Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3344

Nhưng Dương Thanh vẫn không hiểu nổi, sao Thánh Cung có thể khiến Tân Y nghĩ rằng cô ta đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ chứ?

Tuy anh thấy khó hiểu nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện đấy, Dương Thanh vội nói: “Y à, em đừng nghe ông ta, ông ta lo em nhớ lại nên cố tình nói thế đấy”.

“Chắc chăn Thánh Cung đã làm gì em nên em mới quên hết, bằng không, sao em lại đau đớn như thế khi định nhớ lại?”

“Y à, chỉ cần em cố chịu, chắc chắn sẽ khôi phục ký ức!”

Dương Thanh nói lớn.

Đạo sĩ áo vải cười lạnh, khinh thường nói: “Không biết tự lượng sức mình! Nếu Thánh Cung đã có cách để khiến cô ta quên hết mọi thứ, cậu nghĩ cho dù bây giờ cô ta nhớ lại thì sao?”

“Thánh Cung có thể cho cô ta tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả, bao gồm cả tính mạng của cô tai”

Dương Thanh tức giận nói: “Ông chán sống rồi”

Đạo sĩ áo vải lạnh lùng nói: “Chỉ với cậu bây giờ, có thể giết nổi tôi chắc?”

Dương Thanh lập tức im lặng, sau khi anh đánh với đạo sĩ áo vải, cả hai đều bị thương nặng, cho dù giao chiến tiếp thì cũng không ai giết được ai, chỉ có thể chết chung mà thôi.

Lúc này, Tân Y vẫn đang phải chịu đau đớn, Dương Thanh hết sức lo lắng, siết chặt năm tay, thầm thề, chắc chăn phải trả lại gấp trăm nghìn lần những gì mà Tần Y phải chịu cho Thánh Cung.

Dương Thanh thầm cầu nguyện: “Y, em phải cố chịu nhé!”

Từng giây từng phút trôi đi, Tân Y vẫn đang đau đớn, còn đạo sĩ áo vải thì đứng cạnh, liên tục thuyết phục Tân Y đừng nghĩ linh tỉnh nữa, cơn đau sẽ biến mất ngay.

Khoảng mười phút sau, Tân Y mới đỡ hơn, cô †a năm dưới đất, thở hổn hển, mặt trắng bệch, người đầm đìa mồ hôi.

“Y, em sao rồi?”

Dương Thanh vội lo lắng đến gần, lấy một viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại ra, định đút cho Tân Y.

Nhưng đúng lúc anh định đút viên thuốc vào.

miệng Tân Y, ánh sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên, Tân Y cầm dao găm, thẳng thừng đâm vào cổ Dương Thanh.

Dương Thanh biến sắc, vội lùi lại.

“Phập!”

Nhưng anh vẫn rụt tay về chậm, bị Tân Y đâm trúng, để lại một vết máu, may mà vết thương không sâu, Dương Thanh né nhanh nên dao găm chỉ rạch được một đường.

Dương Thanh lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Tân Y với vẻ mặt phức tạp: “Y à! Em quên anh thật rồi ư?”

Tân Y thờ ơ nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Tôi là thánh nữ Thánh Cung, sống ở Thánh Cung từ nhỏ, anh đừng nói xăng nói bậy nữa!”

Nghe thấy Tần Y nói thế, cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, Tần Y vẫn không thể nhớ lại ư?

Đạo sĩ áo vải phá lên cười: “Thánh nữ nói không sai, cô đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ, tên này vô cùng xảo quyệt, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn vì mạng sống, cậu ta cố tình nói thế để khiến cô đau đớn thôi”.

“Thánh nữ, tôi và cô bắt tay với nhau để giết Dương Thanh đi, nhiệm vụ lần này cũng xem như hoàn thành”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK