- Hân Mính, anh biết bây giờ Tình Đình rất tức giận nhưng anh cũng không biết làm như vậy có đúng hay không nữa, nếu cô ấy muốn giận anh thì cứ để cô ấy giận đi, chuyện lần này thật sự rất nguy hiểm, nếu không phải có Minako bảo vệ Tình Đình, những tên lính đánh thuê kia đã thành công rồi, anh không thể để Tình Đình ra ngoài, ít nhất là trong những ngày này không được ra ngoài, anh sẽ dặn Minako để ý Tình Đình, Hân Mính, em giúp anh để ý Tình Đình, không được để cô ấy ra ngoài, chiều nay anh phải ra ngoài có việc.
- Vâng, ông xã, em hiểu rồi, em tin Tình Đình không phải là trẻ con, cô ấy sẽ hiểu được dụng tâm của ông xã.
- Hy vọng là cô ấy hiểu. Hân Mính, em cũng phải cẩn thận đấy, ở đây sẽ không có nguy hiểm nhưng để phòng khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hân Mính trong thời gian này em đừng đi ra bờ biển, cứ đi bộ trong biệt thự thôi, đợi mọi việc xong xuôi thì lại ra bờ biển đi dạo, Hân Mính, em thấy có được không?
- Không vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa mắt nhìn lên biệt thự, khẽ nói:
- Ừ, anh biết là em hiểu anh mà. Nếu Tình Đình cũng được như em thì tốt biết mấy, Hân Mính, anh thật sự hi vọng tính cách của Tình Đình có thể…
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, Chu Hân Mính vội vàng đưa tay phải ra bịt miệng Diệp Lăng Phi lại. Chu Hân Mính khẽ nói:
- Ông xã, không được nói nữa, em là em, Tình Đình là Tình Đình, nếu Tình Đình thay đổi thì sẽ không còn là Tình Đình trước đây nữa, em tin ông xã sẽ không vì tính cách Tình Đình không thay đổi mà thay đổi tình cảm với Tình Đình, ông xã, không nên thử sự thay đổi ấy, suy nghĩ đó rất nguy hiểm, em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của chúng ta, em không muốn giữa chúng ta có vấn đề gì cả.
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Hân Mính, anh biết rồi, anh chỉ là tùy tiện nói thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác, Hân Mính, em nói với Tình Đình nhé, bây giờ anh phải ra ngoài một chuyến.
- Ông xã, anh phải ra ngoài ư?
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, cô ta vốn định hỏi Diệp Lăng Phi đi đâu, kết quả lại không hỏi nữa. Diệp Lăng Phi nói:
- Anh đi tìm Sean, anh thấy phía Sean nhất định có tin tức tình báo gì đó.
Diệp Lăng Phi đưa Chu Hân Mính vào trong biệt thự xong, hắn mới lái xe rời khỏi biệt thự. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi lái xe đi rồi, cô ta đi đến phòng ngủ của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính đưa tay lên gõ cửa, bên trong phòng ngủ tiếng Bạch Tình Đình nói vọng ra:
- Vào đi!
Chu Hân Mính đẩy cửa phòng, cô ta không lập tức đi vào mà đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, thấy Bạch Tình Đình đang nằm trên giường, lưng dựa vào đầu giường, tay ôm gối, cái miệng nhỏ xinh của cô ta bĩu ra có vẻ như rất không hài lòng về Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vốn tưởng là Diệp Lăng Phi, nên sắc mặt biểu hiện không tốt. Cô ta đang tức giận Diệp Lăng Phi, nhưng Bạch Tình Đình thấy người đứng ở cửa là Chu Hân Mính sắc mặt bèn giãn ra, cô ta nhìn Chu Hân Mính hỏi:
- Hân Mính, sao lại là cậu?
Chu Hân Mính nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy, cô ta khẽ cười rồi rồi đi rảo bước vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính cầm tay Bạch Tình Đình hỏi:
- Tình Đình, không phải là tớ thì là ai? Tình Đình, có phải cậu đang giận anh ấy không?
- Tớ không có. Bạch Tình Đình lẩm bẩm nói.
Chu Hân Mính nhìn bộ dạng của Bạch Tình Đình cười nói:
- Tình Đình, từ khi nào mà đến tớ cậu cũng nói dối vậy, nhìn bộ dạng của cậu kìa có giống không có chuyện gì không?
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính hỏi vậy xong, cô ta nói:
- Hân Mính, được rồi, tớ thừa nhận tớ đang giận. Nhưng nếu đổi lại là cậu, cậu nghe nghe thấy anh ấy nói vậy, cậu có tức giận không?
- Ừ, tớ đương nhiên là tức giận rồi. Nhưng khi tớ bình tĩnh lại, tớ sẽ suy nghĩ rằng tại sao ông xã lại làm như vậy, anh ấy làm như vậy nhất định là có mục đích của anh ấy.
Bạch Tình Đình nghe thấy câu nói đó của Chu Hân Mính, cô ta ngẩng mặt lên nói:
- Có mục đích của anh ấy? Hân Mính, cậu nói xem, ông xã rút cuộc có mục đích gì, tại sao lại cố tình làm tớ tức giận.
Chu Hân Mính cười nói:
- Tình Đình, cậu đã biết là ông xã cố tình làm cho cậu tức giận thì cậu có cần thiết phải tức giận với ông xã không?
Chu Hân Mính nói đến đây đột nhiên thở dài nói:
- Kỳ thực cậu bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ một chút, cậu sẽ hiểu được dụng tâm của ông xã, anh ấy không muốn để cậu bị kéo vào chuyện này. Chuyện này vỗn dĩ không định nói với cậu nhưng rồi vẫn phải nói với cậu, tớ thấy, anh ấy nhất định có phần hối hận vì đã nói với cậu, lo cậu bị bị kéo vào chuyện này quá sâu, mới cố ý nói như vậy, mục đích là không muốn để cậu bị kéo quá sâu vào chuyện này.
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói vài câu xong, cô ta cau mày một lúc lâu sau mới than vãn:
- Chu dù là như vậy, tớ cũng vẫn tức anh ấy, dựa vào cái gì mà đối xử với tớ như thế chứ, lẽ nào anh ấy thật sự nghĩ rằng tớ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết sao?
Qua mấy lời này của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính thấy trong lòng Bạch Tình Đình đã hiểu được ý tứ của Diệp Lăng Phi, chỉ là do cá tính của Bạch Tình Đình, cô ta không muốn công khai thừa nhận là cô ta không nên tức giận lung tung.
Chu Hân Mính chỉ cười không nói thêm gì. Bạch Tình Đình lúc này đột nhiên khẽ hỏi:
- Hân Mính, ông xã có nói anh ấy đi đâu không?
- Anh ấy ra ngoài giải quyết công việc, tớ cũng không biết anh ấy cần làm chuyện gì? Bây giờ, điều chúng ta cần làm là phải tin tưởng ông xã, tin tưởng ông xã của chúng ta có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, càng phải tin tưởng những lời ông xã nói, Tình Đình, trong hai ngày này cậu không được ra ngoài, mà phải ở nhà.
- Vậy còn công ty…
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói hai ngày này không được ra ngoài xong cô ta nhìn Chu Hân Mính, vừa mới nói ra hai từ “công ty” thì đã bị Chu Hân Mính cắt ngang:
- Tình Đình, bên công ty cậu cũng không cần đi, tớ nói cho cậu biết, đây không phải là chuyện gì tốt đẹp, bây giờ ở bên ngoài rất hỗn loạn, biện pháp tốt nhất là ở lại đây, đây cũng là lí do giải thích vì sao ban đầu lại vội vàng chuyển đến đây, vì ông xã đã nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này.
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói vài câu xong, cô ta khẽ gật đầu đồng ý nói:
- Được rồi, tớ biết rồi.
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi biệt thự, hắn ta trực tiếp đi tìm Sean. Sean không ở trong khách sạn, tình thế trước mắt rất nguy hiểm, nhưng tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm ẩn trong chỗ tối, không ai biết được khi nào những tên này sẽ bất ngờ tập kích. Sean và trợ thủ của ông ta được sắp xếp một chỗ ở. Nơi đó bề ngoài là một khu nhà ở bình thường, nhưng trên thực tế lại là khu nhà của chính phủ.
Mộ Văn và Hoàng Việt sống ở đó, Sean và trợ thủ của ông ta tạm thời đến đó ở. Diệp Lăng Phi lái xe đến khu đó. Khi Diệp Lăng Phi đến nơi, hắn đột nhiên phát hiện đó chính là khu Ánh Dương, cũng có nghĩa là khu nhà mà Lý Khả Hân đang ở. Diệp Lăng Phi không ngờ bọn Hoàng Việt lại đặt địa điểm bí mật của bọn họ tại đây, xem ra khu này thật sự là một khu dân cư, không ai có thể nghĩ rằng lại có địa điểm bí mật.
Diệp Lăng Phi đỗ xe xong, hắn ngồi trong xe chứ không lập tức xuống xe. Hắn đang do dự không biết có nên gọi điện nói chuyện này với Lý Khả Hân hay không. Diệp Lăng Phi cho rằng, cục diện trước mắt không được rõ ràng, bất kỳ ai có quan hệ có quan hệ với hắn đều có khả năng trở thành đối tượng tấn công của Khoa Nhung Hỏa Diễm, hắn không thể không nhắc nhở những người mà hắn biết. Nhưng Diệp Lăng Phi lại lo, nếu hắn làm như vậy, sẽ khiến bọn họ hoang mang. Đây quả là một quyết định tiến thoái lưỡng nan, Diệp Lăng Phi nhất thời không biết có nên nói với Lý Khả Hân hay không.
Chuông điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, vừa liếc nhìn thấy một số điện thoại mà hắn ta không biết. Lúc này với bất cứ chuyện gì Diệp Lăng Phi cũng rất thận trọng, hắn nghe điện thoại một cách cảnh giác, đang định hỏi đối phương là ai, thì chợt nghe thấy từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Mộ Văn nói:
- Diệp tiên sinh, sao anh chưa lên đây?
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Mộ Văn, hắn liền nói:
- Mộ tiểu thư, cô có ý gì vậy, giục tôi lên gặp cô chăng?
- Ừm, Diệp tiên sinh, tôi nhớ anh rồi, không biết lý do này có thể tin được không đây.
Mộ Văn vừa nói câu đó ra, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi lạnh lùng cười nói:
- Nếu cô nhớ tôi, tôi không biết đó là niềm vinh dự của tôi hay là sự bất hạnh nữa, tôi biết, người như các cô, bất luận là ai, đều không có gì tốt đẹp. Mộ tiểu thư, cô đừng có giục tôi, bây giờ tôi sẽ lên.
Khẩu khí của Diệp Lăng Phi khi nói với Mộ Văn tỏ ra không hề khách khí, hắn không hề có thiện cảm gì với loại đặc công. Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, xuống xe, rồi đi thẳng xuống dưới lầu, ấn chuông cửa, liền nghe thấy tiếng của Mộ Văn vọng ra:
- Diệp tiên sinh, xem ra anh không hề hữu hảo với tôi, tôi còn chưa nói xong, anh đã cúp điện thoại rồi.
- Vì tôi không mấy thích nói chuyện với người đẹp. Mau mở cửa đi, lẽ nào cô muốn tôi đứng ngoài cửa như thế này nói chuyện với cô hay sao, nhỡ có người thấy lạ, cô không phải sẽ gặp phiền phức hay sao?
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta không nói gì thêm nữa, mà mở cửa ra. Khi Diệp Lăng Phi đi đến cửa căn phòng số 2 ở tầng 3, thì thấy Mộ Văn đã đứng sẵn ở cửa đợi hắn ta. Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn khẽ lắc đầu, hắn không biết cô nữ đặc công này rút cuộc muốn làm gì. Mặc dù Diệp Lăng Phi thấy, cô nữ đặc công này tiếp cận với hắn là nhằm có được một số thông tin tình báo từ phía hắn, và loại phụ nữ như thế này ít tiếp xúc thì tốt hơn, hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Mộ Văn, thậm chí khí nói chuyện với Mộ Văn, khẩu khí của hắn cũng tỏ không được thân thiện. Đương nhiên, thái độ của Diệp Lăng Phi không hề ảnh hưởng đến thái độ của Mộ Văn đối với Diệp Lăng Phi, Mộ Văn không hề để ý đến thái độ của Diệp Lăng Phi,mặc dù thái độ của Diệp Lăng Phi đối với Mộ Văn rất lạnh nhạt nhưng Mộ Văn vẫn tươi cười, sự thân thiết này khiến Diệp Lăng Phi có phần không quen.
- Sean đâu?
Vừa bước vào Diệp Lăng Phi liền trực tiếp hỏi Mộ Văn. Mộ Văn cười nói:
- Vừa mới cùng Hoàng Việt ra ngoài rồi.
Diệp Lăng Phi sửng sốt, ban nãy khi hắn gọi điện cho Sean, biết được Sean đang ở đây, nếu Sean biết hắn sẽ đến, sao lại ra ngoài cùng Hoàng Việt, chuyện này thật khiến người khác thấy kỳ lạ. Diệp Lăng Phi ngồi trên sô pha ở phòng khách nhìn Mộ Văn hỏi:
- Đi cùng Hoàng Việt ra ngoài rồi? Sao Sean lại có thể ra ngoài vào lúc này, tôi đã nói với ông ta rồi, sao ông ta lại ra ngoài chứ?
Mộ Văn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô ta vắt chân lên nói:
Nếu là anh, anh cũng sẽ phải đi thôi. Vì ông ấy vừa nhận được một tin, có người khả năng đã phát hiện thấy thi thể đồng nghiệp của Sean, đương nhiên, tin tức đó không phải hoàn toàn chính xác, vì thi thể đã mơ hồ không nhận rõ nữa rồi, mới bảo Sean qua đó nhận diện. Sean vốn định gọi điện thông báo cho anh, nhưng tôi không để ông ta gọi.
Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói đó của Mộ Văn, hắn nhìn Mộ Văn một cách kỳ lạ nói:
- Vậy là ý gì, cô có thể giải thích tôi nghe không?
- Đương nhiên có thể rồi.
Mộ Văn nói đến đây, cô ta đột nhiên đứng lên, nhưng không lập tức giải thích với Diệp Lăng Phi mà đi tới trước tủ lạnh, mở tủ ra, rồi từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước lọc, cô ta mở nắp một chai đặt xuống trước mặt Diệp Lăng Phi, tay cô ta cầm một chai rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi không để Sean gọi điện thoại cho anh là vì tôi muốn nói chuyện với anh. Tôi muốn biết tại sao anh lại ghét tôi đến như vậy?
Diệp Lăng Phi liếc nhìn chai nước lọc để bên cạnh hắn, nhưng không uống chai nước đó, mà lấy một điếu thuốc từ trên người ra, đút vào miệng, hắn nhìn Mộ Văn nói:
- Cô không ngại khi tôi hút thuốc chứ.
Mộ Văn xua tay với Diệp Lăng Phi nói:
- Đương nhiên không ngại rồi. Diệp tiên sinh, anh ở đây được tự do, có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói vậy, hắn lấy điếu thuốc trong miệng ra nhìn Mộ Văn nói:
- Ý câu nói của cô không phải là muốn nói nếu tôi muốn lên giường với cô cũng được đấy chứ.
Mộ Văn dừng lại một chút rồi lập tức cười nói:
- Nếu Diệp tiên sinh muốn, đương nhiên tôi sẽ không từ chối, đối với phụ nữ Diệp tiên sinh rất cuốn hút, Diệp tiên sinh, anh thật sự muốn lên giường cùng tôi ư, nếu bây giờ anh muốn, tôi sẽ đi chuẩn bị một chút, ít nhất nên tắm một cái.
Lời của Mộ Văn khiến Diệp Lăng Phi lắc đầu, trong xã hội này sợ nhất là trong kẻ mạnh còn có kẻ mạnh, nếu nói Diệp Lăng Phi là một tên vô lại, thì có thể dùng con vô lại để hình dung Mộ Văn. Diệp Lăng Phi đương nhiên tin rằng loại đàn bà như Mộ Văn có thể không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành nhiệm vụ, cho dù nhiệm vụ đó phải hiến dâng cả thể xác của mình bọn họ cũng không chút do dự. Nhưng chuyện thế này, Diệp Lăng Phi gặp phải quá nhiều rồi, hắn không tin lời của lính đặc công chính là vì những lính đặc công ấy không hề có cuộc sống của chính mình, thậm chí có thể nói, những kẻ được gọi là đặc công cơ bản chính là công cụ mà chính phủ hoặc các tổ chức đào tạo ra để hoàn thành nhiệm vụ. Diệp Lăng Phi không hề có thiện cảm với loại người đó, cũng không muốn tiếp xúc quá sâu với những kẻ đó.Hắn nghe Mộ Văn nói vậy xong bèn cười nói:
- Thôi miễn đi, tôi không hề có yêu cầu về điều đó, cho dù có đi chăng nữa tôi cũng sẽ không tùy tiện làm chuyện đó với một nữ đặc công, vì tôi không biết một nữ đặc công như cô sẽ mang đến loại virut hủy diệt như thế nào cho tôi, tôi chưa bao giờ tin lời nói của đặc công.
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói xong những lời đó, không hề tỏ ra bất kỳ sự bối rối hay xấu hổ nào, cô ta chỉ nhìn Diệp Lăng Phi hút thuốc. Mộ Văn cầm chai nước lọc đưa lên miệng, uống một ngụm rồi cười nói:
- Diệp tiên sinh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi muốn biết, tôi rút cuộc có chỗ nào đắc tội với anh, tại sao anh lại ghét tôi như vậy.
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói vậy xong, hắn lấy điếu thuốc trong miệng ra nhìn Mộ Văn nói:
- Lẽ nào ban nãy tôi chưa trả lời câu hỏi của cô sao? Ban nãy tôi đã trả lời câu hỏi của cô rồi, đối với những đặc công như các cô tôi không có bất cứ thiện cảm gì, không muốn quan hệ gì với các người, tôi hy vọng Mộ tiểu thư có thể hiểu tôi, với tư cách là một người bình thường, tôi không muốn quan hệ gì với những kẻ mà cả ngày chỉ biết nói dối.
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói quá thẳng thắn, cô ta gật đầu nói:
- Nói cũng đúng. Tôi cho rằng trong lời nói của những kẻ như tôi, thì một nửa đều là giả dối.
- Dường như đều là giả dối.
Diệp Lăng Phi lại bổ xung thêm một câu.
Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi thấy Diệp tiên sinh rất hiểu về chúng tôi, lẽ nào Diệp tiên sinh, anh cũng là một đặc công?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói câu đó xong bèn lắc đầu nói:
- Tôi? Tôi làm sao có thể là đặc công chứ. Tôi chỉ là một người dân bình thường.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bèn thò tay lấy chai nước lọc uống một ngụm, rồi để chai nước lọc sang bên cạnh. Cặp mắt Mộ Văn nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi uống nước, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi đăt chai nước xuống, Mộ Văn mới không nhìn nữa.
Diệp Lăng Phi lại không chú ý đến động tác nhỏ đó của Mộ Văn, hắn lại hút thuốc, rồi sau đó vứt điếu thuốc xuống nền nhà, lấy chân dẵm lên, Diệp Lăng Phi nói với Mộ Văn:
- Tôi thấy tôi không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Diệp Lăng Phi nói rồi định đứng lên đi, đúng lúc đó Mộ Văn đột nhiên nói:
- Satand, lẽ nào anh không muốn nói chuyện với tôi sao?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói câu đó xong, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó hắn lắc đầu nói:
- Satand? Tôi không biết cô nói gì, tôi còn có việc, không có thời gian ở đây nói linh tinh với cô.
Diệp Lăng Phi nói rồi đứng dậy, đúng lúc đó Mộ Văn đột nhiên lạnh lùng nói:
- Anh là người cầm đầu tổ chức hỏa quân Lang Nha, Satand.