Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi trở lại phòng ngủ, mở laptop ra, vừa định lên mạng chơi CS một lúc thì ở phía sau, Bạch Tình Đình đẩy cửa phòng hé ra một khe nhỏ, thò đầu vào dò xét.

- Ông xã, em có thể vào được không?

Bạch Tình Đình đột nhiên lại có cái giọng điệu dịu dàng động lòng người, Diệp Lăng Phi còn tưởng là mình vừa nghe lầm chứ, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, vội vàng nói:

- Bà xã, mau vào. Bất cứ lúc nào em cũng có thể tới chỗ anh được, mà hay nhất là giống như bây giờ, hiện ra từ phía sau ấy.

Nói tới đây, Diệp Lăng Phi ha hả cười rộ lên.

Bạch Tình Đình đẩy cửa phòng ra, đi vào trong phòng Diệp Lăng Phi. Khi Bạch Tình Đình vừa mới bước vào phòng, ánh mắt Diệp Lăng Phi ngời sáng, mê đắm ngắm nhìn nàng.

Chỉ thấy Bạch Tình Đình mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa gần như trong suốt, cái áo lót và quần lót màu trắng kia rõ ràng đập vào mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng cảm giác cả người dục huyết sôi trào, thầm nghĩ: "Có vấn đề. Chẳng lẽ nàng cũng muốn chơi trò dụ hoặc như Chu Hân Mính? " Nhưng lập tức lại nghĩ, "Không đúng, Bạch Tình Đình dù nói thế nào cũng là tiểu thư khuê các, vẫn là một cô bé thanh thuần, ngây thơ, không thể bày ra cái trò dụ hoặc chế phục như Chu Hân Mính được."

"Chẳng lẽ là mới vừa rồi bị chạm đến cái chỗ ở phía sau kia mới đột nhiên muốn lên, muốn thân thiết với mình." Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, cả đầu lập tức nóng lên. Hắn vội vàng từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh giường, dịu dàng nói:

- Ông xã, thực xin lỗi. Anh bị thương em lại còn cáu kỉnh với anh. Anh không trách em chứ?

- Đâu có đâu. Em là bà xã của anh. Anh sẽ không trách em đâu.

Diệp Lăng Phi ngồi bên người Bạch Tình Đình. Còn không đợi hắn đưa tay ra ôm thì Bạch Tình Đình đã chủ động dựa đầu vào trên ngực hắn. Ngửi mùi hương tỏa ra từ trên người Bạch Tình Đình như thấm vào ruột gan, Diệp Lăng Phi đáy lòng một trận hỏa dục sôi trào. Tay phải hắn ôm lấy eo lưng của Bạch Tình Đình, vuốt ve cái bụng bằng phẳng bóng loáng kia. Bạch Tình Đình khẽ phát ra tiếng rên rỉ, kích thích khiến Diệp Lăng Phi không chút do dự dán môi lên môi nàng.

Hai người ngã ra trên giường, Diệp Lăng Phi vội vã đè ép lên, đôi môi gần như hôn hít toàn thân Bạch Tình Đình qua lớp áo ngủ. Khi miệng của hắn hôn đến trên đùi của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình bỗng nhiên nói:

- Ông xã, anh chờ một chút.

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, nghi hoặc khó hiểu hỏi lại:

- Bà xã, làm sao vậy?

- Không sao, là em có chút khẩn trương.

Bạch Tình Đình nũng nịu nói,

- Anh có thể để em từ từ đến có được không?

- Bà xã, em thích kiểu thế à? Thế mà không nói sớm.

Diệp Lăng Phi không ngờ phát hiện ra Bạch Tình Đình còn có khía cạnh chủ động như thế. Hắn lập tức nằm ra trên giường. Hai chân Bạch Tình Đình tách ra, ngồi trên người Diệp Lăng Phi. Từ góc độ của Diệp Lăng Phi nhìn lại, vừa lúc có thể nhìn thấy được chiếc quần tam giác màu trắng kia của nàng.

Hạ thân Diệp Lăng Phi bành trướng, miệng liên tục nói:

- Bà xã. Anh chuẩn bị xong rồi.

- Nhắm mắt lại.

Bạch Tình Đình cúi người xuống, đôi môi chậm rãi tiến đến môi của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại. Hắn ngửi được hơi thở thơm ngát như hoa lan từ miệng Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình hôn nhẹ lên môi Diệp Lăng Phi, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy cả người khoan khoái. Hắn cong miệng lên, chuẩn bị đón nhận nụ hôn của Bạch Tình Đình. Bỗng nhiên đúng lúc này lại cảm giác cổ tay phải của hắn bị người ta đè lên. Diệp Lăng Phi cả kinh, mở to mắt, đã thấy Bạch Tình Đình ngồi thẳng người trở lại, hai tay liều mạng đè lên cánh tay phải của Diệp Lăng Phi.

Ở bên cạnh giường, Chu Hân Mính cầm dây thừng trói cánh tay phải của Diệp Lăng Phi vào đầu giường. Một tia dự cảm bất thường hiện lên trong lòng Diệp Lăng Phi. Hắn thầm than thở: "Không xong. Mình bị lừa rồi. Đây là Bạch Tình Đình dùng mỹ nhân kế rồi."

Nhưng lúc này Diệp Lăng Phi hiểu ra được thì đã chậm. Chu Hân Mính động tác linh hoạt trói tay phải của Diệp Lăng Phi lại lên đầu giường. Nàng còn lo lắng Diệp Lăng Phi tự cởi trói ra được. Diệp Lăng Phi từng cởi được còng tay, Chu Hân Mính không dám xem thường năng lực khủng bố của hắn. Nàng trói qua trói lại hơn mười vòng, dùng hết cả một đoạn dây thừng dài hơn hai mét, buộc thành hơn hai mươi cái nút thắt rồi mới tạm yên lòng.

Bạch Tình Đình còn ngồi trên người Diệp Lăng Phi, mãi cho đến khi Chu Hân Mính buộc xong, nàng mới xuống dưới. Bạch Tình Đình lo lắng hỏi:

- Hân Mính, cậu xem chúng ta có cần trói cả tay kia lên nữa không?

Không chờ Chu Hân Mính trả lời, Diệp Lăng Phi đã hét toáng lên:

- Bà xã, em thấy tay trái của anh còn có thể cử động được ư?

Chu Hân Mính lắc lắc đầu, nói:

- Coi như được rồi. Tớ thấy như thế là được rồi.

- Ừ!

Bạch Tình Đình yên lòng, cười toe tóe, cái miệng anh đào vừa cười ha hả vừa nói:

- Ông xã, chớ có trách em nhé. Muốn trách thì trách anh suốt ngày ức hiếp em. Ngẫu nhiên trả thù một chút cũng không có gì chứ, anh nói có phải không nào?

Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm thở dài, thầm nghĩ, "Xem ra đầu năm nay thật là xấu, đến cả cô bé như Bạch Tình Đình cũng không đáng tin cậy.” Bằng vào thân thủ của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình căn bản là không trói được hắn. Nếu như đến cả một chút lực cảnh giác như thế mà Diệp Lăng Phi cũng không có thì hắn đã sớm chết trên chiến trường rồi. Nhưng vấn đề là ở chỗ hai cô nàng này thật sự là quá giảo hoạt. Trước hết là Bạch Tình Đình câu dẫn Diệp Lăng Phi, làm cho Diệp Lăng Phi thả lỏng cảnh giác. Sau đó Bạch Tình Đình lại ngồi trên người Diệp Lăng Phi, hai tay đè chặt cánh tay của hắn.

Diệp Lăng Phi nào dám động đậy, hắn chỉ sợ mình động đậy lại thương tổn đến Bạch Tình Đình. Về phần Chu Hân Mính trói hắn, Diệp Lăng Phi vẫn còn có cơ hội trốn thoát, nhưng hắn cũng không dám cứng rắn quyết liệt. Nói sao thì người ta cũng đều là mỹ nữ, non nớt yếu ớt, không thể tùy tiện đánh được.

Diệp Lăng Phi chỉ có thể thành thành thật thật bị trói chặt. Hắn đưa mắt nhìn về phía hai mỹ nhân, cố ý hoảng sợ nói:

- Các em đừng có như thế. Nói thế nào anh đây cũng là nam tử hán đội trời đạp đất. Nếu các em muốn trả thù anh thì nói một câu thôi là được rồi, anh nhất định sẽ không phản kháng.

- Hừ, em cho rằng anh nói đều không đúng sự thật.



Chu Hân Mính khinh thường nghe mấy câu quàng xiên của Diệp Lăng Phi. Nàng nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, chuẩn bị xong chưa?

- Ừ.

Bạch Tình Đình cười xấu xa đáp:

- Tớ đã sớm chuẩn bị xong rồi. Đã chờ giờ phút này lâu lắm rồi!

Xem vẻ mặt cười cợt xấu xa của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi ý thức được là sẽ có chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm phát sinh. Giọng điệu hắn mang theo cả nỗi kinh hoàng:

- Không. Không. Không đâu. Các em mà đến gần anh là anh kêu lên đấy. Cứu mạng ......cứu mạng với....

Diệp Lăng Phi quát to lên. Biểu tình khoa trương như thế lại làm cho Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình nhìn nhau đắc ý nở nụ cười.

- Bà xã, Hân Mính, nếu các em thực sự làm như thế thì anh cũng không thể nói được cái gì nữa.

Diệp Lăng Phi mắt thấy hai mỹ nhân hoàn toàn không quan tâm đến tiếng hét lớn của mình thì lại thay đổi sang bộ dạng nhu thuận, tuân theo, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, nói:

- Phiền các em hạ thủ nhẹ một chút. Sau đó phải nhớ là có trách nhiệm với anh đấy.

- Đi đi, đồ xấu xa nhà anh đã nói hết chưa hả?

Chu Hân Mính không chịu nổi nữa, nàng lột phắt cái tất của Diệp Lăng Phi ra rồi quay sang bảo Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, mau động thủ đi.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lôi ra mấy cái lông gà sớm đã được chuẩn bị sẵn. Mấy cái lông gà này được nhổ ra từ trên chổi lông gà. Hai người trên mặt đầy vẻ đắc ý, mỗi người một chân, cầm lông gà bắt đầu cù vào gan bàn chân của Diệp Lăng Phi.

- Cứu mạng a... Đừng có như thế. Anh nhận thua. Anh nhận thua hết.

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa hét lớn. Hắn chỉ sợ ngứa nên vừa bị hai mỹ nhân cù thì lập tức không chịu nổi. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không dám đạp chân loạn xạ, sợ không cẩn thận lại đạp vào Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Nỗi khó chịu này so với giết hắn thì còn thống khổ hơn.

Bạch Tình Đình cảm thấy nỗi nhẫn nhịn trong lòng từ rất lâu kia rốt cục cũng được giải tỏa. Nàng cầm lông gà nhảy lên trên giường của Diệp Lăng Phi, dùng cái lông gà cù vào nách hắn, làm cho Diệp Lăng Phi càng kêu gào to hơn.

Thấy tiếng Diệp Lăng Phi kêu ngày càng to, Bạch Tình Đình lại càng đắc ý. Bất chợt lúc này, Bạch Tình Đình cảm thấy mông mình bị đụng một cái, nhìn lại thì thấy hóa ra là Diệp Lăng Phi đang dùng chân cong lên chạm vào mông mình.

- Hừ, đến lúc này rồi mà anh còn không thành thật.

Bạch Tình Đình lại gia tăng ít sức lực, rất có vẻ như muốn làm cho Diệp Lăng Phi ngứa chết luôn.

Cô Ngô ở dưới lầu đang cầm trong tay nghiên mực vừa tìm được. Vốn dĩ Bạch Tình Đình muốn tìm ít thuốc nhuộm, nhưng cô Ngô tìm mãi mà thật sự là không tìm thấy. Cuối cùng tìm được một cái nghiên mực, chính là loại nghiên chuyên dùng để mài mực. Cô Ngô cầm cái nghiên mực này trong tay, đang lúc nghĩ xem có nên đưa cho tiểu thư hay không thì chợt nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi hét lớn từ trong phòng ngủ truyền tới.

- Quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!

Cô Ngô lắc đầu liên tục. Cô lại cất cái nghiên mực về chỗ cũ. Con người cô Ngô quá mức thiện lương, vừa nghe thấy thế thôi đã thấy Diệp tiên sinh đủ thảm rồi, nếu là thật sự làm giống như đại tiểu thư nói, là bôi cái này lên mặt Diệp tiên sinh thì quả thật là cực kỳ tàn ác rồi. Cô Ngô ra vẻ như không tìm được cái gì cả, trở về phòng luôn.

Trong phòng Diệp Lăng Phi đang trình diễn một màn hai mỹ nhân hành hạ tàn bạo một nam nhân cường tráng. Diệp Lăng Phi vừa cười vừa hét lớn. Còn Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thì cũng cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Cho tới nay, bất kể là nữ cảnh quan Chu Hân Mính hay là Bạch Tình Đình cao quý đều chịu đủ sự ức hiếp của Diệp Lăng Phi. Hai mỹ nhân đều chưa có được cơ hội để có thể phát tiết. Lần trước, Chu Hân Mính xem như là báo thù được một chút, nhưng cũng không sung sướng như hiện giờ.

Hai người cảm thấy tra tấn thế này cũng đủ rồi, vì thế ngừng tay lại. Khi Diệp Lăng Phi nghĩ rằng cực khổ như thế đã chấm dứt thì lại nhìn thấy Bạch Tình Đình rời khỏi phòng ngủ, thời gian không dài, Bạch Tình Đình lại quay trở lại.

- Hân Mính, chúng ta trang điểm trước hay chụp ảnh trước?

Bạch Tình Đình mang đồ trang điểm và váy tới ném lên trên giường, trong tay giơ máy ảnh kỹ thuật số ra, nói:

- Nếu không chúng ta chụp ảnh trước đi. Tớ muốn lưu giữ kỷ niệm cái đã.

- Ừ, chụp ảnh trước đi.

Chu Hân Mính đồng ý, nói:

- Đây là chứng cớ. Về sau nếu hắn dám bắt nạt cậu thì đem những ảnh chụp đó ra, xem hắn có sợ không.

- Không thể nào, các em còn muốn chơi tiếp nữa sao?

Bị tra tấn tả tơi, Diệp Lăng Phi vẻ mặt cầu xin nói:

- Nói thế nào anh cũng cần có thể diện a, các em không chụp ảnh lại có được không?

- Không được!

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều đồng loạt phủ quyết. Bạch Tình Đình cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số, bắt đầu chụp Diệp Lăng Phi. Cái máy ảnh đó dung lượng đến tận 2G, rất có khả năng là Bạch Tình Đình sẽ dùng cho bằng hết dung lượng 2G đó. Theo tiếng chụp tanh tách từ trên xuống dưới, Diệp Lăng Phi mặt không chút thay đổi, hai chân mở ra, rất có dáng vẻ của một người mẫu chuyên nghiệp.

- Tiếp theo bắt đầu trang điểm đi.

Lúc này Bạch Tình Đình giống như một đứa trẻ ham chơi đang cao hứng, vội vã tiếp tục trò chơi tiếp theo. Nàng thả camera lại trên giường, cầm hộp trang điểm, hai chân tách ra ngồi lên người Diệp Lăng Phi, cười ha hả nói:

- Ông xã, anh đừng có lộn xộn. Em cam đoan là sau khi em trang điểm xong thì anh sẽ xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

Diệp Lăng Phi mặt không biểu tình gì nằm trên giường. Nghe thấy Bạch Tình Đình nói như thế, Diệp Lăng Phi phản ứng rất bình thản, nói:

- Bà xã, nước mắt của anh cũng khô cạn rồi. Em cũng không có cách nào làm anh đau lòng hơn nữa được đâu.



- Cắt! Anh đừng có tưởng là anh nói thế thì em sẽ bỏ qua cho anh. Ông xã, anh không biết là cho đến giờ em gặp rất nhiều ủy khuất rồi sao? Anh luôn ức hiếp em, còn em thì sao nào? Không có cơ hội nào có thể trả thù anh cho tử tế được. Anh nói nước mắt anh chảy khô. Nước mắt của em cũng sớm bị anh phung phí đó.

Bạch Tình Đình vẻ mặt rất thành thật, lại nói tiếp:

- Em vẫn mong chờ cơ hội này, nằm mơ cũng thấy. Giờ cơ hội này cuối cùng đã đến, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Ông xã, anh an nghỉ đi nha.

Bạch Tình Đình nói xong, đưa tay nghiêm trang bôi một chút phấn mắt lên mắt Diệp Lăng Phi. Sau khi bôi xong, thấy Diệp Lăng Phi vẫn mở mắt, Bạch Tình Đình cười xì ra, nói:

- Được rồi, ông xã, anh đừng nóng. Em chơi một lúc thôi, sẽ xong rất nhanh. Anh không nên tức giận a, ngàn vạn lần không nên tức giận. Không thì em hôn anh một cái là được rồi.

Bạch Tình Đình nói xong hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, sau đó, thấy Chu Hân Mính ở bên cạnh hơi ngẩn ra bèn gọi:

- Hân Mính, cậu làm cái gì đấy? Mau lên. Đây chính là một cơ hội tốt, mau lên hỗ trợ đi.

Chu Hân Mính trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngng. Nàng cũng có khát vọng có thể giống như Bạch Tình Đình, công khai âu yếm với Diệp Lăng Phi như thế. Nhưng nàng lại biết với thân phận trước mắt của hắn thì không thể làm như vậy được. Bạch Tình Đình là thê tử chính thức của Diệp Lăng Phi. Mà nàng bất quá chỉ là một người phụ nữ yêu Diệp Lăng Phi mà thôi. Cái thân phận xấu hổ này khiến cho Chu Hân Mính rất hâm mộ Bạch Tình Đình.

Nhưng Bạch Tình Đình là người bạn thân nhất của nàng. Chu Hân Mính không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Tình Đình. Nàng cố gắng hết sức để duy trì mối quan hệ rất dễ dàng bị đoạn tuyệt này. Tuy rằng nàng rất muốn giống như Bạch Tình Đình, hôn Diệp Lăng Phi một cái, nhưng nàng chỉ có thể cố nén nỗi xúc động đó, cười nói:

- Được, tớ đến đây.

Nàng tới bên giường, lấy hộp phấn dặm từ trong hộp trang điểm của Bạch Tình Đình ra, trám phấn nền lên mặt Diệp Lăng Phi. Còn Bạch Tình Đình thì cầm bút kẻ lông mày, vẽ một cái lông mày hình cánh phượng cho Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vẫn không nhúc nhích, chỉ nói một câu:

- Không thể tưởng tượng được, Diệp Lăng Phi ta đây một đời anh hùng, cuối cùng lại bị hai người đẹp các cô hại cho thân bại danh liệt. Ta đây chết cũng không nhắm mắt được.

Nói xong câu đó cũng không nói chuyện tiếp nữa, mặc cho hai người đẹp lôi kéo.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính tất nhiên là lôi kéo rất vui vẻ rồi. Rất nhanh chóng, hai người đã trang điểm cho Diệp Lăng Phi ổn thỏa. Chỉ thấy Diệp Lăng Phi được trang điểm kỹ càng, có vẻ đặc biệt trắng trẻo, bôi má hồng lên, thoạt nhìn lại thêm vài phần đẹp đẽ. Bạch Tình Đình đánh mắt màu xanh da trời cho Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi thoạt nhìn lại càng thêm quyến rũ.

Vốn Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính còn định thay váy của Bạch Tình Đình cho Diệp Lăng Phi, để ăn mặc và trang điểm tương xứng. Nhưng sau khi các nàng nhìn đến cách ăn mặc của Diệp Lăng Phi thì không kìm nổi, ôm bụng cười ha hả. Diệp Lăng Phi đã bị trang điểm đến mức này rồi thì cũng không cần phải tiếp tục mặc váy nữa. Cứ bằng vào bộ dạng hiện giờ thì cũng đủ khiến cho Diệp Lăng Phi cả đời khó quên rồi.

- Mau chụp ảnh. Mau chụp ảnh đi.

Chu Hân Mính lúc này cũng quên mất là mình lẽ ra nên chú ý đến cảm xúc, không thể để cho Bạch Tình Đình nhận ra quan hệ thân mật giữa mình và Diệp Lăng Phi được. Lúc này nàng chỉ nghĩ mau lưu lại bộ dáng bây giờ của Diệp Lăng Phi thôi, cho nên vội vã thúc giục Bạch Tình Đình mau chụp ảnh.

Bạch Tình Đình vội vàng cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số, chụp một lèo tất cả các góc độ của Diệp Lăng Phi. Sau khi chụp xong, Bạch Tình Đình còn cảm thấy không hài lòng lắm. Nàng chạy như bay về phòng ngủ, lại mang camera đến, bắt đầu quay Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi từ từ nhắm hai mắt lại, mặc cho hai người bọn họ ầm ĩ đi.

- Tốt rồi. Thế này là được rồi.

Bạch Tình Đình cảm thấy mình chụp đủ rồi mới cười nói với Diệp Lăng Phi đang nhắm tịt cả mắt lại:

- Ông xã, anh trang điểm vào trông rất được. Hay là bọn mình làm chị em đi.

Diệp Lăng Phi vẫn không nói chuyện. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính liếc nhau. Hai người im lặng gật gật đầu, ý nói là dừng ở đây thôi. Chu Hân Mính bắt đầu cởi bỏ dây thừng trên tay Diệp Lăng Phi. Nàng vừa cởi vừa quan sát động tác của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lúc này đây lo lắng nhất là Diệp Lăng Phi sẽ trả thù các nàng. Bạch Tình Đình đứng ở cửa, sẵn sàng tư thế chạy trốn bất cứ lúc nào. Còn Chu Hân Mính thì cởi bỏ dây thừng thật cẩn thận. Sau khi mở xong cái nút thắt cuối cùng, Chu Hân Mính vội vàng chạy đến cửa.

Hai người đứng ở cửa quan sát Diệp Lăng Phi đang nằm trên giường, thấy hắn vẫn không hề nhúc nhích. Bạch Tình Đình tính toán, hạ giọng hỏi:

- Hân Mính, không phải là chúng ta chơi quá độc nên người này bị ngất đi đấy chứ?

Chu Hân Mính lắc lắc đầu, nói:

- Không đâu. Dựa theo thái độ làm người của Diệp Lăng Phi thì làm sao có thể có kiểu bị tức ngất đi được.

- Vậy hắn làm sao vẫn không nhúc nhích?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Tớ cũng không biết nữa. Có lẽ hắn ngủ rồi cũng nên.

Chu Hân Mính lắc đầu nói.

Bạch Tình Đình lo lắng nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, đưa camera trong tay cho Chu Hân Mính, hạ giọng bảo:

- Tớ đi xem xem. Nếu hắn bắt tớ thì nhất định cậu phải tới giúp tớ nhé.

Chu Hân Mính gật gật đầu. Bạch Tình Đình lúc này mới chậm rãi bước sát tới bên giường Diệp Lăng Phi. Khi nàng đi tới bên giường, đưa tay phải đến bên miệng hắn, định tìm xem Diệp Lăng Phi có còn hơi thở không. Nhưng không ngờ nàng vừa mới đưa tay đến bên miệng của Diệp Lăng Phi thì hắn đột nhiên cử động. Nàng sợ tới mức vội vã rụt tay về, một bước phóng vọt đến tận cửa. Ngay cả đến Chu Hân Mính đang đứng cạnh cửa cũng kinh ngạc với tốc độ của Bạch Tình Đình.


Diệp Lăng Phi mở to mắt, nhìn Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang đứng ở cửa, không nói một lời nào. Hắn ngồi lên, tự mình cầm cái gương đang thả cạnh giường, nhìn nhìn mặt mình, có vẻ rất hài lòng, cười nói:


- Ừ, trang điểm cũng không tệ lắm. Thiếu chút nữa thì đến chính mình cũng không nhận ra bản thân mình.


Nói xong, Diệp Lăng Phi lại đặt cái gương lại trên bàn, quay qua Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang đứng ở cửa, cười toe toét nói:


- Hai vị mỹ nữ, để tỏ lòng cảm kích đối với tất cả những gì hai vị đã làm cho tôi, tôi quyết định sẽ treo cả hai cô lên bên ngoài cửa sổ của biệt thự.


Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vừa nghe thấy thế, lập tức đóng cửa phòng lại, nhanh chân bỏ chạy. Trong lòng các nàng có quỷ, biết lần này Diệp Lăng Phi sẽ không bỏ qua cho hai người mình đâu.


Diệp Lăng Phi không đuổi, mà lại cầm lấy cái gương, lại nhìn ngắm bản thân mình trong gương. Hồi lâu sau, Diệp Lăng Phi dường như mới bùng nổ, gào lên trong phòng ngủ:


- Các cô đi ra đây cho tôi. Tôi nhất định phải trả thù, nhất định phải trả thù!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK