Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2274:

 

““Phichl”

 

Mặt đất chấn động, cát bụi tung bay, một ông lão với vẻ uy nghiêm, cương nghị xuất hiện trước người Dương Thanh.

 

“Đồ đệ của tôi mà ông cũng dám đe dọa?”

 

Ông lão uy nghiêm lạnh giọng quát, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Long Phúc.

 

Dương Thanh nhìn bóng lưng quen thuộc đang đứng trước mặt mình, nghe giọng nói thân quen của đối phương, ngây ngẩn cả người.

 

“Sư phụt”

 

Anh không kìm được, reo lên.

 

Dương Thanh đã dùng năm năm để từ một người thấp bé ở tầng chót trở thành Tướng quân trấn giữ một phương biên giới, có thể nói răng tất cả mọi thứ đều nhờ có sư phụ.

 

Sư phụ của anh không có tên, mọi người đều gọi ông cụ là Vô Danh.

 

Giờ đây, được gặp lại sư phụ của mình, tâm trạng Dương Thanh vô cùng xúc động.

 

“Thanh!”

 

Vô Danh xoay người nhìn Dương Thanh, nở nụ cười từ ái, quan sát anh từ trên xuống dưới rồi hài lòng nói: “Giỏi lắm, chỉ trong sáu năm ngắn ngủi mà từ một người bình thường trưởng thành đến hôm nay. Thật sự rất giỏi!”

 

“Vô Danh!”

 

Giữa lúc đó, một giọng nói vang lên chen ngang. Long Phúc phẫn nộ nhìn Vô Danh: “Ông muốn nhúng tay vào chuyện giữa cậu ta và Hoàng tộc họ Long chúng tôi đấy à?”

 

“Con mẹ nói”

 

Vô Danh nổi giận măng: “Từ khi tiến vào chỗ đó, mạng của tôi và ông đã không thuộc về mình nữa rồi, đồng nghĩa với việc chẳng còn dính dáng gì đến quá khứ nữa”.

 

“Lão già không biết xấu hổ như ông còn mặt mũi để chất vấn tôi à?”

 

“Tôi phải hỏi ngược lại, rốt cuộc là ông hay ông đây là người nhúng tay vào chuyện thế tục đấy!”

 

Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, không ai nghĩ rằng ông lão có mái tóc bạc phơ này lại ăn nói cộc căn như thế.

 

Dương Thanh hơi nhếch môi, phong cách nói chuyện này đúng là đậm chất sư phụ.

 

Khóe môi Long Phúc giật giật, căn răng nói: “Đúng là tôi không còn quan hệ gì với Hoàng tộc họ Long ngoài thế tục nữa, nhưng dù sao đây cũng là một trong những nhà tài phiệt đứng đầu Chiêu Châu”.

 

“Đồ đệ của ông ỷ vào tu vi Siêu Phàm Cảnh của mình mà chạy tới Hoàng tộc họ Long diễu võ dương oai. Chẳng lẽ ông không biết nếu Hoàng tộc tôi bị tiêu diệt thì sẽ gây ra hậu quả lớn thế nào sao?”

 

“Dù thế nào đi nữa, Hoàng tộc họ Long cũng là một trong các thế lực đứng đầu Chiêu Châu, vô cùng cần thiết đối với Chiêu Châu. Một khi bị tiêu diệt, bốn Hoàng tộc lớn sẽ có biến, ngộ nhỡ nước địch nhân cơ hội tấn công thì sao, ai có thể chịu trách nhiệm cho hậu quả đấy?”

 

Nghe những lời này của Long Phúc, Vô Danh cười khẩy, nói tục: “Mẹ nó, ông thôi đi! Chỉ là một Hoàng tộc họ Long thôi, bị diệt thì bị diệt, có gây ra nguy hiểm chó má gì cho Chiêu Châu đâu”.

 

“Để xem có lão già này ở đây, ai dám bắt nạt đệ tử của tôi?”

 

Dứt lời, Vô Danh nói với Dương Thanh: “Dương Thanh, con muốn làm gì cứ thỏa thích làm cái đó, có thầy ở đây, đừng hòng ai muốn động vào một cọng tóc gáy của con!”

 

Dương Thanh cười trừ. Tuy rất muốn bät Long Hoàng trả giá, nhưng anh cũng biết Vô Danh và Long Phúc đều là thành viên trong đội ngũ cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở chiến vực Chiêu Châu.

 

Nếu thật sự giết Long Hoàng hoặc khiến Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt, Dương Thanh sợ sư phụ mình sẽ phải chịu áp lực rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK