- Diệp tiên sinh, ngài đã tới!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện ở chỗ kia đã giải quyết gần như xong xuôi rồi, cho nên tôi tới đây xem tình hình thế nào!
Trong lúc nói chuyện Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Minako, hắn không tiếp tục nói gì nữa, trong mắt Minako đã khôi phục lại một chút thần thái, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, cám ơn ngài đã cứu tôi!
Diệp Lăng Phi khoát tay, nói:
- Minako, cô không cần phải nói như vậy, cô và Suzu Yamakawa cùng có quan hệ rất thân thiết với tôi, chúng ta cung coi như là người một nhà, tôi làm như vậy cũng là theo lẽ thường phải thế thôi, chỉ là cậu..........!
Diệp Lăng Phi cố ý không nói hết câu, kỳ thực ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, hắn muốn hỏi thăm xem tình hình của Tanaka Ichiro thế nào rồi, Minako không nói gì, Suzu Yamakawa đã trả lời thay Minako:
- Diệp tiên sinh, Tanaka đã không thể cứu được nữa rồi!
Suzu Yamakawa vừa nói ra câu này, chỉ thấy nước mắt của Minako lại tràn ra lăn dài trên má. Suzu Yamakawa vội vàng an ủi Minako, Diệp Lăng Phi lấy một điếu thuốc lá ra, lúc nãy khi ở trên xe, hắn cũng đã nghĩ đến kết quả này rồi. Tanaka Ichiro không qua khỏi, Minako sẽ giúp đỡ Suzu Yamakawa quay về Nhật Bản, đối với Diệp Lăng Phi mà nói đây là một kết quả rất lý tưởng. Diệp Lăng Phi và người thanh niên Nhật Bản chưa thể nói là có tình cảm gì, chỉ là, ở trước mặt Minako, bất luận thế nào Diệp Lăng Phi vô cũng phải tỏ ra thương cảm, hắn không thể nào tỏ ra hả hê được.
- Người chết không thể sống lại được, Minako, tôi hi vọng cô đừng quá đau buồn, còn có rất nhiều chuyện phải làm!
Diệp Lăng Phi an ủi Minako, Minako nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô khẽ gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, trong lòng tôi hiểu mà, thật ngại quá, đã khiến ngài phải lo lắng!
Phản ứng của Minako càng chứng minh suy đoán của Diệp Lăng Phi, Minako đang rất đau khổ, ngẫm lại cũng đúng, như bất kỳ ai gặp phải chuyện này cũng đều thương tâm cùng cực, Tanaka Ichiro là mối tình đầu của Minako, từ trước tới giờ, Minako luôn cho rằng Tanaka Ichiro đã chết rồi, vì thế mới đi bái tế Tanaka Ichiro, nhưng thật không ngờ Tanaka Ichiro lại chưa chết, chỉ là Minako không tìm được Tanaka Ichiro mà thôi. Nhưng lần này, tuy là Tanaka Ichiro đã gặp Minako, nhưng không ngờ hai người lại âm dương đôi ngả, kết quả như vậy thật sự quá tàn nhẫn. Tuy trong lòng Diệp Lăng Phi hi vọng Tanaka Ichiro sẽ chết, như vậy thì Minako có thể toàn tâm toàn ý trờ giúp Suzu Yamakawa, nhưng đến khi Tanaka Ichiro thật sự không qua khỏi, Diệp Lăng Phi lại có cảm giác không đành lòng, hắn không muốn kết quả thành ra thế này. Diệp Lăng Phi rít vài hơi thuốc, sau đó hắn quay sang nhìn Minako, nói:
- Minako, cô có biết những người đó là ai không?
- Người của gia tộc Yamakawa!
Lúc Minako nói những từ này, trong ánh mắt cô bốc lên lửa giận, sự phẫn uất tràn ngập trong lòng, Minako có tư cách oán hận người của gia tộc Yamakawa, là người của gia tộc Yamakawa đã bắt cóc Minako, cũng là người của gia tộc Yamakawa khiến cho người yêu đầu tiên của Minako chết ở thành phố Vọng Hải, tất cả những chuyện này đều là do người của gia tộc Yamakawa gây ra, Yonchien Yamakawa đã chết rồi, vậy thì những mệnh lệnh đó là do ai đưa ra? Có rất nhiều vấn đề đang đợi Minako suy nghĩ cân nhắc, nhưng Minako lại không muốn suy nghĩ những thứ đó, cô chỉ biết là người đàn ông mà cô yêu đã chết, hơn nữa còn chết ở ngay trước mắt cô, cô không thể dừng tay như vậy được. Suzu Yamakawa nhìn Minako, nhẹ nhàng an ủi:
- Minako, chị đừng nên quá thương tâm, vừa rồi em và Diệp tiên sinh đang nói đến chuyện của gia tộc Yamakawa, em cho rằng tất cả những chuyện này đều có người đứng đằng sau giở trò quỷ, mục tiêu tập kích của bọn chúng lần nay là em. Có vẻ như có người không muốn em trở về làm gia chủ gia tộc Yamakawa, bọn họ không muốn, em lại càng quyết tâm trở về ngồi lên vị trí gia chủ!
Những gì Suzu Yamakawa nói hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Minako, ở trong lòng Minako, Suzu Yamakawa luôn là một cô gái yếu đuối, Suzu Yamakawa cần người khác bảo vệ cô, nhưng những gì Suzu Yamakawa vừa nói lại khiến cho Minako cảm thấy Suzu Yamakawa không giống như Suzu Yamakawa mà cô quen lâu nay nữa, cô không rõ biết rốt cuộc hai ngày nay Suzu Yamakawa đã xảy ra chuyện gì mà lại thay đổi nhiều như vậy. Minako nhìn Suzu Yamakawa, lấy tay lau nước mắt, nói:
- Tiểu thư Yamakawa, tôi biết tình hình hiện giờ gia tộc Yamakawa rất nguy hiểm, nếu như cô quay trở lại Nhật Bản, rất có thể sẽ không sống sót được nữa. Tôi nghe mấy tên bắt cóc tôi đề cập tới, trước khi chết Yonchien Yamakawa đã hạ tất sát lệnh (mệnh lệnh phải giết bằng được), phải giết chết tiểu thư Yamakawa!
Suzu Yamakawa nghe Minako nói như vậy, cô cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc, dường như trong lòng Suzu Yamakawa đã sớm nghĩ tới chuyện đó sẽ xảy ra, Suzu Yamakawa nói:
- Minako, chuyện này tôi cũng đã nghĩ tới rồi, cha tôi căm hận tôi như vậy, sao có thể không muốn giết tôi chứ!
Đến tận lúc này, Suzu Yamakawa vẫn không quên gọi Yonchien Yamakawa là cha, từ điều này có thể nhìn ra được, trong lòng Suzu Yamakawa cô cũng không căm hận Yonchien Yamakawa nhiều lắm. Diệp Lăng Phi lại hút một hơi thuốc, vừa rồi những gì Minako và Suzu Yamakawa nói chuyện với nhau Diệp Lăng Phi đều nghe hết, hắn không hề lên tiếng, Diệp Lăng Phi đang tập trung về câu nói vừa rồi của Minako, trước đó, Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ Yonchien Yamakawa lại hạ tất sát lệnh với Suzu Yamakawa, điều này hoàn toàn không phù hợp vớ tư duy mà người bình thường nên có. Diệp Lăng Phi nhíu nhíu mày, hắn nhìn về phía Minako, hỏi:
- Minako, cô nói là Yonchien Yamakawa đã hạ tất sát lệnh với Suzu Yamakawa sao?
- Đúng vậy!
Minako gật đầu, đáp. Diệp Lăng Phi thì lại lắc đầu, nói:
- Theo tôi thấy thì tất sát lệnh không phải là do Yonchien Yamakawa hạ đạt đâu, tôi cũng hiểu được một chút về cái tay Yonchien Yamakawa này, cho dù ông ta có chút bất mãn với Suzu Yamakawa, thậm chí còn căm hận Suzu Yamakawa, nhưng Yonchien Yamakawa sẽ không tự tay hủy diệt tác phẩm nghệ thuật của mình đâu. Hắn ta coi Suzu Yamakawa như một tác phẩm nghệ thuật, dốc lòng bồi dưỡng, tuy Suzu Yamakawa đã khiến cho Yonchien Yamakawa nổi giận, nhưng Yonchien Yamakawa vẫn hi vọng đến một ngày hắn có thể thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình, còn có một điểm quan trọng nhất, Yonchien Yamakawa tuyệt đối sẽ không nghĩ đến khả năng mình bị giết!
Minako và Suzu Yamakawa hai người đều quay đầu về phía Diệp Lăng Phi, sự chú ý của cả hai đều tập trung vào Diệp Lăng Phi, ánh mắt hai cô gái toát lên vẻ nghi hoặc, Diệp Lăng Phi thì nhíu máy, Diệp Lăng Phi cảm thấy, tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều đang nói với Diệp Lăng Phi rằng có người muốn tiêu diệt Yonchien Yamakawa. Người đó có thể là những trưởng lão của gia tộc Yamakawa, bọn họ hi vọng có thể thông qua biện pháp này để hoàn toàn khống chế gia tộc Yamakawa, mặt khác, cũng có thể là một số cá nhân hay tổ chức có dụng tâm bí ẩn với gia tộc Yamakawa, những người này hi vọng có thể lợi dụng cái chết của Yonchien Yamakawa để chúng thừa dịp nhảy vào. Yonchien Yamakawa vừa mới chết, con gái của ông ta cũng được phát hiện đã bị người ta giết chết, hơn nữa Suzu Yamakawa cũng bị người ta tập kích, tất cả những chuyện này không thể nói là không có vấn đề gì, Diệp Lăng Phi cho rằng tất sát lệnh với Suzu Yamakawa nhất định không phải do Yonchien Yamakawa ra lệnh. Minako nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Diệp tiên sinh nếu như không phải Yonchien Yamakawa hạ tất sát lệnh, vậy thì có thể là ai, đám người đã bắt cóc tôi đều là người của gia tộc Yamakawa, tôi có thể nhận ra bọn chúng!
- Chuyện này cũng khó nói lắm, cách tốt nhất bây giờ là có thể bắt được mấy kẻ kia, thẩm vấn bọn chúng xem rốt cuộc là ai đã ra lệnh!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, tỏ vẻ tiếc nuối, nói tiếp:
- Tôi lo lắng đám người đó chẳng có ai sống sót, hai bên đã đấu súng khá lâu rồi, mấy người Nhật Bản đó phải đối mặt với đặc công, căn bản không có cơ hội sống sót. Không biết Triệu Đào tính thế nào đây, chỉ có điều, từ những gì ông ta nói tôi cảm thấy ông ta không định lưu lại người sống!
Những điều này chỉ là suy đoán của Diệp Lăng Phi thôi, hắn quay sang nhìn Suzu Yamakawa, hỏi:
- Suzu Yamakawa, bây giờ cô còn ý định trở về Nhật Bản nữa không?
Suzu Yamakawa chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nói:
- Diệp tiên sinh, ngài nói đúng, có một số việc tôi phải đối mặt, nơi này không phải quê hương của tôi, quê hương của tôi ở Nhật Bản. Tôi đã nghĩ rồi lần này tôi trở về thì tốt hơn, cho dù lần này về Nhật Bản rất nguy hiểm, tôi cũng phải về, có một số việc tôi phải đối mặt!