Diệp Lăng Phi đứng trước cửa phòng của Chu Hân Mính, dùng tay khẽ đẩy cửa phòng của Chu Hân Mính, cửa phòng bị từ từ đẩy ra. Chu Hân Mính ban đêm đi ngủ không khóa cửa, dù sao trong biệt thự này chỉ có mỗi một người đàn ông là Diệp Lăng Phi, căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn. Trong phòng của Chu Hân Mính tối đen, ánh đèn trên hành lang từ khe cửa mà Diệp Lăng Phi đẩy ra rọi vào trong phòng, vừa đúng có thể khiến Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính đang ngủ trên giường. Chỉ nhìn thấy chiếc môi nhỏ anh đào của Chu Hân Mính khép lại, trên mặt đã hiện ra nụ cười hạnh phúc, dường như đang mơ thấy một giấc mơ hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi lại đóng cửa phòng lại, hắn sợ kinh động đến Chu Hân Mính đã ngủ say, khi đóng cửa, có vẻ vô cùng cẩn thận. Khi hắn đóng cửa phòng lại, vừa quay lưng, thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đứng sau lưng hắn.
- Hân Mính đã ngủ rồi!
Diệp Lăng Phi khẽ nói một câu, sau đó, hắn khẽ ôm eo Bạch Tình Đình, đi vào phòng ngủ của hai người.
- Ông xã, có phải vừa rồi anh giận lắm không?
Đến cửa phòng ngủ, Bạch Tình Đình khẽ hỏi. Diệp Lăng Phi không nói gì, đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào.
Bạch Tình Đình đi theo vào trong, đợi cửa phòng đóng lại, Diệp Lăng Phi mới nói:
- Có một chút, nhưng mà, không sao!
Diệp Lăng Phi nói xong rồi đi đến tủ rượu, từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang. Diệp Lăng Phi cầm hai cái ly đế cao, rót hai ly, hắn đưa một trong hai ly rượu vang cho Bạch Tình Đình, bản thân cầm một ly ngồi lên giường, khẽ nhấp môi một ngụm, nói:
- Tình Đình, anh biết vừa rồi sở dĩ bố làm vậy, hoàn toàn là không còn cách nào!
- Ông xã, anh hiểu thì tốt!
Bạch Tình Đình không ngồi xuống, mà cầm ly rượu, đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, đôi môi nhỏ nhắn thoa son màu đỏ mọng, hơi mở miệng, nói:
- Ông xã, em hy vọng anh thông cảm cho bố em, đừng tức giận vì chuyện vừa rồi!
- Đương nhiên rồi, bà xã, em xuống nói chuyện với bố trước đi, anh đi tắm nước nóng đã, hôm nay thật sự anh rất mệt!
Diệp Lăng Phi uống hết ly rượu trên tay, sau khi đặt ly rượu xuống, cởi áo khoác ra.
Bạch Tình Đình không hề uống rượu, cô đặt ly rượu lên trên bàn bên cạnh, gật đầu với Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em đi xuống trước, chút nữa sẽ trở lại!
- Đi đi!
Bạch Tình Đình đi xuống lầu, liền nhìn thấy Bạch Cảnh Sùng và ông cụ Bạch đang nói chuyện phiếm. Bạch Tình Đình đến bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, khẽ nói:
- Bố, con lên lầu nghỉ ngơi trước, nếu bố có cần gì, bố cứ tìm Trương Vân!
- Tình Đình, tiểu Diệp sao rồi?
Bạch Cảnh Sùng có chút lo lắng, khẽ hỏi:
- Đợi chút, bố muốn nói chuyện với tiểu Diệp!
- Bố, anh ấy muốn tắm, đợi chút bố hãy đi tìm anh ấy!
Bạch Tình Đình nói đến đây, lén nhìn ông cụ Bạch liếc mắt một cái, liền nhìn thấy ông cụ Bạch cũng đang nhìn sang bên này. Bạch Tình Đình khẽ nói bên tai Bạch Cảnh Sùng:
- Hình như anh ấy có cách nghĩ đối với chuyện này, bố, đợi bố và ông Bạch nói chuyện xong, tốt nhất là nói chuyện với anh ấy, vừa rồi ở bên ngoài, anh ấy đã nhắc đến chuyện này rồi!
- Ồ, bố biết rồi!
Bạch Cảnh Sùng hơi gật đầu với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình quay sang ông cụ Bạch, xin lỗi nói:
- Ông Bạch, cháu lên lầu trước, ông nghỉ ngơi sớm !
Ông cụ Bạch trong lòng có chút bất an, sau khi nghe Bạch Cảnh Sùng nói. Ông cụ Bạch mới biết bây giờ người có khả năng giúp con trai ông chính là Bạch Tình Đình và ông xã của cô. Ông cụ Bạch sau khi nghe Bạch Tình Đình nói câu này, hơi gật đầu, trên mặt mỉm cười, đây đã thể hiện rõ ông cụ Bạch có ý muốn kéo gần quan hệ với Bạch Tình Đình.
Nhưng Bạch Tình Đình lại mặc kệ ý muốn bày tỏ của ông cụ Bạch, lúc này Bạch Tình Đình trong lòng đều ở trên người của Diệp Lăng Phi, sao có thể để tâm đến ông cụ Bạch.
Bạch Tình Đình trở về phòng ngủ của mình, cởi hết quần áo, chỉ mặc một chiếc áo ngủ hai dây bằng tơ lục, cầm chai rượu mà vừa rồi Diệp Lăng Phi chỉ vừa rót ra hai ly cùng với hai cái ly đi ra khỏi phòng ngủ. Bạch Tình Đình đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa, khẽ hỏi:
- Ông xã, em có thể vào không?
- Đương nhiên!
Trong phòng tắm truyền ra tiếng của Diệp Lăng Phi
Bạch Tình Đình đẩy cửa phòng tắm ra, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngâm mình trong bồn tắm, hai tay gác lên thành bồn. Bạch Tình Đình đóng cửa lại, mang đôi dép lê hoa li ti, giơ chai rượu trong tay hướng về Diệp Lăng Phi, trên mặt ửng đỏ, nũng nịu nói:
- Ông xã, em cùng anh uống rượu!
- Rượu vang, người đẹp, quả thật là hưởng thụ như thần tiên!
Diệp Lăng Phi dựa trên bồn tắm, hắn đưa tay vỗ thành bồn tắm, gọi Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, đến đây ngồi!
- Ông xã, đừng nôn nóng, em rót xong rượu sẽ qua đó !
Bạch Tình Đình rót hai ly rượu, cầm ly rượu, vô cùng cẩn thận đi đến trước bồn tắm đầy nước, khom lưng xuống, đưa một ly trong đó cho Diệp Lăng Phi, cô thì cầm ly rượu vang còn lại, ngồi trên thành bồn tắm.
Bạch Tình Đình lộ ra bắp chân trắng nõn. Diệp Lăng Phi một tay cầm ly rượu, tay kia sờ mó bắp chân của Bạch Tình Đình, cứ mò lên trên, khi phát hiện Bạch Tình Đình không mặc quần lót, Diệp Lăng Phi một hơi cạn hết ly rượu vang, cười nói:
- Bà xã, ngồi vào đây, anh muốn em tắm cho anh!
Bạch Tình Đình uống cạn ly rượu, sau khi đặt ly rượu xuống, trước tiên cô đưa hai chân vào trong bồn tắm, nhưng cơ thể lại chưa ngồi vào trong. Diệp Lăng Phi có chút không đợi được nữa mà ẵm Bạch Tình Đình lên, đặt vào trong bồn tắm, sau đó, hắn đè lên. Dục vọng đè nén đã lâu, hoàn toàn bị đốt cháy bởi thân thể nõn nà của Bạch Tình Đình, nước ấm trong bồn tắm không ngừng từ trên thành bồn mà chảy ra ngoài, gạch men nhám ở lối vào, trên mặt đất, đâu đâu cũng là vết nước.
- Ông xã, em nhớ anh lắm!
Bạch Tình Đình thở mạnh nói, hai tay cô ôm lấy cơ thể cường tráng của Diệp Lăng Phi, miệng thở dốc liên tục. Diệp Lăng Phi cũng có khác gì, mũi hắn thở ra rất nặng nề, miệng cô gắng hôn lên thân thể nõn nà đàn hồi của Bạch Tình Đình, mỗi lần hôn xuống, trên thân hình trắng không tì vết của Bạch Tình Đình lập tức để lại vết đỏ, không lâu sau, trên người Bạch Tình Đình đã toàn là vết đỏ.
Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình hôn nhau trong bồn tắm, dục vọng của hai người đều cháy lên.
- Ông xã, ẵm em về phòng đi, em muốn cho anh!
Bạch Tình Đình thở dốc nói.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi đồng ý, hắn từ trong bồn tắm đứng lên, chỉ mặc một chiếc quần lót, mặc kệ trên người hai người đều là nước, ẵm Bạch Tình Đình đi ra phòng ngủ. Bạch Tình Đình đã bị dục vọng làm mê mẩn đầu óc, đã quên vừa rồi cô khiến ba mình đến tìm Diệp Lăng Phi, khi Diệp Lăng Phi ẵm Bạch Tình Đình đi về hướng phòng ngủ, liền nhìn thấy Bạch Cảnh Sùng từ trong phòng ngủ của họ đi tới.
Bạch Cảnh Sùng vừa rồi đã hỏi ông cụ Bạch và bà xã của Thúy Bách về đầu đuôi câu chuyện, trong lòng đại khái biết rõ là chuyện gì, trước tiên cho đám người ông cụ Bạch đi nghỉ ngơi, ông dự định tìm Diệp Lăng Phi thương lượng một chút về chuyện này. Theo Bạch Cảnh Sùng, bây giờ chỉ có kỳ vọng vào con rể của mình.
Bạch Cảnh Sùng gõ cửa, trong đó không có tiếng động. Bạch Cảnh Sùng nhớ con gái cưng trước khi đi khỏi, từng nhắc nhở ông tìm Diệp Lăng Phi thương lượng một chút. Bạch Cảnh Sùng cho rằng con gái và con rể sẽ không ngủ sớm thế này, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng một cái, cửa phòng lại mở ra, liền nhìn thấy trong phòng ngủ không có một người nào. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đều không ở trong phòng. Bạch Cảnh Sùng dự định về phòng khách ngồi một chút trước, đợi Diệp Lăng Phi trở về, lại đến tìm Diệp Lăng Phi, nhưng nào ngờ vừa dự định đi, thì nghe thấy bên hành lang truyền đến tiếng bước chân. Bạch Cảnh Sùng trong lòng vui sướng, chắc rằng Diệp Lăng Phi đã trở về, đi nhanh hai bước, mở miệng hô lên:
- Tiểu Diệp...!
Bạch Cảnh Sùng vừa hô một câu, thì há hốc mồm, tỏ vẻ vô cùng ngượng ngùng.
Bạch Cảnh Sùng nhìn thấy con rể mình mặc một chiếc quần ngắn, toàn thân là nước, ôm eo ẵm con gái cũng toàn thân ướt sũng. Con gái thì mặc chiếc váy ngủ hai dây, sau khi bị ướt đẫm, càng lộ ra trong suốt.
Bạch Cảnh Sùng nhìn thấy cảnh tượng như vậy sao có thể không ngượng ngùng, không chỉ Bạch Cảnh Sùng ngượng ngùng, ngay cả hai người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa rồi dục vọng đốt cháy toàn thân đều thấy ngượng ngùng. Bạch Tình Đình đỏ cả mặt, giống như tấm vải đỏ, cô vội vàng vùi đầu vào lòng Diệp Lăng Phi, hai tay muốn che lấy cặp ngực của mình, vừa muốn che cặp mông của mình, nhưng nhất thời nóng vội, không ngờ lại không biết che ở đâu cho tốt.
Diệp Lăng Phi cũng ngượng ngùng, hạ bộ của hắn dứng đứng lên, tuy nói Diệp Lăng Phi mặt rất dày, nhưng gặp chuyện như vậy, hắn cũng tỏ vẻ vô cùng ngượng ngùng, nhất thời quên mất phải mau chóng rời khỏi, mà ngơ ngác nói:
- Bố, bố vào phòng ngủ ngồi đi!
Diệp Lăng Phi không nói câu này còn tốt, vừa nói xong, Bạch Tình Đình xấu hổ suýt chút muốn tìm khe hở dưới đất chui vào. Trong lòng oán trách Diệp Lăng Phi nói lung tung, còn cho ba mình vào trong phòng ngồi, chẳng lẽ nhìn hai người họ hôn nhau.
Diệp Lăng Phi cũng hối hận, trong lòng luôn oán trách bản thân không nên nói chuyện, giờ thì hay rồi, làm cho càng trở nên ngượng ngùng. Chính vào lúc Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình đều không biết phải làm gì, thì nghe thấy Bạch Cảnh Sùng nói:
- A, thôi đi, các con cứ bận việc, đợi xong, bố lại qua!
Bạch Cảnh Sùng nói xong, ông cũng hối hận, vội vàng đi qua Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trơ mắt, chỉ ẵm Bạch Tình Đình, nhất thời không biết nên làm sao.
Bạch Tình Đình đỏ mặt, xấu hổ đến nổi không thể gặp ai, có giơ tay dùng sức bóp vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh còn đứng đây làm gì, mau trở về thay đồ gặp bố em đi!
- A, anh quên!
Diệp Lăng Phi được Bạch Tình Đình nhắc nhở, mới nhớ ra hai người họ còn đang đứng ở hành lang! Diệp Lăng Phi vội vàng ẵm Bạch Tình Đình trở về phòng ngủ, sau khi để Bạch Tình Đình xuống, vội vội vàng vàng lau khô người, thay quần áo, đẩy cửa phòng ra, đi xuống lầu gặp Bạch Cảnh Sùng. Mà Bạch Tình Đình sau khi lau khô mình, leo lên giường, hai tay che khuôn mặt nóng bừng, trong lòng xấu hổ đến nỗi không dám đi gặp ba mình.