Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2176:

 

Thấy Dương Thanh chỉ nhìn mình không nói câu nào, ba vị Vương đều có cảm giác bị một áp lực cực lớn đè lên trái tim.

 

Từ lần trước, khi tổ chức cuộc đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô, bọn họ tính tới Yến Đô tính tranh cướp quyền thừa kế Đế Thôn, nhưng lại nghe nói Dương Thanh đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà không bại, bọn họ đã hoàn toàn gạt bỏ lòng hận thù Dương Thanh rồi.

 

Chớ nói gì đến cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chỉ một cao thủ mới bước vào Thần Cảnh thôi cũng đều có thể dễ dàng tiêu diệt Liên minh Vương tộc này.

 

“Bịchl”

 

“Bịch!”

 

“Bịch!”

 

Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của nhà nhà họ Lục, Bạch Vương, Tiết Vương và Mã Vương đều quỳ hai gối xuống đất.

 

“Cậu Thanh, chúng tôi không biết cậu đang ở đây, không có ý dám mạo phạm thần uy của cậu, xin cậu thứ tội!”

 

“Thưa cậu Thanh, chúng tôi biết tội rồi, thực sự biết tội rồi ạ, chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ cút khỏi Ninh Châu ngay bây giờ’.

 

“Không chỉ cút khỏi Ninh Châu, chúng tôi có thể về ngay Vương thành của chúng tôi, thề không bao giờ bước chân ra khỏi Vương thành nữa, chỉ cầu xin cậu Thanh có thể tha cho chúng tôi một lần”.

 

Ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đều đồng thanh cầu xin, ai nấy đều sợ hãi ra mặt.

 

Am!

 

Cảnh tượng này khiến những kẻ còn lại đều Sợ ngây ra.

 

Lục Nguyên Thông còn đang hăng say chỉ trích Dương Thanh, tính đẩy Dương Thanh ra gánh lửa giận của ba vị Vương thay cho gia tộc mình, thấy thế bèn trợn to mắt nhìn, vẻ mặt không sao tin nổi.

 

Lục Xuyên cũng trợn trừng hai mắt, tưởng mình đang nằm mơ.

 

Đối với họ, Vương tộc chẳng khác nào những gia tộc lớn chỉ có trong truyền thuyết, nhưng lúc này, những vị đứng đầu các gia tộc lớn trong truyền thuyết ấy lại đang quỳ dưới chân Dương Thanh, khẩn khoản cầu xin.

 

Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng mở †o mắt nhìn, há hốc miệng vì quá khiếp sợ.

 

Thấy ba vị Vương như vậy, đáy mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một tia mừng rỡ tột cùng, bọn họ nhận ra mình, vậy chẳng phải anh sắp có thể biết được thân phận của mình rồi?

 

“Các người nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi là ai?”

 

Dương Thanh nhìn ba vị Vương quỳ dưới chân mình, kích động hỏi.

 

Dương Thanh vừa hỏi, ba vị Vương lập tức trợn mắt nhìn nhau, lát sau mới hoảng hồn bừng tỉnh, chợt nhớ ra, vừa rồi Lục Nguyên Thông đã nói với bọn họ, Dương Thanh mất trí nhớ.

 

Chẳng lẽ, cậu ấy thực sự mất hết kí ức rồi, ngay cả bọn họ là ai cũng không nhớ?

 

Nghĩ tới đây, cả ba đều lộ vẻ mừng rỡ.

 

Dẫu sao hai bên cũng có oán thù rất lớn, nếu Dương Thanh nhớ rõ mọi chuyện, bọn họ hản sẽ chết chắc rồi.

 

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng nhìn về phía ba vị Vương, ánh mắt đây mong đợi, tuy hai cô không rõ vì sao ba vị đại nhân này lại quỳ trước mặt Dương Thanh xin tha, nhưng so với nguyên nhân việc này, các cô càng muốn biết thân phận chân thật của Dương Thanh, muốn biết liệu anh đã lập gia đình hay chưa.

 

“Cậu Thanh, cậu không nhận ra chúng tôi ạ?”

 

Bạch Vương thận trọng dè dặt hỏi.

 

Tiết Vương và Mã Vương cũng chờ mong nhìn về phía Dương Thanh.

 

Dương Thanh nhíu mày: “Trả lời câu hỏi của tôi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK