Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, lại nhìn thoáng qua Vu Tiểu Vũ ngồi bên kia, thầm thở dài, tự nhủ: “Đều là do cô gây phiền phức, cô nói gì chả được, sao lại nói ba cái thứ vớ vẩn này chứ?”. Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ như vậy thôi, hắn không dám biểu hiện ra ngoài, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, thật ra thì anh đã sớm muốn nói chuyện này với em rồi, chỉ có không có thời gian, chuyện là như thế này…!

Diệp Lăng Phi không giấu diếm gì, nói ra cả chuyện hắn gặp Vu Tiểu Vũ ở quán rượu như thế nào, nói là thực tế lúc ấy hắn không muốn đánh thuốc Vu Tiểu Vũ, hoàn toàn là do Vu Tiểu Vũ ở cố ý bỏ thuốc vào rượu, hắn chẳng chỉ đổi hai ly rượu cho nhau thôi, về phần những chuyện ở phía sau, Diệp Lăng Phi vỗ ngực cam đoan hắn tuyệt đối không làm gì Vu Tiểu Vũ cả.

- Bà xã, em không nghĩ xem, anh thấy cô ấy khác em nhiều như vậy, sao anh lại thừa cơ làm điều xằng bậy cơ chứ?

Diệp Lăng Phi nói câu này không khiến cho Bạch Tình Đình hết nghi ngờ nhanh như vậy, cô hừ lạnh nói:

- Ai biết cơ chứ, vạn nhất anh lại thích món mới thì sao, anh nhìn em chán rồi, thích đi ra ngoài tìm của lạ chứ sao!

- Bà xã, nếu anh nhìn em chán thì nhìn cô ấy cũng thấy chán!

Từ giọng nói của Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi có thể nghe ra được, lúc này Bạch Tình Đình cũng không tức giận lắm, có lẽ là những gì Diệp Lăng Phi vừa giải thích đã làm cho sự nghi ngờ trong lòng Bạch Tình Đình giảm bớt, như vậy trái lại đã tạo cơ hội cho Diệp Lăng Phi, hắn thừa cơ cứng rắn ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, Bạch Tình Đình vùng vẫy hai lần nhưng không thể thoát được, đành phải thôi. Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi kể chuyện xong, cô ta nói với Bạch Tình Đình:

- Sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi, tôi nghĩ nơi này không còn chuyện của tôi nữa, tôi về phòng trước thì hơn, kẻo lại quấy rầy hai vợ chồng thân mật!

Nói xong, Vu Tiểu Vũ đứng dậy, đi về phía cầu thang. Bạch Tình Đình thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi đang nhìn về phía Vu Tiểu Vũ, cô liền lấy tay che trước mắt Diệp Lăng Phi, nói:

- Nhìn cái gì vậy, không được nhìn cô ta nữa!

Vu Tiểu Vũ đi đến chỗ đầu cầu thang, nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cô dừng lại một chút, nhưng sau đó tiếp tục đi lên gác. Chu Hân Mính đưa Diệp Mính Đình vào phòng ngủ xong thì đi xuống, thấy Vu Tiểu Vũ đang đi lên gác, Chu Hân Mính nói:

- Chúc ngủ ngon!

Vu Tiểu Vũ rất có hảo cảm với Chu Hân Mính, ở trong mắt Vu Tiểu Vũ, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình là hai mẫu người khác nhau, trên người Chu Hân Mính mang theo những đặc trưng của một hiền thê lương mẫu điển hình, nhưng Bạch Tình Đình thì lại không được như vậy, ít nhất là theo Vu Tiểu Vũ thấy, cô ta không nhỉn ra được những thứ đó ở trên người Bạch Tình Đình.

- Ngủ ngon!

Lúc Vu Tiểu Vũ đi ngang qua bên người Chu Hân Mính, cô cũng đáp lại Chu Hân Mính theo phép lịch sự. Chu Hân Mính đi đến phòng khách, Bạch Tình Đình đang bị Diệp Lăng Phi ôm vào trong lòng, Chu Hân Mính ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nhẹ nhàng nói:

- Tình Đình, có phải là cậu vẫn còn đang hoài nghi ông xã có quan hệ với cô nàng Vu Tiểu Vũ đó không?

- Mình đâu có như vậy!

Lúc này Bạch Tình Đình lại kiên quyết phủ nhận,

- Mình tin tưởng anh ấy không thể nào có quan hệ với người phụ nữ đó được. Hân Mính, mình đã nói với cậu rồi mà, nếu cô ấy thật sự là chị của mình, mình tin nhất định đó sẽ là một bà chị chua ngoa đanh đá, chắc bọn mình ngày nào cũng đánh nhau cãi nhau, bây giờ mình cảm thấy rất may mắn vì hồi bé mình không phải sống chung với một bà chị như vậy!

Bạch Tình Đình nói đến đây thì quay sang phía Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh thấy có đúng không?



- A, đúng đúng!

Giờ phút này Diệp Lăng Phi chỉ sợ lại chọc cho Bạch Tình Đình tức giận lại, Bạch Tình Đình muốn nói cái gì, Diệp Lăng Phi sẽ chiều theo ý Bạch Tình Đình là được, Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục đàm luận chủ đề này với Bạch Tình Đình nữa, hắn ôm ep Bạch Tình Đình, anh mắt nhìn về phía Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, anh có một tin tức tốt muốn nói với em!

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, đã nghe Chu Hân Mính nói:

- Ông xã, có phải là anh muốn nói anh đã thuyết phục được cha em rồi không, em tin tưởng lần này anh đến tỉnh thành là để hóa giải mẫu thuẫn giữa anh và cha em, có phải vậy không?

Chu Hân Mính nói xong, cô nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Hân Mính, em quá thông minh, anh biết ngay là không chuyện gì có thể giấu được em, chuyện gì em cũng biết!

- Đừng nói như vậy, anh nói như vậy sẽ làm em trở nên kiêu ngoại đấy!

Chu Hân Mính cũng trở nên hài hước, cô tỏ ra rất vui vẻ, cười nói:

- Ông xã, em thật sự rất cảm ơn anh đã làm những chuyện này cho em, em luôn hi vọng cha em có thể sống với em ở thành phố Vọng Hải này, nhưng cha em lại thích sống kiếp sống chính trị, em không có cách nào để thay đổi suy nghĩ của cha em, em chỉ hi vọng ba ông ấy có thể bình an vô sự. Ông xã, thật ra thì trong lòng em rất lo lắng cho cha em, em lo ông ấy sẽ rơi vào vũng xoáy chính trị ở tỉnh thành!

Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Chu Hân Mính, hắn vừa cười vừa nói:

- Hân Mính, nghe em nói như vậy, giống như là biết rõ anh nhất định sẽ đưa cha em rời khỏi tỉnh thành vậy!

- Đó là diều đương nhiên, bởi vì anh là chồng em, trong lòng anh nghĩ cái gì, em cũng biết rất rõ ràng. Ông xã, em đã sớm biết anh phiền não vì chuyện của cha em, anh không muốn cha em ở lại tỉnh thành nữa, lần này, anh nói có tin tức tốt, em nghĩ là có lẽ anh đưa cha em rời khỏi tỉnh thành rồi, mà nếu cha em nguyện ý đi, điều đó chứng tỏ quan hệ giữa cha em và anh đã được hàn gắn lại rồi. ông xã, em nói có hay không?

“...”

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy xong, chỉ có thể gật đầu tán dương thôi, những gì mà Chu Hân Mính nói đã bao gồm tất cả mọi chuyện, giống như là Chu Hân Mính tận mắt nhìn thấy vậy, Diệp Lăng Phi không thể nói gì được nữa, chỉ có thể tán thưởng Chu Hân Mính tán mà thôi. Chu Hân Mính cười cười, nói:

- Ông xã, em cũng chỉ đoán được như vậy thôi, rốt cuộc thì cụ thể đầu đuôi thế nào thì chỉ có anh mới biết được, ông xã, bây giờ anh có thể nói với em được không?

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Hân Mính, em đã nói đến nước đó rồi, em còn bảo anh phải nói gì nữa đây, mọi chuyện đúng như những gì em nói đó, quả thực là anh đã đề cập chuyện đó với nhạc phụ, nhạc phụ cũng đồng ý rời khỏi tỉnh thành rồi, vấn đề bây giờ chỉ là lúc nào thì nhạc phụ rời khỏi đó thôi, chuyện đó thì anh không làm chủ được, phải dựa theo quy định để thực hiện. Hân Mính, bây giờ thì em hiểu rồi chứ, chuyện đã đến nước này rồi, có sốt ruột đến mấy cũng không tác dụng gì!

Chu Hân Mính gật đầu, nói:

- Ông xã, tất nhiên là em hiểu điều đó, ừm, bất kể thế nào, chuyện này với em mà nói quả thật là một chuyện tốt, ông xã, cảm ơn anh!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hân Mính, em cảm ơn anh mấy lần rồi, anh thấy thôi em không nên nói cảm ơn nữa đi, em cứ cảm ơn mãi thế làm anh cảm thấy ngượng ngùng, chúng ta là vợ chồng mà, chẳng lẽ đó không phải chuyện anh nên làm sao?



Chu Hân Mính đứng dậy, hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, rồi lập tức nói:

- Ông xã, em về phòng ngủ đây, à, tối hôm nay anh và Tình Đình hãy có một đêm lãng mạn nhé!

Chu Hân Mính nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tình Đình, mình thấy cậu nên mặc bộ màu đỏ đó là hấp dẫn nhất!

Trong lúc Bạch Tình Đình còn đang sửng sốt không hiểu mô tê gì, Chu Hân Mính cất một tràng cười, quay người đi lên gác. Đến lúc này Bạch Tình Đình mới hiểu được những gì Chu Hân Mính nói là có ý gì, cô hướng về phía Chu Hân Mính kêu lên:

- Hân Mính, từ nay về sau mình sẽ không nói với cậu nữa!

Diệp Lăng Phi còn chưa rõ rốt cuộc đó là chuyện gì, hắn ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, cười hỏi:

- Tình Đình, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Bạch Tình Đình lườm Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Biết rõ mà còn cố hỏi à, anh bảo còn có thể là chuyện gì được chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn há hốc mồm, đột nhiên cười nói:

- Hóa ra là nội y sexy à, suýt nữa thì anh quên mất chuyện đó. Tình Đình, chúng ta cùng nhau đi tamé, sau đó quay trở lại phòng ngủ, anh đã nghĩ rồi rồi, đi ngủ sớm một chút thì chúng ta có thể tăng thêm cơ hội mang thai đấy. Tình Đình, em bảo phải làm bao nhiêu lần thì có thể mang thai đây!

Hai gò mà Bạch Tình Đình hơi ửng hồng, cô gắt giọng:

- Em không biết, tóm lại em sẽ nghe theo ông xã anh, anh muốn bao nhiêu thì cứ …!

Giọng nói của Bạch Tình Đình càng ngày càng nhỏ, đầu của cô cũng tựa vào bờ vai Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:


- Ông xã, tất cả em sẽ nghe theo anh, em còn tìm chút ít tư liệu, tư thế như thế nào thì cơ hội mang thai là lớn nhất, ông xã, chờ khi nào vào phòng ngủ, em sẽ lấy cho anh xem!


Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cười bảo:


- Cái này thì anh biết rõ!


Diệp Lăng Phi ghé miệng đến bên tai Bạch Tình Đình, cười xấu xa nói:


- Nam trên nữ dưới đúng không?


- Không biết, em không biết!


Bạch Tình Đình xấu hổ đỏ cả mặt, lắc đầu quầy quậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK