- Ông xã, có phải là anh đang lấy làm lạ, không biết vì sao em lại nói như thế đúng không?
Diệp Lăng Phi không phủ nhận, hắn gật đầu nhưng không nói gì. Bạch Tình Đình lại hướng ánh mắt về phía Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Cha, con đã nói với cha rồi, bây giờ hai tập đoàn đã sáp nhập làm một, ông chủ đứng đằng sau là chồng con. Đây cũng là lý do vì sao con lại muốn anh ấy làm chủ, chuyện này của cha chỉ anh ấy mới có thể quyết định!
Lúc này Diệp Lăng Phi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn hỏi:
- Tình Đình, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, anh bị em làm cho hồ đồ mất rồi, cái gì mà tập đoàn...!
- Ông xã, chuyện này em cũng chỉ mới biết được thôi!
Bạch Tình Đình nói xong liếc nhìn Bạch Cảnh Sùng, sau đó quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Cha cứu Thái Hạo ra tù mà sắp xếp công việc cho người nhà của mấy người có liên quan đến vụ án, tất cả đều được vào thành phần quản lý ở tập đoàn!
Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn ngược lại không biết phải nói thế nào. Tập đoàn tuy nói là của hắn, nhưng từ trước đến giờ toàn là Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình hai người quản lý, Diệp Lăng Phi căn bản không tham dự vào trong chuyện này, hắn không muốn để ý tới công chuyện của công ty. Bây giờ, nghe khẩu khí của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đã minh bạch, chắc hẳn Trương Lộ Tuyết vẫn còn chưa biết chuyện này. Lúc trước, Diệp Lăng Phi đã đem hai tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ và Tân Á sáp nhập lại thành một tập đoàn mới, có hai ban giám đốc tham gia quản lý, trong thời gian ngắn căn bản là không thể nào thống nhất được. Đây cũng là lý do tại sao phải có hai phó tổng giám đốc, Trương Lộ Tuyết phụ trách nghiệp vụ ở bên tập đoàn Tân Á, Bạch Tình Đình thì quản lý nghiệp vụ trước kia của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, nếu như muốn triệt để sáp nhập thì cần phải có quá trình. Bạch Cảnh Sùng dù sao cũng là người sáng lập tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, vẫn có một số người cũ còn ở lại, những người cũ đó sẽ nể mặt Bạch Cảnh Sùng mà giúp đỡ. Chuyện này không biết làm sao lại để cho Bạch Tình Đình biết được, trước giờ Diệp Lăng Phi chưa từng nghĩ đến những chuyện như vậy, hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng Bạch Tình Đình bởi vì Bạch Cảnh Sùng giấu cô giúp Thái Hạo cho nên mới tức giận như vậy, nhưng không ngờ trong chuyện này còn có ẩn tình khác. Diệp Lăng Phi cũng ý thức được vấn đề này đã trở nên phức tạp hơn, hắn vốn không muốn dính líu đến những chuyện này, bây giờ lại càng không thể dính dáng vào được. Bạch Cảnh Sùng hiển nhiên cũng cảm thấy xấu hổ, nghe Bạch Tình Đình nói như vậy xong, ông ta ho khan một tiếng, nói:
- Tình Đình, chuyện này cha biết là cha không đúng. Lần trước lúc đến trại giam thăm Thái Hạo, cha thấy nó sống không được tốt, nhất là những người ở đó còn ức hiếp nó, cha thấy nó vô cùng đáng thương, mới nghĩ cách giúp nó một chút. Tình Đình, dù sao nó cũng em ruột của con....!
Bạch Cảnh Sùng đang nói thì bị Bạch Tình Đình ngắt lời, chỉ thấy Bạch Tình Đình nhăn mày, dường như rất bực tức vì Bạch Cảnh Sùng, cô nói:
- Cha, vậy lúc trước hắn có coi con là chị ruột của hắn không? Nếu như hắn nghĩ tới điểm, hắn sẽ không làm như vậy đâu. Con đã nói rồi, con không thể tha thứ hắn, nếu cha muốn cứu hắn, đó là chuyện của cha, nhưng mà, con không cho phép cha dùng tập đoàn để mưu cầu tư lợi. Mấy người mà cha nhét vào tập đoàn chỉ là một lũ ăn hại, tập đoàn không có tiền để mà nuôi bọn hắn!
Bạch Tình Đình nói xong thì liếc nhìn Diệp Lăng Phi, ý muốn bảo Diệp Lăng Phi tỏ thái độ, Diệp Lăng Phi thè lưỡi, nói:
- Anh ra ngoài hút điếu thuốc!
Hắn vừa dứt lời, chuông điện thoại chợt reo, Diệp Lăng Phi cảm tưởng như cứu tinh đã đến, hắn vội vàng nói:
- Xin lỗi anh có điện thoại!
Nói xong hắn cầm điện thoại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Diệp Lăng Phi đi ra bên ngoài thư phòng mới hiện vú Ngô đang đứng ở cửa, Diệp Lăng Phi cười cười với vú Ngô, nói:
- Vú Ngô, con nghĩ Tình Đình đang bộc phát tính nết đại tiểu thư ấy mà, không có vấn đề gì đâu, một lát nữa là bình thường lại thôi!
Vú Ngô mở miệng, nhưng mà cũng không biết nói gì. Giờ phút này, nội tâm vú Ngô rất phức tạp, một bên là con của bà, để tay lên ngực tự vấn, bà rất muốn con mình ra tù, không muốn thấy con mình tiếp tục chịu khổ trong đó nữa. Mặt khác bà còn phải cân nhắc đến tâm trạng của Bạch Tình Đình, vú Ngô mụ bây giờ bị kẹp ở giữa thật sự rất khó xử. Diệp Lăng Phi cũng hiểu tình cảnh của vú Ngô bây giờ, hắn cầm điện thoại, không nói gì với vú Ngô nữa, vội vội vàng vàng tìm một chỗ không người để nghe điện thoại. Cuộc điện thoại này là do Trương Lộ Tuyết gọi tới, Diệp Lăng Phi hận không thể nói Lộ Tuyết em chính là vị cứu tinh của anh đó. Trong tình huống đó Diệp Lăng Phi căn bản không thể nào tỏ thái độ được, nếu như hắn dựa theo suy nghĩ của Bạch Tình Đình mà tỏ thái độ nói nhạc phụ của hắn không nên làm như vậy, tuy thuận theo ý Bạch Tình Đình, nhưng lại phá hỏng quan hệ giữa hai cha con Bạch Tình Đình, nói không chừng tương lai Bạch Tình Đình sẽ trách cứ Diệp Lăng Phi đã không khuyên giải cô. Nếu Diệp Lăng Phi ủng hộ Bạch Cảnh Sùng, vậy thì sẽ nảy sinh vấn đề khác, khi đó nhất định hắn sẽ khiến cho Bạch Tình Đình mất hứng, Diệp Lăng Phi ở vào tình thế khó xử, không biết nói cái gì cho phải. Trương Lộ Tuyết gọi điện thoại tới, Diệp Lăng Phi có cái cớ để mà trốn tránh, nếu như Trương Lộ Tuyết đang ở trước mặt hắn, Diệp Lăng Phi hận không thể hôn cô mấy cái để bày tỏ sự cảm kích.
- Lộ Tuyết, em gọi điện thoại tới thật là quá đúng lúc, cứu cho anh một bàn thua trông thấy!
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô nói với giọng rất nghiêm túc:
- Diệp Lăng Phi, em không muốn dài dòng với anh, em có chuyện muốn hỏi anh đây!
- Có chuyện gì muốn hỏi anh vậy?
Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu của Trương Lộ Tuyết, dường như là chuyện gì đó rất quan trọng, Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc Trương Lộ Tuyết muốn hỏi chuyện gì. Trương Lộ Tuyết ngừng lại một chút rồi nói:
- Diệp Lăng Phi, em muốn hỏi có phải là anh sắp xếp cho một số người vào thành phần quản lý của công ty được không. Em mặc kệ những người đó có quan hệ thế nào với anh, hay là thân thích gì đó của Bạch Tình Đình, em không cho phép những người đó ảnh hưởng với công việc của em. Bây giờ em chỉ muốn thông báo với anh, bảo những kẻ đó lập tức rời khỏi đây, em không muốn thấy bọn họ trong tòa nhà công ty nữa!
Khi Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy, ban đầu hắn còn không chưa kịp phản ứng, hắn cũng không biết những người Trương Lộ Tuyết nói tới kia ai. Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi nghĩ tới những gì Tình Đình vừa mới nói lúc nãy, Bạch Cảnh Sùng đã thu xếp cho một số người vào làm nhân viên quản lý của tập đoàn, chẳng lẽ Trương Lộ Tuyết nói đám người đó là chỉ những người này sao? Diệp Lăng Phi vừa nãy đã cảm thấy đau đầu vì chuyện này, cho nên mới chạy ra ngoài nghe điện thoại, nhưng không ngờ Trương Lộ Tuyết gọi điện thoại tới cũng là vì chuyện này, Diệp Lăng Phi thầm oán trách nhạc phụ của hắn, đừng nhìn Diệp Lăng Phi không nói là nhạc phụ của hắn không đúng trước mặt mọi người, nhưng trong lòng hắn vẫn trách cứ Bạch Cảnh Sùng, thầm nghĩ: "Nhạc phụ đại nhân, sao đang yên đang lành cha lại sắp xếp cho một đám người vào tập đoàn làm gì. Không phải là cha không được sắp xếp người vào tập đoàn, nhưng ít ra cũng phải nói với Tình Đình một câu chứ, cha thì ngược lại, trực tiếp cho người ta vào công ty. Bây giờ thì phiền phức rồi, lão nhân gia ngài thì không có chuyện gì, nhưng mà thằng này thì gặp họa lớn rồi!”
Diệp Lăng Phi có khổ mà không nói nên lời, hắn nghe giọng điệu Trương Lộ Tuyết, dường như là đang oán trách mình không thông báo cho cô về chuyện thay đổi nhân sự trong công ty, Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích:
- Lộ Tuyết, em hiểu lầm rồi, anh căn bản không biết những người đó, mấy hôm nay anh ở bên Hồng Kông, làm sao có thể sắp xếp người vào công ty được chứ!
- Nói như vậy thì là Bạch Tình Đình sắp xếp rồi!
Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu của Trương Lộ Tuyết khi nói câu này, trong lòng thầm kêu một tiếng:
- Hỏng rồi!