Diệp Lăng Phi há miệng cười, lúc này, Bạch Cảnh Sùng nghe được bên kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, hỏi:
- Tiểu Diệp, Tình Đình làm sao vậy?
- Tình Đình không có việc gì, chỉ là vừa rồi lúc muốn uống nước hơi nóng bị phỏng một chút.
Diệp Lăng Phi nói dối.
- Ừ, không có việc gì là tốt rồi, con nói với Tình Đình, bảo nó chú ý một chút, tuổi đã lớn như vậy, vẫn nghịch ngợm như trẻ con vậy.
Bạch Cảnh Sùng tin là thật, còn Bạch Tình Đình lúc này đang dùng sức muốn đem tay Diệp Lăng Phi từ trong quần mình lôi ra, Diệp Lăng Phi cố ý lớn tiếng nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xà, có nghe thấy không, cha bảo anh nói với em không nên nghịch ngợm như trẻ con vậy nữa!
Bạch Tình Đình trong lòng tức giận, thầm nghĩ ông xã này thật đúng là giỏi làm trò, rõ ràng là hắn bóp mông mình, mình mới kêu lên, nhưng không ngờ hắn lại nói ngược lại cho mình. Vốn định giải thích với cha mình, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ chuyện vốn là chuyện giữa mình và Diệp Lăng Phi, rồi lại nói đều là một ít chuyện riêng, sao có thể nói cho mình cha nghe. Truyện "Đô Thị Tàng Kiều "
Bạch Tình Đình tuy không muốn để mông mình bị Diệp Lăng Phi cố ý rà qua rà lại, nhưng trong lòng nàng lại có một loại cảm giác hưng phấn nói không nên lời. Nếu không phải Diệp Lăng Phi đưa tay sờ vuốt khe giữa hai mông, Bạch Tình Đình cũng sẽ không phản ứng mãnh liệt giống như hiện tại vậy. Dù sao nơi đó cùng là nơi làm cho Bạch Tình Đình cảm thấy thẹn thùng, nhưng Bạch Tình Đình dùng sức lôi mấy lần, tay Diệp Lăng Phi vẫn ko hề suy suyển, không khỏi nhụt chí. Thầm nghĩ dù sao mình cũng là vợ Diệp Lăng Phi, thân thể này sớm muộn gì cũng bị ông xã mình sờ vuốt, đơn giản để cho ông xã mình sờ vuốt đi vậy.
Bạch Tình Đình trong lòng vừa nghĩ như vậy, hai tay cùng buông lỏng ra, ôm cổ Diệp Lăng Phi, nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện với Bạch Cảnh Sùng. Nhưng nàng lại dùng sức nghĩ muốn kẹp tay Diệp Lăng Phi lại, làm cho tay Diệp Lăng Phi hơi tăng lực. Bạch Tình Đình đành không dám dùng sức nữa.
- Tiểu Diệp, con nói Trần Hàn Lâm đã chết, đây là chuyện thật sao?
Bạch Cảnh Sùng hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, rất chăm chú nói:
- Đây là sự thật, hình như là bị người ta mưu sát!
Bạch Tình Đình nghe được Trần Hàn Lâm bị mưu sát, không khỏi mở to hai mắt nhìn. Hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, có vẻ hơi sợ hãi. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình lộ ra vẻ mặt này, tay phải của hắn rút khỏi khe giữa hai mông Bạch Tình Đình, ôm eo Bạch Tình Đình, ra hiệu Bạch Tình Đình không cần sợ hãi.
Bạch Cảnh Sùng ừ một tiếng, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, hỏi:
- Biết vì sao Trần Hàn Lâm bị giết không?
- Không rõ ràng lắm!
Dù trong lòng Diệp Lăng Phi đại khái có thể đoán được Trần Hàn Lâm tại sao bị mưu sát. Nhưng hắn cũng không muốn nói ra trước mặt Bạch Tình Đình. Hắn sợ Bạch Tình Đình sợ hãi. Liền nói cho có lệ với Bạch Cảnh Sùng:
- Cảnh sát còn đang tra vụ án này!
- Ừ. Ta biết rồi!
Bạch Cảnh Sùng không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi cũng cúp điện thoại. Bạch Tình Đình ngồi ở trong lòng Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã. Cha em nói thế nào. Có cần ra mặt hay không vậy!
- Cần em ra mặt làm gì. Nhạc phụ không nói gì thêm. Anh thấy nhạc phụ tự mình có chủ ý. Nếu cần em phải ra mặt, tự nhiên sẽ bảo em ra mặt!
Diệp Lăng Phi hôn Bạch Tình Đình một cái. Ngay sau đó, hai tay lại muốn sờ mó hạ thân Bách Tình Đình. Bạch Tình Đình vội vã ngăn cản nói:
- Ông xã. Đây là công ty. Đừng để cho người ta nhìn thấy!
- Nhìn thấy thì sao. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp!
Diệp Lăng Phi vừa nói liền cúi người. Đưa miệng tiến đến hạ thân Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình dùng sức ngăn cản. Mắt thấy không có cách nào. Bạch Tình Đình bắt đầu nức nở. Này thoáng cái cũng hù dọa Diệp Lăng Phi rồi. Hắn vội vã đem miệng rời khỏi hạ thân Bạch Tình Đình, miệng nói:
- Được rồi. Được rồi. Bà xã, anh chỉ đùa em thôi!
Bạch Tình Đình ghé vào bàn công tác. Đầu vai rung động. Mặc cho Diệp Lăng Phi nói như thế nào, Bạch Tình Đình vẫn không naừng nức nở. Diệp Lăng Phi không có cách nào. Đành phải nói:
- Bà xã. Nếu em không thích, sau này này anh cũng không chạm vào em nữa. Anh đi đây!
Vừa nói, Diệp Lăng Phi liền đứng lên. Làm bộ muốn đi. Bạch Tình Đình vội kéo tay Diệp Lăng Phi, ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng, miệna nức nỡ nói:
- Ông xã, đừng đi!
Diệp Lăng Phi cũng chỉ nói như vậy. Hắn cũng không có ý muốn đi. Mắt thấy Bạch Tình Đình khóc thật. Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy vừa rồi mình có chút quá mức, liên tục nói:
- Được rồi. Bà xã, đừng khóc. Anh biết anh sai rồi. Hay là em đánh anh vài cái cho hả giận?
- Em không thèm đánh anh đâu, đánh anh rất đau tay, anh tự đánh đi!
Bạch Tình Đình giương đôi mắt hồng hồng nói.
- Được, anh tự đánh mình!
Diệp Lăng Phi vừa nói tự đánh mình, liền vừa đánh vừa nói:
- Ai bảo ngươi bắt nạt bà xã, đáng đánh !
Bạch Tình Đình vừa nhìn Diệp Lăng Phi quả thật tự đánh chính mình, lại bắt đầu đau lòng, vội vã nói:
- Được rồi, được rồi, em không cần anh đánh nữa!
- Bà xã, em không tức giận nữa sao?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Xoay người sang chỗ khác, không được nhìn lén!
Bạch Tình Đình hai tay thúc Diệp Lăng Phi quay lưng đi, nàng thừa dịp này, đem quần lót của mình bị Diệp Lăng Phi kéo xuống mặc lại, lại đứng dậy, đem quần dài bên ngoài kéo lên, thắt lại dây lưng, Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh đàng hoàng ngồi chờ em, không được nhìn lén!
Nói xong, Bạch Tình Đình đi về phía toilet, tới cửa toilet, Bạch Tình Đình len lén quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẫn đàng hoàng ngồi ở chỗ ngồi của mình, đang cầm chuột nghịch máy tính.
Bạch Tình Đình trong lòng cười thầm, đi vào toilet, đóng cửa toilet lại.
Khóa cửa toilet, Bạch Tình Đình mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng bước nhanh tới bồn rửa tay, đưa tay đến phía trước vòi nước cảm ứng tự động, rửa sạch mặt, đem vệt nước mắt trên mặt rửa sạch sẽ.
Mới vừa rồi ở trong phòng làm việc, Diệp Lăng Phi vuốt ve làm nàng dục hỏa đại thịnh. Nhất là sau đó Diệp Lăng Phi dùng miệng hôn hạ thân nàng, loại cảm giác này thiếu chút nữa làm cho Bạch Tình Đình rên rỉ lên. Nàng không muốn bị cấp dưới trong công ty nghe được tiếng rên rỉ của mình, nhưng lại không nhịn được, nên mới cấp bách khóc lên.
Không ngờ lại lấy được hiệu quả không tưởng được, Diệp Lăng Phi quả thật bắt đầu sợ hãi. Bạch Tình Đình vừa nghĩ đến bộ dáng Diệp Lăng Phi vừa rồi sợ hãi, không nhịn được lại hé cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười.
Nàng ở trong toilet cả nữa ngày, đem nội y bị Diệp Lăng Phi làm cho xộc xệch sửa sang lại, rồi mới đi ra toilet. Diệp Lăng Phi đang chơi máy tính, nhìn thấy Bạch Tình Đình đi ra, Diệp Lăng Phi vừa định đứng lên, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình cầm túi xách của nàng, lại quay lại toilet.
- Nữ nhân a, đúng là nữ nhân a, sao luôn luôn phiền toái như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi hơi thở dài, lại bắt đầu chơi game.
Đến khi Bạch Tình Đình lần xuất hiện nữa, Diệp Lăng Phi mới rời khỏi chỗ ngồi của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Ông xã, không được hồ đồ nữa!
- Anh biêt rồi, sẽ không hồ đồ nữa!
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ một chút, nói:
- Bà xã, ra bên ngoài ăn cơm đi.
Bạch Tình Đình gật đầu, cầm túi xách, vừa đi vừa nói chuyện:
- Buổi chiều em còn phải làm việc đây, đều là cái dự án Dương Quang gia viên kia, một đống lớn công việc chờ xử lý đây!
Diệp Lăng Phi mở cửa phòng làm việc, đứng ở cửa, xoay người nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, anh có một kế hoạch rất không tệ, nhưng ít nhất phải chờ anh cơm nước xong rồi mới nói.
Bạch Tình Đình mĩm cười gật đầu, nàng đã biết nhất định Diệp Lăng Phi sẽ có biện pháp, chỉ là không nghĩ tới Diệp Lăng Phi sẽ bày đặt như vậy, còn muốn chờ cơm nước xong rồi mới nói. Bất quá, Bạch Tình Đình cảm thấy buổi trưa có thể cùng ông xã ăn bữa cơm cũng là một chuyện rất không tệ, trong lòng ngọt ngào, khóe miệng tươi cười.
Bạch Tình Đình ra khỏi phòng làm việc, phân phó thư ký của mình:
- Buổi trưa tôi đi ra ngoài ăn cơm, nếu có chuyện gì, gọi vào điện thoại di động cho tôi!
- Vâng, phó tổng giám đốc!
Diệp Lăng Phi đi ở phía trước, ấn nút thang máy. Nhìn Bạch Tình Đình chầm chậm đi tới, Diệp Lăng Phi đi nhanh hai bước, kéo cánh tay Bạch Tinh Đình, miệng thúc giục:
- Bà xã, nhanh lên một chút đi!
- Đây là công ty, không nên như vậy!
Bạch Tình Đình nhắc nhở Diệp Lăng Phi, tuy nói hai người bọn họ đã đăng ký, nhưng dù sao còn chưa cử hành hôn lễ, nói chung cảm giác có chút không giống vợ chồng chính thức. Vừa rồi ở trong phòng làm việc, Bạch Tình Đình có thể dùng cái lý do bọn họ là vợ chồng này để an ủi chính mình, nhưng vừa đi ra bên ngoài, Bạch Tình Đình liền cảm giác có điểm không ổn lắm.
Diệp Lăng Phi cũng không phải rất để ý cái này, nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn làm Bạch Tình Đình khóc, trong lòng cảm thấy cứ thuận theo tâm ý Bạch Tình Đình thì tốt hơn, vì vậy buông tay ra, đi vào bên trong thang máy.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau đi ra thang máy, nam bảo an vừa nói chuyện với Diệp Lăng Phi ở dưới lầu kia nhìn thấy Diệp Lăng Phi cùng phó tổng giám đốc tập đoàn nói nói cười cười đi ra, sợ đến không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi. Khi Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt tên nam bảo an kia, chỉ khẽ cười cười, cũng không nói một câu.
- Bà xã, anh phải ngồi xe của em rồi.
Diệp Lăng Phi vừa đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, liền cười nói:
- Xe của anh hôm nay vừa mới đưa đến xưởng sửa chữa.
- Đó không phải tự ngươi đụng phải sao, còn có cửa ga ra của chúng ta chưa sửa đâu đấy, anh đừng quên tìm người sửa đi.
Bạch Tình Đình nói.
- Được được, anh sẽ tìm người sửa.
Diệp Lăng Phi liên tục gật đầu, lúc này Diệp Lăng Phi chi có thể đáp ứng, ai bảo hắn vừa làm Bạch Tình Đình người ta khóc. Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình đi tới bãi đỗ xe, mới vừa đến chỗ Bạch Tình Đình đỗ xe, liền nhìn thấy một cỗ xe màu trắng đi tới. Chiếc xe kia tới trước mặt hai người, đột nhiên ngừng lại.
Diệp Lăng Phi vừa định mắng kẻ lái xe kia không có mắt, sao lại đem xe đỗ ở đây. Ngay lúc này, thì nhìn thấy cửa xe mở ra, Trương Lộ Tuyết mặc một bộ đồ màu trắng, đeo một chiếc kính mát màu đen từ trên xe đi xuống. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết, liền ngậm miệng, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong rồi, hôm nay Trương Lộ Tuyết đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn không phải chuyện tốt, hôm nay không ổn rồi.