Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi ở nhà mãi đến bốn giờ rưỡi chiều mới lái xe chở Trương Vân và Vu Tiêu Tiếu đi thành phố Đông Hải, đợi khi bọn họ đến thành phố Đông Hải cũng đã sáu giờ tối rồi. Vu Tiêu Tiếu ngồi trong xe nhìn ánh đèn bên ngoài nói:

- Diệp đại ca, sao cảm giác thành phố Đông Hải rách nát cũ kĩ như vậy, chẳng được một chút phồn hoa như thành phố Vọng Hải!

- Bên này vẫn chưa phát triển mà!

Diệp Lăng Phi đang lái xe, xe cộ trên đường thành phố này không nhiều. Nếu như là thành phố Vọng Hải thì đường ở thành phố lúc này đều là xe cộ, kẹt xe là chuyện xảy ra như cơm bữa. Nhưng bên thành phố Đông Hải lại hoàn toàn khác xa, xe cộ trên đường phố vốn không nhiều mấy.

- Tại sao chưa phát triển?

Vu Tiêu Tiếu giống như một đứa trẻ vậy, rất hiếu kỳ hỏi.

- Ở đây cách thành phố Đông Hải không xa lắm, hơn nữa còn là bãi biển, tại sao ở đây lại không phát triển chứ?

- Sao anh biết được, anh đâu phải là thị trưởng?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Được rồi, tiểu nha đầu, em đừng hỏi những thứ này nữa, anh cũng không rõ nguyên nhân. Hơn nữa chúng ta chỉ ở đây mấy ngày mà thôi, đến lúc đó thì trở về thành phố Vọng Hải!

- Ừm, biết rồi!

Vu Tiêu Tiếu không hỏi tiếp nữa.

Đi đoạn đường từ khu thành phố đến biệt thự bên bờ biển mà Diệp Lăng Phi ở không quá hai mươi phút. Lúc Diệp Lăng Phi chạy xe vào trong sân biệt thự thì Bạch Tình Đình từ trong biệt thự ra đón.

- Chị à!

Vu Tiêu Tiếu xuống xe, cô không dám chạy qua, hạ thân của cô còn đau, nhưng Vu Tiêu Tiếu lại lo mình đi quá chậm sẽ khiến cho Bạch Tình Đình nhìn ra được cái gì đấy. Cô đành cắn răng cố gắng chạy qua.

Bạch Tình Đình không phát hiện ra sự khác thường của Vu Tiêu Tiếu, sau khi Vu Tiêu Tiếu cười chạy đến trước mặt cô thì Bạch Tình Đình vỗ vỗ vai Vu Tiêu Tiếu nói:

- Tiêu Tiếu, đến rồi à!

- Ừm, chị, em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị, có điều hôm nay em rất mệt, có thể để em đi tắm trước, nghỉ ngơi một lúc được không?

Vu Tiêu Tiếu hỏi.

- Đương nhiên là được rồi!

Bạch Tình Đình nói.

- Chúng ta có rất nhiều thời gian để tám chuyện, ừm, phòng đã chuẩn bị cho em rồi đó, đợi lát nữa chị dẫn em đi xem phòng của em!

Diệp Lăng Phi xách ba lô của Vu Tiêu Tiếu cùng Trương Vân đi qua. Bạch Tình Đình vội nói:

- Ông xã, anh đã đói chưa?

- Cũng ổn, không xem là quá đói, buổi trưa ăn tương đối nhiều!

Diệp Lăng Phi nói xong nhìn vào trong biệt thự hỏi:

- Bọn Angel vẫn còn ở trong biệt thự không?

- Bọn họ đều về hết rồi!

Bạch Tình Đình nói.

- Là em bảo bọn họ về. Trời đã tối như vậy rồi, trong nhà chúng ta cũng không có gì ăn cả, bảo bọn họ trở về khu thành phố ăn trước rồi nghỉ ngơi sau!

- Ừm!

Diệp Lăng Phi nói.

- Như vậy cũng được, bà xã, em cầm ba lô của Tiêu Tiếu vào biệt thự trước đi, anh xách đồ trong xe vào, anh đã đoán được em nhất định không có mua đồ ăn, đang đói bụng, anh đặc biệt mang đồ ăn bên thành phố Vọng Hải qua, đợi lát nữa Trương Vân nấu bữa cơm cho em ăn!

- Vâng!

Bạch Tình Đình cười nói.

- Lúc nãy em còn định hỏi ông xã anh lúc nào đi ăn, em và Hân Mính đều đợi anh về cùng ăn cơm!

- Anh đã đoán được tụi em sẽ ngốc như vậy mà!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra nhéo một cái lên má Bạch Tình Đình nói:

- Được rồi, em mau dẫn Tiêu Tiếu vào đi, anh sẽ vào ngay!

Diệp Lăng Phi xách đồ trong xe vào biệt thự, Trương Vân vừa đến đã bận rộn rồi. Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính. Vu Tiêu Tiếu vừa đến đây là đi tắm một hồi lâu, Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nhẹ véo cái eo của Diệp Lăng Phi hỏi:

- Ông xã, anh có cảm thấy Tiêu Tiếu hôm nay có gì khác lạ không?

- Khác lạ?

Diệp Lăng Phi khẽ động đậy, hắn tưởng Bạch Tình Đình đã nhìn ra Vu Tiêu Tiếu đi lại khác lạ. Diệp Lăng Phi làm bộ hồ đồ hỏi:

- Có gì khác lạ chứ, anh thấy rất tốt mà!

- Em cũng không nói rõ được, em chỉ cảm thấy Tiêu Tiếu có chút khác lạ!

Bạch Tình Đình cũng nói không được, hoàn toàn là xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ. Chu Hân Mính ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, cô khẽ lắc đầu với Diệp Lăng Phi, cũng không nói gì nhiều. Bạch Tình Đình vốn không chú ý đến phản ứng của Chu Hân Mính, vẫn còn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi thắc mắc lẩm bẩm nói:

- Ông xã, em cảm thấy Tiêu Tiếu hôm khác khác với mọi khi, anh xem, cô ấy…!

Lời của Bạch Tình Đình còn chưa nói hết thì bị Diệp Lăng Phi cắt quãng:

- Bà xã, hôm nay anh đã gặp Đới Vinh Cẩm!

- Ông xã, anh đã nói với em qua điện thoại rồi!

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi cắt ngang, cô nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Ông xã, em vốn không quen biết hắn, cho dù em có gặp mặt hắn cũng sẽ không nói chuyện với hắn đâu!

- Bà xã, anh không có ý đó, thực ra, anh có chuyện vẫn chưa nói cho em biết!

Lăng Phi nói đến đây tiện thể nhìn Chu Hân Mính một cái, rồi lại chuyển ánh mắt qua bên Bạch Tình Đình nói:

- Anh vẫn luôn không nói cho em và Hân Mính biết là vì anh không muốn để bọn em phải lo lắng cho anh. Nhưng giờ anh không thể không nói ra!

Lúc nãy Diệp Lăng Phi chỉ là Bạch Tình Đình phát hiện ra Vu Tiêu Tiếu có vấn đề mới cố ý cắt ngang lời của Bạch Tình Đình. Kết quả chính trong khoảng khoắc này Diệp Lăng Phi đột nhiên nghĩ đến mình với Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính đã trở thành vợ chồng rồi, vậy thì không cần thiết phải giấu giếm hai người tiếp nữa, có một số chuyện cũng nên cho hai người biết.



Lúc đầu Chu Hân Mính còn tưởng Diệp Lăng Phi cố ý chuyển đề tài, nhưng cô nhìn phản ứng của Diệp Lăng Phi vốn không giống như đang nói dối. Chu Hân Mính ngồi thẳng người lên muốn nghe tỉ mỉ những gì Diệp Lăng Phi muốn nói với bọn họ.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì?

- Có liên quan đến Đới Vinh Cẩm!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tụi em có biết bối cảnh của Đới Vinh Cẩm không?

- Sao em biết được, em đâu có quen biết hắn!

Bạch Tình Đình nói.

- Em là người phụ nữ đã có chồng, không nhất thiết phải đi quan tâm thân phận và bối cảnh của người đàn ông khác, những thứ này không liên quan đến em!

- Tình Đình, không đúng!

Diệp Lăng Phi đột nhiên nói.

- Thân phận của Đới Vinh Cẩm em nhất định phải rõ, vì Đới Vinh Cẩm là một nhân vật rất nguy hiểm, thậm chí có thể uy hiếp đến sự an toàn của tụi em!

Bạch Tình Đình vừa nghe sững sờ. Cô nhìn Diệp Lăng Phi muốn chắc chắn có phải là Diệp Lăng Phi đang đùa với cô hay không. Nhưng nhìn thái độ nghiêm chỉnh của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình hỏi:

- Ông xã, rốt cuộc Đới Vinh Cẩm là người thế nào?

- Nói thế nào đây, hắn là con trai của đối thủ anh!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh đã nói với tụi em rồi, anh đã từng buôn bán vũ khí đạn dược, còn Đới Vinh Cẩm là con trai của Claire, một trong những sáu đại nguyên lão câu lạc bộ vũ khí đạn dược nước Mỹ. Claire là một thương nhân Hòa kiều, làm công việc buôn bán vũ khí đạn dược ở nước Mỹ. Anh và Claire là đối thủ cũ, anh đã từng xỉ nhục Claire một lần trong buổi yến tiệc. Mấy năm nay tổ chức Lang Nha của anh cũng giành mấy vụ buôn bán câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ của Claire ở khắp nơi, vì thế anh cho rằng Đới Vinh Cẩm có thể là do Claire có ý phái qua với mục đích là để đả kích anh!

Chu Hân Mính nghe đến đây chen miệng vào nói:

- Ý anh nói Đới Vinh Cẩm là có ý tiếp cận Tình Đình, hoặc là muốn lấy Tình Đình để làm vũ khí công kích anh!

- Cũng không loại trừ khả năng này, cần phải biết tên khốn Claire này chuyện gì cũng có thể làm được!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, bây giờ em rõ được nỗi lo của anh rồi chứ, tên khốn Đới Vinh Cẩm này không biết xuất hiện ở biệt thự Nam Sơn có mục đích gì, nhưng anh tin, mục đích của hắn nhất định có liên quan đến chúng ta!

- Ông xã, vậy chúng ta chuyển nhà đi, chúng ta chuyển đến một nơi mà tên khốn đó không tìm thấy!

Bạch Tình Đình nói.

- Thành phố Vọng Hải có rất nhiều nơi có thể ở dân cư, chúng ta không nhất thiết phải ở bên biệt thự Nam Sơn đó!

- Ừm, anh cũng có nghĩ đến!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh đang suy nghĩ nên sống ở đâu!

- Có thể ở bên quảng trường Hải Tinh, biệt thự ở đó cũng rất đẹp, hơn nữa chỗ đó cách quảng trường Hải Tinh lại gần, tối chúng ta có thể đi dạo bộ ở quảng trường Hải Tinh, ông xã, quyết định như vậy đi, lúc về chúng ta đi qua đó mua nhà!

- Biệt thự bên quảng trường Hải Tinh?

Diệp Lăng Phi vừa nghe lập tức nghĩ ngay đến biệt thự mình mua gần quảng trường Hải Tinh. Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình đang sống ở đó, mình thường đi qua đó tìm hai người bọn họ hò hẹn, nếu như mình lại dọn qua bên quảng trường Hải Tinh sẽ náo nhiệt ngay chốc lát thôi, nói không chừng Bạch Tình Đình rất nhanh sẽ phát hiện ra mình có quan hệ với Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình, tuyệt đối không thể ở đó được!

Diệp Lăng Phi vội vàng nói.

- Bà xã đại nhân, bên quảng trường Hải Tinh là khu thành phố, nếu chúng ta mua nhà ở đó nói không chừng Hân Mính sẽ gặp người quen, như vậy không được tốt lắm!

Diệp Lăng Phi vội vàng nói.

- Hơn nữa cho dù chúng ta có chuyển chỗ ở nhưng nếu như Đới Vinh Cẩm có ý muốn tìm ra chỗ ở của chúng ta hắn sẽ rất dễ dàng điều tra ra được, đây không phải là cách hay!

Chu Hân Mính gật đầu nói:

- Tình Đình, Diệp Lăng Phi nói đúng đó, điều quan trọng nhất không phải là chuyển chỗ ở, mà là phải làm cho rõ rốt cuộc Đới Vinh Cẩm muốn làm gì!

Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đều nói vậy, cô đành nói:

- Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình có chút thất vọng, hắn ôm eo Bạch Tình Đình, bồng Bạch Tình Đình ngồi lên đùi mình, tay hắn đặt trên má Bạch Tình Đình khẽ sờ làn da mịn màng như mỡ dê đó của Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, giờ chúng ta cần phải suy nghĩ rốt cuộc Đới Vinh Cẩm muốn làm gì. À, Hân Mính, anh còn nhớ ra một chuyện, em còn nhớ chuyện lần trước anh bị người ta đả kích không?

- Bị người ta đả kích?

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, cô không biết Diệp Lăng Phi nói đến lần nào, hình như Diệp Lăng Phi bị người ta đả kích rất nhiều lần.

Diệp Lăng Phi nói:

- Chính là chuyện lần đó anh bị mấy phần tử vũ trang không rõ thân phận đả kích nửa đêm đó. Hân Mính, em còn nhớ không, lần đó anh từ trong xe lăn xuống sườn núi mới thoát qua tai nạn!

Chu Hân Mính gật đầu nói:

- Đương nhiên em nhớ rồi!

- Anh nghi chuyện lần đó có liên quan đến Đới Vinh Cẩm!

Lúc Diệp Lăng Phi nói câu này Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều sững sờ. Hai người bọn họ không ai ngờ rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói như vậy, trong ánh mắt Bạch Tình Đình lóe lên tia hoảng hốt, hỏi:

- Ông xã, anh thực sự chắc chắn chứ?

- Anh không chắc chắn!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu anh chắc chắn, anh sớm đã trừ khử tên Đới Vinh Cẩm đó rồi. Chính vì anh không chắc chắn vụ đả kích lần đó có phải là do tên Đới Vinh Cẩm đứng đằng sau chỉ đạo hay không nên anh mới không ra tay với Đới Vinh Cẩm, nhưng giờ anh thấy lại phát hiện ra được mấy điểm nghi vấn!

- Mấy điểm nghi vấn?

Chu Hân Mính nói.



- Điểm nghi vấn gì?

Diệp Lăng Phi quay qua Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, em còn nhớ qua sáng ngày hôm sau khi anh bị đả kích không, lúc em gặp Đới Vinh Cẩm ở cổng nhà mình đó, hắn đã nói những gì?

Bạch Tình Đình cố gắng nhớ lại nói:

- Hình như Đới Vinh Cẩm an ủi em nói cái gì mà đại loại như đừng có đau lòng, em nhớ không rõ lắm. Nhưng em chỉ muốn về nhà, hắn nói gì em cũng chả nhớ rõ!

- Theo anh thấy, tất cả những gì Đới Vinh Cẩm an ủi Tình Đình đừng có đau lòng, hoàn toàn là vì hắn tưởng anh đã chết rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nhưng đáng nhẽ ra chuyện tối hôm đó Đới Vinh Cẩm sẽ không thể nào biết được, từ đây anh đoàn có thể Đới Vinh Cẩm là chủ mưu đằng sau, nhưng anh lại cảm giác đến một điểm khác, đó chính là Đới Vinh Cẩm không hề biết thân phận của anh, những gì hắn làm như vậy mục đích chỉ có thể là muốn có được Tình Đình!

- Ông xã, tên khốn đó muốn giết anh?

Bạch Tình Đình trợn trừng mắt nói:

- Tên khốn đó sao dám làm vậy chứ, em phải tìm hắn hỏi cho ra nhẽ, tến khốn khiếp, dám ra tay với chồng tôi à. Hân Mính, cậu là cảnh sát, cậu nên bắt tên khốn đó đi!

Bạch Tình Đình hiện rõ phẫn nộ khác thường, trên mặt cô đầy giận dữ. Chu Hân Mính lắc đầu nói:

- Tình Đình, cậu bình tĩnh chút, lúc nãy Diệp Lăng Phi cũng đã nói rồi, những cái này chẳng qua là suy nghĩ của anh ấy, hơn nữa bản thân anh ấy cũng không chắc chắn được có phải là Đới Vinh Cẩm làm hay không, không có bất cứ bằng chứng nào, bên cảnh sát không có cách gì để bắt người cả!

- Hân Mính, cậu là phó cục trưởng cục công an, chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn chồng chúng ta gặp nguy hiểm sao!

Bạch Tình Đình rất kích động nói:

- Hân Mính, bất luận làm thế nào cũng phải nghĩ cách bắt tên khốn đó lại, chỉ có như vậy chồng của chúng ta mới có thể an toàn được!

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, em đừng có kích động, những cái này đều là suy nghĩ của anh, hơn nữa cũng không thể khẳng định sự thật là như vậy. Cái tên Đới Vinh Cẩm đấy không đơn giản, anh đoán hắn có sự bảo vệ đặc biệt từ bên nước Mỹ. Nhìn từ bối cảnh của hắn, nếu cảnh sát bên này bắt hắn nói không chừng sẽ làm kinh động đến chính phủ Mỹ. Ông già của Đới Vinh Cẩm có sức ảnh hưởng rất lớn, chưa đến tình huống bất đắc dĩ thì không được tùy tiện động đến Đới Vinh Cẩm!

- Ông xã, ý anh là gì vậy, chẳng lẽ em trơ mắt mà nhìn tên khốn đó uy hiếp đến sự an toàn của anh?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Tình Đình, em đừng lo!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh tin giờ Đới Vinh Cẩm sẽ không dám động đến em.

- Diệp Lăng Phi, vậy giờ anh định làm thế nào?

Chu Hân Mính hỏi.

- Giờ việc anh cần làm là điều tra cho ra mục đích thực sự Đới Vinh Cẩm đến thành phố Vọng Hải lần này, nếu như lần trước Đới Vinh Cẩm chỉ là vì Tình Đình, thì anh cho rằng lần này Đới Vinh Cẩm rất có khả năng không chỉ vì Tình Đình mà đến thành phố Vọng Hải, lần này hắn thành lập một chi nhánh công ty của tập đoàn IPA ở thành phố Vọng Hải, anh đã bảo Dã Thú đi điều tra bối cảnh của tập đoàn IPA, anh nghi ngờ tập đoàn IPA là do câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ nâng đỡ thành lập một tập đoàn với quy mô lớn, nếu thực sự như vậy thì mục đích lần này Đới Vinh Cẩm đến thành phố Vọng Hải không hề đơn giản!

Diệp Lăng Phi quay mặt qua Bạch Tình Đình, nhìn thấy bộ dạng tức hồng hộc của Bạch Tình Đình, nhịn không được hôn một cái lên môi Bạch Tình Đình an ủi:

- Bà xã, anh nói tất cả những chuyện này cho em biết chủ yếu là muốn em biết được bối cảnh của tên Đới Vinh Cẩm này không đơn giản, sau này em đừng có qua lại với hắn!

- Nếu như em nhìn thấy hắn, nhất định sẽ chửi cho hắn một trận!

Bạch Tình Đình tức hồng hộc nói.

- Ừm, vậy mới là vợ tốt của anh chứ!

Diệp Lăng Phi lại hôn Bạch Tình Đình một cái thật mạnh, sau đó quay qua Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, anh còn quên mất một chuyện, anh đã suy nghĩ rồi, nên nói với em sẽ tốt hơn!

- Chuyện gì?

- Ừm, anh đã đem những tư liệu mà Diệp Phong nắm trong tay, nhưng tin tức còn sót lại bên cảnh sát hình sự quốc tế đã truyền ra ngoài rồi, anh tin Sa Lệ nhanh chóng sẽ nhận được tin này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh biết làm như vậy sẽ bất lợi đối với cảnh sát hình sự quốc tế, nhưng vì bà xã của anh, anh chỉ có thể làm vậy, em sẽ không trách anh chứ?

- Sao em lại phải trách anh, em có phải là cảnh sát hình sự quốc tế đâu!

Chu Hân Mính nhẹ nhàng nói.

- Em lúc này chỉ là một người phụ nữ đang mang thai, em chỉ nghĩ đến đứa con trong bụng của em, ừm, còn có người nhà của em nữa!

Ánh mắt của Chu Hân Mính trở nên rất dịu dàng, cô dùng giọng điệu âu yếm nói:

- Em có người chồng mà em yêu nhất, còn có người bạn tốt nhất của em, tất cả những điều này mới làm em quan tâm nhất!

Diệp Lăng Phi nghe đến đây, vỗ nhẹ phần sô fa bên cạnh mình nói:

- Hân Mính, qua đây ngồi!

Chu Hân Mính đứng lên đến ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính, cũng hôn một cái lên môi Chu Hân Mính, nói:

- Việc hạnh phúc nhất cả đời này của anh là đồng thời có được hai người vợ anh yêu nhất, bọn em đều là tính mạng của anh, anh mong có thể hạnh phúc mãi như thế này!

- Ông xã, chúng ta đương nhiên sẽ sống hạnh phúc suốt đời rồi!

Bạch Tình Đình đưa tay ra đặt trên vai Chu Hân Mính nói:

- Chúng ta sẽ sống hạnh phúc như thế này, hơn nữa chúng ta sẽ còn có rất nhiều những đứa con đáng yêu!


Bạch Tình Đình vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân của Vu Tiêu Tiếu vọng xuống từ trên lầu, tiếp theo sau đó là nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu vừa tắm xong, mắc bộ đồ ngủ đi xuống lầu. Trong tay Vu Tiêu Tiếu cầm cái khăn bông lau mái tóc của cô, một mùi hương sữa tắm say đắm tỏa ra.


Vu Tiêu Tiếu vừa xuống lầu nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ôm Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, cô hắng giọng nói:


- Chị, có phải em quấy rầy cuộc sống ấm cúng của cả nhà rồi không?


Nghe Vu Tiêu Tiếu nói vậy. Bạch Tình Đình đưa tay ra gọi Vu Tiêu Tiếu đến bên cạnh mình, cô cười nói:


- Tiêu Tiếu, chẳng lẽ em không phải là người nhà chúng ta sao?


Bạch Tình Đình vừa nói dứt câu này thì Vu Tiêu Tiếu nhất thời sững người, cô nhìn Diệp Lăng Phi có chút ngạc nhiên, rồi lại chuyển ánh mắt qua bên Bạch Tình Đình ấp úng nói:


- Chị, chẳng…chẳng lẽ chị đã biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK