Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3138:

Mục thành chủ im lặng một lúc lâu, chợt nói: “Xem ra tôi phải đích thân tới nhà họ Đỉnh một chuyến rồi!”

Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Không thể được!

Ông là chủ của Mục phủ, một khi ông đích thân tới nhà họ Đinh, nếu giết được Đinh Vũ luôn thì tốt, nhưng nếu để ông ta sống sót rời đi, rơi vào bước đường cùng, chắc chắn ông ta sẽ tiết lộ tin Dương Thanh có linh khí”.

“Bây giờ, chỉ cần nhà họ Đinh vẫn còn hy vọng, chắc Đinh Vũ sẽ không tiết lộ tin tức, dù sao đó cũng là một con dao găm linh khí, sao Đỉnh Vũ có thể dễ dàng từ bỏ được?”

Mục thành chủ híp mắt: “Hy vọng là thết”

Lúc này, Dương Thanh đã về chỗ ở mà Mục phủ sắp xếp.

“Anh Thanh, anh không sao chứ?”

Thấy Dương Thanh quay về, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội bước đến, lo lăng hỏi.

Lão Cửu cũng nhìn chăm chằm vào Dương Thanh với vẻ lo âu.

Dương Thanh khẽ lắc đầu rồi nói: “Mọi người cứ yên tâm, tôi không sao!”

Lão Cửu nghiêm nghị hỏi: “Vì chuyện dao găm linh khí à?”

Dương Thanh cũng không giấu giếm, gật nhẹ đầu rồi kể lại cuộc trò chuyện giữa mình và Mục thành chủ.

Sau khi nghe anh nói xong, sắc mặt của đám ¡ người vô cùng nghiêm nghị.

Hoài Lam chợt nói: “Anh Thanh, có lẽ Mục thành chủ đã biết chuyện anh có dao găm linh khí TOISf Dương Thanh nhíu mày: “Không thể nào? Tôi tự thấy đã che giấu rất kỹ, thậm chí sẵn sàng để lộ sức mạnh nguyên tố, sao ông ta vẫn nghĩ tôi có linh khí được?”

Hoài Lam nói: “Mục thành chủ đã đích thân hỏi anh, rõ ràng đã nghỉ ngờ anh rồi, anh lại lấy chuyện sức mạnh nguyên tố để che giấu chân tướng, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi”.

“Khi anh giải thích nhiều như thế, những người giống Mục thành chủ có thể nắm được rất nhiều chuyện mà mình muốn biết chỉ từ một câu nói của anh”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức cười khổ: “Xem ra tôi vẫn quá non, chỉ muốn che giấu chuyện mình có dao găm linh khí thôi mà vẫn không giấu được”.

Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Chuyện này cũng không trách cậu, chỉ là nếu muốn lừa được người như Mục thành chủ thì rất khó khăn!”

Hoài Lam gật đầu, nói: “Nhưng cũng không sao, chắc chắn Mục thành chủ sẽ không ra tay với chúng ta ngay đâu. Nếu muốn làm thế thật thì hồi nãy ông ta đã ra tay với anh rồi, bây giờ ông ta vẫn cần Tiểu Uyển chữa khỏi chân cho mình đấy”.

Dương Thanh lo lắng nói: “Bây giờ phải xem Mục phủ có chịu được áp lực từ phủ Hoài Thành không”.

Lúc này, ở phủ Hoài Thành.

Hoài Trấn gặp thành chủ Hoài Thành, báo lại những chuyện mà mình đã trải qua ở Mục phủ.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố, Mục thành chủ đúng là quá hống hách, chỉ là một tên thọt mà cũng dám ăn nói xăng bậy, ông ta nghĩ mình vẫn đang ở trạng thái mạnh nhất ư?”

Thành chủ Hoài Thành nhíu mày: “Không ngờ sau khi bị thương nặng năm đó, chẳng những võ thuật của ông ta không mất đi mà còn tiến bộ, nếu chân ông ta khỏi, có lẽ thực lực của ông ta sẽ càng mạnh hơn”.

Nghe thấy thế, Hoài Trấn vội nói: “Bố, nếu vậy thì chúng ta càng không thể chờ chân ông ta khỏi hẳn, nhân lúc ông ta chưa hồi phục, hãy tiêu diệt Mục phủ trước thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK