Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Văn nói ra những lời này, chỉ thấy môi Thái Duyệt hơi giật giật, dường như là Thái Duyệt không ngờ Mộ Văn lại biết nhiều chuyện như vậy. Nhưng mà, ông ta dù sao cũng là người từng trải, nhanh chóng ổn định lại trận tuyến, cười nói:

- Quả thực là tôi từng đến Tứ Xuyên, nhưng mà tôi đến Tứ Xuyên để thăm Lý giáo sư một người bạn cũ của tôi, ông ấy là giáo sư ở đại học Tứ Xuyên, tôi qua đó thăm hỏi ông bạn già, lâu rồi không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói. Thật ra những chuyện này tôi không cần phải nói với cô, nhưng cô là bạn của Diệp tiên sinh, tôi nể mặt Diệp tiên sinh cho nên mới nói với cô!

Đến lúc này Diệp Lăng Phi rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ nghe hắn nói:

- Thái giáo sư, chuyện của ông không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ phụ trách chuyện giới thiệu hai người với nhau, hai vị nói chuyện gì là chuyện của hai vị, tôi không liên quan!

Mộ Văn hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, ý là muốn nói sao anh lại phá đám vào lúc này. Diệp Lăng Phi làm như không nhìn thấy Mộ Văn trừng mắt với hắn, hắn tiếp tục nói:

- Thái giáo sư, hai người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi xin phép đi toa-lét. Hôm nay uống nhiều nước quá, lại phải đi vệ sinh, à, Mộ Văn, lát nữa cô cứ ra xe chờ tôi trước, xong việc tôi sẽ ra tìm cô!

- Được thôi!

Mộ Văn đồng ý, nhưng trước lúc Diệp Lăng Phi rời đi, cô vụng trộm véo Diệp Lăng Phi một cái để bày tỏ sự không hài lòng với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hừ lạnh, nghĩ thầm:

- Đừng kéo tôi vào chuyện này, thật đúng là lãng phí thời gian của tôi, tôi đi tìm một chỗ hút điếu thuốc, chờ khi nào hai người nói chuyện xong thì tôi trở ra!

Diệp Lăng Phi trong lòng đã quyết, vội vội vàng vàng rời đi. Ở đây chỉ còn lại Hạ Thái Duyệt và Mộ Văn, Thái Duyệt dừng lại, ông ta không còn giữ vẻ hiền lành điềm đạm như lúc nãy nữa, Thái Duyệt nói:

- Tôi nghĩ có một số việc là do cô tưởng tượng thôi, không phải là sự thật. Tôi là một giáo sư có tên tuổi, những lời cô vừa nói phần nhiều chỉ là suy đoán, tôi có quyền kiện cô vì tội phỉ báng nói xấu người khác. Vị tiểu thư này, tôi nể tình cô là bạn của Diệp tiên sinh, không so đo những chuyện này với cô, hy vọng từ nay về sau cô không nên nhắc đến những chuyện này nữa!

Mộ Văn không vì mấy câu đó của Thái Duyệt mà tỏ ra sợ hãi, trái lại, cô tỏ vẻ rất nhẹ nhàng bình tĩnh, còn nở nụ cười. Thái Duyệt nhíu mày, ông ta nhìn Mộ Văn, hỏi với vẻ khó hiểu:

- Không biết cô cười cái gì?

- Thái giáo sư, hai chúng ta không cần phải tiếp tục giả vờ nữa, cứ nên thẳng thắn thì tốt hơn!

Mộ Văn nói,

- Tôi đã điều tra ông, hiểu rõ tình hình của ngươi, nhất cử nhất động của nông đều ở trong tầm mắt tôi. Tôi hi vọng ông có thể hợp tác với tôi, như vậy đối với cả hai chúng ta đều có lời!

Thái Duyệt sa sầm mặt, ông ta nhìn Mộ Văn, nói:

- Rốt cuộc cô là người như thế nào?

- Thân phận của tôi sớm muộn gì ông cũng sẽ biết!



Hiện giờ Mộ Văn không muốn nói chuyện này với Thái Duyệt, cô chằm chằm vào mắt Thái Duyệt, chậm rãi nói:

- Thái giáo sư, tôi hi vọng ông có thể hiểu được, ông đang ở Trung Quốc, những hành vi của ông đều là trái pháp luật. Ông nên dừng tay lại thì tốt hơn, nếu còn tiếp tục như vậy thì ông muốn thoát thân sẽ khó lắm đấy!

Sắc mặt Thái Duyệt càng trở nên khó coi, ông ta hừ lạnh nói:

- Không biết cô đang lảm nhảm cái gì nữa, nếu cô muốn đe dọa để tống tiền tôi, cái vậy thì làm cô phải thất vọng rồi, tôi chỉ là một giáo sư bình thường, trong tay không có tiền, cô đi tìm người khác đi!

Thái Duyệt nói đến đây, còn bổ sung thêm:

- Tôi nghĩ Diệp tiên sinh có rất nhiều tiền, nếu cô là bạn của Diệp tiên sinh, chắc hẳn anh ta sẽ giúp đỡ cô!

Mộ Văn cười nói:

- Thái giáo sư, ông thật sự rất thích giả bộ hồ đồ với tôi, tôi đã nói rõ rành rành như vậy rồi, thế mà ông vẫn ra vẻ không hiểu. Được rồi, tôi không ép buộc ông thế nào, tôi cũng không có chứng cớ có thể chứng minh trong tay ông có ngọc bội Cửu Long triều thánh!

Mộ Văn đây là đã lùi một bước, cô nói như vậy để khiến Thái Duyệt nghĩ rằng Mộ Văn đang lừa ông ta. Quả nhiên Thái Duyệt thật sự nghĩ như vậy, chỉ thấy Thái Duyệt tức giận nói:

- Không ngờ cô còn giở trò đó ra với tôi, tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một giáo sư bình thường, không muốn để ý đến những chuyện khác. Nếu như cô không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước, xin lỗi, chiều nay tôi còn có chuyện phải làm!

Mộ Văn khẽ gật đầu, nói: - Thật sự xin lỗi, Thái giáo sư, lần này đã quấy rầy ông rồi!

Mộ Văn nói câu này chỉ là vẽ rắn thêm chân, lúc cô nói câu đó, Thái Duyệt đã vội vã rời đi, trông bộ dạng như muốn né tránh Mộ Văn vậy. Mộ Văn đứng nguyên tại chỗ, cô nhìn theo bóng lưng của Thái Duyệt, mãi cho đến khi Thái Duyệt hoàn toàn đi khuất, Mộ Văn mới khẽ thở dài, cười nói:

- Quả là một tên cáo già, xem ra tôi phải nghĩ biện pháp khác mới được!

Mộ Văn đứng ở bên cửa sổ, cô quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa số, tùy ý ngắm nhìn cảnh vật ở bên kia lớp kính thủy tinh, nhưng khi Mộ Văn vừa liếc nhìn ra ngoài, thân thể cô đột nhiên run lên, vội vàng dụi mắt, muốn xác định xem thứ cô vừa nhìn thấy có phải là thật không. Vừa rồi Mộ Văn nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc, sau khi cô dụi mắt xong nhìn lại, phát hiện bóng lưng đó đã biến mất rồi. Mộ Văn khẽ thở dài, thì thào:

- Chẳng lẽ bởi vì mấy ngày nay mình luôn nghĩ tới anh ấy cho nên mới xuất hiện ảo giác như vậy sao?

Lúc trước khi ở quán cà phê, Mộ Văn cũng cảm thấy là cô nhìn thấy ảo giác, vừa rồi lại một lần nữa cho rằng mình nhìn lầm người. Mộ Văn không dám chắc chắn người đó có phải Mộ Thiên Dương không, cô luôn cho là mình nhìn thấy ảo giác. Thái Duyệt đi rất nhanh, những gì Mộ Văn vừa nói quả là đã khiến Thái Duyệt kinh hãi, Thái Duyệt lo có người biết được chuyện ông ta từng đến Tứ Xuyên, cũng lo người khác biết là trong tay ông ta có một miếng ngọc bội Cửu Long triều thánh. Thái Duyệt không biết bằng cách nào mà cô gái đó lại biết được những chuyện này, ông ta cảm thấy cô gái đó rất đáng sợ, tốt nhất là nhanh chóng rời đi. Thái Duyệt ra đến sân trường, ông ta đi thẳng tới chỗ chiếc xe con màu đen của mình, hắn vừa mới lên xe, chợt nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau:

- Thái Duyệt, ông làm gì mà căng thẳng thế?

