Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình nghe được Diệp Lăng Phi nói vậy thì sửng sốt, nàng nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, những lời này là có ý tứ gì?

- Anh nghe nói Trần Hàn Lâm đã xảy ra chuyện!

Diệp Lăng Phi đi đến phía sau Bạch Tình Đình, hai tay đặt lên vai Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng xoa bóp vai Bạch Tình Đình, môi hắn đưa tới, thấp giọng nói bên tai Bạch Tình Đình:

- Trần Hàn Lâm đã chết!

- Cái gì?

Bạch Tình Đình cả kinh, thoáng cái xoay người lại, đôi mắt long lanh của nàng trừng lên nhìn Diệp Lăng Phi, tưởng rằng mình nghe lầm, hỏi:

- Ông xã, anh nói cái gì?

- Trần Hàn Lâm đã chết.

Diệp Lăng Phi lặp lại một lần, hắn khom lưng, hai tay ôm lấy Bạch Tình Đình, môi áp vào cái cổ trắng ngần của Bạch Tình Đình, chậm rãi dùng môi cọ xát da thịt mềm mại của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghiêng mặt, hưởng thụ sự vuốt ve bằng môi của Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, đây là thật sao?

- Đương nhiên, anh lừa em làm gì.

Diệp Lăng Phi vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ Bạch Tình Đình.

- Không được, em muốn đi chứng thực một chút.

Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói đó là sự thật, vội đứng lên. Hành động này ngược lại lại dọa cho Diệp Lăng Phi giật mình, Diệp Lăng Phi kéo tay Bạch Tình Đình, mà hắn thuận thế ngồi vào chỗ Bạch Tình Đình, hơi dùng sức, đã kéo Bạch Tình Đình vào trong lòng mình.

Diệp Lăng Phi hai tay ôm lấy thắt lưng Bạch Tình Đình, vừa cười vừa nói:

- Bà xã, làm gì mà cấp bách vậy, không phải em rất chán ghét tên kia sao, bây giờ hắn đã chết, em hẳn là vui vẻ mới đúng chứ, lại đi tuyển dụng một phó tổng chấp hành khác là được.

Diệp Lăng Phi nói hời hợt, trong suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, Trần Hàn Lâm chỉ là một phó tổng chấp hành mà thôi, sống hay chết không có nửa điểm liên quan với mình, bởi vậy, Diệp Lăng Phi mới có thể nói một cách hời hợt như thế. Nhưng đối với Bạch Tình Đình lại không giống, Trần Hàn Lâm nói thế nào cũng là phó tổng chấp hành của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, nếu thật sự gặp chuyện không may, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế vô luận từ phương diện nào đều phải ra mặt xử lý.

Bạch Tình Đình lại muốn đứng lên. Nhưng bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, không có biện pháp. Lúc này Bạch Tình Đình ngồi ở trong lòng Diệp Lăng Phi, đâu có khí thế như vừa rồi mắng hai tên kia. Nàng giống như là một cô gái nhỏ, khi đối mặt với trượng phu của mình, luôn toát ra vẻ nhu tình vô hạn. Bạch Tình Đình ôn nhu nói:

- Ông xã, Trần Hàn Lâm là phó tổng chấp hành của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Nếu thật sự gặp chuyện không may, em nhất định cần phải ra mặt mà. Anh buông em ra, để em đi chứng thực một chút, được không?

- Không được.

Diệp Lăng Phi đáp rất khẳng định, tay trái hắn ôm eo Bạch Tình Đình, tay phải vươn ra, từ phía dưới áo Bạch Tình Đình đưa vào, mò lên áo ngực của Bạch Tình Đình. Tay phải hắn cách một lớp áo ngực bắt đầu xoa bóp bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình, miệng cười nói:

- Anh thật vất vả mới đến thăm bà xã của anh. Kết quả bà xã của anh lại phải đi, em nói anh đây làm ông xã sẽ thương tâm thế nào chứ.

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi vuốt ve, cơ thể cũng mềm nhũn, vốn định đem tay Diệp Lăng Phi lôi ra. Nhưng lại nghĩ đến chính mình quả thật rất ít thân thiết với ông xã, nói thế nào mình cũng là vợ Diệp Lăng Phi, trong lòng lại mềm nhũn xuống, không kéo tay Diệp Lăng Phi ra, mà cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho thư ký của mình, bảo thư ký đừng cho người khác vào phòng làm việc của nàng.



Buông điện thoại, Bạch Tình Đình hơi di động kiều đồn, ngồi ở trên đùi Diệp Lăng Phi. Hai tay ôm Diệp cổ Lăng Phi, làm nũng nói:

- Ông xã, Trần Hàn Lâm dù sao cũng là cấp dưới của em. Nếu em không đi xử lý, trong công ty sẽ có người nói em không để ý tới cấp dưới. Phát sinh chuyện lớn như vậy. Em cũng không ra mặt. Như vậy sau này làm sao em làm việc được, ông xã, để cho em đi đi.

Diệp Lăng Phi chưa từng nghe qua Bạch Tình Đình làm nũng như vậy bao giờ. Chỉ thấy khuôn mặt tinh tế như ngọc kia của Bạch Tình Đình hiện vẻ tươi cười sáng lạng. Cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra. Thở ra làn u hương như lan. Nghe thanh âm Bạch Tình Đình làm nũng vậy, làm Diệp Lăng Phi cảm giác đầu khớp xương cũng nhũn ra. Ngày xưa Bạch Tình Đình luôn gây chuyện với Diệp Lăng Phi. Nếu thật sự làm nũng thì Diệp Lăng Phi đã tâm thần nhấp nhô rồi.

Cũng không để ý tới đây là phòng làm việc của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi mạnh mẽ hôn tới. Cái đầu lưỡi chuyên làm chuyện xấu kia tách hàm răng đang khép hờ của Bạch Tình Đình vươn vào.

Bạch Tình Đình cả kinh. Trước đó cùng không nghĩ đến Diệp Lăng Phi sẽ làm như vậy. Nhưng rất nhanh, tâm trạng khẩn trương của Bạch Tình Đình lại bình tình xuống. Dù sao mình cũng là vợ Diệp Lăng Phi. Cho dù bị người khác gặp được thì sao. Mình và Diệp Lăng Phi là vợ chồng hợp pháp, không có gì phải sợ. Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi lấp đầy, đầu lưỡi Diệp Lăng Phi trong hương trạch của Bạch Tình Đình khiêu khích khắp nơi, làm cho Bạch Tình Đình cả người nóng lên. Hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, bắt đầu hôn Diệp Lăng Phi nồng nhiệt. Bàn tay của Diệp Lăng Phi đầu tiên là cách một lóp áo ngực vuốt ve Bạch Tình Đình. Sau đó hai tay đều luồn vào, nắm bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình. Lần này làm cho dục hỏa trong Bạch Tình Đình càng dâng lên. Kiều đồn đầy đặn bắt đầu di động trên đùi Diệp Lăng Phi.

Môi Diệp Lăng Phi rời khỏi môi Bạch Tình Đình. Hai tay hắn còn chưa rời khỏi bộ ngực Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, miệng ôn nhu nói:

- Ông xã. Thứ phía dưới chọc vào em rất khó chịu!

- Anh cũng khó chịu. Hay là anh cho vào bên trong đi?

Diệp Lăng Phi áp môi vào bên tai Bạch Tình Đình. Nhân cơ hội lại hôn một cái, xấu xa nói mấy lời khiêu khích. Bạch Tình Đình gò má ửng đỏ. Hai tay càng ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi. Cũng không nói chuyện.

Diệp Lăng Phi rút tay ra, mang theo mùi thơm làm tâm thần người khác nhấp nhô của cơ thể Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đưa tay phải vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Bạch Tình Đình, miệng nói:

- Bà xã, chúng ta đã lâu cũng không ở cùng nhau, hôm nay anh muốn ở cùng em, em đi tới đâu, anh sẽ theo ở đó.

Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên, cười nói:

- Ông xã, hay là anh tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế chúng ta làm việc đi.

- Em lại khuyên anh, anh nói là ở cùng em, chưa nói muốn đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế làm việc.

Diệp Lăng Phi nhéo cái mũi nhỏ của Bạch Tình Đình, cười nói:

- Anh không đến đâu, tránh có người nói anh là tiểu bạch kiểm, phải dựa vào năng lực của bà xã, anh cũng không muốn bị người ta nói như vậy.

- Ai dám nói như vậy.

Bạch Tình Đình nhướng mày, nói:

- Ông xã của em sao có thế dựa vào em chứ, em tin tường ông xã của em nhất định so với em mạnh hơn sấp trăm lần.

- Được, được, em cũng đừng nịnh nọt anh, cho dù em nịnh anh thế nào, anh cũng sẽ không tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế đâu.

- Được rồi, em không bắt buộc anh tới công ty chúng ta.

Bạch Tình Đình hơi giãy dựa kiều đồn, nơi đó của Diệp Lăng Phi đang chọc vào người nàng, Bạch Tình Đình động đậy như vậy. Diệp Lăng Phi liền nhíu mày, tay phải vỗ mông Bạch Tình Đình một cái, nói:

- Đừng lộn xộn.

Bạch Tình Đình ủy khuất, bĩu bĩu môi, lầm bầm nói:



- Chỗ đó của người ta bị cái kia của anh chọc vào khó chịu mà.

Nói xong, nàng lại bắt đầu xấu hổ, đỏ mặt nói:

- Ông xã, dù sao em cũng phải đi xem rốt cuộc là Trần Hàn Lâm xảy ra chuyện gì.

- Em đi làm gì chứ, em là phó tổng giám đốc tập đoàn, nhạc phụ của anh làm tổng giám đốc tập đoàn, hẳn là nên ra mặt trước.

Diệp Lăng Phi không nỡ buông Bạch Tình Đình ra, vì vậy nói:

- Em gọi điện thoại cho nhạc phụ, đem chuyện này nói với nhạc phụ, xem nhạc phụ có ý kiến gì, đến lúc đó lại quyết định bước tiếp theo.

Bạch Tình Đình vừa nghe, cảm giác Diệp Lăng Phi nói rất có đạo lý, vì vậy, gật đầu, đưa tay cầm điện thoại, ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, gọi cho Bạch Cảnh Sùng. Ngay khi Bạch Tình Đình vừa ấn số xong, lúc cầm điện thoại chờ cha mình nhận điện thoại, hai tay Diệp Lăng Phi lại đưa đến bên hông Bạch Tình Đình, động tác nhanh nhẹn cởi thắt lưng Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình khẽ kêu một tiếng, đang định ngăn cản Diệp Lăng Phi làm như vậy, thì điện thoại kết nối, từ trong điện thoại truyền tới thanh âm Bạch Cảnh Sùng, hỏi:

- Tình Đình, làm sao vậy?

Bạch Tình Đình vội vã giải thích:

- Cha, không có việc gì, không có việc gì!

Nàng tay phải cầm điện thoại, tay trái ngăn cản động tác của Diệp Lăng Phi phía dưới, nhưng tay trái của nàng lại bị tay trái Diệp Lăng Phi cầm. Tay phải Diệp Lăng Phi từ bên hông quần dài màu đen của Bạch Tình Đình đưa vào. Bạch Tình Đình trong lòng sốt ruột, nhưng giọng nói của nàng vẫn tận lực bình tình, cố gắng làm cho cha mình không cảm giác được Diệp Lăng Phi đang làm chuyện xấu với mình.

- Cha, Trần Hàn Lâm đã chết!

Bạch Tình Đình vừa nói, hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, lúc này Diệp Lăng Phi đang dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng, bộ dáng kia làm cho Bạch Tình Đình cười khổ bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ: "Anh tên hỗn đàn này, rõ ràng đang làm chuyện xấu, còn giả bộ vô tội." Nàng vừa nghĩ đến đây, liền cảm giác kiều đồn mình truyền đến một trận cảm giác khác thường, tay phải Diệp Lăng Phi đã từ bên quần lót của nàng sờ soạng vào, đang dùng tay xoa nắn mông nàng.

- Trần Hàn Lâm đã chết, con nghe ai nói?

Đầu kia điện thoại Bạch Cảnh Sùng hiển nhiên rất giật mình, vội hỏi. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi vân vê, trong lòng ngứa ngáy, nhưng nàng vẫn phải tận lực giữ ngữ khí bình tĩnh, nói:

- Là chồng con nói cho con biết, con còn chưa chứng thực, muốn hỏi ý kiến cha một chút.

Bạch Cảnh Sùng nghe được là Diệp Lăng Phi nói chuyện này, trong lòng đã tin bảy tám phần, ông ta nói:


- Tình Đình, chuyện này là một chuyện không nhỏ, Trần Hàn Lâm là phó tổng chấp hành của tập đoàn chúng ta, nếu thật sự đã chết, chúng ta cần phải lập tức điều chỉnh công việc. Ân, chuyện này cha sẽ điều tra minh bạch, con biết tiểu Diệp ở đâu không?


Bạch Tình Đình trong lòng oán hận nghĩ:"Cái tên vô lại này đang ở chỗ này làm chuyện xấu đây."


Trong lòng nàng nghĩ như vậy, lại liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang khom lưng, đang muốn đưa miệng về phía hạ thân mình, Bạch Tình Đình bị dọa sợ, vội vã nói:


- Cha, anh ấy ngay đây này, cha nói chuyện với anh ấy đi.


Vừa nói liền đem điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nói:


- Điện thoại của cha em.


Diệp Lăng Phi quả thật đang muốn đưa miệng đến hạ thân Bạch Tình Đình làm một trận, nhưng hiện tại lại không thể không bỏ đi cái ý niệm này trong đầu, hắn không cam lòng, không muốn nhận điện thoại. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẻ mặt bất đắc dĩ, không nhịn được khi một tiếng, nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK