Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Anh thấy ba viên thuốc tăng cường thực lực mà Phùng Tiểu Uyển cho ba mình, lập tức tự tin hơn.

      Đương nhiên, cho dù anh dùng hết, thực lực có thể miễn cưỡng nâng cao được một cảnh giới đã là rất mạnh rồi.

      Nhưng vẫn còn chênh lệch rất lớn với Vũ Vũ Lan Siêu Phàm Tam Cảnh.

      Lại nói, anh có đan dược và thủ đoạn nâng cao thực lực, Vũ Vũ Lan là cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Vũ, lẽ nào bà ta lại không có?  
      "Chào chủ tịch!"  
      Sau khi Dương Thanh bước vào tập đoàn Nhạn Thanh, lập tức có người chào hỏi.

      Dương Thanh khẽ mỉm cười gật đầu: "Chào các anh!"  
      Mãi đến lúc Dương Thanh bước vào thang máy rời đi, những nhân viên ở đại sảnh tầng một mới hoàn hồn.

      "Không ngờ chủ tịch cười với tôi!"  
      "Chủ tịch cũng cười với tôi, còn chào tôi nữa!"  
     ...! 
      Một đám nhân viên ở tầng thấp nhất đều hưng phấn.

      "Chủ tịch!"  
      Lạc Bân đang bận rộn thì thấy Dương Thanh đến, ông ta lập tức đứng dậy.

      Dương Thanh khẽ gật đầu: "Ông cứ gồi xuống nói chuyện!"  
      Lạc Bân làm sao dám ngồi, vội vàng rót nước mang tới cho Dương Thanh và cung kính đứng trước mặt anh.

      Dương Thanh không biết phải làm sao.

Lạc Bân luôn cung kính như thế thật sự làm người ta không chịu nổi.

      "Chủ tịch, cậu có gì dặn dò ạ?"  
      Lạc Bân nơm nớp lo sợ hỏi.

      Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: "Ông đừng căng thẳng như vậy, ông đã làm rất tốt.


Một năm qua, ông đã phải vất vả rồi!"  
      "Chủ tịch, tôi không hề vất vả!"  
      Lạc Bân vội vàng trả lời, đồng thời hơi nghi ngờ.

Ông ta thấy Dương Thanh hôm nay vô cùng kỳ lạ.

      "Sau này lại phải làm phiền ông lo cho tập đoàn Nhạn Thanh rồi!"  
      Dương Thanh vừa nói dứt lời thì đứng dậy rời đi.

      Mãi đến khi anh đi rồi, Lạc Bân mới lẩm bẩm: "Sao mình có cảm giác chủ tịch là lạ vậy?"  
      Dương Thanh cũng không bảo Lạc Bân rời đi.

Dù sao ông ta chỉ là cấp dưới của anh, chẳng lẽ Vũ Vũ Lan còn không bỏ qua cho ông ta sao?  
      Sau khi rời khỏi chỗ của Lạc Bân, Dương Thanh đi tới văn phòng của Tần Y.

      "Chủ tịch, anh tới rồi!"  
      Tần Y thấy Dương Thanh thì cười rất tinh nghịch nói.

      Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Gọi anh rể là được rồi!"  
      "Anh rể đến văn phòng của em có gì chỉ giáo vậy?", Tần Y cười hì hì nói.

      "Em chuẩn bị đi, anh sẽ dẫn mọi người đi du lịch!"  
      Dương Thanh vừa cười vừa nói.

      "Du lịch ạ? Chúng ta đi ngay bây giờ sao?"  
      Tần Y kinh ngạc đến ngây người.

Dù sao bây giờ đang trong thời gian làm việc, sao Dương Thanh lại đột nhiên muốn đi du lịch chứ?  
      Anh gật đầu: "Đúng vậy, ngay bây giờ”.

      Anh nói xong lại liếc nhìn đồng hồ, vừa cười vừa nói: "Anh chỉ cho em mười phút chuẩn bị, sau đó tập trung ở đại sảnh tầng một.


Nếu em đến muộn, anh sẽ không dẫn em đi nữa”.

      "Được rồi, được rồi, em sẽ thu dọn đồ ngay đây!"  
      Cho dù Tần Y rất kinh ngạc nhưng vẫn bắt đầu vội vàng thu dọn đồ.

      Dương Thanh mỉm cười rời đi, cuối cùng tới văn phòng của Tần Thanh Tâm.

      "Chồng!"  
      Tần Thanh Tâm vừa nhìn thấy Dương Thanh thì thoáng ngẩn người, sau đó vội vàng nhào vào trong lòng anh.

      Dương Thanh ôm chặt lấy vợ mình.

      Đến bây giờ, Tần Thanh Tâm còn chưa biết anh đã đi đâu trong ba ngày mất tích này.

      "Chồng, lần sau anh rời đi phải nói với em một tiếng, được không?"  
      Tần Thanh Tâm nghẹn ngào nói: "Anh có biết ba ngày qua em chưa từng ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại đã thấy anh đầm đìa máu”.

      "Chồng, em thật sự không thể thiếu anh được, con gái cũng không thể không có anh”.

      Tần Thanh Tâm gần như cầu xin làm Dương Thanh càng áy náy hơn.

      "Vợ, lần này là ngoài ý muốn thôi.

Sau này gặp phải chuyện như vậy, anh chắc chắn sẽ nói trước cho em biết”.

      Dương Thanh cười nói: "Được rồi, em bỏ công việc đấy, chuẩn bị đồ đi, anh sẽ dẫn mọi người đi du lịch!"  
      "Du lịch ạ?"  
      Tần Thanh Tâm phản ứng giống Tần Y, hết sức kinh ngạc.

      "Anh đã chuẩn bị xong máy bay tư nhân, vừa rồi cũng đã thông báo với Y Y rồi.


Bây giờ chúng ta đi đón bố và Tiêu Tiêu, sau đó rời khỏi Yến Đô”.

      Dương Thanh cố gắng nói chuyện thật bình tĩnh.

      "Chồng, sao anh đột nhiên muốn đi du lịch thế?"  
      Tần Thanh Tâm nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt Dương Thanh nhưng không thấy được gì cả.

      Không biết sao, cô luôn cảm giác không đúng.

      "Lần này anh đi chấp hành nhiệm vụ đã tới một nơi tuyệt đẹp có núi có sông quả thật giống như cảnh tiên thoát tục, lúc đó anh đã nghĩ chờ tới lúc về sẽ dẫn mọi người tới đó”.

      Dương Thanh vừa cười vừa nói: "Cho nên anh vừa về đã tới tìm mọi người, chỉ sợ người khác phát hiện ra tiên cảnh kia thôi”.

      "Anh đã căn dặn Lạc Bân rồi, mấy ngày tới ông ấy sẽ chịu trách nhiệm về tập đoàn Nhạn Thanh.

Bây giờ em yên tâm rồi chứ? Vậy chúng ta mau đi thôi!"  
      Dương Thanh kéo Tần Thanh Tâm ra khỏi văn phòng.

      Suốt đường đi, anh đều nắm chặt tay cô.

      Đây là lần đầu tiên anh nắm tay Tần Thanh Tâm trong tập đoàn Nhạn Thanh như vậy, rất nhiều nhân viên đều kinh ngạc.

      Chờ đến lúc bọn họ đến đại sảnh tầng một thì thấy Tần Y đã chờ sẵn.

      Trong lúc xuống đây, Tần Y đã nóng lòng gọi điện thoại cho Tần Đại Dũng, bảo ông ấy lập tức qua trường mầm non gặp mặt.

      Lúc bọn họ đến trường mầm non thì Tần Đại Dũng cũng đã đến.

Bọn họ đón Tiêu Tiêu, sau đó năm người một nhà đi về phía sân bay quốc tế Yến Đô.

      Trên đường đi, trong xe đều là tiếng nói cười của Tần Y và Tiêu Tiêu, bầu không khí rất hài hòa.

      Dương Thanh cũng thỉnh thoảng nói vài câu, chỉ có Tần Thanh Tâm luôn hoang mang vì có dự cảm xấu.

      Ba giờ hai mươi bảy phút chiều, cả nhà năm người cuối cùng đã tới sân bay quốc tế Yến Đô.


      Mà lúc này chỉ còn một giờ nữa là chuyến bay của Vũ Vũ Lan sẽ bay tới Ninh Châu.

      Từ Yến Đô đến Ninh Châu chỉ mất bốn mươi lăm phút, nói cách khác Dương Thanh còn có mười lăm phút cuối cùng có thể đoàn tụ với người nhà.

      "Dương Thanh, chỗ con nói thật sự đẹp như vậy sao?"  
      Tần Đại Dũng mỉm cười hỏi.

      Dương Thanh gật đầu: "Đúng là rất đẹp đấy bố.

Chỗ đó có núi có sông, còn có thảo nguyên và rừng rậm, trên thảo nguyên đều là ngựa, dê, bò, nước trong núi xanh, quả thật chính là cảnh tiên nơi trần thế.

Con cạn vốn từ nên không thể nào diễn tả hết được vẻ đẹp của nó”.

      "Bây giờ chúng ta bay, qua tới đó đúng lúc chập tối, nói không chừng còn có thể ngắm mặt trời lặn nữa”.

      "Chờ tới tối, chúng ta sẽ dựng lều vải trên thảo nguyên và đốt lửa trại, có thể hát hò nhảy múa quanh đống lửa”.

      "Muộn một chút lại có thể nằm trên thảo nguyên, ngẩng đầu nhìn ngắm sao trên bầu trời, biết đâu còn có thể thấy sao băng!"  
      Dương Thanh vừa cười vừa nói.

      Tần Đại Dũng và Tần Y đều hưng phấn, dường như nóng lòng đi tới nơi mà Dương Thanh đã nói.

      "Cậu Thanh!"  
      Đúng lúc này, Đoàn Vô Nhai dẫn theo Độc Du và Đoàn Ngữ Yên đi tới.

      "Đúng rồi, con suýt quên nói cho mọi người biết, mấy người này là bạn con, bọn họ cũng sẽ đi cùng chúng ta”.

      Dương Thanh cười nói, sau đó vội vàng giới thiệu cho bọn họ làm quen với nhau.

      Thời gian tốt đẹp thường trôi qua rất nhanh.

Dường như chỉ chớp mắt đã hết mười phút, Dương Thanh cũng chỉ còn lại năm phút để lên máy bay.

      "Đi thôi, chúng ta lên máy bay thôi!"  
     


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK