- Bà xã. Có chuyện gì?
Bạch Tình Đình nhìn xung quanh không có ai. Nàng oán giận bất bình nói:
- Anh muốn đi gặp Trương Lộ Tuyết một mình sao?
- Chuyện của công ty mà, bà xã em đừng đem chuyện của công ty lẫn lộn với chuyện riêng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bày giờ anh đang vì chuyện của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế và tập đoàn Tân Á gặp Trương Lộ Tuyết. Mà không phải anh đi gặp riêng cô ấy!
- Em không thích Trương Lộ Tuyết. Không muốn anh gặp cô ta!
Bạch Tình Đình nói.
- Ai biết cô ta sẽ sử dụng thủ đoạn gì?
- Ha hả. Em thật sự coi anh là bánh ngọt sao, bà xã đại nhân. Nếu như em lo lắng với anh. Vậy chúng ta sinh một đứa con được không. Anh thích nhất trẻ con. Nếu như chúng ta có con, không phải càng thêm bền chắc sao?
- Biến. Em không rảnh đùa với anh!
Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn có con. Gương mặt không tự chủ được đỏ bừng lên, nói:
- Anh hãy chờ xem. Nói chung em sẽ không để cho Trương Lộ Tuyết có cơ hội!
- Khụ khụ. Em nói hai người các em tranh giành cái gì chứ!
Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu nói:
- Lần trước anh nói rất rõ ràng. Anh chính là anh, không phải là đồ vật gì để hai người các em giằng co. Anh có chủ ý của mình. Em và Trương Lộ Tuyết quan trọng nhất là làm sao quản lý tốt tập đoàn. Thuận tiện nói một câu. Anh là đại cổ đông tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Anh không hy vọng tiền của anh đều biến thành giấy vụn. Bà xã, quản lý tập đoàn tốt một chút. Tâm tư đặt ở tập đoàn thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi nói xong. Quay người lại. Đi về phía thang máy.
Bạch Tình Đình nhìn bóng lưng Diệp Lăng Phi, cắn cắn môi. Bỗng nhiên quay người lại. Đi về phía phòng làm việc của mình.
Rời khỏi tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Diệp Lăng Phi lái xe thẳng đến tập đoàn Tân Á. Hắn ở tập đoàn Tân Á đã là danh nhân. Người nào không biết Diệp Lăng Phi chứ. Vừa xuất hiện ở tập đoàn lập tức liền có người chào hỏi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vẫn như cũ. Ha hã cười nói với mấy ngươi đó. Những ngươi đó đều cảm khái Diệp Lăng Phi đại cổ đông tập đoàn này không hề kiêu ngạo. Thực sự là bình dị gần gũi.
Hai tay Trịnh Khả Nhạc đặt ở trên bàn phím. Đang đánh một văn kiện. Thình lình thấy Diệp Lăng Phi đứng ở trước mặt mình. Trịnh Khả Nhạc càng hoảng sợ. Nàng liền thanh nói:
- Làm gì vậy, dọa chết người đó!
- Anh đang kiểm tra công việc của em. Xem em có lười biếng hay không!
Diệp Lăng Phi trêu chọc.
Trịnh Khả Nhạc bĩu môi nói:
- Diệp đại cổ đông. Anh cứ yên tâm đi, công việc của em, em rất chăm chỉ!
- Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi chờ khi cuối năm anh cho em một cái hồng bao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thưởng cho em!
- Hiện tại chớ nói chuyện tiền với em, bây giờ em là người nghèo rồi!
Trịnh Khả Nhạc nói.
- Em sắp chết đói rồi đây. Mấy ngày nay đều ăn cơm ké của Oánh Oánh tỷ đấy!
Nói tới chỗ này. Trịnh Khả Nhạc bỗng nhiên hạ giọng nói.
- Anh chính là ông chủ của em. Cũng không thể thấy nô lệ của anh cứ như vậy chết đói chứ.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh cũng quên mất nô lệ này. Làm sao vậy. Gần đây không phải phát tiền lương sao?
- Đúng rồi. Nhưng là bạn học của em từ Bắc Kinh đến thăm em. Đi chơi với cô ấy một ngày đã tiêu hết tiền.
Trịnh Khả Nhạc bất đắc dĩ nói.
- Hiện tại em rất nghèo. Diệp đại ca, anh có thể hay không đưa em đi chơi không? Em đã lâu cũng không đi hát.
- ừm. Chờ anh hết bận rồi hãy nói!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh không nói chuyện phiếm với em nữa, chúng ta điện thoại sau đi. Lúc nào muốn hát thì gọi điện thoại cho anh.
- Cứ như vậy nha!
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe cười rộ lên nói:
- Diệp đại ca. Em muốn rũ bạn đi nữa đấy.
- ừ. Đưa đi, đưa đi!
Diệp Lăng Phi nói xong, cất bước đi vào phòng làm việc Trương Lộ Tuyết.
Hắn mới vừa đi tới cửa phòng làm việc. Chợt nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nói:
- Diệp đại ca. Tổng giám đốc không có đây!
Diệp Lăng Phi sửng sốt. Xoay người lại lại đi trở về trước mặt Trịnh Khả Nhạc. Nói:
- Tổng giám đốc của em không có đây. Sao em không nói sớm một chút.
- Anh không hỏi!
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói:
- Vậy Trương Lộ Tuyết đâu rồi?
- Không biết. Nói chung ngày hôm nay tổng giám đốc không tới tập đoàn. Hình như là đến bệnh viện!
Trịnh Khả Nhạc nói.
- Mấy ngày nay thân thể cô ấy khó chịu. Có thể là bị cảm.
- ừm!
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại gọi cho Trương Lộ Tuyết nhưng lại phát hiện điện thoại Trương Lộ Tuyết báo đang nẳm ngoài vùng phủ sóng. Diệp Lăng Phi gọi ba lần đều không có người nghe. Diệp Lăng Phi đành nói:
- Khả Nhạc. Điện thoại của Trương Lộ Tuyết tại sao không có ai nghe?
Trịnh Khả Nhạc lấc đầu. Nói:
- Em không biết, sáng nay nhận được điện thoại của Trương tổng giám đốc. Nói thân thể cô ấy không khoẻ. Ngày hôm nay không tới. Sau đó em cũng không biết tin tức của Trương tổng.
- Em biết điện thoại nhà Trương Lộ Tuyết không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Trịnh Khả Nhạc lắc đầu. Nói:
- Em không biết. Diệp đại ca, anh hẳn là so với em rõ ràng hơn mới đúng chứ!
- Nín. Tiểu nha đầu. Nói lung tung!
Diệp Lăng Phi nhíu mày. Nói:
- Khả Nhạc. Đi. Chúng ta cùng đi đến nhà Trương Lộ Tuyết!
- Bảo em đi? Em còn đang làm việc!
Trịnh Khả Nhạc nói
- Tự anh đến không được sao. Anh cũng không phải không quen thuộc Trương tổng giám đốc. Làm gì phải mang em đi làm kì đà?
- Tiểu nha đầu. Nói lung tung ít thôi. Nhanh lên một chút!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em không biết Trương Lộ Tuyết và bà xã anh quan hệ rất khẩn trương sao. Nếu nhưng đi một mình. Khó tránh khỏi nhà anh lại muốn xảy ra đại chiến. Em đi cùng anh một lát. Bây giờ anh cũng không muốn chọc phiền toái gì.
- Khụ. Đày là ông chủ lớn bảo em đi ra ngoài nha. Nếu công ty trừ tiền của em. Anh phải tiếp tế cho em đấy!
Trịnh Khả Nhạc nói xong, thu thập. Tắt máy vi tính nói:
- Anh xuống dưới chờ em. Em thay quần áo đã!
Diệp Lăng Phi xuống phòng khách tầng một chờ Trịnh Khả Nhạc. Không lâu sau, Trịnh Khả Nhạc mặc quần áo đen xuất hiện ở phòng khách. Trịnh Khả Nhạc cầm trong tay một chiếc túi xách. Vừa đi vừa lau mặt, nói:
- Em ngay cả mặt cũng chưa lau đây!
Diệp Lăng Phi cùng không nói gì dư thừa. Mang theo Trịnh Khả Nhạc đến chiếc xe Jetta. Trịnh Khả Nhạc vừa nhìn Diệp Lăng Phi lái Jetta liền nở nụ cười. Mở cửa xe, cười nói:
- Ông chủ. Anh làm gì đó. Lái một chiếc jetta. Em nhớ anh có Audi mà. không phái là anh cố ý lái Jetta giả nghèo chứ!
- Có tiền không được để lộ ra ngoài, em chưa nghe nói sao?
Diệp Lăng Phi cùng mỡ cửa xe. Lên xe. Hắn vừa thắt dây an toàn vừa nói:
- Đầu năm nay vẫn là nên khiêm tốn. cần gì phải rêu rao chứ.
- Nói vậy cũng đúng. Diệp đại ca. Anh thực sự rất giỏi!
Trịnh Khả Nhạc thình lình nói ra những lơi này làm cho Diệp Lăng Phi không nghĩ ra ý của nàng.
(* Hix, đoạn này txt thiếu, mình tìm mấy trang bên TQ đều thiếu, mọi người chịu khó vậy)
Diệp Lăng Phi ngoài miệng tuy nói như vậy. Nhưng hắn lại không có ý hôn Trịnh Khả Nhạc. Tiểu cô nương Trịnh Khả Nhạc này cũng không phải ngồi không. Thấy Lăng Phi không có phản ứng nàng chủ động đưa môi tới. Hôn một cái lên mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Đó. Em hôn anh một cái là được, bây giờ em phải đi bán nhan sắc rồi. Ai bảo em nợ tiền của anh chứ, ông chủ, thế nào? Nể mặt nụ hôn này, đêm nay có phải anh nên mời em ăn một bữa cơm không!
- Ta sặc. Một cái hôn một btra cơm. Khả Nhạc này, nụ hôn này của thật đúng là rất đắt nha!
Diệp Lăng Phi trêu ghẹo nói
- Nếu như anh chạm vào em một chút. Chẳng phải là anh phải mơi em ăn cơm một tháng sao!
- Đó là dĩ nhiên. Dù sao em cũng là một mỹ nữ. Không biết có bao nhiêu nam nhân muốn được em hôn đó. Anh cũng đừng quá đáng nha, nói thế nào em cũng là con gái. Em chủ động như vậy. Anh phải mời em ăn chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh thấy em thực sự là nghèo đến điên rồi, bán cả nhan sắc của mình. Được rồi. Được rồi. Anh đồng ý là được!
Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục nói với Trịnh Khả Nhạc nữa. Đơn giản là một bữa cơm mà thôi. Không có gì.
Trương Lộ Tuyết vẫn ở trong phòng cha mẹ nàng, sau khi Trương Khiếu Thiên đi nước ngoài. Trương Lộ Tuyết trong nhà chỉ còn lại có một cô giúp việc.
Khi Diệp Lăng Phi lái xe đến cửa biệt thự nhà Trương Lộ Tuyết. Vừa vặn gặp được cô giúp việc nhà Trương Lộ Tuyết gia kia đi mua thức ăn về. Thấy một chiếc xe đỗ ở cửa nhà mình, cô giúp việc hỏi:
- Các vị tìm ai?
- À. Tôi là đồng nghiệp với Trương Lộ Tuyết, tên là Diệp Lăng Phi!
Diệp Lăng Phi xuống xe. Hỏi:
- Trương Lộ Tuyết có nhà không?
- Tiểu thư nhà chúng tôi đang ngủ!
Cô giúp việc kia nói.
- Hôm nay cô ấy khó chịu trong người, ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Hiện tại hẳn là ở bên trong phòng ngủ!
- Bây giờ còn ngủ?
Diệp Lăng Phi kinh ngạc nói.
- Đã mấy giờ rồi, cô ấy còn ngủ. Cũng không sợ ngủ luôn sao.
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó liền cảm thấy mình hơi nói lung tung. Hắn vội vàng nói:
- Phiền cô nói cho Trương Lộ Tuyết một tiếng, nói Diệp Lăng Phi tìm cô ấy!
- Được. Anh chờ tôi một chút!
Cô giúp việc kia nói. Đi vào biệt thự.
Không lâu sau, cô giúp việc kia đã trở lại. Bất quá ngữ khí có chút lo lắng nói:
- Diệp tiên sinh. Tiểu thư nhà tôi đầu rất nóng. Phiền anh vào xem!
Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc cùng không nhiều lời, vội vàng đi theo cô giúp việc kia vào trong biệt thự. Vừa đi vào phòng Trương Lộ Tuyết. Chỉ nhìn thấy Trương Lộ Tuyết nằm ở trên giương, ngươi đắp chăn. Trương Lộ Tuyết miễn cường mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc. Thanh âm yếu ớt nói:
- Hai người tìm tôi có việc sao?
- Vốn có chuyện nhưng bây giờ tạm thời không có chuyện gì!
Diệp Lăng Phi đi tới bên giường Trương Lộ Tuyết. Đưa tay phải ra đặt ở trên trán Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết trán nóng hổi. Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt hồng rực của Trương Lộ Tuyết, trách cứ:
- Trương Lộ Tuyết, cô không biết cô sinh bệnh sao. Cũng không đi gặp bác sĩ. Nhanh lên một chút. Tôi lập tức đưa cô tới bệnh viện!
- Tôi không đến bệnh viện, tôi uống mấy viên thuốc là được rồi!
Trương Lộ Tuyết thanh âm yếu ớt. Nhưng thái độ cũng rất kiên quyết, khi nói ra một câu. Trương Lộ Tuyết liền ho khan một tiếng.
- Không đến bệnh viện. Cô điên rồi sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cô có biết có mấy người sốt cao đến hôn mê không, uống thuốc cái gì. Mau đi bệnh viện, tiêm một mũi là ổn thôi. Cũng không phải chuyện phiền phức.
- Tôi không muốn tiêm!
Trương Lộ Tuyết cự tuyệt nói.
- Tiêm đau lắm!
- Sặc, nói nửa ngày thì ra là cô sợ đau!
Diệp Lăng Phi nghe ra ý của Trương Lộ Tuyết. Nàng sợ bị tiêm hoặc truyền dịch nên mới không chịu đi bệnh viện. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết nằm ở trên giương như một cô bé dồi hèm. Cười nói:
- Cho dù em không muốn tiêm cũng không được!
Nói rồi. Diệp Lăng Phi quay người lại. nói với Trịnh Khả Nhạc phía sau:
- Khả Nhạc, giúp Trương Lộ Tuyết mặc quần áo. Nhanh lên một chút. Sau khi mặc tử tế gọi anh!
- Khả Nhạc, em nghe chị hay là nghe hắn. Chị không muốn đi bệnh viện!
Trương Lộ Tuyết vừa nhìn Diệp Lăng Phi định mạnh mè ép buộc. Vội vàng nói với Trịnh Khả Nhạc.
Trịnh Khả Nhạc đứng không nhúc nhích. Nói thế nào Trương Lộ Tuyết cũng là tổng giám đốc tập đoàn Tân Á. Mà Trịnh Khả Nhạc là thư ký của người ta. Cái này còn phái nói sao. Đương nhiên phải nghe Trương Lộ Tuyết rồi.
Trịnh Khả Nhạc không nhúc nhích. Diệp Lăng Phi bèn quay lại giờ chăn mền trên người Trương Lộ Tuyết. Đem Trương Lộ Tuyết chỉ mặc áo ngủ từ trên giường bế lên, nói:
- Trịnh Khả Nhạc nghe lời cô. Tôi thì không nghe lời cô!
Nói xong. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua quần áo của Trương Lộ Tuyết đặt ở ghế bên giường, lấy tới, vất lên người Trương Lộ Tuyết.
- Trương Lộ Tuyết, nếu như cô không chịu mặc quần áo. Tôi sẽ đem quần áo nức giúp cô. Tôi mặc kệ cô có mặc nội y hay không. Chờ khi đến bệnh viện cảm thấy khó chịu, muốn thay cũng không có cách nào đâu.
Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi tỏ vẻ nói là sẽ làm, nếu như thật sự để cho Diệp Lăng Phi cứ như vậy mặc quần áo cho mình, vậy thì khó chịu chết mất. Trọng yếu nhất là mình sẽ mất hết mặt mũi. Lộ Tuyết tuy cảm thấy đầu cháng váng. Nhưng nàng còn nhớ đến hình tượng của mình. Cũng không thể để Diệp Lăng Phi hủy hình tượng của nàng được.
Trương Lộ Tuyết không có cách nào, đành nói:
- Tôi mặc là được, anh buông ra!
Diệp Lăng Phi nghe được Trương Lộ Tuyết nói vậy. Mới buông Trương Lộ Tuyết ra. Bảo Trịnh Khả Nhạc giúp đỡ Trương Lộ Tuyết mặc quần áo. Mà hắn thì ở bên ngoài phòng ngủ của Trương Lộ Tuyết chờ Trương Lộ Tuyết.
Sau khi Trịnh Khả Nhạc giúp Trương Lộ Tuyết mặc quần áo. Đỡ Trương Lộ Tuyết đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết như vậy, oán giận nói:
- Trương Lộ Tuyết, cô đừng chần chờ nữa. Xem khuôn mặt cô kìa, hai má đã sắp đỏ hơn táo rồi.
Còn ở đây mà chần chờ, tôi sẽ bế cô đi.
Diệp Lăng Phi nói rồi chặn ngang ôm lấy Trương Lộ Tuyết. Bước nhanh đi ra khỏi biệt thự.
Trương Lộ Tuyết đầu óc mê man. Bị Diệp Lăng Phi chặn ngang ôm, nàng vẫn còn nhớ đến chuyện Bạch Tình Đình, nói:
- Diệp Lăng Phi anh không sợ bị Bạch Tình Đình thấy anh đi cùng tôi sao, cẩn thận cô ta cắn chết anh.
- Trương Lộ Tuyết cô không thể yên tĩnh một chút sao. Chuyện giữa tôi và Tình Đình là chuyện của chúng tôi, không có liên quan gì đến cô. Cô không cần quan tâm. Tôi đưa cô đến bệnh viện đã, về phần sau khi cô khỏi bệnh lại tranh giành với Tình Đình. Đó là chuyện giữa đám con gái các cô, tôi mặc kệ!
Trương Lộ Tuyết cả ngươi cảm giác mềm vô lực. Nàng bị Diệp Lăng Phi ôm, đôi mắt xinh đẹp đã hơi khép lại, nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Diệp Lăng Phi. Tôi không phải tranh cường háo thắng gì với Bạch Tình Đình, tôi... em yêu anh!