Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhà họ Lâm ở Yến Đô!  
      Bạch Khánh vừa mới trở về từ tập đoàn Nhạn Thanh, sắc mặt âm trầm.

Bạch Tuấn Hào e dè đi sau lưng ông ta.

      “Vô dụng!”  
      Mãi đến khi đi vào phòng, Bạch Khánh mới tức giận quát lớn: “Một ả đàn bà cũng không giải quyết được, đúng là đồ vô dụng!”  
      Bạch Tuấn Hào câm như hến, toàn thân run lẩy bẩy, trong lòng cảm thấy ấm ức.

      Anh ta tới tập đoàn Nhạn Thanh tìm Tần Thanh Tâm nhưng không nói cho Bạch Khánh biết.

Vừa rồi rõ ràng Bạch Khánh đã nói cô là một ả đàn bà bị chơi nát, không có tư cách để anh ta chơi đùa.

      Thế nhưng bây giờ Bạch Khánh lại trách anh ta không giải quyết được Tần Thanh Tâm, khiến anh ta cực kỳ ấm ức.

      Nhưng anh ta cũng biết vừa rồi Bạch Khánh bị chọc giận ở tập đoàn Nhạn Thanh, không có chỗ xả giận nên mới xả lên người anh ta.

      Quả nhiên, sau khi mắng chửi một phen, Bạch Khánh dần bình tĩnh lại.

      “Chú hai, Đổng Chiêm Cương này quá ngạo mạn, không thèm nể mặt chú gì cả”.

      Bấy giờ Bạch Tuấn Hào mới dám nói chuyện, tỏ vẻ tức giận nói: “Hay là chúng ta cứ phái cao thủ đứng đầu đi giết đồ chết tiệt đó đi”.

      Anh ta còn bị Đổng Chiêm Cương tát cho một cái, mặt mũi sưng vù.

Anh ta thù ghét Đổng Chiêm Cương không hề thua kém Bạch Khánh.

      Bạch Khánh cau mày: “Giết chỉ huy của một đơn vị trực thuộc chiến vực? Cháu tưởng Vương tộc họ Bạch đã mạnh đến mức không thèm coi chiến vực ra gì rồi à?”  
      Cảm nhận được lửa giận của Bạch Khánh, Bạch Tuấn Hào lập tức hốt hoảng, lắc đầu nguầy nguậy: “Cháu xin lỗi, tại cháu lắm miệng lỡ lời”.


      “Nếu còn dám nói vớ vẩn nữa, đừng trách chú không khách sao!”  
      Bạch Khánh hờ hững nói.

      “Vâng vâng vâng, cháu không nói vớ vẩn nữa đâu!”  
      Bạch Tuấn Hào vội vàng cam đoan.

      Bạch Khánh lại nói tiếp: “Đừng nói Đổng Chiêm Cương là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, dù ông ta chỉ mới đột phá Vương Cảnh chúng ta cũng không thể giết ông ta được”.

      “Chiến vực Chiêu Châu là thế lực mạnh nhất Chiêu Châu, cũng là thế lực bao che cấp dưới nhất.

Nếu chỉ huy của một đơn vị chiến vực chết, e là sẽ chấn động toàn bộ Chiêu Châu”.

      “Chiến vực Chiêu Châu vốn rất thích bao che cho người dưới, chắc chắn sẽ điều tra nghiêm ngặt.

Đến lúc đó dù có không tra được chứng cứ, chỉ là hoài nghi Vương tộc họ Bạch e là chiến vực cũng sẽ bắt chúng ta phải trả giá đắt”.

      Cũng chính vì vậy nên vừa rồi dù Bạch Khánh đang chiếm ưu thế nhưng vẫn không dám làm gì Đổng Chiêm Cương.

      “Nếu lời cháu nói muốn giết Đổng Chiêm Cương bị truyền ra ngoài, chỉ cần ông ta gặp chuyện cả Vương tộc họ Bạch đều sẽ phải gánh chịu lửa giận của chiến vực”.

      Bạch Khánh nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Hào, nghiêm giọng nói.

      “Cháu hiểu rồi chú hai! Sau này cháu không nói mấy lời ngu xuẩn như vậy nữa”, Bạch Tuấn Hào vội vàng tỏ thái độ.

      “Ầm!”  
      Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới một tràng dài tiếng vang.

Cùng lúc đó, khí thế khủng khiếp khiến người ta ngạt thở bao phủ toàn bộ nhà họ Lâm.

      “Ai?”  
      Bạch Khánh giật mình kinh hãi, lập tức đứng bật dậy.


      Luồng khí thế này quá mạnh, đến cả ông ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Ông ta có ảo giác người này có thực lực cực kỳ cao, thậm chí có thể đã là bán bộ Thần Cảnh.

      Bạch Tuấn Hào càng sợ hơn, bị áp lực của khí thế này dọa run lẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.

      Anh ta cảm thấy như đang bị thần chết để mắt tới, dường như đối phương tới đây tìm mình.

      “Tôi là Nhị vương tử nhà họ Bạch, Bạch Khánh.

Không biết là vị nào tới đây? Có gì chỉ bảo?”  
      Bạch Khánh mở cửa đi ra ngoài, cung kính nói với chiếc xe ô tô màu đen đỗ lại trước cổng.

      Đám cao thủ hàng đầu của Vương tộc họ Bạch ở bên cạnh ông ta, trong đó còn có một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đều sa sầm mặt.

      Ai cũng cảm giác được, trong xe có một cao thủ đỉnh cao có thể giết tất cả bọn họ.

      Bạch Khánh vô cùng sợ hãi, dù là trước mặt Bạch Vương ông ta cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

      Bạch Vương là chủ của Vương tộc họ Bạch, thực lực đã đạt tới bán bộ Thần Cảnh.

Bạch Khánh là con trai lão ta, đương nhiên biết rõ bố mình mạnh cỡ nào.

      Nhưng mà hiện giờ ở Yến Đô lại xuất hiện một cao thủ thần bí có khí thế mạnh mẽ hơn cả bố ông ta, khiến ông ta rất bất an.

      “Cạch!”  
      Cửa xe bỗng nhiên mở ra.


      Bạch Khánh nhìn chằm chằm cửa xe, lập tức cảm thấy một luồng khí thế còn mạnh hơn hung mãnh càn quét tới.

Ông ta lập tức khiếp sợ.

      “Chú hai cứu cháu, anh ta muốn giết cháu.

Chú mau cứu…”  
      Đúng lúc đó, trong phòng chợt truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết.

      Là giọng của Bạch Tuấn Hào, nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị kết liễu.

      “Bịch!”  
      Ngay sau đó là tiếng va chạm vang vọng.

Cửa xe vốn đang mở lại đóng vào lần nữa.

      Chiếc xe nổ máy chậm rãi rời đi.

      Đám người Vương tộc họ Bạch đều nơm nớp lo sợ đứng im tại chỗ, dù nghe thấy tiếng kêu cứu của Bạch Tuấn Hào ở trong phòng cũng không ai dám nhúc nhích.

      Không phải bọn họ không muốn cứu Bạch Tuấn Hào, mà là không cứu nổi.

      Vừa rồi lúc cửa xe đột nhiên mở ra, bọn họ còn chưa nhìn thấy người trong xe là ai thì người đó đã biến mất.

Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng cầu cứu của Bạch Tuấn Hào ở trong phòng.

      Sau khi tiếng kêu cứu biến mất, cửa xe đóng lại.

      Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại chiếc xe kia đã rời đi rồi.

      “Bạch Tuấn Hào đã chết!”  
      Lúc này, cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đứng sau lưng Bạch Khánh chậm rãi nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, Bạch Tuấn Hào đang sống sờ sờ cứ chết đi như vậy sao?  
      Bọn họ chỉ cảm thấy quá khó tin.


Một người ngơ ngác hỏi: “Bị, bị cao thủ thần bí trong xe kia giết sao?”  
      Nghe thấy thế, đám người lại càng kinh hãi.

      Vừa rồi bọn họ đã đoán ra được, chỉ là không ai chịu đối mặt với sự thật này, cũng không ai dám nói ra.

      Sau khi có người lên tiếng, bọn họ mới tỉnh ngộ.

Bạch Tuấn Hào đã bị cao thủ thần bí trong xe vừa rồi giết chết.

      Hơn nữa bọn họ còn không kịp nhìn thấy bóng dáng người kia.

      Từ lúc cửa xe mở ra đến khi Bạch Tuấn Hào bị giết, rồi chiếc xe rời đi dường như chỉ xảy ra trong một giây ngắn ngủi.

      “Sao, sao có thể như vậy được?”  
      Có người không nhịn được thốt lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

      Sắc mặt Bạch Khánh sa sầm lại, lau đi mồ hôi trên trán, hỏi lão già Vương Cảnh đỉnh phong bên cạnh: “Đối phương là cao thủ bán bộ Thần Cảnh sao?”  
      Lão ta khẽ lắc đầu.

      Bạch Khánh hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ người đó là cao thủ Thần Cảnh?”  
      Lão ta gật đầu đáp: “Chỉ có cao thủ Thần Cảnh mới có thể lấy mạng một người trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.

Nếu đấu với người đó, e là tôi còn không có cơ hội ra tay”.

      Lời nói của lão già khiến mọi người đều trợn tròn mắt.

      Lão ta là cao thủ hàng đầu Vương tộc họ Bạch, thực lực đứng trong top 5 cao thủ mạnh nhất gia tộc.

      Cao thủ như vậy mà nói nếu đấu với cao thủ thần bí kia, đến cả cơ hội ra tay cũng không có.

      “Bạch Tuấn Hào chỉ có thực lực Vương Cảnh sơ kỳ, sao có thể khiến cao thủ Thần Cảnh tự mình ra tay?”  
      Bạch Khánh không thể hiểu nổi tại sao một cao thủ chỉ có trong truyền thuyết lại chạy tới giết một con kiến mới có thực lực Vương Cảnh sơ kỳ như Bạch Tuấn Hào.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK