Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đi vào trong biệt thự, Bạch Tình Đình đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Vu Tiêu Tiếu. Sau khi thấy Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đi vào, Bạch Tình Đình đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi và hỏi:

- Ông xã, khi nãy em nghe Tiêu Tiếu nói một chút chuyện, những chuyện đó đều là thật sao?

- Bà xã, em nói chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi không rõ khi nãy Vu Tiêu Tiếu đã nói gì với Bạch Tình Đình, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Bạch Tình Đình nhìn Diêu Dao đang đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi một cái và nói:

- Chính là chuyện của Diêu Dao đấy!

- Ồ, em nói chuyện của Diêu Dao à, vậy thì em hỏi cô ấy đi!

Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía phòng ăn và lầm bầm:

- Để xem thử sáng hôm nay ăn gì nào, bụng anh đói chết đi được!

Diệp Lăng Phi chưa đi được mấy bước thì nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói một cách trách móc:

- Diệp đại ca, hôi chết đi được, cả người anh đầy mồ hôi, lẽ nào anh không đi tắm sao?

- Ừ, anh quên mất!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nhắc thì mới nhớ ra là mình vẫn chưa tắm, hắn nói:

- Bây giờ anh đi tắm đây!

Nói rồi hắn chạy vài bước xuống dưới lầu.

Bạch Tình Đình gọi Diêu Dao đến ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, sau khi Diêu Dao ngồi xuống thì Bạch Tình Đình mới hỏi một cách nhẹ nhàng:

- Khi nãy chị nghe Tiêu Tiếu nói vài chuyện liên quan đến em, những chuyện này đều là thật à?

Diêu Dao gật đầu, Bạch Tình Đình nói:

- Em nói tối qua ông xã chị cũng ở quán bar sao? Anh ấy làm gì ở quán bar vậy?

Diêu Dao còn chưa nói thì Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh đã nói:

- Còn làm gì nữa, chị, chị còn không biết sao, em thấy rất có thể Diệp đại ca ở trong quán bar uống rượu với gái rồi!

- Chuyện này thì chưa chắc!

Bạch Tình Đình khi nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì tỏ ra rất tin tưởng Diệp Lăng Phi, cô nói:

- Tối hôm qua anh ấy đi họp, có thể là sau khi họp xong anh ấy đi đến bar uống rượu cùng bạn thôi, chuyện này không có gì đâu. Hơn nữa tối qua Dã Thú cũng đi mà, bọn họ là anh em, cùng nhau uống rượu thì cũng chẳng có vấn đề gì cả!

- Chị, chị quá tin anh ấy rồi!

Vu Tình Đình nói xong rồi thì nhìn sang Diêu Dao và nói:

- Giống như những cô gái ngốc như Diêu Dao vậy, đi tin đồng hương của cô ấy đấy!

Bạch Tình Đình không để ý đến câu nói này của Vu Tiêu Tiếu, cô quay mặt nhìn sang Diêu Dao và nói:

- Diêu Dao, có chuyện gì cần chị giúp một tay không?

- Chuyện này, không cần đâu chị!

Diêu Dao nói,

- Khi nãy Diệp tiên sinh đã giúp em nghĩ ra một cách rất tốt, cách này phải cần đến sự giúp đỡ của Tiêu Tiếu đấy!

Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đều ngạc nhiên, Vu Tiêu Tiếu biết khi nãy Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đã nói chuyện riêng với nhau rồi. Dựa vào sự hiểu biết của Vu Tiêu Tiếu đối với Diệp Lăng Phi thì cô đã đoán ra được Diệp Lăng Phi nói không chừng sẽ bày ra chủ ý xấu cho Diêu Dao, bây giờ nghe Diêu Dao nói như vậy thì trong lòng Vu Tiêu Tiếu thầm nghĩ mình quả nhiên đoán không sai, Diệp Lăng Phi quả nhiên đã bày ra chủ ý, chỉ là Vu Tiêu Tiếu không ngờ chuyện này lại có liên quan đến mình, nghe khẩu khí của Diêu Dao dường như là đang cần mình giúp đỡ. Vu Tiêu Tiếu hỏi:

- Diêu Dao, nói đi, rốt cuộc là muốn mình giúp gì?

Diêu Dao kể lại chuyện mà Diệp Lăng Phi đã nói với Diêu Dao cho Vu Đình Đình và Bạch Tình Đình nghe, Bạch Tình Đình sau khi nghe tên của Tiêu Vũ Văn thì cô cười to lên và nói:

- Ông xã chị đã nghĩ đến cô ấy, chính xác để cô ấy đi làm chuyện đó vốn không phải là chuyện gì khó khăn cả!

- Cách hay, tên khốn nạn đó phải bị trừng phạt một cách xứng đáng!

Vu Tiêu Tiếu nghe Diêu Dao nói xong thì cô vỗ vỗ tay, Vu Tiêu Tiêu tỏ vẻ rất hài lòng với kế hoạch này, cô nói:

- Diêu Dao, để mình xem, chúng ta cứ làm như vậy đi, để mình đi tìm Tiêu Vũ Văn, nhờ cô ấy giúp chúng ta tìm một vài thứ, sau khi tìm xong thì từ từ trừng phạt tên khốn nạn đó!

Diêu Dao vốn đã hạ quyết tâm trả thù Sở Thiếu Quân, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của Vu Tiêu Tiếu, Diêu Dao đột nhiên lại do dự, Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy bộ dạng do dự của Diêu Dao thì cô nói:

- Diêu Dao, cậu do dự gì vậy, tên khốn nạn như Sở Thiếu Quân phải chịu sự trừng phạt thích đáng, ai mà biết hắn đã làm chuyện này bao nhiêu lần rồi, cậu nói có đúng không?

- Tiêu Tiếu, mình chỉ cảm thấy mình và hắn đều là người cùng sống trong một thành phố, như vậy…!

Diêu Dao nói xong thì bị Vu Tiêu Tiếu ngắt lời:

- Diêu Dao, đến lúc này rồi cậu không thể nhẹ dạ được, cậu không nghĩ đến Sở Thiếu Quân đã làm những chuyện gì, nếu tối qua cậu không gặp phải Diệp đại ca thì cuộc đời cậu coi như xong, lẽ nào cậu không yêu bạn trai cậu sao? Nếu để bạn trai cậu biết chuyện này anh ấy sẽ phản ứng thế nào, nói không chừng các cậu sẽ chia tay đấy, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đấy, nếu là mình thì mình sẽ không nhẹ dạ vậy đâu!

Bạch Tình Đình vốn không xen vào, chuyện này vốn không liên quan nhiều đến Bạch Tình Đình, tuy Bạch Tình Đình đối với tên nhóc Sở Thiếu Quân có thể coi nhẹ chuyện này nhưng cô dù sao cũng khôg phải là những sinh viên này, vốn không thể hiểu rõ trong lòng họ rốt cuộc đang nghĩ những chuyện gì, theo Bạch Tình Đình thấy thì cô không nên nói là tốt hơn.

Diêu Dao nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì cô cắn chặt môi và lặng lẽ gật đầu, coi như đã đồng ý với lời nói của Vu Tiêu Tiếu.

Diệp Lăng Phi đã hẹn với Dã Lang là gặp nhau ở biệt thự ở bờ biển Dương Quang. Sau khi Bạch Tình Đình và Minako đi khỏi, một mình Diệp Lăng Phi ngồi trong hồ bơi trên lầu, tay trái hắn cầm ly cà phê, Chu Hân Mính đang được người nữ hộ lý dìu đi lên lầu.



- Ông xã!

Chu Hân Mính đang mang thai, bụng rất to, cô vừa đi đến dọn đến đây, lại mới mang thai nên chưa có kinh nghiệm gì cả. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính thì hắn vội vàng chạy lại đỡ Chu Hân Mính và dìu Chu Hân Mính ngồi xuống. Rồi lập tức Diệp Lăng Phi xua tay bảo người hộ lý đi ra khỏi đây. Diệp Lăng Phi cầm ly cà phê uống một ngụm rồi đặt xuống lại, hắn xoay người sang Chu Hân Mính, cười nói:

- Hân Mính, bây giờ em cảm thấy thế nào?

- Rất tốt!

Chu Hân Mính nói,

- Ở đây có thể nhìn thấy biển, em rất thích ở đây anh à!

Chu Hân Mính nói rồi xê xê người, Diệp Lăng Phi vội vàng đỡ Chu Hân Mính và nói một cách lo lắng:

- Hân Mính, em phải cẩn thận nhé, bây giờ cơ thể em như vậy không được đi lung tung đâu, cử động cũng phải cẩn thận một chút, em nói có đúng không?

- Ừ, em biết mà ông xã!

Chu Hân Minh nói đến đây hơi ép giọng xuống và nói:

- Ông xã, tối qua anh đi họp, rốt cuộc là vì chuyện gì vậy?

- Ài, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm!

