Lúc Dã Lang và Dã Thú hai người chạy tới hiện trường, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường lại, phải biết rằng đối mặt với những tên lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm, nếu cảnh sát không để người có kinh nghiệm chỉ huy sẽ chỉ gây ra thương vong lớn hơn, những tên lính đánh thuê đó không có kỵ gì cả, bọn chúng giết người không chớp mắt, thật sự dám giết người, làm theo những cách trước kia đối với đám lính đánh thuê này sẽ không có tác dụng gì cả. Dã Thú và Dã Lang dến tham gia hành động với tư cách cố vấn cho cảnh sát, chuyện này có liên quan trực tiếp đến Diệp Lăng Phi, nhưng khi Diệp Lăng Phi đang trên đường đi nhận được điện thoại của Dã Thú và Dã Lang gọi tới thông báo tin tức đám lính đánh thuê đó bị phát hiện, Diệp Lăng Phi đã lập tức liên hệ với bí thư thảnh ủy Điền Vi Dân.
Theo quan điểm của Diệp Lăng Phi, muốn đối phó với những tên lính đánh thuê đó thì không ai có kinh nghiệm hơn hai người Dã Lang và Dã Thú cả, nếu bọn họ tham gia chỉ huy hành động lần này sẽ có thể giúp hạ thương vong đến mức thấp nhất, về phương diện đối phó với lính đánh thuê, bọn họ rất chuyên nghiệp. Điền Vi Dân cũng có chút băn khoăn về vấn đề này, dù sao những nhân viên cảnh sát tại rất thiếu kinh nghiệm đối phó với lính đánh thuê, rất dễ tạo thành thương vong, mà đám người Điền Vi Dân không muốn nhìn thấy nhất chính là thương vong, như vậy chỉ khiến cho dư luận nghi ngờ, dù cho có tiêu diệt những tên lính đánh thuê đó, nhưng mà nếu có thương vong thì sẽ chịu áp lực rất lớn, cho nên, khi Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi đề nghị cho Dã Thú và Dã Lang cùng tham gia chỉ huy hành động, ông ta lập tức đồng ý, đây là chuyện tốt, không cần phải do dự gì cả.
Dã Lang và Dã Thú tiến hành chỉ huy ngay tại hiện trường, đầu tiên là phong tỏa hiện trường lại, đám lính thuê của Nagy đã rút vào cố thủ trong cửa hàng, cửa lớn cũng đã bị khóa lại, đó đều là các thủ đoạn bình thường, không có gì bất ngờ cả, dựa theo phán đoán của Dã Thú và Dã Lang tại hiện trường, sáu gã lính đánh thuê này nhất định là đã được huấn luyện về phương diện này, cho nên năng lực của bọn chúng rất tốt, muốn tiêu diệt sáu gã lính đánh thuê đó trong cửa hàng không phải là chuyện dễ dàng. Hai người có cùng chung suy nghĩ, tạm thời phong tỏa cửa hàng lại, trong lúc chờ đám lính đánh thuê đó liên lạc với bên ngoài để đàm phám điều kiện. Nagy rốt cục cũng muốn đàm phán với bên ngoài, kinh nghiệm của hắn trong chuyện này rất phong phú, trước kia hắn ta từng gặp qua tình huống như lúc này, bởi vậy, Nagy không hề cảm thấy lo lắng chút nào cả, chỉ nghĩ là có thể lần này phiền toái hơn một tí. Nagy gọi điện thoại tới, người nghe máy là Dã Thú, khi Dã Thú nghe thấy giọng nói của Nagy vang lên trong điện, hắn cười toe toét, nói:
- Hóa ra là lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm, ta đã nghe nói qua về cái tổ chức lính đánh thuê đó, nghe nói rất lợi hại đấy, chỉ là hình như đã bị tiêu diệt rồi, sao ngươi còn chạy tới đây? Ngươi tên là gì ấy nhỉ, Nagy, à, ta nhớ được tên của ngươi rồi, Nagy, chúng ta tâm sự được không, ngươi thả mọi người ra, ta cũng thả ngươi!
Nagy hiển nhiên không ngờ người ở trong điện thoại lại dễ nói chuyện như vậy, đó chính là kết quả mà hắn mong muốn, không cần hắn nói ra suy nghĩ của mình, đối phương vđã chủ động nói rồi, chẳng lẽ đối phương đã nghĩ ra được tính toán của mình? Nagy nghĩ đến đây, bỗng nhiên, hắn bật cười, nói vào trong điện thoại:
- Muốn chơi trò đó với ta à, ta sẽ không mắc lừa đâu, đừng tưởng rằng ngươi biết về tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm là có thể lôi ra hù dọa ta, không phải ta xem thường đám cảnh sát các ngươi, các ngươi căn bản cũng không có kinh nghiệm gì cả! Các ngươi nói sẽ thả ta, vậy được rồi, các ngươi muốn thế nào mới thả ta, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ngoài miệng nói một câu thả bọn ta là xong việc sao, ta muốn nhắc nhở các ngươi rằng chúng ta là lính đánh thuê chuyên nghiệp, không phải là đám côn đồ lưu manh mà các ngươi từng gặp đâu, đã biết chưa, bọn ta là dân chuyên nghiệp đấy!
- Câm miệng đi, Nagy, ngươi nói nhiều quá đấy!
Dã Thú nói,
- Ngươi là cái dạng gì chẳng lẽ ta còn không biết sao, có cần ta kể ra những chuyện mà ngươi làm trước kia không, đừng tưởng rằng ta không biết gì cả, ta nói cho ngươi biết, ta biết không ít hơn ngươi đâu! Hiện giờ ngươi đã hài lòng chưa, Nagy, bây giờ ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi, đừng nên lôi cái thân phận lính đánh thuê ra nói chuyện với tôi, xin lỗi nhé, ta không sợ đâu!
- Rốt cuộc thì ngươi là ai?
Nagy nghe giọng điệu của Dã Thú, cảm thấy người đang đàm phán với mình ở đầu dây bên kia không phải nhân viên cảnh sát bình thường hay quan viên của chính phủ, phải biết rằng, nghe giọng điệu của người ở đầu dây bên kia, rất dễ khiến cho Nagy nghĩ tới những kẻ cùng nghề với mình, khí thế như vậy khiến cho Nagy cảm thấy có chút lo lắng, lúc trước, trong lòng Nagy không có nhiều lo lắng, mặc dù bị cảnh sát vây ở chỗ này thì sao chứ, trong tay hắn có con tin, hắn không lo lắng, hắn có thể lợi dụng những con tin này làm điều kiện trao đổi để rời khỏi thành phố Vọng Hải. Nhưng hiện giờ, Nagy lại cảm thấy có chút lo lắng, nếu cảnh sát ở đây đến thì cũng là chuyện rất bình thường, như vậy thì không cần lo lắng gì cả, nhưng tình huống hiện giờ lại vượt ngoài dự liệu của hắn, hắn không ngờ ở đây cũng có cao thủ, chẳng lẽ là Diệp Lăng Phi?
Giờ phút này Nagy nghĩ tới Diệp Lăng Phi, hắn nhớ là trước khi đến thành phố Vọng Hải, Chu Ngọc Địch đã từng nhắc nhở với hắn rằng, Diệp Lăng Phi ở thành phố Vọng Hải giống như cá gặp nước, rất khó đối phó, Chu Ngọc Địch dặn dò Nagy nên cẩn thận, cố gắng thành công, nhưng hiển nhiên Nagy không hề để những lời Chu Ngọc Địch vào trong lòng, ít nhất là bỏ ngoài tai hơn một nửa, chưa từng nghĩ rằng Diệp Lăng Phi là một cái phiền phức với mình, trong mắt hắn, chỉ cần hắn đến thành phố Vọng Hải, sẽ rất thuận lợi giải quyết chuyện này, sẽ không có phiền toái gì đâu. Nhưng trên thực tế chuyện này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy trong lòng Nagy không nguyện ý thừa nhận điểm ấy, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, khiến cho hắn không có lựa chọn khác, muốn rời khỏi thành phố Vọng Hải thì phải có thời gian, không phải nói đi là có thể đi được, mặt khác, điều khiến cho Nagy cảm thấy không thể tiếp nhận là người phụ tên là Chu Ngọc Địch đó, đến lúc quan trọng nhất mà lại không liên lạc được, theo Nagy thấy, có thể Chu Ngọc Địch sẽ có một số biện pháp, hắn có thể nhờ vả Chu Ngọc Địch để thoát khỏi thành phố Vọng Hải này, nhưng hiện giờ Chu Ngọc Địch đã bỏ mặc hắn, ít nhất là từ tình hình hiện giờ, Chu Ngọc Địch không thể nào giúp được đám người Nagy nữa, cô ta đã tắt điện thoại rồi, không chịu bắt chuyện với Nagy.
- Ngươi là Diệp Lăng Phi?
Nagy nêu ra nghi vấn trong lòng mình, theo Nagy nghĩ nếu đối phương thật sự là Diệp Lăng Phi thì có thể đàm phán những chuyện khác, do đó nghĩ ra các thủ đoạn khác để chạy trốn. Trong lòng Nagy hiểu rất rõ, nếu người đang trò chuyện với Diệp Lăng Phi thì tình hình sẽ trở nên rất không xong, tay Diệp Lăng Phi này tuyệt đối không phải một người chịu dừng tay, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ lấy mạng của hắn.
- Tất nhiên ta không phải Diệp Lăng Phi!
Dã Thú nói,
- Ta chỉ là một người hiểu rất rõ về ngươi thôi, Nagy, không cần suy nghĩ thân phận của ta, nếu như chúng ta là đàn ông thì ngươi thả người ra, ta cũng thả ngươi, ngươi thấy đề nghị này của ta thế nào?
- Đề nghị này không tệ, nhưng mà ngươi bảo ta phải tin ngươi thế nào đây?
Nagy nói,
- Bây giờ ta đang ở thành phố Vọng Hải, ta không quen thuộc với thành phố này lắm cho nên, ta phải đặc biệt cẩn trọng, ta sẽ không tùy tiện tin tưởng những gì mà ngươi nói đâu, những lời đó với ta mà nói có thể là một cái bẫy, cho nên nói ta sẽ không tin tưởng ngươi!
- Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ, chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi nơi này?
Dã Thú hỏi.
- Tất nhiên là ta muốn rời khỏi thành phố này, chỉ là ta còn chưa cân nhắc xong phải làm thế nào để rời khỏi nơi này, ta phải suy nghĩ một lát, 10 phút nữa ta sẽ phải gọi điện thoại cho ngươi!
Nagy nói đến đây, không chờ Dã Thú nói tiếp, Nagy đã dập máy rồi.