Diệp Lăng Phi vội vàng đi đến trước mặt gã đàn ông kia, sau khi xác định gã đó chưa chết Diệp Lăng Phi mới yên tâm. Hắn đứng lên miệng lẩm bẩm nói: Mày đừng có chết, tao còn muốn hỏi mày rút cuộc chuyện này là thế nào, nếu mày chết thì tao sẽ không giải quyết được”
Đường Hiểu Uyển vẫn không dám xuống xe, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi một mình đánh cho ba kẻ kia phải bỏ chạy mới dám mở cửa xe đi ra, nhưng cô ta rõ ràng mở cửa xe ra rồi nhưng kết quả Đường Hiểu Lộ lại đóng cửa vào, cô ta không dám xuống xe, cứ nhìn kẻ đầy máu nằm dưới đất, Đường Hiểu Lộ lại thấy sợ hãi không dám xuống xe đành ở lại trong xe.
Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc trên tay không vội lên xe, hắn đứng ở ngoài xe hút hên điếu thuốc trên tay rồi mới lên xe. Đường Hiểu Uyển ngồi trong xe cảm thấy đầy bất an, trước đó Diệp Lăng Phi đã nói với Đường Hiểu Uyển, người đàn ông kia bị thương chứ chứ chưa chết nhưng Đường Hiểu Uyển nhìn hồi lâu cũng không thấy người đàn ông kia có động tĩnh gì, điều đó khiến Đường Hiểu Uyển cảm thấy vô cùng bất an, cô ta lo lắng người đàn ông kia đã chết rồi.
Đường Hiểu Uyển lại liếc nhìn người đàn ông kia nói:
- Diệp đại ca, người đàn ông kia lâu lắm rồi vẫn không có động tĩnh gì. Diệp đại ca, anh nói xem liệu gã ta có chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi biết gã đàn ông kia đã chết, nhưng hắn không nói với Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi làm như vậy chỉ là vì lo lắng Đường Hiểu Lộ sẽ sợ hãi, nghe Đường Hiểu Lộ hỏi hắn như vậy, Diệp Lăng Phi bèn cười nói:
- Hiểu Uyển, chuyện này em không cần lo, em cũng không phải nhân viên cấp cứu, nếu bây giờ em giúp chỉ làm cho sự việc càng thêm gay go. Hiểu Uyển, em phải tin lời anh.
- Đường Hiểu Uyển gật đầu nói: Diệp đại ca, đương nhiên em tin lời anh rồi.
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói vậy xong, hắn đưa tay phải vuốt lên mặt Đường Hiểu Lộ rồi lấy điện thoại ra gọi cho tiểu Triệu.
Tiểu Triệu đã đến nhanh nhất có thể, nhưng khi anh ta dẫn theo cảnh sát hình sự đến thì người của trung tâm cấp cứu đã thử cứu sống người đàn ông kia hồi lâu, cuối cùng vẫn phải bó tay. Thực ra khi bọn họ đến nhìn thấy bộ dạng của gã kia thì đã biết gã ta đã chết rồi. Bọn họ chẳng qua chỉ làm cho có vậy thôi. Bọn họ sợ rằng nhỡ người đó chết giả mà bọn họ không cứu sau này sẽ gặp rắc rối vì thế vừa đến mặc dù gã đàn ông kia đã chết nhưng phản ứng đầu tiên của bọn họ là cấp cứu cho người đàn ông kia cuối cùng đưa ra kết luận gã đàn ông đó đã chết.
Tiểu Triệu theo những lời Diệp Lăng Phi dặn dò mang cho Diệp Lăng Phi một bộ quần áo, Diệp Lăng Phi mặc quần áo xong mới gọi Tiểu Triệu ra một chỗ nói lại mọi chuyện với tiểu Triệu. Khi Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói gã đàn ông bị ngất đi kia rất có thể có liên quan đến cái xác kia, tiểu Triệu lấy điếu thuốc trong miệng ra nói:
- Anh Diệp, anh bảo em phải cảm ơn anh thế nào mới được đây, lần này anh lại giúp em thêm một lần nữa.
Diệp Lăng Phi dang tay vỗ nhẹ vào vai tiểu Triệu, nói:
- Tiểu Triệu, em phải cố gắng, anh sẽ giúp đỡ em nhưng quan trọng nhất vẫn là em phải tự giải quyết. Ồ, đúng rồi nhanh chóng đi điều tra xem thân phận của người chết thế nào.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn nhớ đến chùm chìa khóa mà gã kia đã đưa cho hắn, Diệp Lăng Phi vốn định lấy ra nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi hắn không cần thiết phải lấy ra.
Tiểu Triệu cúi đầu nói:
- Anh Diệp, chuyện này em biết rồi ạ.
Tiểu Triệu nói rồi lại liếc nhìn cái xác, úp úp mở mở nói:
- Nhưng anh Diệp anh phải viết cho em bản tường trình, đây là quy định, em cần phải…
Tiểu Triệu còn chưa nói hết đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Triệu, chuyện này em không cần lo, trong lòng anh hiểu rõ, em cứ làm theo quy định là được rồi, anh sẽ đi cùng em đến cục cảnh sát làm tường trình.
- Vậy được ạ,
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong mới thở phào nhẹ nhõm, ban nãy anh ta còn lo lắng Diệp Lăng Phi không chịu đi cùng anh ta đến cục cảnh sát, nếu như thế thì thật không ổn chút nào. Gần đây cảnh sát cấp trên yêu cầu cấp dưới phải làm việc theo đúng quy trình, lại còn kiểm tra. Chuyện này giống như cuộc vận động chỉnh đốn tác phong vậy, trong thời kỳ chính đốn tác phong, bạn cần phải hết sức thận trọng chỉ cần có một chút sơ xẩy thì bạn sẽ trở thành điển hình. Mặc dù tiểu Tiểu Triệu biết thế lực của Diệp Lăng Phi nhưng Tiểu Triệu vẫn muốn bớt đi phiền phức, nếu Diệp Lăng Phi chịu đến cục cảnh sát thì đó là kết quả tốt nhất.
Tiểu Triệu chỉ hỏi như vậy, anh ta không thật sự kỳ vọng Diệp Lăng Phi sẽ đi cục cảnh sát nhưng Diệp Lăng Phi lại đồng ý khiến tiểu Triệu vô cùng phấn khởi. Anh ta vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, em qua xem tình hình thế nào.
Diệp Lăng Phi nghe tiểu Triệu nói vậy xong, hắn vỗ vai tiểu Triệu nói:
- Đi đi.
Tiểu Triệu vừa đi, Diệp Lăng Phi lại quay vào xe thấy Đường Hiểu Lộ ngồi trong xe đang nhìn mọi người đi đi lại lại ở bên ngoài, Đường Hiểu Uyển tỏ ra rất căng thẳng, thấy Diệp Lăng Phi quay lại, Đường Hiểu Uyển vội vàng hỏi:
- Diệp đại ca, rút cuộc là thế nào?
- Không có gì, Hiểu Uyển em không cần lo lắng.
Diệp Lăng Phi an ủi Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển rất nhát, nếu nói mọi chuyện với cô ta nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ rất sợ hãi, cách tốt nhất là không nói gì với Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi lại liếc nhìn ra ngoài xe nói:
- Hiểu Uyển, đợi lát anh sẽ đưa em về trước, anh phải đến cục công an một chuyến để tường trình sự việc.
Đường Hiểu Uyển vừa nghe Diệp Lăng Phi nói phải đến cục cảnh sát cô ta bèn hỏi.
- Diệp đại ca, sẽ không có chuyện gì chứ?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hiểu Uyển có gì mà phải lo lắng chứ, lẽ nào em lo anh bị bắt đi sao, chuyện này không liên quan đến anh, anh đến cục cảnh sát chỉ là hình thức vậy thôi, làm bản tường trình mà thôi, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Hiểu Uyển, em cứ yên tâm.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô ta mới yên tâm. Lúc đó Tiểu Triệu dẫn theo hai viên cảnh sát hình sự đến, Diệp Lăng Phi thấy Tiểu Triệu đến, hắn mở cửa xe đi xuống.
Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi có chút chần chừ nói:
- Diệp tiên sinh, ban nãy bên cục gọi điện đến nói vụ án này không thuộc quyền hạn của bọn em, mà do đồn cảnh sát ở đây quản.
Diệp Lăng Phi hơi cau mày, hắn nhìn tiểu Triệu nói:
- Tiểu Triệu, sao cậu lại đột nhiên nói vậy, lẽ nào người trong cục của các cậu lại rảnh rỗi đến thế, còn quan tâm đến vụ án mà cậu phụ trách, tiểu Triệu, chuyện này thật khó hiểu lẽ nào cậu không hỏi rút cuộc kẻ nào ra lệnh cho các cậu?
- Cái đó em không hỏi.
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi hỏi vậy, anh ta hơi sửng sốt, vấn đề mà Diệp Lăng Phi hỏi anh ta thật sự chưa từng nghĩ đến. Tiểu Triệu ấp úng nói:
- Là đại đội trưởng gọi điện cho em, ông ta cũng không nói là ai ra lệnh, Diệp tiên sinh, bây giờ em gọi điện hỏi xem là ai lệnh?
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Ừ!
Tiểu Triệu lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện cho đại đội trưởng, khi anh ta nói chuyện điện thoại xong. Tiểu Triệu quay sang Diệp Lăng Phi khẽ nói:
- Là mệnh lệnh của phó cục trưởng Tôn, nói đồn cảnh sát bên này có ý kiến.