*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chào chị, Dương Thanh!”
Rốt cuộc Dương Thanh cũng đứng dậy, bắt tay với đối phương.
Nhưng đúng lúc anh nắm lấy tay Thượng Quan Nhu, một luồng sức mạnh vô cùng hung hãn bỗng tràn ra từ người cô ta.
Dương Thanh hơi nhíu mày, tuy sức mạnh của Thượng Quan Nhu hung hãn nhưng chỉ là trò trẻ con trước mặt anh mà thôi, thậm chí anh chẳng cần bộc lộ khí thế cũng có thể ngăn cản luồng sức mạnh này.
Qua cái bắt tay này, Dương Thanh cũng đã nắm được thực lực của Thượng Quan Nhu.
Cô ta vừa đột phá Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng chắc chắn sức chiến đấu của cô ta sẽ ngang ngửa với cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bình thường.
Một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ 30 tuổi có thể chiến đấu vượt cấp, điều đó cho thấy thiên phú võ thuật của người phụ nữ này cao tới mức nào.
Hoàng tộc họ Thượng Quan có được một thiên tài võ thuật không tệ đấy chứ.
Thượng Quan Nhu nhanh chóng thả tay ra, mỉm cười nhìn Dương Thanh, nói bằng giọng thấm thía: “Cậu Thanh đúng là sâu không lường được!”
Tuy cô ta có vẻ thoải mái nhưng thật ra rất chấn động.
Tuy hai người chưa chính thức so tài, nhưng Dương Thanh đã có thể thản nhiên ngăn cản sức mạnh của cô ta, tức là Dương Thanh rất không đơn giản rồi.
Cô ta là thiên tài của Hoàng tộc họ Thượng Quan, từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn vượt xa những người cùng cảnh giới, trong thế hệ trẻ, có thể nói cô ta là vô địch.
Bao năm qua, cô ta chưa từng gặp cao thủ nào có thiên phú võ thuật cao hơn cô ta, nhưng giờ cô ta gặp rồi.
Dương Thanh mới 28 tuổi mà đã đạt đến Thần Cảnh trung kỳ, điều đó cho thấy thiên phú võ thuật của anh cao hơn cô ta.
“Chị Thượng Quan cũng sâu không lường được đấy!”
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Nhưng anh vừa dứt lời, Thượng Quan Nhu bỗng đỏ mặt.
Cô ta trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi mới nói: “Ba ngày sau, hẹn cậu ở cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô!”
Cô ta nói rồi quay người rời đi.
Để lại Dương Thanh với vẻ mặt khó hiểu: “Hồi nãy mình nói sai gì à? Sao cô ta lại đỏ mặt chứ? Mình nói thực lực của cô ta sâu không lường được, có vấn đề gì ư?”
Đúng lúc này, một lão già bỗng bước ra.
“Cậu Thanh, Thượng Quan Nhu, đúng là không đơn giản, cách đây không lâu, cô ta đã đột phá Thần Cảnh trong sinh nhật 30 tuổi của mình”.
Đó là Vương Chiến, bây giờ lão ta luôn đi theo Dương Thanh để xử lý phiền phức có thể đến bất cứ lúc nào.
Lão ta vốn là cao thủ của Hoàng tộc họ Long, đương nhiên cũng biết thiên tài của Hoàng tộc họ Thượng Quan.
“Phải là rất không đơn giản mới đúng, nhưng nếu cô ta muốn trở thành Vương của Yến Đô với thực lực Thần Cảnh sơ kỳ thì đúng là vô vọng”.
Dương Thanh nói.
Chưa bàn tới những người khác, chỉ riêng với Mã Siêu, tuy anh ta mới đến Vương Cảnh hậu kỳ, nhưng nếu phá giải phong ấn về sức chiến đấu, bùng nổ thực lực, ngay cả cao thủ Thần Cảnh trung kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh ta.
Phía bên kia, sau khi rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, Thượng Quan Nhu quay về biệt thự.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Thượng Quan Nhu vừa quay lại biệt thự, lão già đã đến tập đoàn Nhạn Thanh với cô ta lập tức bước ta, lo lắng nhìn Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Nhu khẽ lắc đầu, nhưng không ngạo nghễ và tự tin như ban đầu mà có vẻ nghiêm nghị.
“Trong vòng một tiếng, mang hết tài liệu liên quan tới Dương Thanh lại đây cho tôi!”
Cô ta chợt nói.
“Cô chủ, tôi đã chuẩn bị xong rồi, đây là tất cả tài liệu liên quan tới cậu ta, cô đọc đi!”
Lão giả đã chuẩn bị xong từ lâu, vội lấy tài liệu cho Thượng Quan Nhu.
Cũng không có nhiều tài liệu về Dương Thanh, Thượng Quan Nhu chỉ mất năm phút là đã đọc xong rồi.
Ánh mắt cô ta trở nên khác thường: “Sáu năm trước, cậu ta chỉ là một tên khố rách áo ôm, bị gia tộc họ Vũ Văn trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô đuổi đi, sau đó cậu ta ra chiến trường, chỉ mất 5 năm để trở thành cao thủ Thần Cảnh?”
“Ông chắc chắn đây là tất cả thông tin về cậu ta mà ông có thể điều tra được à?”
Lão già gật đầu: “Thân thế của cậu ta đúng là rất đơn giản, cậu ta lớn lên ở gia tộc họ Vũ Văn, luôn rất bình thường, thậm chí có thể miêu tả là tầm thường, nhưng sau năm năm ra chiến trường, cậu ta đã có thực lực xuất chúng”.
“Thậm chí có lời đồn, cậu ta chính là Dương Bất Bại - Tướng quân của biên giới phía Bắc, người được thủ lĩnh nước đối địch ca ngợi rằng một mình cậu ta có thể đánh bại nửa đất nước họ!”
Nghe thấy thế, Thượng Quan Nhu có vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ cậu ta lại là Tướng quân của biên giới phía Bắc, đúng là bất ngờ!”
Chỉ những gia tộc đỉnh cao mới biết đến Tướng quân của biên giới phía Bắc mà thôi.
Nhưng Thượng Quan Nhu chợt nói: “Nhưng chắc hẳn Tướng quân của biên giới phía Bắc đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong rồi, ông đừng bảo tôi rằng Dương Thanh đã là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đấy nhé”.
Lão già cười khổ, lắc đầu: “Đó chỉ là lời đồn, chứ thực hư là gì thì tôi cũng không biết”.
Thượng Quan Nhu tiếp tục đọc tài liệu về Dương Thanh, trước đó cô ta chỉ đọc lướt qua, giờ xem kỹ mới thấy chỗ đáng kinh ngạc.
“Nếu cậu ta chỉ mất 5 năm để trở thành cao thủ Thần Cảnh từ một người bình thường, cậu ta không phải thiên tài nữa, mà phải gọi là nghịch thiên”.
Thượng Quan Nhu cảm khái: “Tôi tập võ từ năm 4 tuổi, tuy thiên phú võ thuật cao nhưng năm 18 tuổi mới đạt đến Vương Cảnh, 30 tuổi mới đột phá Thần Cảnh”.
“Hơn nữa tôi còn được hưởng tài nguyên của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nhưng cũng phải mất tận 27 năm để đột phá đến Thần Cảnh đấy”.
“Cho dù cậu ta tập võ từ trong bụng mẹ thì cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay đúng không?”
“Thế nên, nếu thông tin trong tài liệu là thật, phải dùng từ nghịch thiên để miêu tả thiên phú võ thuật của cậu ta mới đúng”.
Không riêng gì Hoàng tộc họ Thượng Quan, Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Diệp cũng đã điều tra về Dương Thanh rồi.
Nhưng chỉ mình Thượng Quan Nhu đi gặp Dương Thanh mà thôi.
Bây giờ Yến Đô rất hỗn loạn, vừa có những gia tộc đỉnh cao, vừa có những kẻ muốn đục nước béo cò, các khách sạn ở Yến Đô đã chật kín.
Ngay cả mấy khách sạn nhỏ có điều kiện chẳng ra sao cũng hết phòng.
Trừ bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu, còn có cả Hiệp hội Võ thuật nổi tiếng ở nước ngoài nữa.
Về phần Liên minh Vương tộc thì đã bị những gia tộc đỉnh cao ngó lơ từ lâu rồi.
Chi nhánh Chiêu Châu của Hiệp hội Võ thuật.
Một chiếc xe sang trọng chậm rãi ngừng ở cửa ra vào, một người trung niên bước xuống xe.
“Ông Hoa, Long Khoa thay mặt bố là Long Hoàng, đến thăm hỏi ông ạ!”
Sau khi gặp được Hoa Anh Kiệt, người trung niên cung kính nói.
Hoa Anh Kiệt thản nhiên nhìn Long Khoa: “Lâu rồi không gặp, chẳng biết Long Hoàng có khỏe không thế?”
.