Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3097:

Ngay lúc này, trên đoạn đường trước mặt, chợt có mấy chiếc xe tải lớn xuất hiện, chúng nằm quay ngang, chăn giữa đường.

Thấy lối đi phía trước đã bị chặn, Hoài Lam đạp mạnh phanh, tuyệt vọng nói: “Lần này, chúng †a thực sự xong đời rồi!”

Đoạn đường trước mặt đã bị một đoàn xe tải lớn chắn ngang, chiếc xe thương vụ của nhóm Dương Thanh không cách nào vượt qua được.

Đứng trước xe bọn họ là một bóng người quen thuộc, đó chính là Mục Hoa, người từng đi theo Đinh Xương đuổi giết bọn Dương Thanh.

Có điều lạ lùng là, chiếc xe chắn trước mặt bọn họ chỉ có mình Mục Hoa, mấy chiếc xe tải còn lại kia cũng chỉ có một tài xế trên mỗi chiếc xe mà thôi.

Trông tình huống này không giống như đang muốn liều mạng đánh với bọn Dương Thanh.

Lão Cửu nhìn Hoài Lam, nói: “Ở yên trên xe, đừng có xuống dưới, một khi thấy không ổn, cô phải quay đầu xe đi ngay”.

Hoài Lam khó xử liếc nhìn Dương Thanh vẫn còn đang oăn mình trong cơn đau đớn tột cùng vì bị phản phệ, lão Cửu lại nói: “Tôi có thể chết, nhưng cậu ấy thì không, cô hiểu chứ?”

Hoài Lam vội đáp: “Hiểu ạ’.

Bấy giờ lão Cửu mới xuống xe, đi về phía Mục Hoa.

Lão Cửu bước tới gần, nhìn chăm chằm Mục Hoa, lạnh lùng hỏi: “Ông làm thế này là định không bỏ qua cho chúng tôi rồi?”

Mục Hoa lắc đầu, cười nói: “Ông hiểu lầm rồi, tôi chờ các vị ở đây là muốn mời các vị tới nhà họ Mục chúng tôi một chuyến”.

Lão Cửu cười nhạt: “Tôi thấy không phải mời mà là uy hiếp mới phải nhỉ? Nếu chúng tôi thực sự tới nhà họ Mục các người, liệu còn có thể sống sót rời khỏi đó không?”

Mục Hoa lại nói: “Ông thật sự hiểu lầm rồi, nếu chúng tôi không chịu bỏ qua thì sao chỉ có mình tôi tới tìm các vị thế này? Riêng cậu thanh niên kia thôi là tôi đã không đánh lại được rồi, huống hồ còn thêm người có thực lực mạnh hơn là ông?”

“Nay cao thủ của phủ Hoài Thành đang truy lùng các vị khắp nơi, vừa rồi các vị đã bị Đinh Xương giữ chân lâu như vậy, lúc này hẳn cao thủ của phủ Hoài Thành cũng sắp đuổi tới nơi rồi”.

“Tôi có thể nói cho các vị biết điều này, các vị thực sự không có cơ hội chạy thoát khỏi lòng bàn tay phủ Hoài Thành đâu, thực lực của phủ Hoài Thành rất mạnh, chỉ cần đánh tiếng là sẽ có vô số thế lực hàng đầu truy lùng các vị”.

“Hiện giờ, ở sân bay và ga tàu hỏa của các thành phố lân cận đều có cao thủ của các thế lực hàng đầu rình rập chờ sẵn. Các vị hoàn toàn không có khả năng rời khỏi đây trót lọt băng máy bay hay tàu hỏa, nhưng cao thủ của phủ Hoài Thành lại có thể sử dụng bất cứ phương tiện nào để đuổi giết các vị, các vị nghĩ mình có thể chạy.

thoát được sao?”

Lão Cửu nghe nói thế, lập tức trầm mặt xuống, nheo mắt nhìn chăm chăm Mục Hoa, hỏi: “Nói vậy là chúng tôi hoàn toàn không có khả năng sống sót rời khỏi nơi này?”

Mục Hoa cười cười: “Nếu các vị đồng ý tới nhà họ Mục chúng tôi, chúng tôi tình nguyện hỗ trợ các vị tạm tránh né bọn người đang đuổi giết các vị, đợi khi chuyện này lắng xuống, các vị muốn rời đi, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản”.

Lão Cửu nói ngay: “Tôi không tin ông!”

Mục Hoa cười cười, sau đó quay lại phất tay với mấy chiếc xe tải kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK