Sự giao nhập của những thành viên Lang Nha này chắc chắn là cho đám lính này áp lực rất lớn, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng chấp hành hạng mục huấn luyện rất nghiêm, một số hạng mục trong đó thậm chí là hà khắc vô cùng.
Ba ngày tiếp theo, sẽ có hơn 80 người hoặc là bởi vì không thể nào chấp nhận phương pháp huấn luyện tàn khốc này, hoặc là sớm bị trừ hết 100 điểm nên sớm rời khỏi, số người còn lại sẽ từ con số 600 ban đầu, giảm còn 500 người như hiện nay.
Hàng ngày Bạch Dương đều báo cáo lên cấp trên về tình hình huấn luyện, đồng thời tiếp thu chỉ thị đến từ cấp trên. Bạch Dương không muốn nhìn thấy trong ba ngày ngắn ngủi đã có nhiều người rời khỏi tuyển chọn như vậy, nhưng anh cũng không có cách khác. Nhiếp Quân đã nhiều lần tìm Bạch Dương, than trách với Bạch Dương rằng Diệp Lăng Phi làm vậy là muốn đuổi hết những người ở đây. Nhiếp Quân từ lần trước tỏ tình với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ đã mặc kệ Nhiếp Quân, cho dù gặp mặt. Bành Hiểu Lộ cũng không có nói chuyện với Nhiếp Quân.
Nhiếp Quân tưởng rằng là anh quá nóng vội, nói thẳng với Bành Hiểu Lộ khiến cô vì sĩ diện nên mới cố ý mặc kệ bản thân. Theo Nhiếp Quân, chỉ cần qua một thời gian, bản thân Bành Hiểu Lộ sẽ tự nói chuyện, hơn nữa sau khi Bành Hiểu Lộ biết tâm ý của anh, hoặc giả sẽ cùng anh tiến thêm một bước.
Nhiếp Quân vốn có ý nghĩ như vậy nên mới không nôn nóng nói chuyện với Bành Hiểu Lộ. Nhiếp Quân khác với hai giáo quan còn lại, hai giáo quan đó từ trong lòng đã khâm phục đám người của Lang Nha, họ không chỉ không có tâm lý bài xích, ngược lại còn chủ động tham dự hỗ trợ công tác huấn luyện của Lang Nha, còn Nhiếp Quân thì đố kỵ căm ghét Diệp Lăng Phi, căm ghét đám người Lang Nha, căn bản không chịu tự hạ thấp thân phận, hỗ trợ người của Lang Nha huấn luyện.
Diệp Lăng Phi đối với cục diện trước mắt không hề cảm thấy ngạc nhiên, phương pháp huấn luyện trước đây trọng thể năng, mà sơ suất huấn luyện tố chất tâm lý. Theo Diệp Lăng Phi, tố chất thể năng của đám lính này đều rất khá, cho dù huấn luyện thêm thế nào, cũng không thể nào trong thời gian ngắn nâng lên một bậc khác, hiện tại mấu chốt nhất là tố chất tâm lý của đám lính, sở dĩ Diệp Lăng Phi tạo ra một không khí khẩn trương, áp lực như vậy, chính là muốn khiến đám lính này dưới áp lực nặng nề như vậy có thể học được cách chịu đựng, nếu không thể chịu đựng được thì chỉ có thể chọn rời khỏi.
- Đại ca, đám lính này mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của em, em cho rằng trong số họ có rất nhiều người chỉ cần huấn luyện tốt, tuyệt đối có thể vượt qua chúng ta!
Khi Dã Lang và Diệp Lăng Phi đi đến bên sân huấn luyện, lúc này trời đã tối, đám lính đó sau khi traải qua một ngày huấn luyện đã sớm trở về phòng. Còn đám người Lang Nha cũng giống như đám lính, đều trở về phòng, mấy ngày này huấn luyện hơi cực khổ, chẳng những đám lính đó, ngay cả người của Lang Nha cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Trong lúc này Dã Lang và Diệp Lăng Phi đang tản bộ bên ngoài, trời có chút lạnh. Diệp Lăng Phi cài chặt cúc áo trên cổ áo, sau khi nghe Dã Lang nói, Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Tôi biết, những ngày này tôi cũng đã quan sát, tố chất của đám lính vô cùng ưu tú, cái mà họ thiếu chính là huấn luyện tâm lý, bao gồm những người lính tự ý rời khỏi và bị trừ điểm mà rời khỏi, sức khỏe của bọn họ khiến tôi đố kỵ, khi đó tôi đoán còn 100 người ở lại đã không tệ rồi, nhưng bây giờ tôi thấy trong bọn họ ít nhất sẽ có 200 người ở lại, đương nhiên, trước hết là bọn họ có thể chịu đựng được huấn luyện tâm lý sau này, tôi muốn tạo áp lực cho họ, ép đến họ khó thở, chỉ có vậy, họ mới có thể trở thành lính đặc chủng ưu tú!
- Đại ca, còn một chuyện em cần phải nói với anh!
Dã Lang nói:
- Dơi, Dã Báo và hơn 10 người muốn ở lại, họ rất thích cuộc sống ở đây, em nghĩ họ đã chán ghét cuộc sống trong thành phố, tiền đối với họ mà nói không quan trọng, có lẽ cuộc sống mà họ muốn hướng tới chính là cuộc sống đơn giản như vậy!
- Điều này đã nằm trong dự đoán của tôi, lão già đã từng nhắc đến với tôi, hi vọng có người có thể ở lại đảm nhiệm giáo quan, sở dĩ tôi cho những người đó đến đây, trong đó cũng có suy nghĩ này. Nếu như họ lựa chọn ở lại, thì để họ ở lại thôi, còn Lão Hổ bọn họ thì sao?
Dã Lang lắc đầu nói:
- Đám người Lão Hổ vẫn dự định trở lại làm kinh doanh vũ khí, em thấy Lão Hổ bọn họ không thể nào từ bỏ cuộc sống xa hoa, đại ca, anh nên hiểu, không phải ai cũng thích sống cuộc sống của người bình thường!
Diệp Lăng Phi không nói chuyện. Dã Lang nói không sai, không phải ai cũng hướng tới cuộc sống của người bình thường. Dù sao Diệp Lăng Phi không thể cưỡng ép mỗi người phải sống cuộc sống của người bình thường. Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc ra, vừa châm thuốc, thì nghe thấy từ phía nam sân huấn luyện có âm thanh truyền đến, dường như là có vật thể rơi xuống đất. Diệp Lăng Phi bỏ lại bật lửa vào trong túi, nhìn Dã Lang một cái, Dã Lang cũng nghe thấy âm thanh bên đó.
- Đại ca, em đi xem sao!
Dã Lang nói.
- Tôi cũng qua đó xem sao!
Diệp Lăng Phi bước lớn đi qua đó. Dã Lang theo sau Diệp Lăng Phi. Hai người đi đến gần đó thì nhìn thấy một chàng trai mặc áo 3 lỗ quần màu lính nằm dưới xà đơn, thở hổn hển.
Âm thanh Diệp Lăng Phi và Dã Lang đi tới khiến chàng trai ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Dã Lang, anh vội vàng bò dậy từ dưới đất.
- Làm gì thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không.. không làm gì... tôi... tôi đang hít xà đơn!
Chàng lính có vẻ khẩn trương. Diệp Lăng Phi quan sát chàng trai khoảng 22 tuổi, vẻ mặt trung thực, vừa nhìn thì biết là một người lính trung thực.
- Mọi người đều ở trong phòng nghỉ ngơi, sao cậu còn ở đây hít xà đơn cái gì, huấn luyện cả ngày cũng đủ mệt rồi, sớm về ngủ đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi không mệt!
Chàng lính đó nói giọng Đông Bắc rất nặng. Diệp Lăng Phi nhìn mặt chàng trai, khẽ cười nói:
- Câu hãy nhìn xem mồ hôi trên mặt cậu cũng sắp thành sông rồi, còn không mệt.
- Báo cáo thủ trưởng...!
Chàng lính vừa nói câu này, thì bị Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:
- Câu đừng gọi tôi thủ trưởng, tên tôi là Diệp Lăng Phi, không phải thủ trưởng gì cả, cậu có thể gọi tôi là Diệp Lăng Phi hay Diệp tiên sinh, nói chung là đừng gọi thủ trưởng gì đó, tôi không quen bị người ta xưng hô như vậy.
- Báo cáo thủ trưởng, ý!
Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác, đành phải phất tay, nói:
- Được rồi, đừng báo cáo nữa, làm chi li như vậy!
Diệp Lăng Phi nói xong liền rút điếu thuốc trên người ra, nhét vào miệng một điếu, lại rút một điếu ra, đưa cho chàng lính trẻ đó, chàng lính trẻ liên tục lắc tay, nói:
- Thủ trưởng, tôi không biết hút thuốc!
Diệp Lăng Phi châm thuốc, hút một hơi, sau đó nhìn chàng lính trẻ hỏi:
- Tại sao cậu tập hít xà đơn?
- Tôi... hôm nay khi tôi luyện tập, không hoàn thành huấn luyện hít xà đơn!
Chàng lính trẻ nói:
- Tôi chỉ còn lại 20 điểm, nếu như tôi bị trừ hết thì tôi phải rời khỏi đây. Nhưng mà tôi không thể rời khỏi, khi tôi đến, chỉ huy của tôi đã dẫn theo cả đội mở tiệc chúc mừng cho tôi, họ nói tôi là kiêu hãnh của đội, thủ trưởng, tôi không thể trở về như vậy!
Chàng lính nói giọng có chút nghẹn ngào. Diệp Lăng Phi quay sang Dã Lang hỏi:
- Hôm nay có huấn luyện hít xà đơn sao?
Dã Lang lắc đầu, nói:
- Không có hạng mục huấn luyện hít xà đơn!
Diệp Lăng Phi lại quay sang chàng lính trẻ, nói:
- Hôm nay cậu không có huấn luyện hít xà đơn, tại sao bản thân phải ở đây tập hít xà đơn?
- Tôi... Hôm nay tôi bị phạt, bởi vì vừa nổ súng... đạn bị lạc, giáo quan bắt tôi hít xà đơn 200 cái, lúc đó tôi không làm được 200 cái, tôi lo lắng ngày mai giáo quan sẽ bắt tôi làm tiếp, nếu như tôi lại không làm được 200 cái, có thể sẽ bị trừ điểm, đến lúc đó, điểm của tôi sẽ bị trừ sạch, nhất định phải rời khỏi đây!
Giọng nói của chàng lính trẻ ngày càng nhỏ, anh cúi đầu, tay phải lau mắt, dường như đang lau nước mắt.
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, ha ha cười lên. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai chàng lính, hỏi:
- Giáo quan của cậu tên gì?
- Không biết, anh ấy không nói tên!
Diệp Lăng Phi nhìn chàng lính, cười nói:
- Một phát lạc đạn 200 cái hít xà đơn, vậy có nghĩa là không có trừ điểm của cậu, rõ ràng giáo quan của cậu không phải muốn lấy trừ điểm làm hình phạt, mà muốn cho cậu biết giáo huấn, vậy đi, cậu cho tôi biết chiều nay cậu đã làm bao nhiêu cái hít xà đon?
- 145!
- Vây vừa rồi cậu đã làm bao nhiêu cái?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Hơn 100, tới không nhớ!
- Vậy thì cậu đã vượt qua 200 cái hít xà đơn rồi, được rồi, về đi, chuyện này coi như xong. Sau này biểu hiện cho tốt, đừng tưởng rằng chỉ còn lại 20 điểm thì không thể ở lại bộ đội đặc chủng, tôi tin rằng chỉ cần sau này cậu huấn luyện cho tốt, rất có khả năng sẽ không bị trừ một điểm nào nữa!
- Chuyện này...!
Chàng lính đó do dự một hồi. Diệp Lăng Phi vỗ vai anh cười nói:
- Chẳng lẽ tôi nói mà không làm sao, tôi nói rồi, ngày mai sẽ không có ai yêu cầu cậu hít xà đơn nữa, được rồi, mau trở về đi, bên ngoài trời lạnh, cậu lại mặc ít như vậy, nếu như bị cảm, không thể tham gia tập luyện, chẳng phải là tổn thất càng nhiều sao!
- Cảm ơn thủ trưởng!
Chàng lính đó nghe xong Diệp Lăng Phi nói vậy, vội vàng cảm ơn, sau đó vội vàng chạy về phòng. Diệp Lăng Phi cười với Dã Lang, vừa muốn quay lưng đi thì nghe thấy sau lưng hắn có người nói:
- Không ngờ con người anh cũng không phải là một người lòng dạ sắt đá, tôi còn tưởng anh không có tình cảm, chỉ biết dày vò người khác.