Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình đột nhiên nói ra một câu như vậy thật sự làm Diệp Lăng Phi giật mình, Diệp Lăng Phi còn không có chuẩn bị, đột nhiên nghe Bạch Tình Đình nói những lời này, hắn sao có thể không kinh ngạc, chẳng lẽ Bạch Tình Đình còn giấu mình đi lừa tiền lừa tình ở bên ngoài? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Diệp Lăng Phi trong, hắn đã cười thành tiếng. Điều này sao có thể chứ, Diệp Lăng Phi bật cười vì suy nghĩ vớ vẩn của mình. Bạch Tình Đình đang trong lúc phiền muộn, nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không nhịn được, hỏi:

- Ông xã, anh cười cái gì vậy?

- Anh đang nghĩ xem là ai đến buổi tiệc tìm em!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh thật sự rất quan tâm rất chuyện này, Tình Đình, chẳng lẽ em không quan tâm sao?

- Dĩ nhiên là em cũng muốn biết rồi, nếu để em tìm được cái tên bịa đặt đó, em nhất định sẽ báo cảnh sát!

Bạch Tình Đình cầm lấy di động, cô định gọi điện thoại cho Trương Lộ Tuyết, nhưng nghĩ một lát cô lại thay đổi chủ ý, nói:

- Ông xã, bây giờ chúng ta đến đó đã, chờ sau khi gặp Lộ Tuyết, em sẽ hỏi kỹ càng rốt cuộc kẻ đó là ai!

Giao thông hỗn loạn, không phải Diệp Lăng Phi nói không tắc đường là không tắc đường. Diệp Lăng Phi cũng là người, không phải thần, có một số việc hắn không không làm gì được. Diệp Lăng Phi lái xe, cuối cùng cũng đến trước cửa khách sạn tổ chức buổi tiệc. Bạch Tình Đình vừa xuống xe, đã có phóng viên chờ trước cửa khách sạn, họ vây lấy hai người, không ít phóng viên giơ mic lên, hỏi:

- Tổng giám đốc Bạch, nghe nói cô đang bị tình nghi là lừa tiền lừa tình, xin hỏi chuyện này là thật hay giả!

Những phóng viên này bộ dạng chỉ sợ cho thiên hạ không loạn, nhất là bây giờ internet đã phổ biến như vậy, rất nhiều trang web giải trí trên internet đều đã có đội phóng viên của mình, những đội phóng viên này coi việc đào móc cái tin đồn, các bí mật đời tư là niềm vui thú lớn nhất của mình, cho dù không có tin đồn hay scandal nào, bọn họ cũng sẽ cố gắng tạo ra, chỉ như vậy, bọn họ mới có thể câu view, tạo ra hiệu ứng gây sốc trên mạng. Bạch Tình Đình đang bực bội, không biết rốt cuộc đám phóng viên này lấy được những thông tin đó từ đâu, chẳng lẽ là có người muốn giở trò với mình? Diệp Lăng Phi cũng xuống xe, hắn ôm Bạch Tình Đình, hô lên:



- Tránh ra nào, các vị, tránh đường đi, tối hôm nay chúng tôi không nhận bất kỳ một cuộc phỏng vấn nào.........!

Diệp Lăng Phi tách đám phóng viên ra, ôm Bạch Tình Đình đi vào trong khách sạn. Ở sảnh lớn của khách sạn, Diệp Lăng Phi nói với người phụ trách đại sảnh:

- Không để những phóng viên đó được vào, nếu để cho bọn họ vào được đây, tôi sẽ khiếu nại, làm anh biến khỏi chỗ này!

Bạch Tình Đình đưa tay ra ngăn cản Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, đừng như vậy mà!

Cô cố gắng nói với người phụ trách đại sảnh bằng giọng điệu hòa ái nhất có thể: - Phiền anh ngăn bọn họ lại, tạm thời tôi không tiếp nhận một cuộc phỏng vấn nào, tôi tới đây chỉ để tham dự một bữa tiệc!

Viên quản lý đại sảnh lập tức đồng ý:

- Chúng tôi biết phải xử lý thế nào!

Bọn họ rất có kinh nghiệm trong chuyện này, biết rõ làm thế nào để đối phó với đám phóng viên giải trí ngoài kia. Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình eo đi thẳng vào trong thang máy, đến lúc đó Diệp Lăng Phi mới buông tay ra, Bạch Tình Đình hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho tâm tình của mình trở nên bình thường lại, cô nở một nụ cười, khoác tay Diệp Lăng Phi, chờ thang máy đi lên tầng trên, cô và Diệp Lăng Phi hai người đi ra khỏi thang máy. Buổi tiệc đã diễn ra được một lúc, cũng không chịu ảnh hưởng vì sự vắng mặt của Bạch Tình Đình, vẫn được tiến hành theo kế hoạch. Những người tham gia bữa tiệc ngoại trừ một số phóng viên được mời, còn lại là những người chơi đồ cổ có tiếng và những người nổi tiếng trong giới văn hóa. Những phóng viên được mời cũng hiểu được, trong tình hình như thế này, nếu anh đi phỏng vấn Bạch Tình Đình về chuyện tin đồn, đó chẳng khác gì tát vào mặt người ta, từ này về sau anh đừng mong được người khác mời nữa, huống hồ, những phóng viên như bọn họ không làm về chuyện mục giải trí, bọn họ cũng không tỏ ra hứng thú với chuyện này, điều làm bọn họ chú ý hơn cả là mục đích của tập đoàn Xây Dựng Thành Thị tổ chức bữa tiệc này, Trương Lộ Tuyết mãi mà không đi ra nói chuyện trước mặt mọi người, chỉ tán gẫu với những người đến tham gia buổi tiệc, giống như đây chỉ là một bữa tiệc bình thường, không có chuyện gì để nói cả. Khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi xuất hiện, những người ở đây đều tập trung sự chú ý vào Bạch Tình Đình, ở trong những trường hợp này, người được công nhận là mỹ nữ số một trong giới kinh doanh ở thành phố Vọng Hải Bạch Tình Đình dường như càng khiến người ta chú ý hơn, còn Diệp Lăng Phi, vẫn luôn làm nền cho Bạch Tình Đình, đồng thời, cũng là kẻ đáng ghét nhất trong lòng rất nhiều, nếu không có Diệp Lăng Phi, sẽ có rất nhiều người còn mang tâm tưởng với Bạch Tình Đình, chí ít cũng có cơ hội danh lợi song thu, nhưng sự tồn tại của Diệp Lăng Phi tồn lại khiến cho mọi chuyện khách đi. Không ai nghĩ rằng mình còn mạnh hơn một người cường thế như Diệp Lăng Phi, những chuyện của Diệp Lăng Phi đã sớm công khai ở thành phố Vọng Hải thành rồi, chỉ là có một số người không muốn thừa nhận thế lực cường đại của Diệp Lăng Phi mà thôi. Giờ phút này tâm tình của Bạch Tình Đình rất không tốt, cô vẫn nở nụ cười thật tươi, xuân quang vô hạn, nhưng trong lòng Bạch Tình Đình lại phiền não vì chuyện kia, cô thật sự không ngờ cũng có một ngày mình trở thành kẻ tình nghi lừa tiền lừa tình, đó quả thực là sự vũ nhục lớn nhất mà cô từng phải chịu, Bạch Tình Đình sẽ bỏ qua không như vậy, nhất định phải điều tra cho rõ đầu đuôi, xem rốt cuộc là ai giở trò quỷ. Trương Lộ Tuyết thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đã tới, cô cầm ly rượu đi đến chỗ hai người. Diệp Lăng Phi mở miệng, còn không đợi hắn nói gì, Trương Lộ Tuyết đã kéo tay Bạch Tình Đình đi sang chỗ khác, ném Diệp Lăng Phi một mình ở đây.

Diệp Lăng Phi há hốc mồm, hắn lắc lắc đầu, lúc này chợt cảm thấy đói bụng, vừa rồi còn chưa kịp ăn cái gì vội vội vàng tới đây, vừa may chỗ này có tiệc đứng, những người tham gia những bữa tiệc kiểu này phần lớn đã ăn cái gì đó trước khi đi để lót dạ, có rất ít người đến dã tiệc lại ra sức ăn uống. Cái đó gọi là cuộc sống của tầng lớp thượng lưu, chú trọng lễ tiết, những bữa tiệc như thế này đối với phần lớn bọn họ mà nói, chỉ là một chỗ để kết giao thêm bạn bè, tăng cường quan hệ giữa mọi người mà thôi, bọn họ không đến đây để mà nhét đầy thức ăn vào dạ dày. Nhưng Diệp Lăng Phi thì không nằm trong số những người đó, trước giờ Diệp Lăng Phi đều như vậy, dường như sẽ không gia nhập vào cái gọi là giới thượng lưu, hắn tự do đã quen, không thích những khuôn phép gò bó như vậy. Hồi nhỏ Diệp Lăng Phi không giống như những kẻ xuất thân từ danh môn đó, hắn vì kiếm kế sinh nhai mới ra nước ngoài, vì tiền mà làm những chuyện phạm pháp, vì tiền mà tiếp xúc với tất cả mọi tầng lớp, đó là Diệp Lăng Phi. Trong mắt hắn cái gọi là thượng lưu xã hội cũng chỉ là một cái vòng tròn, một “giới”, mối giới đều có quy củ của riêng mình, giống như là giới văn nghệ, có quy tắc ngầm của mình, thật ra thì, không chỉ giới văn nghệ, từng tầng lớp trong trong xã hội đều có quy tắc riêng của bọn họ, chỉ là những thứ quy tắc này người ngoài không thể biết được. Diệp Lăng Phi không thích mấy cái quy tắc đó, hắn ưa thích một cuộc sống thuộc về riêng mình, hắn muốn sống tự do tự tại, không bị người khác gò ép. Hiện giờ Diệp Lăng Phi đi lấy thức ăn, sau đó hắn đi đến một chỗ, bắt đầu ăn điểm tâm. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội đang ở đây, đối với Diệp Lăng Phi mà, đều là mấy người đàn ông và mấy người phụ nữ mà thôi, hắn không có chủ đề gì để bắt chuyện với họ cả. Nói chuyện về nghệ thuật, Diệp Lăng Phi không hiểu, nói chuyện về vũ khí, những người đó lại không hiểu, quả thực không phải là người cùng tầng lớp, Diệp Lăng Phi cũng chẳng muốn đi ra nói chuyện xã giao. Diệp Lăng Phi không tìm người khác, nhưng đã có người đến tìm Diệp Lăng Phi. Chỉ thấy một ông già đeo kính mắt, vẻ ngoài nho nhã lịch thiệp đi tới, ông ta vừa tới nơi, lập tức kêu lên:



- Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp!

Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua lão già đó, hắn thật sự không biết lão già này, cái gì mà đã lâu không gặp chứ, trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ mình đã gặp lão già này chưa nhỉ, tuy nhiên nghĩ lại thì Diệp Lăng Phi dám chắc hắn chưa bao giờ gặp lão già này cả, không nhịn được hỏi:

- Trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?

- À, trước kia tôi đã từng nghe đến tên của Diệp tiên sinh, là chồng của tổng giám đốc Bạch!


Lão già kia nói.


Diệp Lăng Phi cười cười, nói:


- Lão tiên sinh, không biết ông có chuyện gì?


- Diệp tiên sinh, tôi vừa nghe nói tập đoàn các anh đã xây xong nhà ở bên Long Sơn rồi, không biết đến lúc đó sẽ bán với giá bao nhiêu!


Dường như lão già sợ bị người khác nghe thấy, hạ giọng nói:


- Tôi muốn mua một căn hộ cho con, không biết có giá nội bộ không?


Diệp Lăng Phi nghe xong, không nhịn được một bật cười, lão già này trông bộ dạng thì rất nho nhã, nhưng không ngờ thật ra lại khá giống mình, đều là những kẻ thô tục, ăn nói khép nép vì chuyện nhà ở, còn muốn mua với giá nội bộ. Bên Long Sơn vẫn đang trong quá trình xây dưng, gần đây lại xảy ra một số chuyện, trì hoãn tốc độ xây dựng ở Long Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK