Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3297:

Trong mặt Tống Nghị lóe lên sát khí, hắn lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn chết, tôi sẽ giúp ông, ra tay đi!”

Sau khi hăn ra lệnh xong, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong sau lưng hắn lập tức lao tới chỗ Mục Xung.

Mục Xung chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, sao có thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chứ?

Khi lao tới chỗ Tống Nghị, ông ta đã hối hận, nhưng lùi bước cũng muộn rồi. Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống Thành đã đến trước mặt ông ta, giơ tay đấm mạnh vào vị trí trái tim của ông ta.

“Cậu Mục!”

Cao thủ của Mục phủ biến sắc, trước mặt cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, họ cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Xung bị giết.

“Tiền bối, xin hãy nương tay!”

Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người trẻ tuổi bỗng nhanh chóng chắn trước mặt Mục Xung, đồng thời hét lớn.

Nhưng đòn tấn công của cao thủ Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đến từ Tống Thành kia đã giáng xuống, không thể thu hồi.

“Râầml”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, trước sự kinh ngạc của mọi người, bóng người trẻ tuổi kia hộc máu, bay thẳng ra xa mười mấy mét.

Mục Xung đờ đẫn nhìn người vừa bị cao thủ của Tống Thành đánh bay, ông ta nằm mơ cũng không ngờ người cứu ông ta lại là Dương Thanh.

Người ngăn đòn tấn công của cao thủ Tống Thành thay ông ta không phải ai khác, chính là Dương Thanh.

“Gậu điên rồi à?”

Tống Nghị nhìn về phía Dương Thanh đang bò dậy, nhíu mày.

Dương Thanh lau vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía Tống Nghị, nói với vẻ thành khẩn: “Anh Tống, hãy cho ông ta một con đường sống, xem như tôi nợ anh một ân tình!”

Chuyện anh ngăn một đòn chí mạng thay Mục Xung đã khiến mọi người hết sức kinh ngạc rồi, không ngờ anh còn xin tha cho ông ta bằng việc sẽ nợ ân tình Tống Nghị nữa.

Tống Nghị không trả lời, chỉ nhìn về phía Mục Xung vẫn đang đờ đẫn, lạnh lùng nói: “Lần này xem như ông mạng lớn, nể mặt cậu Thanh, tôi sẽ cho ông một con đường sống, nếu ông vần tìm đường chết nữa, tôi sẽ đích thân tiễn ông đi! Còn không mau cút àI”

Mục Xung chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, tuy Dương Thanh đã cứu ông ta, nhưng ông ta cũng không cảm kích chút nào. Ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn chăm chäm vào Dương Thanh: “Cậu đừng nghĩ làm thế thì có thể khiến tôi từ bỏ vị trí Mục thành chủ, cậu chỉ là người ngoài, không có tư cách tranh giành vị trí thành chủ với tôi đâu”.

Ông ta nói rồi giận dữ quay người rời đi.

Những cao thủ của Mục phủ đi theo ông ta nhìn Dương Thanh một chút rồi cũng quay người rời đi nốt.

Tống Nghị lấy một cái bình sứ trăng ra, ném cho Dương Thanh: “Đây là thánh dược chữa thương của Tống phủ chúng tôi, có tác dụng rất lớn với tổn thương vừa rồi của cậu”.

Dương Thanh nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn!”

Sau đó anh mở nắp bình, lấy viên thuốc trong bình sứ ra rồi uống luôn, không hề do dự.

Tống Nghị hơi kinh ngạc, hình như không ngờ Dương Thanh lại uống viên thuốc mà hắn đưa luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK