Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói vậy, hắn hơi ngạc nhiên, lập tức nói:

- Nhạc phụ đại nhân, câu nói này của cha là gì? Cái gì gọi là chuyện của con và Hân Mính người ngoài đều biết hết cả rồi?

Chu Hồng Sâm thở dài nói:

- Ở đại viện khu ủy ban thành phố sống đã có người bàn luận chuyện của con và Hân Mính, cha cũng vừa mới biết thôi!

Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc lá, nhẹ nhàng nói:

- Nhạc phụ, con còn tưởng có chuyện gì, thì ra là chuyện này à. Cứ để bọn họ bàn luận đi, dù sao cha cũng đã đảm nhiệm chức thị trưởng ở tỉnh rồi, sẽ không có chút ảnh hưởng gì đến tiền đồ của cha cả!

Chu Hồng Sâm nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi vốn không hiện lên nét vui mừng gì cả, trên mặt vẫn là nét mặt buồn sầu lo lắng, nói:

- Tiểu Diệp, con không hiểu chuyện trên quan trường, trên quan trường con không thể để cho người ta nắm được một điểm sơ hở nào cả, nếu không con sẽ bị người ta đả kích!

Chu Hồng Sâm nói.

- Chuyện giữa con và Chu Hân Mính nói không chừng sau này sẽ trở thành công cụ cho người ta đả kích cha, giờ cha đang rất lo lắng!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nhạc phụ, vậy cha tính thế nào?

- Cái này!

Chu Hồng Sâm sững sờ, ông ta cũng không nói ra được cách giải quyết nào tốt cả, chiều nay khi vừa biết được chuyện này từ mẹ của Chu Hân Mính, ông liền gọi Diệp Lăng Phi qua. Chu Hồng Sâm chỉ mong sao Diệp Lăng Phi có thể nghĩ ra được một cách để giải quyết, nhưng Diệp Lăng Phi lại bày ra thái độ thế này khiến cho Chu Hồng Sâm chỉ có thể ấp úng, cuối cùng vẫn không thể nào nói ra được cách giải quyết nào cả.

Diệp Lăng Phi nói với Chu Hồng Sâm:

- Nhạc phụ đại nhân, nếu cha vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết thì như vầy đi, con cho rằng chuyện này không ảnh hưởng đến tiền đồ của cha, đương nhiên, nếu như thật sự có ảnh hưởng đến tiền đồ của cha thì con sẽ cố gắng giúp cha giải quyết.

- Chỉ có thể như vậy thôi!

Chu Hồng Sâm gật đầu, rồi lại nói:

- Tiểu Diệp, chuyện của tổ điều tra trong tỉnh thì làm thế nào. Bọn họ vẫn đang trong quá trình điều tra!

- Cứ để bọn họ điều tra đi!

Diệp Lăng Phi bĩu môi, hừ lạnh nói:

- Họ chỉ là làm hình thức thôi, nhạc phụ, chuyện bên tổ điều tra cha đừng có lo, con tin qua một hai ngày nữa tổ điều tra sẽ đi khỏi, mấy tên đó ở thành phố Vọng Hải làm cái quái gì chứ, thật rảnh quá sinh chuyện đó mà!

- Rảnh quá sinh chuyện?

Chu Hồng Sâm ngạc nhiên. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nhạc phụ, con chỉ tiện miệng nói thôi, cha đừng có nghĩ nhiều.

Diệp Lăng Phi vừa mới nói chuyện với Chu Hồng Sâm đến đây thì điện thoại của hắn lại reo lên, Diệp Lăng Phi vừa xem thì thấy Trương Vân gọi đến. Diệp Lăng Phi nghĩ mãi không ra sao Trương Vân lại gọi điện cho mình, sau khi bắt máy Diệp Lăng Phi hỏi:

- Trương Vân, có chuyện gì sao?

- Diệp tiên sinh, có ba người đến nhà mình, nói là điều tra cái gì gì ấy, họ muốn gặp Diệp tiên sinh!

Trương Vân nói.

- Người của tổ điều tra muốn gặp tôi?

Diệp Lăng Phi tưởng mình nghe nhầm, hắn hỏi lại lần nữa, sau khi nghe thấy giọng khẳng định của Trương Vân. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thú vị đây, hỏi thử bọn họ dựa vào cái gì mà đến điều tra tôi?

- Vâng!

Trương Vân đặt điện thoại xuống, sau đó Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng của một người đàn ông, ngữ khí của người đàn ông đó rất nghiêm nghị, nghe giọng chắc không đến ba mươi tuổi.

- Anh là Diệp Lăng Phi phải không?

- Ông là ai?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chúng tôi là tổ điều tra được tỉnh ủy phái xuống, lần này chúng tôi cần tìm anh để điều tra một số chuyện!

Giọng của người đàn ông đó hiện rõ rất nghiêm nghị, giống như là ra lệnh vậy, nói:

- Bây giờ chúng tôi đang ở nhà anh, hy vọng anh có thể lập tức trở về nhà!

- Ông ở nhà tôi à?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tôi nghe khẩu khí của ông tôi còn tưởng ông ở văn phòng tỉnh ủy gọi cho tôi đấy, dọa khiếp tôi, gan của tôi nhỏ lắm đấy, chỉ cần nghe thấy một số quan chức nghiêm giọng nói với tôi là tim tôi nhảy bình bịch, bình bịch rồi, có điều nói đi cũng nói lại, ông nói cho tôi biết ai cho ông cái quyền chưa nhận được sự cho phép của tôi mà đã chạy đến nhà tôi rồi, còn dám lấy điện thoại nhà tôi nói chuyện với tôi nữa chứ, bây giờ ông lập tức cút đi cho tôi, điều tra cái đếch gì chứ, tôi không phải làm quan, ông đến điều tra tôi cái gì, cút mau!

Diệp Lăng Phi chửi mấy câu này, Chu Hồng Sâm ngồi đối diện Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu. Theo như Chu Hồng Sâm thấy được, cậu con rể này của mình luôn là người không sợ trời, không sợ đất, ngay cả tổ điều tra của tỉnh cũng xem thường. Chu Hồng Sâm thay đổi suy nghĩ, nếu mình cũng có bối cảnh như Diệp Lăng Phi, thì có thể thái độ của mình cũng sẽ trở nên cứng rắn hơn. Nghĩ từ góc độ này thì những gì Diệp Lăng Phi làm là không sai. Diệp Lăng Phi nói xong một trận này, rõ ràng người đàn ông nghe điện thoại giận dữ, chỉ có điều người đàn ông đó cố nuốt cục tức, ngữ khí càng nghiêm nghị hơn nữa.

- Diệp tiên sinh, xin anh rõ một điều, chúng tôi có quyền cưỡng chế anh hợp tác điều tra với chúng tôi!

Người đàn ông đó nói.

- Chúng tôi không hy vọng sẽ đi đến bước này, vẫn là hy vọng anh hợp tác công việc điều tra của chúng tôi.

- Tôi đã nói quá nhiều rồi!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh.

- Tao đã nói rồi, giờ các ngươi lập tức cút khỏi nhà tao, nếu như tao về nhà mà thấy các ngươi, vậy xin lỗi, các ngươi chuẩn bị đi bệnh viện đi!

Diệp Lăng Phi nói xong cúp máy. Hắn quay qua Chu Hồng Sâm cười nhạt nói:

- Dám chạy đến nhà con tìm con, chẳng phải là tự gây chuyện đó sao?

- Tiểu Diệp, có phải là mấy người của tổ điều tra đó đến điều tra chuyện của con và cha?



Chu Hồng Sâm hỏi.

- Nhạc phụ, cái này con không rõ!

Diệp Lăng Phi đứng lên nói với Chu Hồng Sâm:

- Nhạc phụ, con không nói chuyện với cha nữa, con phải về nhà xem thử tên trong tổ điều tra đó có còn ở nhà con không. Nếu họ còn ở đó con đưa họ đến bệnh viện, cho họ nhập viện luôn.

- Tiểu Diệp, làm việc đừng có quá kích động!

Chu Hồng Sâm nói.

- Cha biết giờ con đang rất giận, nhưng dù gì bọn họ cũng là người trên tỉnh!

- Nhạc phụ, con đã tính hết cả rồi, cha đừng có lo!

Diệp Lăng Phi nói xong đứng lên rời khỏi nhà của Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi lái xe trở về biệt thự Nam Sơn, lúc hắn về Bạch Tình Đình vẫn chưa về nhà. Trưa nay Bạch Tình Đình còn dẫn Bạch Cảnh Sùng đi đánh bóng, chí ít cũng phải đến tối. Diệp Lăng Phi vừa về đến biệt thự, Trương Vân đã ra nghênh đón.

- Diệp tiên sinh, mấy người lúc chiều đến nói ngày mai họ sẽ đến nữa!

- Ngày mai còn tới nữa, bọn chúng coi nhà ta là quán trọ sao!

Diệp Lăng Phi bĩu môi, cởi áo khoác ra, đưa cho Trương Vân, hắn đi tới phòng khách, đặt mông ngồi xuống salon.

- Trương Vân, nếu như bọn chúng quay lại thì mặc kệ đến bọn chúng!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bọn chúng muốn đứng ngoài cửa thì đứng, nói tóm lại là không để cho chúng đi vào, biết chưa?

- Diệp tiên sinh, tôi biết rồi!

Trương Vân nói.

Diệp Lăng Phi gật đầu, lại hỏi:

- Tình Đình có gọi điện thoại về nhà không?

- Bạch tiểu thư không gọi điện về!

Trương Vân nói.

- Ừ, tôi biết rồi!

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Trương Vân, nói:

- Trương Vân, cô không cần phải để ý đến tôi đâu, cứ đi làm chuyện của mình đi!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy di động ra bấm số của Bạch Tình Đình. Khi người bên kia nghe máy. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, bao giờ thì em về nhà?

- Em và cha đang lái xe đi ăn cơm!

Bạch Tình Đình nói.

- Ông xã, em định chờ tới nơi rồi gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có muốn đi ăn cùng cha con em không!

- Anh không đi ra ngoài ăn đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh vừa mới về nhà nên hơi mệt, anh định ăn cơm nhà xong rồi lên giường nghỉ ngơi cho sớm!

- Được ạ!

Bạch Tình Đình nói.

- Ông xã, em và cha em dùng cơm xong sẽ về nhà!

- Ừ!

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn ngồi trong phòng khách, dặn dò Trương Vân tối nay không cần nấu cơm cho Bạch Tình Đình nữa. Chờ Trương Vân rời đi. Diệp Lăng Phi lại lấy di động gọi cho bí thư Trương. Diệp Lăng Phi nở nụ cười, nói:

- Bí thư Trương, mấy người do tỉnh ủy các ông phái xuống cũng ghê gớm nhỉ, bây giờ tôi thực sự lo lắng tôi sẽ bị người của tổ điều tra các ông bắt lại đây. Bí thư Trương à, không biết tổ điều tra do tỉnh phái xuống có đặc quyền gì không vậy?

Bí thư Trương nghe thế, hơi chần chừ, hỏi:

- Tiểu Diệp, rốt cuộc có chuyện gì?

- Bí thư Trương, chiều nay người của tổ điều tra do các ông phái tới đã tới chỗ tôi, tôi không biết đây là có ý gì, bảo tôi hỗ trợ các ông điều tra! Đây không phải là chuyện cười à, tôi không phải người làm quan, lại chẳng quen biết gì với các ông cả, bảo tôi đi phối hợp điều tra, đây là chủ ý của cái tên ngu ngốc nào vậy, óc hắn còn không bằng óc heo sao!

Diệp Lăng Phi vừa nhắc tới chuyện này lại thấy tức, hừ lạnh nói:

- Người của tổ điều tra các ông còn nói bọn họ có quyền cưỡng chế muốn tôi phải phối hợp điều tra, bí thư Trương, tôi đây muốn hỏi một chút, là tên khốn nào muốn tôi đến hiệp trợ điều tra. Diệp Lăng Phi tôi cũng không phải là quả hồng mềm, đừng tưởng rằng muốn bóp nát tôi là dễ. Tôi mặc kệ mấy người kia là người tổ điều tra gì gì đó, phiền bí thư Trương nói cho mấy tên khốn kiếp ấy biết, nếu như ngày mai còn dám đến nhà tôi nữa, tôi sẽ cho bọn họ vào viện đấy, thực sự là khinh người quá đáng, dám chạy đến nhà của tôi diễu võ dương oai!

Lúc này Diệp Lăng Phi đã thực sự nổi giận, bí thư Trương nghe giọng nói tức tối đó của Diệp Lăng Phi, bèn nói:

- Tiểu Diệp, tôi nghĩ chuyện này nhất định có chút hiểu lầm, cậu không nên tức giận, để tôi hỏi cho rõ ràng đã rồi nói sau!

Diệp Lăng Phi nói:

- Bí thư Trương, thế thì tốt quá. Tôi hy vọng ông có thể hiểu một điều, người khác đối xử với tôi thế nào, tôi cũng sẽ đối xử với người đó như thế!

- Tiểu Diệp, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút, lát nữa sẽ tiếp tục trò chuyện với cậu!

Bí thư Trương nói.

Bí thư Trương vừa dập máy liền lập tức gọi cho tổ trưởng tổ điều tra ở thành phố Vọng Hải, viện trưởng Kim. Khẩu khí của bí thư Trương khi nói chuyện với viện trưởng Kim thì hoàn toàn thay đổi, khi viện trưởng Kim vừa nhấc máy, bí thư Trương nói:

- Lão Kim, sao lại như vậy, sao chiều nay các ông lại đi điều tra Diệp Lăng Phi, ai cho phép các ông không dựa theo trình tự để làm việc, tay Diệp Lăng Phi đó thì có quan hệ gì với chuyện điều tra của các ông?

Viện trưởng Kim bị bí thư Trương khiển trách thì cảm thấy mơ hồ, ông ta nói:



- Bí thư Trương, ông đừng tức giận, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chiều nay tôi đâu có sắp xếp ai đi điều tra cái tay Diệp Lăng Phi đó!

- Ông không phải người đi điều tra Diệp Lăng Phi sao?

Bí thư Trương hơi sửng sốt, nhưng lập tức nói:

- Ông có biết không. Diệp Lăng Phi đã gọi điện thoại cho tôi đấy. Lão Kim, ông là người do chính tôi cất nhắc đề bạt, cũng coi như là bộ hạ cũ của tôi, nhớ khi xưa lúc tôi làm huyện trưởng thì ông cũng là bộ hạ của tôi, mấy năm gần đây, tôi lên tỉnh, tất nhiên cũng đề bạt ông lên tỉnh. Có một số việc tôi chỉ có thể nói riêng cho ông biết thôi, tay Diệp Lăng Phi đó không phải là người mà ông hay tôi có thể trêu vào đâu, bây giờ ông lập tức đi hỏi người của tổ điều tra, là ai không nghe theo sự sắp xếp của ông mà tự ý hành động, người như thế nhất định là có chuyện, ông mau đi xác minh tình huống đi, tôi ở đây chờ tin tức của ông!

- Được, tôi sẽ lập tức đi xác minh!

Viện trưởng Kim đáp.

Bí thư Trương chờ điện thoại của viện trưởng Kim, khoảng chừng hai mươi phút sau, viện trưởng Kim đã gọi lại. Viện trưởng Kim nói có vẻ ngập ngừng:

- Bí thư Trương, tôi đã xác minh rồi, quả thực là có chuyện như vậy!

- Lão Kim, sao ông không nói ra suy nghĩ của mình?

Bí thư Trương nghe viện trưởng Kim ăn nói ấp úng, cảm thấy trong chuyện này còn có vấn đề, ông ta truy hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì, ông nói với tôi xem nào!

- Bí thư Trương, buổi chiều có ba người trong tổ điều tra đến nhà Diệp Lăng Phi, ba người đều là người trong phòng tổ chức của tỉnh ủy, bọn họ đến tìm Diệp Lăng Phi hỗ trợ điều tra là nghe theo lời của bí thư Tưởng!

- Lão Tưởng à?

Bí thư Trương vừa nghe vậy, cau mày, nói:

- Tưởng Khải Lâm sao cũng dính vào chuyện này?

- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm!

Viện trưởng Kim nói.

- Tôi không nhận được điện thoại của bí thư Tưởng, bí thư Tưởng trực tiếp gọi điện thoại cho riêng mấy người đó, bọn họ đều là những người được bí thư Tưởng đề bạt vào phòng tổ chức!

- Chuyện này thì tôi rõ!

Bí thư Trương nói.

- Ông không cần nhắc tôi đâu. Tưởng Khải Lâm vì sao lại gọi điện thoại, ông đã hỏi chưa. Tưởng Khải Lâm đã nói gì?

- Cái này.........., bí thư Trương, ba người kia nói cho tôi biết là cuộc họp thường ủy tỉnh ủy đã có quyết định!

Viện trưởng Kim nói.

- Bí thư Tưởng nói mấy ủy viên thường ủy tỉnh ủy đã mở cuộc họp, chuẩn bị điều tra vấn đề tại ủy ban thành phố thành phố Vọng Hải, bảo ba người đó đến tìm Diệp Lăng Phi hỗ trợ điều tra, về việc Diệp Lăng Phi có phải là con rể Chu Hồng Sâm hay không, cùng với...........!

Viện trưởng Kim còn chưa kịp nói hểt câu, đã nghe thấy bí thư Trương quát:

- Tên Tưởng Khải Lâm đó bây giờ càng ngày càng quá đáng, lẽ nào Tưởng gia bọn họ có thế lực là có thể muốn làm gì thì làm sao, đây đúng là không coi tôi ra cái gì. Viện trưởng Kim, ông lập tức để ba người đó rời khỏi tổ điều tra cho tôi, tạm thời cách chức ba người họ để kiểm điểm, xem còn có vấn đề gì nữa không. Bọn họ dù sao cũng là người của phòng tổ chức tỉnh ủy, vậy mà lại không nghe theo sự sắp xếp của cơ quan. Về chuyện Tưởng Khải Lâm nói, buổi chiều hôm nay đúng là có cuộc họp đề cập đến, nhưng mà những chuyện này chỉ là tin đồn thôi, trước khi có chứng cứ, sao lại đi điều tra. À, còn nữa, lão Kim, ông mau chóng điều tra đi, nếu như không có tiến triển gì thì chuẩn bị quay về đi, tôi cảm thấy lần này phái tổ điều tra đến thành phố Vọng Hải, bản thân đã có vấn đề, các ông đừng để bị người ta lợi dụng nữa. Tưởng Khải Lâm bây giờ dã tâm lớn lắm, chỉ sợ ngay cả tôi hắn cũng không để trong mắt đâu!

- Bí thư Trương, hai ngày nay quả thực chúng tôi không điều tra ra cái gì!

Viện trưởng Kim nói.

- Chu Hồng Sâm đó và tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ không hề có lợi ích hợp tác nào, căn cứ theo sự điều tra của chúng tôi, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đã sớm không còn thi công các công trình dân sự và trung tâm thương mại rồi, hoạt động của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ bây giờ là tập trung xây dựng khu vực thuộc về quân đội, về phần hạng mục xây dựng nhà ở giá rẻ đó, đối với tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ mà nói, hoàn toàn là một gánh nặng, tập đoàn đó không cần phải xây dựng............!

Viện trưởng Kim báo cáo lại tình huống trước mắt mà ông ta thu thập được cho bí thư Trương. Theo viện trưởng Kim thì, quan hệ giữ Chu Hồng Sâm và tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ hoàn toàn trong sạch. Về chuyện muốn kiểm tra tình hình tài chính của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ ở hạng mục Long Sơn, có chút vấn đề, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cũng không định để tổ điều tra kiểm tra, mà tổ điều tra cũng phải đối mặt với một vấn đề, công trình Long Sơn thuộc về khu vực quân đội quản lý, nhất thời cũng không thể xử lý ổn thỏa được. Bí thư Trương nghe viện trưởng Kim báo cáo ngắn gọn xong, ông ta nói:

- Được rồi, lão Kim, các ông ở bên đó thêm ba bốn ngày nữa thì về tỉnh đi. Chu Hồng Sâm vốn là đã đến tỉnh thành làm thị trưởng rồi, trải qua chuyện lần này, ông ta cũng sẽ bị ảnh hưởng đôi chút. Ông nhớ là phải nói rõ với người ta, để cho Chu Hồng Sâm hiểu đây là khảo sát mà tổ chức muốn thực hiện, đừng để cho ông ta nghĩ ngợi lung tung. Khi nào ông quay về, nhớ viết biên bản điều tra cho tốt, tôi muốn tự mình xem. Chờ sau khi tôi xem xong, ông sẽ cho công bố biên bản điều tra ra bên ngoài, ông hiểu rồi chứ?

Viện trưởng Kim đương nhiên là hiểu, xem ra bí thư Trương muốn đích thân ra trận rồi. Ông ta đáp:

- Bí thư Trương, tôi biết phải làm như thế nào!

- Ừ, cứ quyết định như vậy đi, có chuyện gì chúng ta liên lạc qua điện thoại!

Bí thư Trương nói xong liền dập máy. Bí thư Trương lại cho gọi điện thoại Diệp Lăng Phi, lúc này ngữ khí khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi đã thay đổi rất nhiều, có vẻ như rất thân thiết, nói:

- Tiểu Diệp, tôi đã hỏi qua rồi, là mấy người trong tổ điều tra tự ý hành động. Quả thực là vô tổ chức, vô kỷ luật, tôi đã yêu cầu tổ trưởng tổ điều tra xử lý mấy người kia rồi, để bọn họ lập tức quay về tỉnh, tạm thời cách chức kiểm điểm!

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Bí thư Trương à, ông đang chơi cái trò đưa đi đẩy lại với tôi đúng không, cái gì mà đình chỉ công tác và kiểm điểm, không phải chỉ là viết một bản kiểm điểm, sau đó là xong việc sao. Ông đem mấy cái thứ này ra đùa tôi, có phải là quá đáng không vậy?

Bí thư Trương nghe vậy, nói:

- Tiểu Diệp, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi. Việc tạm thời cách chức kiểm điểm là cách làm xuyên suốt của chúng tôi, dù sao chúng tôi......!

Bí thư Trương còn chưa kịp nói xong. Diệp Lăng Phi đã nói:

- Bí thư Trương, bâ giờ tôi đang tức đầy bụng, ông thì lại còn chơi trò đưa đẩy với tôi, được rồi, tôi biết ông khó xử, tôi sẽ không làm phiền ông nữa. Tôi tin rằng sẽ có người trị mấy tên khốn kiếp đó, tôi có thể vượt cấp qua tỉnh chứ, đỡ để cho là người trong tỉnh với nhau, các ông lại không muốn xử lý!

Bí thư Trương hơi sốt ruột, ông ta vội vàng nói:

- Tiểu Diệp, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, không phải là tôi không xử lý, chỉ là chuyện này dù sao cũng phải để tôi điều tra rõ ràng đã, bây giờ tôi còn chưa có báo cáo kiểm tra của họ, cũng không biết chuyện cụ thể ra sao. Cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng!

Diệp Lăng Phi chính là muốn nghe được những lời này của bí thư Trương, hắn liền bảo:

- Được rồi, bí thư Trương, tôi đây sẽ chờ kết quả xử lý của ông!


Bí thư Trương nói:


- Được, tôi sẽ cho cậu một kết quả khiến cậu hài lòng!


Bí thư Trương nói đến đây, đột nhiên hỏi:


- Tiểu Diệp, tôi hỏi cậu một việc có được không?


- Bí thư Trương, ông có chuyện gì, cứ nói đi!


Diệp Lăng Phi nói.


- Ừ. Tiểu Diệp, cậu ở thành phố Vọng Hải à, vậy thì tôi hỏi nhé, cậu có phải là con rể của Chu Hồng Sâm không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK