danh sách mười công ty xe hơi có doanh thu lớn nhất cả nước, mà người sáng tạo ra kỳ tích kia chính là Triệu Hòa Duyệt.

Nhưng vài năm qua công ty liên tục xuống dốc, năm trước còn xuất hiện tình trạng lỗ lã. Tuy tỉnh căn bản trợ giúp hết mình với công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng xí nghiệp căn bản không còn lợi nhuận, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của chính sách, căn bản khôn trị được đúng bệnh, thế cho nên không cho ra tác dụng gì.

Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng đang ở vào trạng thái nguy hiểm nhất, Triệu Hòa Duyệt là người đã cố gắng nửa đời ở công ty xe hơi Đông Hồng bây giờ lại xuất huyết não, sự kiện này càng làm cho đám công nhân nhà máy giống như đã gặp đêm lạnh còn có thêm sương.

Vương Tử Quân lúc này hiểu rõ vì sao Chử Vận Phong lại ngồi kia hút thuốc liên tục, vì lão căn bản đang rất sầu khổ vì phương án xử lý với công ty xe hơi Đông Hồng. Đây không phải là việc nhỏ, chỉ cần không cẩn thân sẽ làm cho công ty xe hơi Đông Hồng tổn thất rất lớn, càng tạo ra nhân tố bất ổn định cho tỉnh Nam Giang.

Chử Vận Phong lúc này gọi mình đến, là muốn tuyển người cho vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng sao? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng nghĩ đến vài vị lãnh đạo hiện tại của công ty xe hơi Đông Hồng.

Những người kia căn bản đều từng cùng Triệu Hòa Duyệt trải qua thời gian huy hoàng của công ty xe hơi Đông Hồng, nếu để bọn họ tiếp nhận trọng quyền trong tay của Triệu Hòa Duyệt, như vậy bọn họ sẽ có thể làm tốt công tác sao?

Chử Vận Phong nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang lẳng lặng suy nghĩ ở bên cạnh mình, cũng thầm hiểu đối phương đang nghĩ gì. Tuy người đàn ông trẻ tuổi này làm trưởng phòng tổ chức thời gian không quá lâu, thế nhưng sau khi lão nghe được tin tức Triệu Hòa Duyệt ngã xuống thì người đầu tiên muốn gọi đến thương lượng cũng không phải là Lý Thừa Uyên hay Kim Hành Thuấn, mà là người đàn ông này.

Sở dĩ là như thế cũng không phải vì Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức, Chử Vận Phong tin tưởng chỉ cần mình cho ra quyết định ở sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng lần này, đừng nói là Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức, dù là Diệp Thừa Dân cũng căn bản khó thể cản lại được.

Nưhng bây giờ Chử Vận Phong lại không thể nào hạ quyết tâm được khi sự việc diễn ra. Lão đã nhiều lần đi đến kiểm tra khảo sát công ty xe hơi Đông Hồng, căn bản có thể nói là quen thuộc ban ngành lãnh đạo của công ty, nhưng lại căn bản không thể nào cho ra ý nghĩ hay để điều động một người tiến lên thay thế cho Triệu Hòa Duyệt.

Chưa nói những người kia căn bản không vĩ đại, chủ yếu là Chử Vận Phong căn bản không có lòng tin với những người này. Lão cảm thấy mặc dù bọn họ đều có khả năng, thế nhưng người có khả năng chưa hẳn là một người lãnh đạo tài giỏi. Nếu bây giờ ném trọng trách đưa công ty xe hơi Đông Hồng ra khỏi nghịch cảnh cho bọn họ, như vậy rõ ràng là đang làm khó bọn họ.

Nếu không tìm được người nào trong số kia, như vậy thì nên tìm ai?

Thật ra Chử Vận Phong cũng không phải không có nhân tuyển, chỉ là nhân tuyển này lại làm cho mọi người cảm thấy khiếp sợ: Cho Vương Tử Quân kiêm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.

Chử Vận Phong có ý nghĩ như vậy, lão nghĩ lại và cảm thấy điều này là cực kỳ khẳng định. Mặc dù lão chưa từng thấy Vương Tử Quân nắm bắt kinh tế, thế nhưng biểu hiện dĩ vãng của Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam, năng lực kinh tế là quá mạnh, nếu cho người đàn ông trẻ tuổi này kiêm nhiệm thêm vị trí giám đốc công ty xe hơi, căn bản không có chút vấn đề nào.

Nhưng trưởng phòng tổ chức sao có thể làm lãnh đạo một doanh nghiệp? Ý nghĩ hoang đường này nhanh chóng lan tràn tròng đầu của Chử Vận Phong. Chử Vận Phong trầm ngâm một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: - Trưởng phòng Tử Quân, bây giờ vấn đề lớn nhất mà công ty xe hơi Đông Hồng đang phải đối mặt chính là phải có một người lãnh đạo tốt, cậu có ý kiến gì với sự kiện này không?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Chử Vận Phong, hắn căn cứ vào lời nói của lãnh đạo, cảm thấy lãnh đạo căn bản còn chưa thể cho ra quyết định ở sự kiện này. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới trầm giọng nói: - Chủ tịch Chử, vì sự việc này quá đột nhiên, tôi còn chưa có ý kiến nào tốt. Nhưng lúc này là thời điểm cực kỳ khó khăn cho công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như không chọn được người thật sự có năng lực tiếp nhận vị trí giám đốc công ty, chỉ sợ sẽ hủy hoại thời đại huy hoàng của công ty xe hơi Đông Hồng trong chốc lát.

Những lo lắng của Vương Tử Quân căn bản không khác gì của Chử Vận Phong, sau khi nghe lời nói của Vương Tử Quân thì Chử Vận Phong sinh ra cảm giác anh hùng cùng ý nghĩ. Lão nhìn Vương Tử Quân rồi trầm ngâm giây lát, sau đó nói ngay: - Nếu không thì chúng ta lại tiến hành chọn lựa cán bộ công khai ngoài xã hội?

Chọn lựa cán bộ công khai? Đây cũng là một ý nghĩ hay, nhưng nói ra như vậy căn bản chỉ là biểu hiện thái độ một cách hời hợt mà thôi.

Vương Tử Quân lắc đầu, hắn cũng không suy xét mà nói ngay: - Chủ tịch, tôi cảm thấy bây giờ không phải là lúc cạnh tranh, bây giờ điều chúng ta cần làm chính là không phải tìm một vị giám đốc bình thường, còn phải tìm một người hiểu về công ty xe hơi Đông Hồng, có thể gánh xác được trọng trách của công ty. Tuy nhân tài trong xã hội là rất nhiều thế nhưng nếu như bọn họ căn bản không biết bệnh tình của công ty xe hơi Đông Hồng, chỉ sợ cũng chỉ đau đầu loạn tay loạn chân mà thôi, cũng khó thể giải quyết được vấn đề.

Chử Vận Phong khẽ gật đầu, lão căn bản rất thừa nhận lời nói của Vương Tử Quân, nhưng trong lòng lúc này lại càng thêm vội vàng xao động. Lúc này Triệu Hòa Duyệt ngã xuống, công ty xe hơi Đông Hồng rõ ràng là đám rồng không chủ, nếu như không nhanh chóng phái người xuống nắm công tác, chỉ sợ tình huống sẽ biến thành cực kỳ chia rẽ.

- Thế này đi, phòng tổ chức các cậu khảo sát một chút, nhanh chóng đề cử nhân tuyển cho tỉnh ủy trong thời gian hai ngày. Chử Vận Phong cũng không muốn tiếp tục làm mình đau đầu, lão là thượng cấp của Vương Tử Quân, tuy không chủ quản công tác của Vương Tử Quân thế nhưng khi muốn giao nhiệm vụ cho Vương Tử Quân thì căn bản là cực kỳ danh chính ngôn thuận.

Vương Tử Quân không ngờ Chử Vận Phong lại dùng biện pháp này ném của khoai lang nóng vào tay mình, nhưng đây là chức trách của phòng tổ chức tỉnh ủy, phương diện đề cử nhân tuyển cho tỉnh ủy chính là một trách nhiệm khó thể từ chối. Vì vậy hắn cũng không từ chối mà tiếp nhận chỉ thị của Chử Vận Phong.

Sau khi nói vài câu đáng tiếc cho Triệu Hòa Duyệt, Chử Vận Phong lại nói: - Trưởng phòng Tử Quân, giám đốc Hòa Duyệt đã phấn đấu nửa đời người cho công ty xe hơi Đông Hồng, bây giờ tính mạng anh ấy đã được cứu thế nhưng sức khỏe là quá kém, căn bản không thể làm gì được. Phòng tổ chức các cậu suy xét một chút, có nên tăng thêm đãi ngộ được không?

Loại chuyện này căn bản không là gì lớn với Chử Vận Phong và Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn vẻ mặt trầm trọng của Chử Vận Phong, càng hiểu thêm vài phần về người này.

Hèn gì có nhiều người tình nguyện đến vây quanh Chử Vận Phong như vậy.

Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Chử Vận Phong, sau đó hắn đi đến phòng của Diệp Thừa Dân. Lúc này Diệp Thừa Dân không có trong phòng làm việc, căn bản là tiếp kiến Vương Tử Quân trong phòng làm việc của mình ở nhà khách Nam Giang. Nhưng lúc này vẻ mặt của Diệp Thừa Dân căn bản cũng không được tốt như Chử Vận Phong.

Xem ra Triệu Hòa Duyệt ngã xuống làm cho Diệp Thừa Dân cảm nhận được áp lực. Khi Vương Tử Quân chạy đến thì Diệp Thừa Dân đang viết chữ, khi thấy Vương Tử Quân đi đến, lão tỏ ý cho Vương Tử Quân ngồi xuống, sau đó tiếp tục viết lách.

Khuất Chấn Hưng cẩn thận đi vào châm trà cho Vương Tử Quân, sau đó đi ra ngoài. Sau khi cửa phòng đóng lại thì Diệp Thừa Dân mới nói: - Cậu biết chuyện Triệu Hòa Duyệt chưa?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, hắn bình tĩnh nói: - Bí thư, tôi vừa đi đến phòng của chủ tịch Chử và nghe được điều này, tôi cảm thấy rất đáng tiếc cho đồng chí Hòa Duyệt.

Diệp Thừa Dân căn bản có chút tán thưởng vì Vương Tử Quân mở miệng nói mình mới từ trong phòng làm việc của Chử Vận Phong đi ra. Lão đặt cây bút trong tay xuống, sau đó trầm giọng nói: - Công ty xe hơi Đông Hồng là xí nghiệp trọng điểm của tỉnh Nam Giang, càng là tài sản của tỉnh ủy chúng ta. Lúc này sự việc của công ty xe hơi Đông Hồng là cực kỳ quan trọng, đồng chí Triệu Hòa Duyệt đột nhiên ngã xuống, thật sự là tổn thất rất lớn cho chúng ta.

Vương Tử Quân căn bản không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe lời nói của bí thư Diệp Thừa Dân. Lúc này Diệp Thừa Dân cũng không nói gì thêm, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Một lúc lâu sau Diệp Thừa Dân mới mở miệng nói: - Chủ tịch Chử bên kia có ý kiến gì với phương diện nhân tuyển của công ty xe hơi Đông Hồng hay không?

- Chủ tịch Chử cũng không cho ra ý kiến khẳng định, anh ấy yêu cầu chúng tôi nhanh chóng cho ra đề cử với tỉnh ủy trong thời gian hai ngày. Vương Tử Quân trả lời làm cho hai mắt Diệp Thừa Dân chợt tỏa sáng, lão gật đầu nói: - Chủ tịch Vận Phong rất quen thuộc tình huống ở công ty xe hơi Đông Hồng, vì vậy lúc này căn bản không thể hạ quyết tâm. Tôi cũng có tâm tình như anh ấy, cũng không thể nào cho ra quyết tâm ngay được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK