Diệp Lăng Phi nhìn về phía Tưởng Á Đông, trong ánh mắt mang theo ý cười, mà ngay cả Bành Hiểu Lộ nhìn thấy ánh mắt đó Diệp Lăng Phi cũng cảm giác sắp có chuyện xảy ra, Diệp Lăng Phi lần này đến đây là để gây sự. Trong lòng Bành Hiểu Lộ cái có chút hối hận, nếu sớm biết Diệp Lăng Phi sẽ nói như vậy, có lẽ cô không nên dẫn Diệp Lăng Phi tới đây.
- Chúng ta không nên nói chuyện này.....!
Bành Hiểu Lộ lo lắng Diệp Lăng Phi nói như vậy khiến cả hai bên đều không thể nhượng bộ được, ít nhất Bành Hiểu Lộ thấy Tưởng Á Đông không phải là người đáng ghét, vừa rồi anh ta cũng không làm gì Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ không hi vọng Tưởng Á Đông xảy ra chuyện. Bành Hiểu Lộ vốn định mở miệng để can ngăn hai người, nhưng không ngờ đúng lúc đó, Tưởng Á Đông lại cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm, tôi họ Tưởng, nhưng không có nghĩa là tôi nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của Tưởng gia. Từ trước tới giờ, tôi luôn dựa vào cố gắng của mình, dựa theo ý nguyện của mình để làm việc, tôi không nghe theo sự sắp xếp của người khác, đồng thời, tôi cũng không muốn cố gắng giải thích cái gì. Bởi vì tôi họ Tưởng, cho nên tôi phải đối mặt với rất nhiều phiền não, nếu như có thể tôi tình nguyện không mang họ Tưởng. Diệp tiên sinh, không biết tôi giải thích như vậy có làm anh thỏa mãn không?
- Chuyện này....!
Diệp Lăng Phi quả thật không ngờ Tưởng Á Đông sẽ nói như vậy, những lời của Tưởng Á Đông hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi liếc nhìn Tưởng Á Đông, nói:
- Chuyện này quả là Tưởng thị trưởng anh nói không sai, anh họ Tưởng, nhưng cũng không nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của người khác!
- Diệp tiên sinh, từ trước tới giờ tôi không muốn giải thích những thứ này này, bởi vì tôi cho rằng không cần phải giải thích. Nhưng mà, khi đối diện với anh, tôi lại không thể không giải thích một chút!
Tưởng Á Đông nói xong lại nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:
- Bởi vì anh là bạn của Hiểu Lộ, cũng là bạn của tôi, khi ở trước mặt bạn mình, tôi nhất định phải giải thích rõ ràng, tránh để cho người khác hiểu lầm tôi là một kẻ dựa vào thế lực của gia tộc mình mới đặt chân lên con đường làm quan. Tôi không dựa vào gia đình của mình, anh có thể nhìn vào những thành tích của tôi, sở dĩ tôi có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào cố gắng của chính mình!
Những lời này của Tưởng Á Đông khiến cho Diệp Lăng Phi nhất thời không biết nói gì cho phải, Diệp Lăng Phi có cảm giác có lực mà không phát được, hắn quả thực đã dùng đến nắm đấm, nhưng lại không thể đánh đến mục tiêu. Diệp Lăng Phi chỉ có thể cúi đầu, cầm chén trà uống lên. Tưởng Á Đông lại quay sang nói với Bành Hiểu Lộ:
- Hiểu Lộ, thật không ngờ lại gặp được em ở Hồng Kông, lần trước sau khi gặp em ở thành phố Vọng Hải, anh nghĩ rằng chúng ta còn có thể gặp lại...!
Không cần nghi ngờ, Tưởng Á Đông đã chiếm cứ thượng phong, khiến cho Diệp Lăng Phi không còn lời nào để nói, Diệp Lăng Phi vốn định chất vấn thẳng mặt Tưởng Á Đông, xem rốt cuộc Tưởng gia muốn làm gì, nhưng sau khi nghe Tưởng Á Đông nói xong, Diệp Lăng Phi tạm thời không nói gì nữa, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để đối phó Tưởng Á Đông. Bành Hiểu Lộ vốn không có ý đi gặp Tưởng Á Đông, đều là do Diệp Lăng Phi nói muốn gặp Tưởng Á Đông để tâm sự, Bành Hiểu Lộ mới đồng ý đi gặp Tưởng Á Đông, bây giờ thì lại hay, Diệp Lăng Phi không nói, Bành Hiểu Lộ chỉ có thể ứng phó:
- Tôi cũng không ngờ lại gặp anh ở Hồng Kông này!
Bành Hiểu Lộ nói đến đây, bỗng nhiên đảo mắt một cái, cô nghĩ tới một vấn đề, Bành Hiểu Lộ lập tức hỏi:
- Sao anh biết tôi đang ở Hồng Kông vậy?
- Là một người bạn nói cho anh biết!
Tưởng Á Đông cười nói,
- Hôm nay anh đã gặp không ít nhân vật nổi tiếng ở Hồng Kông, trong đó có Trần Nhất Phu, ông ta có nhắc đến em, vì thế nên anh mới gọi điện thoại cho em. Thật ra thì anh cũng không dám chắc là em đang ở Hồng Kông, anh cũng chỉ thử xem sao, không ngờ em thật sự đang ở Hồng Kông!
- Thật là trùng hợp!
Bành Hiểu Lộ gật đầu, cô quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, lúc này Diệp Lăng Phi cũng đã ngẩng đầu lên, Bành Hiểu Lộ lại nói với Tưởng Á Đông:
- Tôi và bạn tôi đến Hồng Kông để giải quyết một số việc, mấy ngày nữa, chúng tôi sẽ trở về. Tưởng Á Đông, tôi không hợp với anh, có thể anh muốn tìm một cô gái có thể trợ giúp anh, nhưng cô gái đó chắc chắn không phải là tôi!
Tưởng Á Đông cười cười, nói:
- Hiểu Lộ, anh nghĩ em đã hiểu lầm rồi, anh cũng không hy vọng em trở thành vợ anh, như em vừa nói đấu, chúng ta không hợp nhau, nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn, thậm chí là bạn tốt!
Bành Hiểu Lộ nghe Tưởng Á Đông nói như vậy xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nói thầm:
- Tôi luôn nghĩ là anh sẽ nói như vậy mà, sớm biết như vậy tôi cũng không cần phải trốn tránh anh làm gì. Nhưng mà cũng phải nói lại, nếu như sau này gặp mẹ tôi thì hãy nói rõ suy nghĩ của anh cho mẹ tôi, nếu không thì mẹ tôi cứ ép tôi, bây giờ không dám về nhà nữa!
- Xem ra đều là lỗi của anh!
Tưởng Á Đông cười nói,
- Hiểu Lộ, anh sẽ nói với bác gái, sở dĩ anh không nói rõ chuyện này với bác gái là bởi vì anh có quá nhiều việc, không thể tĩnh tâm để giải quyết chuyện của chính mình!
Tưởng Á Đông nói đến đây, điện thoại của anh ta đổ chuông, Tưởng Á Đông liềnnói:
- Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại!
Nói xong Tưởng Á Đông đứng dậy rời khỏi chỗ này, chờ Tưởng Á Đông rời đi, Bành Hiểu Lộ liền ghé môi thì thầm vào tai Diệp Lăng Phi:
- Anh nghe thấy rồi chứ, chắc anh sẽ không ghen đâu nhỉ!
Diệp Lăng Phi nhíu mày, nhìn về phía Tưởng Á Đông vừa rời đi, thấp giọng nói:
- Hiểu Lộ, không biết tại sao anh cứ cảm thấy có gì đó không ổn, có thể là vì anh quá đa nghi!
- Anh vốn đã đa nghi!
Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói,
- Nếu anh còn tiếp tục đa nghi như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày anh nghĩ em cũng là kẻ địch của anh!
- Chuyện đó tất nhiên là không rồi, Hiểu Lộ, sao anh có thể nghĩ như vậy được chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
Bành Hiểu Lộ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Tưởng Á Đông cầm điện thoại tìm một chỗ không người, anh ta vừa mới nhận điện thoại, trong điện thoại liền vang lên giọng nói của Tưởng Thiên Dương:
- Anh, anh đang ở Hồng Kông sao?
- Thiên Dương, có chuyện gì vậy?
Tưởng Á Đông bất động thanh sắc, hỏi.
Tưởng Thiên Dương ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó mới lên tiếng:
- Cha em vừa mới nói với em, nói là bên Hồng Kông không tiện để làm chuyện đó, cha em nói là anh tự mình nói chuyện với Trần Nhất Phu. Anh à, có lẽ anh đã nghe nói qua mâu thuẫn giữa em và Diệp Lăng Phi, hắn đã đến Hồng Kông, vừa lúc em có thể lợi dụng cơ hội này báo thù. Em không thể để cho Diệp Lăng Phi cứ như vậymà rời khỏi Hồng Kông được!
- À, em nói đến chuyện đó sao!
Tưởng Á Đông nghe Tưởng Thiên Dương nhắc đến chuyện này, giọng điệu của anh ta vẫn tỉnh táo như trước, không hề có sự thay đổi, lãnh đạm nói:
- Thiên Dương, anh chỉ hàn huyên mấy câu với Trần Nhất Phu thôi, anh không có quan hệ gì với tay Trần Nhất Phu đó, anh nghĩ là cha anh và hai chú đều có tính toán của bọn họ, chuyện này không cần anh phải quan tâm. Thiên Dương, ngươi nếu em kiên quyết muốn báo thù, em có thể nói với chú hai, anh sẽ không ngăn cản!
- Anh, người ngoài không biết, nhưng sao em có thể không biết được tầm ảnh hưởng của anh chứ. Cha em đã nói hết rồi, chuyện này anh không đồng ý, ông ấy cũng không giữ được, anh à, em thật sự rất muốn báo thù!
Nghe được những lời này của Tưởng Thiên Dương, ngữ khí của Tưởng Á Đông rốt cuộc cũng đã có sự thay đổi, trong lời nói mang theo ý răn dạy, Tưởng Á Đông nói:
- Thiên Dương, em không phải là trẻ con nữa, nếu như cái gọi là ân oán của em chỉ là vì một người phụ nữ, thế thì căn bản không đáng để chúng ta kết oán với Diệp Lăng Phi. Thiên Dương, anh sẽ ở lại Hồng Kông mấy ngày, em có thể nghĩ ra một lý do nào đó có thể thuyết phục anh, đến lúc đó, tự anh sẽ nói với chú hai. Thiên Dương, anh vẫn nhắc lại câu nói vừa rồi, không thể vì phụ nữ mà hủy diệt con đường làm quan của em. Tiện đây anh cũng nhắc nhở em, Diệp Lăng Phi rất có thể có quan hệ với Bành gia, Bành gia nắm giữ quân quyền, trước khi nắm chắc một trăm phần trăm, không thể tùy tiện động đến Diệp Lăng Phi!
Tưởng Thiên Dương ở đầu dây bên kia trầm mặc, có lẽ mấy lời đó của Tưởng Á Đông khiến cho Tưởng Thiên Dương không biết phải trả lời như thế nào. Tưởng Á Đông lại nói thêm:
- Thiên Dương, có lẽ em cũng biết, dạo này chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm, có lẽ em nên bỏ qua ân oán của mình qua một bên, cũng nên làm việc mà em nên làm đi. Anh mất sáu năm, bằng vào năng lực của mình mới leo lên vị trí ngày hôm nay. Với tư cách một thành viên của Tưởng gia, em nên chứng tỏ năng lực của mình, nếu không thì làm sao chú hai có thể yên tâm trao quyền lại cho em được!