- Làm tôi sợ hết hồn!

Thái Duyệt quay đầu lại mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, đã có một người đàn ông ngồi trên ghế sau, người đàn ông đó đội mũ lưỡi trai, vành mũ ép xuống che kín nửa khuôn mặt. Cho dù Thái Duyệt không nhìn thấy diện mạo người đàn ông này, ông ta cũng biết người này là ai. Thái Duyệt thắt dây an toàn, nói:

- Tôi vừa mới bị một cô gái truy hỏi cả buổi, hình như cô gái này biết tất cả mọi chuyện của tôi, cô ta biết trong tay tôi có một miếng ngọc bội Cửu Long triều thánh. Tôi cứ có cảm giác cô ta là một viên cảnh sát!



- Cô ta không phải là cảnh sát, cô ta là đặc công!

Người đàn ông kia nói,

- Ông không phải là đối thủ của cô ta đâu, nhưng không phải là cô ta không có nhược điểm, lần này cô ta không tới để tìm ông, mà là tới gặp con gái của ông!

- Anh nói Tiểu Ngọc sao?

Thái Duyệt nghe người đàn ông kia nói như vậy, ông ta nghiêng đầu qua nhìn hắn, nói:

- Tiểu Ngọc thì có quan hệ gì với cô ta chứ?

- Đương nhiên là có quan hệ, có thể họ còn biết nhau nữa đấy!

Người đàn ông kia nói đến đây, hắn ta dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Nói đúng ra là có thể hai cô gái đó quen nhau, dù sao đã nhiều năm như vậy rồi, tướng mạo của cả hai đã thay đổi rất nhiều, tôi không thể khẳng định bọn họ có quen nhau không, có thể là họ đã nhận lầm người!

Người đàn ông kia nói xong thì cất tiếng cười ha hả. Thái Duyệt không biết rốt cuộc là có chuyện gì, ông ta chỉ biết là sự tình đã trở nên phiền toái. Thái Duyệt nổ máy, hai tay đặt lên vô-lăng, vừa lái xe vừa hỏi:

- Vậy bây giờ tôi phải làm gì đây, nữ đặc công đó đã chú ý đến tôi rồi, chẳng lẽ tôi cứ ngồi yên chờ cô ta đến bắt sao!

- Có ai nói với ông là ông phải ngoan ngoãn chờ cô ta đến bắt sao?


Người đàn ông kia cười lạnh nói,


- Thái Duyệt, ông nên biết phải làm thế nào, tôi không muốn gặp phiền toái gì đâu.aTôi tới đây là để kiếm tiền, nếu ông khiến tôi bại lộ, ông cũng sẽ không vui vẻ gì đâu. Tôi tin rằng ông biết thủ đoạn của tôi, tôi sẽ không khách sao với ông đâu!


Thái Duyệt nghe được những lời này, môi ông ta khẽ run lên, chậm rãi nói:


- Anh nói không sai, cả hai chúng ta đều không thể bại lộ được. Một khi chuyện lần này thành công, tôi sẽ không cần phải tiếp tục ở lại Trung Quốc nữa, tôi có thể ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống của mình!


Trong lòng Thái Duyệt đã có chủ ý, ông ta nói:


- Anh yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết nữ đặc công đó!


- Thái Duyệt, tôi có thể cho ông một gợi ý, theo những gì tôi được biết về cô ta, Mộ Văn nhất định sẽ đi gặp con gái ông, ông có thể lợi dụng chuyện đó. Tôi tin rằng cô ta sẽ không đề phòng gì con gái ông đâu, con gái ông là sự lựa chọn tốt nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK