Diệp Lăng Phi phản ửng cực nhanh, hắn buông tay ra, mồm thì nói:
- Giám đốc Phương à, sau này cô đi đứng nên cẩn thận một chút, nếu như cô bị ngã thì sẽ gặp nhiều phiền toái đó!
Phương Linh cũng hiểu ý, cô vội vàng nói:
- Cảm ơn anh, sau này tôi sẽ chú ý hơn!
Phương Linh quay về bàn làm việc, nói với Đổng Học Dân vẫn đang đứng ở ngoài:
- Anh vào đi, còn đứng mãi ở đó làm gì?
- Giám đốc, ông chủ Vương mà chúng ta vẫn nhắc đến đã ký họp đồng với công ty mình rồi!
Đổng Học Dân tỉnh táo lại kịp thời, ánh mắt hắn liếc sang Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ: "Người kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể cưa đồ Phương Linh nhỉ, nhung cái con quỷ nhỏ Phương Linh này cũng thật là, vốn cũng có chút ý tử với mình, chì vì mình lại không nói với cô ta sự thực nên bây giờ thì kết thúc cả rồi.
Đổng Học Dân cực kì hối hận, ban đầu hắn lừa Phương Linh chỉ vì không muốn để Phương Linh biết mình đã lập gia đình, nếu như khi đó Phương Linh quyết định đi theo hắn. Đổng Học Dân đã sớm ly hôn rồi. Tuy bây giờ Đổng Học Dân và vợ hắn đã ly hôn, nhung Đông Học Dân biết trong lòng Phương Linh rất hận hắn, muốn hẹn hò với Phương Linh như trước kia quả thực là không thể được, có lẽ phải dùng mấy thù đoạn mới thì may ra còn có hy vọng.
Đổng Học Dân dẫn người khách VIP kêu là ông chủ Vương kia đi vào phòng làm việc của Phương Linh. Diệp Lăng Phi cũng rời khỏi noi này, lúc ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi vừa đi ra. Triệu Lượng lập tức đi tới, không đợi Triệu Lượng lên tiếng. Diệp Lăng Phi đã khoát tay ngăn lại, nói:
- Bây giờ tôi có chút việc phải đi ra ngoài, nếu anh có cái gì vấn đề cần hỏi tôi, phiền anh phải có lịch hẹn tôi trước!
Triệu Lượng cảm thấy choáng váng, không rõ ý tử của Diệp Lăng Phi là gì, ra vẻ ta cũng giống như là tổng giám đốc của công ty này, muốn gặp thì phải hẹn trước.
Diệp Lăng Phi rời khỏi khai công ty bảo hiểm Dân An, hắn lên xe, thở dài một hơi. Lúc nãy khi ở phòng làm việc của Phương Linh, trong lòng Diệp Lăng Phi đã xuất hiện một tia cảm xúc khác thường. Phương Linh rất khác so với những người phụ nữ mà hắn từng tiếp xúc, có thể điều này là nguyên nhân khiến Diệp Lăng Phi có loại cảm giác không giống như trước. Chì là Diệp Lăng Phi cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ đã rất rối loạn rồi, hắn cũng không muốn rước thêm phiền toái vào mình. Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới Bạch Tình Đình, không biết Bạch Tình Đình có nghe hiểu chuyện mình nói với cô ấy tối hôm qua không, mà cũng chẳng biết hôm nay Bạch Tình Đình có đem kế hoạch mở rộng vùng núi Long Sơn ra thảo luận ở cuộc họp ban giám đốc không.
Diệp Lăng Phi lái xe đến gần trường đại học học, lúc này trường sắp khai giảng rồi. Diệp Lăng Phi biết Lý Khả Hân đang bân rộn việc chuyên quán cà phê của mình thành quán rượu. Mấy ngày nay. Diệp Lăng Phi bận rộn lo việc ở nhiều noi, chưa từng đến giúp đỡ Lý Khả Hân, không biết quán rượu của Lý Khả Hân chuẩn bị ra làm sao rồi. Khi Diệp Lăng Phi đến địa chì quán cà phê Mộng Viên, thiếu chút nữa đã không nhận ra đây chính là quán cà phê trước kia. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, bấm số di động của Lý Khả Hân.
- Bà chủ à, em đang ở đâu thế?
- Em đang ở trong quán rượu, anh có việc gì thế?
Lý Khả Hân hỏi.
- Không có việc gì, anh chỉ muốn đến chơi một chút!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Thế nào, đi chơi với anh đi, anh đang ở ngay ngoài cửa rồi đây này!
Không lâu sau. Lý Khả Hân từ trong quán bar đi ra. Diệp Lăng Phi mở cửa xe, nói:
- Lên xe đi!
- Đi làm gì vậy, em đang rất vội đây!
Lý Khả Hân không lên xe, chỉ đứng ở gần cửa xe, nói:
- Em phải trông chừng sát sao việc lắp đặt thiết bị ở đây, nếu mình mà hơi lơi lỏng một tí là mấy tên công nhân sẽ lại ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu mất. Anh biết không, hai ngày trước em thuê một công ty lắp đặt thiết bị, bọn họ biến noi này thành một đống hỗn loạn, em tức quá không thèm thuê bọn họ nữa. Mấy công nhân hiện giờ em thấy cũng làm được việc, thế nhung em vẫn phải trông chừng đó, ít ra cũng phải thúc giục họ đảm bảo tiến độ, nếu không chắc không thể hoàn thành lúc trường học khai giảng được!
Lý Khả Hân nói liền một mạch, thậm chí trong lúc nói không hề ngừng lại tí nào để Diệp Lăng Phi có cơ hội xen mồm vào, chờ Lý Khả Hân nói xong. Diệp Lăng Phi mới cười nói:
- Khả Hân, em thật là bân rộn quá đó, anh đã nhắc em phải nghi ngơi một chút chứ. Được rồi, em cứ lên xe đi đã, anh đưa em đi chơi một chuyến, lẽ nào mấy ngày không gặp mà em không thấy nhớ anh sao?
Lý Khả Hân bĩu môi nói:
- Nhớ anh thì được gì, có nhớ anh thì anh cũng không đến chỗ em. Thôi quên đi, em đi làm tiếp việc của mình đây. Hôm nay em thực sự bề bộn nhiều việc, chờ có thời gian chúng ta sẽ đi chơi!
Lý Khả Hân nói xong, quay người đi vào trong quán rượu. Diệp Lăng Phi trợn tròn mắt, dường như trong những cô gái có quan hệ với mình, cũng chì có Lý Khả Hân có thê thăng thắn cự tuyệt mình như vậy. Phải biết rằng từ sau khi Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi phát sinh chuyện đó, hai người chưa từng có những hành vi thân mật thêm lần nữa. Diệp Lăng Phi vốn đang lo lắng trong lòng Lý Khả Hân lại suy nghĩ lung tung, hắn muốn hôm nay tâm sự với Lý Khả Hân một chút, nếu như có thê, muốn ân ái với cô một phen. Diệp Lăng Phi rất muốn hường thụ thêm lần nữa khoái cảm khi triền miên với thân thể tuyệt mỹ khiến kẻ khác phải phát cuồng của Lý Khả Hân, nhung Lý Khả Hân lại thẳng thừng từ chối hắn. Diệp Lăng Phi không khỏi lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghi với cô nàng Lý Khả Hân này, hình như quán rượu của cô còn quan trọng hơn hắn thì phải.
Diệp Lăng Phi cũng không biết điều đó là tốt hay xấu nữa, nói chung hắn cảm giác Lý Khả Hân càng xử sự với mình như vậy, hắn càng có hửng thú với Lý Khả Hân. Đây là tâm tính của đàn ông, nếu như Lý Khả Hân cả ngày cứ quấn chặt lấy mình như keo dán thì có khi còn phản tác dụng, không chừng Diệp Lăng Phi sẽ có hửng thú với Lý Khả Hân như bây giờ.
Nếu Lý Khả Hân không chịu cùng mình đi choi. Diệp Lăng Phi đành phải lái xe đến một trung tâm nghi ngơi thư giãn, hắn gọi điện thoại gọi hai tên Dã Thú và Dã Lang đến, ba người vào trong trung tâm thư giàn nổi tiếng của thành phố Vọng Hải để tắm nước nóng.
- Lão đại, sao anh chỉ có một mình thế này, những người phụ nữ của anh đâu hết cà rồi?
Dã Thú ngâm mình trong làn nước ấm, quay đầu hỏi Diệp Lăng Phi.
- Sao tao không được đi một mình, ai nói đi ra ngoài chơi phải dẫn phụ nữ theo, đi một mình cũng chẳng chết ai cả!
Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, không thèm nhìn Dã Thú.
Dã Thú nhìn Dã Lang ngồi bên cạnh có dáng điệu y hệt Diệp Lăng Phi, cười toét miệng nói:
- Lão đại, em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, em cảm thấy lão đại thực sự cực kì có bản lĩnh, sao em không gặp được nhiều người đẹp như thế nhi. Khụ khụ, nói ra cũng thật xấu hô, bây giờ em lá gan em bé đi không ít rồi, lúc đi trên đường cùng Tuyết Hoa em không hề dám liếc nhìn người phụ nữ khác. Lão đại, có phải anh thấy em nhát gan lắm không?
Diệp Lăng Phi mở mắt, cười nói với Dã Thú:
- Dã Thú, thằng ranh này, đấy không phải là nhát gan, đó là vì trong lòng mày chỉ chân chính yêu một cô gái, mày lo sợ cô gái mày yêu không hài lòng với mày.
- Lão đại, đúng là như vậy, trước đây dù em ngồi cạnh phụ nữ đẹp cỡ nào cũng không có loại cảm giác này, bây giờ ở cùng với Tuyết Hoa, thì chỉ ngồi một chỗ em cũng cảm thấy rất vui vẻ thoải mái!
Dã Thú nói xong, quay sang hỏi Dã Lang:
- Dã Lang, còn mày thì sao, bây giờ mày và vợ mày như thế nào rồi?
- Vẫn như cũ thôi chẳng có gì thay đồi cả, cô ấy đi làm ở nhà trè, ngày nào cũng đi sớm về khuya.
Dã Lang nói.
- Gần đây có chút chuyện phiền phức, khụ, tao cũng không biết phải nói thế nào, thôi quên đi, không nói nữa!
Dã Thú và Diệp Lăng Phi vừa nghe Dã Lang nói như vậy đều hửng trí bừng bừng, cùng hỏi:
- Dã Lang, chuyện gì vậy, kể một chút đi!
Dã Lang thở dài, đáp:
- Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là chị gái của cô ấy lỵ dị chồng, chuyển đến sống cùng với bọn tao!
- Cái này thì có vấn đề gì, dù sao thì nhà của mày cũng rất rộng, có thêm một người nữa ở chúng cũng chăng nhiều nhặn gì!
Diệp Lăng Phi nghe xong liền nhắm mắt lại, nói:
- Dã Lang, từ hồi nào mày lại thích cuộc sống của riêng hai người vậy, lại còn phiền não vì có nhiều người nữa chứ, cái này thực sự không giống cá tính của mày chút nào!
- Không phải là như thế, nếu như thực sự bà chị kia đến ở cùng thôi thì cũng chẳng sao cả!
Dã Lang thở dài, giải thích:
- Tao nói thế nào mới đúng nhỉ, chính là bà chị của cô ấy lại thích khiêu khích tao!
Dã Lang vừa nói xong. Dã Thú lập tức há miệng cười to, nói:
- Dã Lang à, đây là chuyện tốt đấy chứ, mày đã thu phục em gái người ta rồi, ngay cả cô chị cũng ham muốn mày, như vậy có thể làm một trận tỷ muội song phi rồi!
- Cút. Dã Thú, mày đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!
Dã Lang trợn trừng mắt, nói:
- Bây giờ tao cảm thấy rất buồn bực, đánh thì không được đánh, mắng chửi không ăn thua, đuổi thì cô ta không chịu đi, thực sự là đau đầu muốn chết!
- Dã Thú, mày đừng nói lung tung nữa!
Diệp Lăng Phi mở mắt ra, nói:
- Bây giờ Dã Lang chỉ muốn có một cuộc sống êm đẹp, theo lời kề của Dã Lang bà chị của vợ mày chắc chắn là ké không tốt đẹp gì, nói không chừng cô ta ly hôn với chồng là vì cô ta cứ đi lăng nhăng ở bên ngoài, loại phụ nữ như vậy nên tránh càng xa càng tốt. Dã Lang, thật ra mày cũng không nên buồn rầu, đây mới là cuộc sống, nếu như cuộc sống của mày cứ nhàn nhạt vô vị, có khi lúc đó mày lại thấy nhàm chán. Tao nghĩ mày nên tìm cơ hội tâm sự với vợ, nếu thực sự không được thì cứ đem mọi chuyện nói hết ra, cuối cùng thì cũng phải có một sự kết thúc!
Dã Lang nghe xong cúi đầu không nói, dường như vẫn lo lắng điều gì đó.
- Ở đây đúng là không tệ, chúng ta ngồi không đã hơn nửa tháng, sắp nhịn đến chết rồi, phải đi thả lỏng một chút chứ!
Từ lối vào phòng tắm truyền đến giọng nói mang khẩu âm Hồng Kông. Diệp Lăng Phi, và Dã Thú Dã Lang ba người quay đầu nhìn về phía tiếng nói vừa rồi, thấy ba gã đàn ông không mặc quần áo đang đi về phía hồ tắm. Ba người kia trông rất to khỏe, đặc biết là tên người cao lớn đứng ở giữa, cơ ngực rắn chắc cuồn cuộn, chính là người vừa lên tiếng khi nầy. Hai gã còn lại lúc nói chuyện cũng mang theo khẩu âm Hồng Kông, tán gẫu với tên cao lớn kia, theo như lời trò chuyện của bọn họ thì hình như hôm nay đến đây đề thư giãn.
Ba gã kia ngâm mình xuống hồ tắm, dựa vào vách hồ ngồi đối diện với đám Diệp Lăng Phi. Dã Thú thấy thân thể người cao lớn kia rất cơ bắp cường tráng, không khỏi nhìn thêm vài lần, sau đó. Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi rằng:
- Lão đại, nhìn thấy không, đây là một người Hồng Kông, không biết hắn chạy đến chỗ này làm chi?
Diệp Lăng Phi không nói gì, chỉ đảo mắt nhìn lướt qua ba người ngồi đối diện, rồi nhắm mắt lại. Ba gã kia cũng quan sát mấy người nhóm Diệp Lăng Phi, đặc biệt là tên cao lớn, thấy Dã Thú đang nhìn mình, hắn lập tức dùng ánh mắt hung ác độc địa nhìn về phía Dã Thú. Dã Thú cũng không chịu tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại. Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như sắp bắn ra tia lửa đến nơi.