- Thật là trùng hợp, em sống ở chỗ này sao?
Vu Đình Đình vô ý thức quay người lại, khi cô nhìn thấy cửa kính chiếc xe đỗ sau lưng mình hạ xuống, Bạch Tình Đình thò đầu từ trong xe ra, Vu Đình Đình tỏ ra sững sờ, bịch, cái túi đi học trong tay rơi xuống đất. Bạch Tình Đình đẩy cửa xe ra, xuống xe, nói:
- Thật sự xin lỗi, chị không biết lại làm em giật mình, xin lỗi, xin lỗi......!
Bạch Tình Đình rất thành khẩn nói lời xin lỗi, cô khom người, giúp Vu Đình Đình nhặt số sách vở rơi từ trong túi ra. Lúc này Vu Đình Đình mới kịp phản ứng lại, cô vội vàng ngồi xổm xuống, nói:
- Không sao đâu, để em làm cho, tổng giám đốc Bạch, việc này cứ để em làm là được rồi!
Vu Đình Đình luống cuống nhặt số sách vở lên, Bạch Tình Đình nói:
- Chuyện này đều tại chị, nếu không phải chị gọi em, em cũng sẽ không làm rơi túi, dù thế nào cũng là lỗi của chị, để chị giúp em!
Vu Đình Đình còn muốn nói tiếp với Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình đã giúp Vu Đình Đình nhặt hết sách vở lên, trong tay Bạch Tình Đình còn cầm chìa khóa của biệt thự. Bạch Tình Đình đưa chiếc chìa khóa cho Vu Đình Đình, tỏ vẻ như rất bình thường, hỏi:
- Đây là biệt thự của em à?
- A... không phải, không phải, là biệt thự của bạn em, em ở tạm chỗ này!
Vu Đình Đình có chút chột dạ, cô biết rõ Bạch Tình Đình là ai, cô vội vàng cho hết sách vở vào trong túi, tay cầm chiếc chìa khóa, nhưng cô không mở cửa ra, mà hoảng hốt nói:
- Tổng giám đốc Bạch, sao chị lại đến chỗ này vậy?
- À, chị tới đây để thăm một người bạn!
Bạch Tình Đình tỏ ra rất thoải mái, nói,
- Bạn của chị sống ở đây, cô ấy bảo chị qua chơi, lúc chị đi qua đây thì thấy em đang ở chỗ này!
Bạch Tình Đình nói đến đây, dường như là nhớ ra chuyện gì đó, nói:
- Em xem trí nhớ của chị này, chị còn quên phải gọi điện thoại cho bạn chị chứ!
Bạch Tình Đình nói xong quay người lại, trở về xe của mình. Vu Đình Đình thấy Bạch Tình Đình quay lại xe, cô mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, ít nhất là hiện giờ, Bạch Tình Đình chưa hoài nghi gì cả. Vu Đình Đình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mặc dù cô không mở cửa biệt thự ngay, nhưng nét mặt của cô cũng không còn khẩn trương và bất an như lúc nãy nữa. Cửa xe lại mở ra, Bạch Tình Đình từ trong xe đi ra, lắc đầu bất đắc dĩ nói với Vu Đình Đình:
- Người bạn của chị không có ở nhà, à, đúng rồi, em tên là gì, lần trước chị và ông xã đã gặp em, nhưng mà chị lại không nhớ tên em!
- Em tên là Vu Đình Đình!
Vu Đình Đình tay cầm chìa khóa, khách sáo nói:
- Tổng giám đốc Bạch, nếu không thì chị vào nhà ngồi một lát!
- Được thôi!
Vu Đình Đình vừa dứt lời, Bạch Tình Đình lập tức đồng ý, giống như là Bạch Tình Đình đang chờ Vu Đình Đình nói như vậy, Vu Đình Đình cảm thấy hơi hối hận, cô không nên hỏi Bạch Tình Đình như vậy, Vu Đình Đình chẳng qua chỉ là nói xã giao một chút mà thôi, cô nào có ngờ lần này Bạch Tình Đình vì chuyện của cô mà đến đây, cho dù cô không mời Bạch Tình Đình vào nhà, Bạch Tình Đình cũng muốn vào xem, bây giờ thì vui rồi, người ta chủ động mời Bạch Tình Đình vào nhà, Bạch Tình Đình sao có thể không đi vào chứ. Vu Đình Đình đã nói như vậy, cô cô không thể nuốt lời, chỉ đành nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Dạ, để em mở cửa!
Mặc dù trong lòng Vu Đình Đình có chút ảo não, nhưng cô lại không hề bộc lộ ra bên ngoài, mở cửa biệt thự, mời Bạch Tình Đình vào trong nhà. Sau khi Bạch Tình Đình đi vào, phát hiện biệt thự này được dọn dẹp rất sạch sẽ, có hai tầng, một phòng khách rất lớn, cầu thang chạm trổ đẹp để lên gác, cực kỳ lịch sự tao nhã. Sau khi Vu Đình Đình dẫn Bạch Tình Đình vào nhà, cô lập tức nói:
- Tổng giám đốc Bạch, chị ngồi đi, em đi thay quần áo một lát rồi sẽ xuống ngay!
Vu Đình Đình nói xong định lên gác, đúng lúc Bạch Tình Đình hỏi:
- Vu Đình Đình, chị muốn hỏi là nhà vệ sinh ở đâu?
- À, nhà vệ sinh ạ, chị đi theo em!
Vu Đình Đình cũng không suy nghĩ nhiều, dẫn Bạch Tình Đình đến nhà vệ sinh ở tầng hai, Bạch Tình Đình đi vào trong nhà vệ sinh, Vu Đình Đình mới lách mình đi ra ngoài. Bạch Tình Đình cũng không muốn đi vệ sinh, chỉ là lấy cớ mà thôi, cô muốn xác nhận một chút xem nơi này có phải là chỗ của Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình không, Bạch Tình Đình đảo mắt nhìn khắp nhà vệ sinh, phát hiện ở trong này toàn là đồ dùng cho con gái, không hề có tí đồ dùng nào của đàn ông, ít nhất là từ nơi này có thể thấy, không có dấu vết đàn ông ở đây.
Bạch Tình Đình từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô di dạo xung quanh tầng hai, ở trên tầng hai có vài phòng, ngoại trừ gian phòng mà vừa rồi Vu Đình Đình mới đi vào, Bạch Tình Đình mò tới một gian phòng ở bên phải, mở cửa phòng ra, phát hiện nơi đó là một phòng tập thể dục, bên trong có đặt một máy chạy bộ. Bạch Tình Đình đóng cửa lại, lại đi đến một gian phòng khác, cửa phòng không khóa, khi Bạch Tình Đình mở cửa ra, phát hiện gian phòng này là gian phòng của con gái, trong phòng bài trí hoàn toàn nữ tính, vừa rồi Bạch Tình Đình nghe Vu Đình Đình nhắc đến chuyện cô ở chung với bạn, chẳng lẽ nơi này là phòng của bạn Vu Đình Đình? Khi Bạch Tình Đình định quay người đi ra ngoài, chợt phát hiện ra ở chỗ tủ đầu giường trong gian phòng đó có một bức ảnh, bức ảnh đó là một tấm ảnh chụp chung, Bạch Tình Đình vừa liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trong bức ảnh đó.
Cô nhíu mày, Bạch Tình Đình đi đến chỗ tủ đầu giường, cầm bức ảnh đó lên xem, trong bức ảnh ngoại trừ Diệp Lăng Phi ra thì còn có mấy người khác, hình như là của tập đoàn Tân Á trước kia. Đây là một tấm ảnh chụp chung cả phòng, tuy trên bức ảnh Bạch Tình Đình cảm thấy Diệp Lăng Phi và cô gái đó không có gì là thân mật lắm, nhưng trong lòng Bạch Tình Đình lại có chút nghi hoặc, tại sao cô gái này lại để ảnh chụp của ông xã ở đầu giường. Nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Bạch Tình Đình vội vàng để bức ảnh xuống, Bạch Tình Đình không có lập tức đi ra khỏi gian phòng, mà chờ cho tiếng bước chân dừng lại, Bạch Tình Đình mới từ bên trong phòng đi ra. Bạch Tình Đình từ trên gác đi xuống, chỉ thấy Vu Đình Đình đang tìm kiếm Bạch Tình Đình ở dưới nhà, nhìn thấy Bạch Tình Đình từ trên gác đi xuống, Vu Đình Đình vội vàng hỏi:
- Trong nhà không có trà, chỉ có cà phê, tổng giám đốc Bạch, chị uống cà phê nhé?
- Cũng được!
Bạch Tình Đình gật đầu, nói.
Vu Đình Đình đi vào pha cà phê cho Bạch Tình Đình, sau khi pha xong, cô bê hai ly cà phê ra phòng khách, đặt một ly trước mặt Bạch Tình Đình, nói với vẻ hơi ngại ngùng:
- Thật sự xin lỗi, trong nhà không có hoa quả mất rồi, chị Hiểu Uyển nói buổi tối lúc đi làm về sẽ mang hoa quả, vì thế em không mua, thật sự xin lỗi chứ!
- Chuyện đó thì có sao đâu, chỉ cần uống cà phê là được rồi!
Bạch Tình Đình cầm ly cà phê lên, thổi thổi một chút cho bớt nóng, cô uống một hớp nhỏ, sau đó, Bạch Tình Đình để ly cà phê xuống, cô nhìn Vu Đình Đình, hỏi:
- Vừa nãy ở bên ngoài em nói là ở cùng một cô gái khác, vừa rồi thì em nhắc đến chị Hiểu Uyển, cô ấy là người ở cùng với em à?
- Vâng!
Vu Đình Đình đáp, trong lòng cô đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, cô phải cẩn thận không để cho Bạch Tình Đình phát hiện ra điểm gì đó, hiện giờ Vu Đình Đình cảm thấy rất hối hận, sớm biết sẽ thành ra thế này, mình không nên nói như vậy, nếu không có câu đó cyả mình, Bạch Tình Đình cũng sẽ không truy hỏi như vậy, nhưng hiện giờ hối hận cũng không làm được gì, Vu Đình Đình chỉ có thể cố gắng nghĩ xem giải thích như thế nào, cô gật đầu, nói:
- Chị Hiểu Uyển trước kia làm việc ở tập đoàn Tân Á!
- Tập đoàn Tân Á?
Bạch Tình Đình nghe đến đó lập tức nói:
- Chị nhớ là trước kia ông xã chị cũng đi làm ở tập đoàn Tân Á, chẳng lẽ ông xã chị cũng quen với Hiểu Uyển sao?