- An An, có chuyện gì sao?
- Ban nãy em nói mấy lần rồi, em đi taxi đến đây, Diệp đại ca, anh phải trả tiền xe cho em.
Lương An An nói rồi đưa tay phải ra ngầm bảo Diệp Lăng Phi đưa tiền. Diệp Lăng Phi cười nói:
- An An, xem trí nhớ của anh đấy, anh suýt chút nữa quên mất mục đích gọi em đên đây, ừm, em ngồi xuống trước đi, nghỉ ngơi một chút rồi đi với anh đến ngân hàng.
Lương An An nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta cười bướng bỉnh nói:
- Diệp đại ca, anh phải đi ngân hàng?
Khi Lương An An nói cô ta nhìn xung quanh dường như muốn nhìn xem xung quang có người theo dõi không. Trong nhà ăn không có nhiều người, hành vi của Lương An An hoàn toàn không cần thiết, không cần phải lo lắng.
Diệp Lăng Phi gật đầu, thấy phản ứng của Lương An An có phần kỳ lạ, Diệp Lăng Phi hỏi:
- An An, thái độ của em thật kỳ lạ, có phải có chuyện gì cần nói với anh không?
Lương An An chần chừ một lát, cô ta ngồi dịch về phía Diệp Lăng Phi, ngồi rất gần Diệp Lăng Phi khẽ nói:
- Diệp đại ca, Trương Trí Dương chết rồi, bây giờ anh là đối tượng tình nghi, em lo cho sự an toàn của anh.
Diệp Lăng Phi không lo lắng gì, hắn nói:
- Chuyện đó thì có liên quan gì, An An, không cần lo lắng, chuyện đó không có liên quan gì đến anh. Nếu anh thật sự có liên quan đến chuyện đó, liệu anh có ở đây không, sớm đã trốn rồi, phải không? Được rồi, tiểu nha đầu, không cần lo lắng.
Có câu nói đó của Diệp Lăng Phi, trong lòng Lương An An mới yên tâm ít nhiều. Hôm qua Diệp Lăng Phi đồng ý đưa tiền cho Trần Bưu, hắn cần đi rút tiền mặt trước. Số tiền đó đối với Diệp Lăng Phi không phải là nhiều chỉ là khi giải quyết có phần hơi phức tạp, Diệp Lăng Phi vốn định chuyển khoản cho Trần Bưu nhưng Trần Bưu nói không có tài khoản chỉ cần tiền mặt. Diệp Lăng Phi không biết tại sao Trần Bưu kiên quyết đòi tiền mặt, có thể là có liên quan đến việc chính phủ quản lý tiền của xã hội đen, nhưng kẻ trong giới xã hội đen sợ bị chính phủ để ý, từ đó đóng băng tài khoản, do vậy mới nhất định đòi tiền mặt.
Có Lương An An dẫn Diệp Lăng Phi đi ngân hàng làm thủ tục nên cũng không gặp phải phiền phức gì, rất nhanh đã giải quyết xong. Diệp Lăng Phi rút mười vạn tiền mặt mang về khách sạn. Diệp Lăng Phi đã nói với Trần Bưu phòng khách sạn, và hẹn với Trần Bưu mười giờ sáng gặp nhau ở trong phòng khách sạn, Diệp Lăng Phi để tiền lên giường nói với Lương An An:
- An An, tối hôm qua anh đã nói chuyện của em với chị em rồi.
Lương An An trách:
- Diệp đại ca, anh không phải đã đồng ý với em không nhắc chuyện này rồi sao, sao anh lại nhắc chuyện này trước mặt chị em chứ? Sau này em có chuyện gì sẽ không nói với anh nữa.
Diệp Lăng Phi cười với Lương An An nói:
- An An, em vẫn còn nhỏ, một số chuyện nên để chị em giải quyết thì tốt hơn, ồ, đúng rồi, sau khi tốt nghiệp em định làm gì?
- Ừm, chuyện đó em vẫn chưa nghĩ đến. Em học ngành tín dụng, tình hình kinh tế hiện nay ở Hong Kong không được tốt lắm, không dễ tìm việc, cho dù em tìm được việc nhưng lương cũng sẽ không cao. Em đang do dự có nên giống như chị em, thì vào ngành cảnh sát, nếu em làm cảnh sát thì sẽ khác.
Diệp Lăng Phi nghe Lương An An nói, khi Lương An An nói xong, Diệp Lăng Phi đột nhiên nói:
- An An, có nghĩ đến chuyện đến tập đoàn của anh làm việc không, trụ sở tập đoàn của anh ở Vọng Hải, làm về nhiều lĩnh vực. Mặc dù trước mắt anh không quản lý tập đoàn nhưng nếu sắp xếp để em vào tập đoàn làm việc thì không vấn đề gì.
Lương An An vui mừng khôn xiết nói:
- Thật không ạ? Diệp đại ca, vậy cứ quyết định như vậy nhé, sau khi tốt nghiệp em sẽ đến tập đoàn của anh làm việc nhưng Diệp đại ca, em phải nói trước với anh, không được trả lương cho em quá thấp nếu không em sẽ không đến đó làm đâu.
- Được rồi, được rồi không vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi gật đầu đồng ý, trong lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện với Lương An An, Trần Bưu đi cùng với hai thanh niên đến phòng của Diệp Lăng Phi. Trần Bưu tỏ ra rất khách khí, gã gõ cửa trước, Lương An An đi mở cửa phòng. Khi Lương An An nhìn thấy Trần Bưu ở cửa, cô ta bĩu môi. Mặc dù đối với Trần Bưu cô ta không ghét nhưng cũng không hề thích thú gì. Chủ yếu vì Trần Bưu thường xuyên đến nhà cô ta đòi nợ, nhưng so với những kẻ đòi nợ khác Trần Bưu tỏ ra khách khí hơn nhiều, đó cũng là điểm khiến Lương An An không quá ghét Trần Bưu.
Lương An An quay người đi vào trong phòng. Trần Bưu bào hai thanh niên đi theo gã đứng ngoài cửa phòng, không có lệnh của gã không được đi vào. Trần Bưu rảo bước đi vào phòng, nói một cách khách khí:
- Xin lỗi làm phiền anh rồi.
Cách khách khí của Trần Bưu để lại ấn tượng khá tốt với Diệp Lăng Phi, hôm qua khi Diệp Lăng Phi gặp Trần Bưu cảm thấy con người này không tồi. Diệp Lăng Phi bảo Trần Bưu ngồi xuống, lấy mười vạn rút trong ngân hàng để vào túi đưa cho Trần Bưu.
- Số tiền này anh cầm đi, những chuyện khác tôi cũng không nói nhiều nữa.
Diệp Lăng Phi tay cầm bao thuốc, hắn lấy ra một điếu đưa cho Trần Bưu, hắn cũng lấy một điếu, chân bắt chéo ngồi bên cạnh Trần Bưu hút thuốc. Trần Bưu đút điếu thuốc vào miệng, nhưng chưa châm thuốc, gã mở túi ra thấy tiền trong túi. Số tiền đó mỗi cọc là một vạn chẵn, tất cả có mười cọc tiền, có nghĩa là tất cả là mười vạn. Khi Trần Bưu đếm tiền xong, gã nói:
- Tiền thừa rồi, tôi chỉ cần lấy sáu vạn bảy, thêm một chút tiền lãi tất cả là sáu vạn tám.
Trần Bưu nói rồi rút tiền thừa trả lại cho Diệp Lăng Phi, không ngờ lúc đó nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Số tiền thừa anh và các anh em của anh giữ lấy tiêu, tôi nghe An An nói, anh không giống với những người đòi nợ khác, tối hôm qua tôi cũng thấy rồi, ấn tượng của anh trong tôi rất tốt vì vậy chỗ tiền thừa anh cứ giữ lấy.
Lương An An nói:
- Diệp đại ca, ba vạn tệ, cứ như thế mà đưa cho anh ta sao, sớm biết anh rộng rãi thế này, em nên đòi anh nhiều tiền hơn một chút. Diệp đại ca, gần đây em sống vô cùng nghèo khổ.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- An An, nếu em cần tiền thì đi tìm Dã Thú mà lấy, cậu ấy là anh rể em, cậu ấy còn nhiều tiền hơn anh.
Trong mắt Diệp Lăng Phi, Lương An An chỉ là một cô bé mà thôi, hắn không hề để Lương An An trong lòng, Diệp Lăng Phi lại quay sang phía Trần Bưu nói:
- Số tiền này là của anh, cầm đi, tôi hy vọng sau này khi gặp bố của An An thì bảo với ông ta, anh hiểu chứ?
- Tôi hiểu, tôi hiểu, cảm ơn anh
Trần Bưu mừng rỡ, gã không ngờ lại gặp được người ra tay rộng rãi như Diệp Lăng Phi, gã cầm lấy tiền luôn miệng nói cảm ơn. Diệp Lăng Phi ngầm ý bảo Trần Bưu không cần phải khách khí như vậy, đột nhiên, Diệp Lăng Phi nhớ tới chuyện hôm qua, Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi muốn hỏi thăm anh về một người.
Trần Bưu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, gã vội vàng nói:
- Chỉ cần tôi biết, tôi nhất định nói hết, cho dù tôi không biết tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.