Tay phải Diệp Lăng Phi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Hân Mính đặt lên trên đùi hắn và nói một cách nhỏ nhẹ:

- Là đặc công Pháp và đặc công ở đây mở cuộc họp, Cục trưởng Cục công an thành phố Triệu Đào cũng có mặt, đơn giản chính là đặc công Pháp đã nắm bắt được một số tình huống, muốn anh cũng tham dự vào hành động mà bọn họ đã chuẩn bị, nhưng đối với tên đặc công khốn nạn Sean đó, anh thấy không nên tín nhiệm hắn, tên khốn này chuyện gì cũng có thể làm được, nói là để anh đi làm con mồi nhưng anh thấy đến lúc đó anh sẽ bị hắn bán đứng, cho nên anh sẽ không tin tưởng vào tên khốn đó, nhưng tên khốn này trong tay lại đang nắm một vài tin tình báo mà anh không có, bây giờ anh lại phải hy vọng hắn cung cấp cho anh một chút tin tình báo, tóm lại chuyện này rất phiền phức!

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói đến tên Sean thì cô nói:

- Ông xã, anh và Sean biết nhau à?

- Đương nhiên là biết rồi, trước kia tên đặc công người pháp đó đã gây ra cho tổ chức Lang Nha không ít phiền phức đấy!

Diệp Lăng Phi nắm lấy tay Chu Hân Mính và nói:

- Nhớ lại năm đó Tổ chức súng ống đạn dược Lang Nha bọn anh khi mới thành lập, ở Pháp vẫn chưa có mạng lưới quan hệ gì cả, Sean là đặc công giao lưu qua lại với bọn anh, Dã Thú thiếu chút nữa là rơi vào tay Sean, cho đến bây giờ trong lòng Dã Thú vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Tối qua Dã Thú đã trả thù một chút, à, cũng không biết tên nhóc Dã Thú đó đã chạy đi đâu rồi, tối qua tại quán bar hắn đã tìm được một cô gái rồi trốn mất!

- Đàn ông các anh thì luôn luôn như vậy mà. Phong lưu thành tính!

Chu Hân Mính nở nụ cười, Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói câu này thì tay hắn đang đặt trên bụng Chu Hân Mính thì đưa xuống dưới rồi đặt ở giữa hai chân Chu Hân Mính, trên mặt hắn nở một nụ cười xấu xa và mang theo cả ý trêu chọc:

- Hân Mính vậy phụ nữ bọn em thì sao?

- Ông xã, anh đừng như vậy…!

Chu Hân Mính cảm thấy đầu ngón tay của Diệp Lăng Phi đang đặt ở giữa quần lót của cô, Chu Hân Mính vội vàng nói:

- Ông xã, anh như vậy sẽ kích thích em đấy, không tốt cho con đâu!

- Nhưng anh biết nếu để em kiềm chế lâu quá thì cũng không tốt!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tên nhóc Dã Lang lát nữa sẽ đến, đúng lúc anh đang có thời gian, Hân Mính, đi, chúng ta đi vào phòng em đi!

Diệp Lăng Phi nói rồi rút tay ra khỏi người Chu Hân Mính, hắn đỡ Chu Hân Mính dậy, Chu Hân Mính mở đôi môi nhỏ bé như đóa anh đào vốn định nói mấy câu nhưng miệng cô lại khép lại, cô không nói gì và bị Diệp Lăng Phi dìu đi.

Dã Lang lần đầu tiên đến chỗ ở của Diệp Lăng Phi hiện tại, hắn dừng xe ở trong khuôn viên của biệt thự rồi đi vào bên trong. Khi gặp phải Trương Vân đang lau dọn trong phòng khách thì Dã Lang hỏi thẳng Trương Vân:

- Diệp Lăng Phi có ở đây không?

Dã Lang không giống như Dã Thú gọi Diệp Lăng Phi là Lão đại, hắn thích gọi Diệp Lăng Phi là Satan, nhưng trước mặt người ngoài Dã Thú lại không gọi Diệp Lăng Phi là Satan mà gọi luôn tên Diệp Lăng Phi

Trương Vân gật đầu nói:

- Diệp tiên sinh ở trong nhà nhưng…!

Trương Vân nói đến đây thì cô nhìn lên trên lầu tỏ ý Diệp Lăng Phi đang ở trên đó, Dã Lang hiểu ý của Trương Vân, hắn nói:

- Vậy tôi ngồi dưới phòng khách đợi anh ấy vậy!

Dã Lang đi đến phòng khách, hắn ngồi xuống, Suzu Yamakawa mặc một bộ đồ ở nhà đi xuống dưới lầu, Suzu Yamakawa khi nhìn thấy Dã Lang đang ngồi trong phòng khách cô vội vàng đi vào trong nhà bếp, và lấy ra một đĩa trái cây đặt trước mặt Dã Lang.

Dã Lang nhìn Suzu Yamakawa một cái và hỏi:

- Cô là Suzu Yamakawa phải không?

- Chúng ta đã gặp mặt!

Suzu Yamakawa nói,

- Chỉ là anh đến rất ít nên có thể không nhớ ra tôi!

- Tôi đương nhiên là nhớ rồi!

Khuôn mặt Dã Lang không có bất cứ nụ cười nào, còn bộ dạng thì trước sau như vậy, hắn nói:

- Tôi biết bố của cô, nhưng những chuyện đó đều qua cả rồi, cô sống ở đây thì tốt hơn ở Nhật Bản rồi!



- Chuyện này tôi biết!

Suzu Yamakawa không mảy may giấu diếm sự thích thú của cô khi sống ở đây, cô nói:

- Tôi sống ở đây rất tốt, nhất là Diệp tiên sinh, anh ấy là một người rất tốt!

Dã Lang nghe Suzu Yamakawa nói những lời này thì hắn không nói thêm gì nữa. Dã Lang ngồi trong phòng khách đợi Diệp Lăng Phi, khoảng chừng nửa tiếng sau Diệp Lăng Phi mới từ trên lầu đi xuống. Chân Diệp Lăng Phi mang một đôi dép, khi vừa xuống lầu còn không quên mang thêm thắt lưng, hắn nhìn thấy Dã Lang đang ngồi trong phòng khách thì Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dã Lang, anh không ngờ cậu sẽ trở về nhanh như vậy, anh còn cho rằng một lát nữa cậu mới về chứ, kết quả là lại để cậu chờ anh rồi!

Dã Lang nở nụ cười thản nhiên, nói:

- Satan, em ngồi đây cũng được! Em trở về có đôi chút vội vàng quá, cảm thấy có hơi uể oải. Ngồi một lát coi như là nghỉ ngơi thôi!

Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Dã Lang và nói:

- Dã Lang, cậu cũng thật là, không ở Hồng Kông mà chăm sóc cho Lương Ngọc đi lại chạy về Vọng Hải. Cậu cho rằng anh xảy ra chuyện gì à, anh không phải là đứa trẻ lên ba, trong lòng anh có tính toán mà, anh biết nên đối phó với những tên đó như thế nào mà!

- Satan, chuyện lần này không phải là tầm thường đâu!

Dã Lang nói,

- Rất rõ ràng, đối phương đã sớm có sự chuẩn bị, em thấy cho đến bây giờ tất cả những tin tức chúng ta nắm trong tay rất ít, nếu lúc này em không ở bên cạnh anh, cứ cho là em ở Hồng Kông em cũng không yên tâm được, hơn nữa hoàn cảnh em ở Hồng Kông cũng không thích hợp, Cửu Long, vịnh Đồng La… em đi đến đó còn lạc đường nữa, ngoài Lương Ngọc ra em không có người quen nào cả, em thật không thích cuộc sống ở đó, em thích cuộc sống ở Vọng Hải hơn, ở đây có anh, còn có Dã Thú, cảm thấy cuộc sống ở đây rất quen thuộc, em đã nói với Lương Ngọc chuyện này rồi, đợi khi Lương ngọc giải quyết hết mọi chuyện ở đó thì em sẽ để Lương Ngọc về đây sống, sau này chúng em sẽ sống ở Vọng Hải! À, chúng ta không phải là có căn cứ ở Long Sơn sao, em rất mong đợi cuộc sống sau khi căn cứ Long Sơn thành lập!

Diệp Lăng Phi nghe Dã Lang nói như vậy, tuy Dã Lang bên ngoài nói hắn thích cuộc sống ở đây nhưng kỳ thực Dã Lang vẫn không yên tâm để Diệp Lăng Phi một mình ở Vọng Hải, Dã Lang biết kẻ thù của Diệp Lăng Phi rất nhiều, bây giờ Diệp Lăng Phi là một người bình thường thì hắn cần phải càng đề phòng kẻ thù của hắn, chỉ dựa vào một mình Diệp Lăng Phi thì sẽ không thể nào đủ, Dã Lang mới cố ý về sống ở Vọng Hải. Diệp Lăng Phi có anh em như vậy còn có thể nói gì nữa. Diệp Lăng Phi chỉ vỗ vỗ vào vai Dã Lang và nói:

- Dã Lang, cứ cho là cậu không nói thì anh cũng hiểu trong lòng cậu đang nghĩ gì mà, được rồi, anh cũng không nói nhiều nữa, tóm lại anh sẽ nhớ đến tình nghĩa này, nói xem cảnh cáo nặc danh mà cậu nhận được, cậu có thể nhớ rốt cuộc là ai đưa cho cậu cảnh cáo đó không?

Dã Lang lắc đầu và nói:

- Em cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai đưa tin đó cho em, theo em thấy người đó có lẽ là rất hiểu em, biết em sống ở Vọng Hải, mặt khác, người đó cũng nắm bắt được tình hình của Khoa Nhung Hỏa Diễm, nếu không thì người đó làm sao mà biết người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã đến Vọng Hải được!

- Dã Lang, tối qua anh gặp một người bạn cũ!

Diệp Lăng Phi nói,

- Là tên đặc công người Pháp, cậu đoán xem người đó là ai?

Dã Lang ngạc nhiên, hắn nhìn Diệp Lăng Phi một cái và hỏi:

- Là ai?

- Sean!

Diệp Lăng Phi nói ra cái tên Sean rồi hắn nhìn Dã Lang và hỏi:

- Cậu còn nhớ người này không?

- Sean?

Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến cái tên Sean, đầu tiên hắn hơi ngạc nhiên rồi lập tức hỏi:

- Satan, Sean sao lại đến Vọng Hải? Hắn không nói vì sao lại đến Vọng Hải à?

- Sean không phải đến để đối phó anh, chuyện chúng ta trong quá khứ đã sớm qua đi rồi, anh không sợ hắn điều tra anh!

Diệp Lăng Phi móc trên người ra một điếu thuốc, trước mặt Dã Lang, Diệp Lăng Phi mồi một điếu thuốc, sau khi hắn hút một hơi thì lấy điếu thuốc trên miệng ra và nhìn Dã Lang nói:

- Sean lần này đến Vọng Hải là vì Khoa Nhung Hỏa Diễm mà đến đấy, nói cách khác trong tay Sean có tin tình báo rất tỉ mỉ về Khoa Nhung Hỏa Diễm, lần này hắn chuẩn bị lấy anh làm con mồi để tóm được người của Khoa Nhung Hỏa Diễm. Phải nói Sean lần này không hành động một mình, có thể là cơ quan tình báo Pháp và cơ quan tình báo ở đây đã bàn xong việc hợp tác, tóm lại lần này còn có hai tên đặc công khác ở đây hợp tác với Sean. Dã Lang, theo hiểu biết của anh thì đặc công Pháp đã trà trộn vào nội bộ của Khoa Nhung Hỏa Diễm, nếu anh đoán không sai thì những lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm này đến Vọng Hải có cả đặc công Pháp, đây cũng là nguyên nhân mà Sean tỏ ra tràn đầy niềm tin!

- Đặc công người Pháp?

Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến đặc công người Pháp thì hắn nhíu mày rồi lập tức lắc đầu và nói:

- Chuyện này không thể nào!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy biểu hiện này của Dã Lang thì hắn nói:

- Dã Lang, anh biết người cậu nghĩ là ai, nhưng năm đó không phải cô ấy đã chết rồi sao, không phải là cô ta đưa tin cảnh cáo cho cậu đâu. Nhưng nói đi phải nói lại, trên thế gian này vốn không có chuyện gì là tuyệt đối cả, đặc biệt cô ấy là tên gián điệp hai mặt, chuyện gì cũng có thể xảy ra!

- Satan, không phải là cô ấy!

Dã Lang nói,

- Năm đó cô ấy đã chết rồi, nếu nói cô ấy chưa chết thì những năm trở lại đây vì sao không thấy tin tức của cô ấy, chỉ là ngoài cô ấy ra em nghĩ không ra còn ai đưa tin cảnh cáo đó cho em nữa!

- Dã Lang, khoan nghĩ đã, cậu hãy nghĩ đến chuyện sau khi cậu đến Vọng Hải kìa!


Diệp Lăng Phi nói,


- Theo tin cảnh cáo đó thì đối phương cũng rất hiểu tình hình của cậu vào Dã Thú, như vậy sau này không chỉ có anh nguy hiểm đâu, cậu và Dã Thú cũng nguy hiểm nữa đấy!


- Satan, chuyện này anh không cần lo đâu!


Dã Lang nói,


- Em sẽ tự bảo vệ cho mình mà!


Dã Lang vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn reo lên mấy tiếng, Dã Lang cầm điện thoại, vừa nhìn vào tin nhắn thì hắn chậm rãi nói:


- Lại là tin nhắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK