Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi vốn định răn đe Angel nưng cuối cùng vẫn không răn đe cô. Cái này cũng không thể trách Angel, người của Lang Nha đã trải qua cái chết quá nhiều rồi, những người này đều đã trở nên mất cảm giác hết rồi. Thậm chí còn đem cái chết ra làm trò đùa. Nếu nói đây là khinh thường người đã chết chi bằng nói kinh thường cái chết. Theo bọn họ thấy cái chết chỉ là bắt đầu một cuộc sống mới.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, hắn đưa tay ra vỗ vỗ mông Angel nói:

- Angel, đừng nói nữa, chẳng phải em muốn ra ngoài sao, cẩn thận chút, tốt nhất thì để Dã Lang đi cùng!

Angel nhìn bộ dạng này của Diệp Lăng Phi trong lòng cô cũng biết Diệp Lăng Phi buồn, cô không làm phiền Diệp Lăng Phi nữa, sau khi tặng cho Diệp Lăng Phi một nụ hôn cô đứng lên bước đến chiếc giường đôi.

Sau khi Angel cởi hết quần áo ra rồi vứt lên giường. Cô cầm nội y lên xỏ vào chân trước, vừa mặc quần lót xong thì Dã Thú xồng xộc xông vào.

- Lão đại…!

Dã Thú vừa xông vào thì thấy Angel chỉ mặc độc nhất chiếc quần lót. Dã Thú sững sờ liếm liếm môi hắc hắc nói:

- Lão đại, hai người cứ xử lý việc trước đi, đợi lát nữa em qua lại!

Tuy Angel chỉ chắc độc chiếc quần lót nhưng sau khi cô nghe câu nói này của Dã Thú, Angel bĩu môi hừ lạnh nói:

- Satan bất lực, anh tưởng chúng tôi có thể thế nào chứ, tôi chỉ ở đây tắm thôi, Dã Thú, hay anh cũng tắm cái đi?

- Tôi khỏi cần đâu!

Dã Thú nhếch mép cười nói.

- Angel, thực ra lão đại không phải bất lực, mà là cô không có sức hấp dẫn về phương diện này, tôi thấy cô cũng chỉ thích hợp tìm mấy cô gái chơi bời, đàn ông anh minh thần vũ như lão đại đây sẽ không thích loại phụ nữ như cô đâu.

Angel cầm áo ngực mặc vào, cô bĩu môi nhìn Dã Lang một cái nói:

- Satan không thích tôi, vậy còn anh thì sao, anh có thích không?

Ánh mắt của Dã Thú lại lướt qua Angel, hắn liếm liếm môi cười hắc hắc nói:

- Tôi hả, quả thực có hứng thú với cô, có điều tôi chỉ có hứng thú với cô ở mức độ muốn biết rốt cuộc cô phát sinh quan hệ với phụ nữ như thế nào, chẳng lẽ dùng tay?

Angel nghe xong đưa tay ra túm lấy cái gối trên đầu giường lia lại đầu Dã Thú, hờn dỗi nói:

- Dã Thú, đồ khốn anh, sớm muộn gì cũng chết trên bụng đàn bà!

Cái gối bay thẳng đến chỗ Dã Thú, Dã Thú túm lấy cái gối rồi phủi phủi nhẹ nói:

- Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô!

- Được rồi, hai người đừng có ồn ào nữa!

Cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng không nhìn tiếp được nữa nói:

- Dã Thú, cậu ra ngoài trước đi, đợi Angel mặc xong quần áo rồi cậu hãy vào!

- Vâng!

Dã Thú ôm cái gối đi ra ngoài, nhưng vừa ra tới cửa hắn mới nhớ ra tay mình đang cầm cái gối lại quay ngược trở vào đặt cái gối lên người Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, em luôn nghi ngờ rốt cuộc Angel dùng cái gì để ** với phụ nữ ở trên giường!

Cuối cùng thì Angel cũng đã mặc xong quần áo, cô bước đến trước mặt Diệp Lăng Phi, từ trên bàn rút một điếu thuốc châm lửa rồi nói:

- Satan, lúc nãy em quên mất một chuyện?

- Chuyện gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Angel sát môi lại bên tai Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:

- Lúc em ở trong bồn tắm phía dưới bị anh húc rất đau, em luôn nghĩ nếu như anh và em phát sinh quan hệ sẽ cảm nhận thế nào đây!

Angel nói xong nhìn phản ứng dở khóc dở cười của Diệp Lăng Phi, cười lớn xấc xược bước đi ra ngoài.

Angel vừa rời khỏi, Dã Thú từ bên ngoài bước vào. Cái miệng của tên tiểu tử Dã Thú này vẫn cứ tía lia nói:

- Angel chết tiệt, dám phỉ nhổ em bất lực, anh đợi mà xem, sớm muộn gì em cũng cho anh thấy!

Diệp Lăng Phi không cần hỏi, chỉ riêng từ trong khẩu khí bực dọc của Dã Thú có thể đoán ra được vừa rồi Angel nhất định đã nói cái gì đó mới khiến cho Dã Thú cảm thấy giận. Diệp Lăng Phi nhíu mày nói:

- Dã Thú, cậu có gì đáng phải hơn thua với Angel chứ, tiểu nha đầu này vẫn luôn như vậy, không phải cậu không biết, thôi vậy, thấy cô ấy còn nhỏ tuổi thì nhường cô ấy đi!

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy hắn lập tức nhe răng nói:

- Lão đại, em cũng chỉ là trách móc mà thôi, anh thấy em có bắt nạt cô ta bao giờ chưa, lần nào cũng là cô ta bắt nạt em.

Dã Thú nói xong đến ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, anh còn nhớ chuyện cô ta đã cướp biệt thự của em chứ, đó chính là Angel đã cướp đồ của em, em chẳng tiếng lớn tiếng nhỏ, em là loại người hơn thua với cô ta sao, em cũng chỉ là phàn nàn mà thôi!

- Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa!

Diệp Lăng Phi khoát tay nói:

- Được rồi, cậu tìm anh có chuyện gì không?

- Lão đại, anh còn nhớ lúc chúng ta ở Ma Cao năm đó đã từng cứu một tiểu tử không?

Dã Thú hỏi.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Anh không nhớ!



- Lão đại, tiểu tử đó tên Trần Tam, hắn bị một đám người chọi đến gần chết, may là chúng ta đã cứu hắn!

Dã Thú nói.

Diệp Lăng Phi quả thật không nhớ có người như vậy, Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi có vẻ không nhớ hắn liền nói thẳng luôn vế sau.

- Lão đại, em có chút liên lạc với tiểu tử này, lúc đó em thấy tiểu tử này có nghĩa khí coi trọng bạn bè nên đã ngầm giúp hắn, cho hắn khoảng một trăm nghàn đô la Mỹ, sau đó em cũng không còn liên lạc với tiểu tử này nữa. Chính vào năm trước lúc ở Anh Quốc, tiểu tử này đã từng gọi điện cho em, ý của hắn là hắn muốn trả lại số tiền một trăm nghàn đô đó cho em. Chút tiền nhỏ mọn này em chẳng màng đến, cũng mặc kệ tiểu tử đó. Lúc nãy ở trong phòng em nghĩ chúng ta đến Ma Cao để giải quyết công việc, tất yếu phải tìm những người bản địa ở đây để dễ làm việc hơn, em đã nghĩ đến tiểu tử này, không ngờ thực sự đã liên hệ được với tiểu tử này, hắn sẽ lập tức qua đây!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong vốn chẳng có biểu hiện gì vui vẻ cả. Hắn rút hai điếu thuốc từ trong gói thuốc lá ra ném một điếu cho Dã Thú. Phập! Diệp Lăng Phi châm lửa đốt thuốc, Diệp Lăng Phi hút uống nhìn bộ dạng như đang suy nghĩ. Dã Thú không rõ sao đột nhiên Diệp Lăng Phi không nói gì cả, sau khi hắn hút một hơi, hai ngón tay của tay phải kẹp lấy điếu thuốc hỏi:

- Lão đại, anh sao thế, có phải là không muốn gặp tiểu tử này?

- Dã Thú, cậu cho rằng người này đáng tin không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chắc đáng tin!

Lúc Dã Thú nói câu này có chút không chắc chắn, thực ra đã nhiều năm không gặp người đàn ông tên Trần Tam này rồi, vốn không dám khẳng định Trần Tam này có thay đổi gì hay không, có còn giống một thằng liều lĩnh năm đó không. Cái xã hội này thay đổi quá nhanh, rất nhiều người đã thay đổi từ trong cái xã hội này, tuyệt nhiên không giống như quá khứ.

Điều mà Diệp Lăng Phi lo chính là con người Trần Tam này cũng đã thay đổi mất rồi, hắn không phải là người dễ dàng tin người khác, đặc biệt đàn ông giống như Trần Tam vốn dĩ là một thằng đàn ông lăn lộn trong xã hội, càng không đáng để tin tưởng.

Diệp Lăng Phi đứng lên tắt ti vi, miệng hắn ngậm điếu thuốc, sau khi đi một vòng trong phòng rồi dừng chân quay qua nói:

- Dã Thú, như vầy đi, chúng ta hãy gặp Trần Tam trước, tình hình cụ thể đến lúc đó hãy nói.

- Ừm!

Dã Thú nhếch mếp nói.

- Lão đại, em với anh nghĩ giống nhau, em cũng nghĩ như vậy đó.

- Nếu đã như vậy cậu cũng gọi Dã Lang qua, chúng ta gặp Trần Tam ở trong phòng!

.................................................. ..

Trần Tam là một thanh niên trẻ khoảng chừng hăm bảy hăm tám tuổi, trên mặt có một đường sẹo rất sâu, cố ý lấy tóc che đi vết sẹo đó.

Hắn dẫn theo hai người thanh niên đến trước cửa phòng của Diệp Lăng Phi, vừa đến đây Trần Tam liền khoát tay với hai thanh niên bên cạnh dặn dò:

- Hai ngươi đứng ở bên ngoài đợi đó, nhớ, không được bước vào trong!

Sau khi dặn dò xong Trần Tam mới gõ nhẹ cửa phòng. Dã Thú đã đợi Trần Tam đến từ lâu rồi, hắn dành đến chỗ cửa phòng rồi mở cửa phòng ra.

Sau khi Trần Tam vừa nhìn thấy Dã Thú đột nhiên hai tay hắn ôm chặt Dã Thú, hai dòng lệ từ trong khóe mắt tuôn ra. Dã Thú thế nào cũng chẳng thể ngờ được Trần Tam sẽ giở trò này, hắn nhìn hai thanh niên đứng chỗ cửa hỏi:

- Đây là người của cậu?

- Ừm, là thuộc hạ của em!

Trần Tam ngẩng đầu lên đưa tay ra chùi nước mắt nói:

- Đại ca, nếu năm đó không nhờ có anh thì Trần Tam em sớm đã bị người ta đập chết rồi, em vẫn chưa có cơ hội để được báo đáp các anh, lần này cuối cùng em cũng có thể gặp được các anh rồi, lần này nhất định em sẽ báo đáp ơn của mạng của đại ca đối với em năm xưa!

Dã Thú đưa tay ra vỗ vai của Trần Tam nhếch môi nói:

- Chuyện đã qua rồi thì đừng có nhắc nữa, đều đã qua hết rồi, ồ, cậu hãy nhớ, đừng nhắc những chuyện xảy ra trong quá khứ trước mặt lão đại của anh, từ sau buổi tối hôm đó mấy người bọn anh cũng không đến Ma Cao lần nào nữa!

- Em hiểu rồi!

Trần Tam liên tục gật đầu nói:

- Đại ca, anh yên tâm, em đã tính hết rồi mà!

- Vậy rất tốt, nào, anh dẫn cậu đi gặp lão đại, anh tin cậu còn nhớ anh ấy!

-o0o-

Dã Thú nói xong dẫn Trần Tam vào trong phòng, sao Trần Tam có thể nhớ được Diệp Lăng Phi chứ, lúc đó bộ dạng khiến người ta phải khiếp sợ đó của Diệp Lăng Phi đến bây giờ vẫn còn in đậm trong óc Trần Tam. Trần Tam luôn mong muốn sẽ trở thành một nhân vật quát tháo như Diệp Lăng Phi, chỉ đáng tiếc mấy năm lăn lộn này cũng chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật có được vài thuộc hạ mà thôi.

Trần Tam đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Tam cũng biết được mấy năm nay Trần Tam lăn lộn cũng khá được đấy. Mấy tiểu ăn chơi với mấy tên đầu sỏ nhỏ có hai loại khí chất khác nhau. Bạn nhìn thấy bộ dạng với khí thế to lớn dọa người của mấy thằng ranh con, thực ra loại người đó không đáng sợ nhất, những người đầu óc phát triển, tứ chi đơn giản chính là làm bia đỡ đạn cho người ta, ngược lại những tên tiểu tử ung dung thản nhiên mới khiến cho người ta phải lo lắng, phép tắc sinh tồn nói cho chúng ta biết được, thà đắc tội với quân tử chứ không được đắc tội với bọn tiểu nhân. Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng.

Trần Tam này chính là đem lại cho người ta loại cảm giác thận trọng, ánh mắt hắn sắt bén, khí chất hướng nội, nhìn bề ngoài cảm giác người này vốn không phải là một nhân vật lang sói, nhưng nếu như thật sự đắc tội hắn thì hắn ra tay tuyệt đối không dung tình.

Chỉ là lúc Trần Tam đối mặt với Diệp Lăng Phi thì sự sắc bén trong ánh mắt của hắn đã biến mất, mà thay vào đó là một sự cảm kích. Diệp Lăng Phi cũng chẳng nói gì trước mà là nhìn chăm chăm quan sát Trần Tam rất lâu mới nhẹ nhàng nói:

- Trần Tam phải không!

- A, anh vẫn còn nhớ em sao?

Trần Tam vui như mở hội, xem ra hắn vốn không yêu cầu quá cao Diệp Lăng Phi có thể nhớ tên của hắn, một nhân vật bỏ bé như hắn ở Ma Cao này vừa túm là một đống.

Diệp Lăng Phi ra ý vào chỗ ngồi bên cạnh Trần Tam nói:

- Cậu ngồi xuống trước đi!

Trần Tam có chút chần chừ, Dã Thú kéo Trần Tam nói:

- Cậu còn khách khí với chúng tôi làm gì nữa, mau ngồi xuống đi!

Trần Tam vừa mới ngồi xuống, Diệp Lăng Phi đã nhìn ra cửa nói với Dã Thú:

- Dã Thú, đóng cửa lại!

Dã Thú chếch môi ngại ngùng nói:



- Lão đại, em quên mất cái này!

Nói xong hắn bước nhanh ra đến cửa phòng đóng cửa lại. Diệp Lăng Phi làm việc rất cẩn thận, cho dù hai người bên ngoài là thuộc hạ của Trần Tam, Diệp Lăng Phi cũng không muốn để cho bọn họ biết được cuộc nói chuyện giữa hắn và Trần Tam.

- Trần Tam, hút thuốc không?

Diệp Lăng Phi rút một điếu thuốc ra đưa cho Trần Tam, Diệp Lăng Phi cầm lấy bật lửa tự tay châm thuốc cho Trần Tam, Trần Tam vội vàng nói:

- Để em làm được rồi!

Diệp Lăng Phi cười cười nói:

- Sao thế, còn khách khí với tôi sao, có phải cho rằng tôi không xứng để châm thuốc cho cậu?

- Không phải, không phải, là em không dám để anh phải châm thuốc cho em!

Trần Tam liên tục nói.

- Trần Tam em có được ngày hôm nay đều nhờ ngày đó anh cứu em, nếu không em đã chị chém chết ngoài đường từ lâu rồi. Đại ơn cứu mạng này em vẫn chưa có cơ hội báo đáp, sao em dám để anh phải châm thuốc cho em chứ?

Phập!

Diệp Lăng Phi bật lửa lên, hắn đặt tay giữa bàn, vốn không hề đưa đến miệng của Trần Tam. Trần Tam vội ngậm điếu thuốc nhấc mông lên, sát điếu thuốc lại chỗ ngọn lửa hút một hơi.

Diệp Lăng Phi vứt cái bật lửa lên bàn, hắn không hút thuốc mà là nhìn Trần Tam hút một hơi xong, Diệp Lăng Phi mới nói:

- Trần Tam, không biết Dã Thú đã nói qua với cậu chưa, lần này chúng tôi tại sao lại đến Ma Cao?

- Em biết một chút ít!

Trần Tam nói xong nhìn Dã Thú một cái, ý muốn hỏi Dã Thú có nên nói toàn bộ chuyện nói trong điện thoại ra hay không. Dã Thú nhìn Trần Tam một cái nhếch môi nói:

- Trần Tam, cậu còn do dự gì chứ, anh nói với cậu thế nào thì cậu cứ nói vậy ra đi, cậu xem những người bọn anh là người gì thế hả, giống mấy tiểu bang hội hắc bang các cậu sao, có gì mà không dám nói, chúng ta đều là huynh đệ, huynh đệ có gì cần nói thì cứ nói!

Trần Tam lúc này mới nói:

- Em biết các anh đến đây là tìm một người đàn ông tên Hoắc Chấn, còn những chuyện khác em không biết gì cả!

- Vậy tôi nói rõ cho cậu biết, chúng tôi đến đây là tìm một người đàn ông tên Hoắc Chấn, hắn là người nội địa, hình như là có bạn ở bên Ma Cao này, cũng khoảng mấy hôm trước hắn cùng một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi đến Ma Cao, tôi nghi ngờ Hoắc Chấn làm cái với hắc bang nào đó ở đất này của các cậu khiến cho người bạn đó của tôi bị thua một trăm triệu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bây giờ bọn họ đòi tiền tôi, tiền này tôi đã mang đến, tôi muốn biết việc này là do ai làm, Trần Tam, cậu có biết hắc bang nào làm chuyện này không?

Trần Tam là lăn lộn trong hắc đạo, tình báo đương nhiên là biết nhiều hơn người thường. Hắn vốn tưởng bọn người Diệp Lăng Phi đến Ma Cao là để tìm một người, nhưng bây giờ mới biết rõ chuyện này là thế nào. Trần Tam thầm nghĩ bụng:

- Mẹ kiếp, cũng không biết tên khốn đó đã mù mắt rồi, dám đụng lên người bọn họ, tao thấy có tiền cũng không có mạng để lấy!

Trần Tam đó đã nhìn thấy thủ đoạn của bọn người Diệp Lăng Phi, sau này hắn lăn lộn vào tầng lớp lãnh đạo hắc bang mới thực sự hiểu được rốt cuộc Lang Nha là tổ chức như thế nào. Có thể nói đa số hắc bang ở Ma Cao đều mong muốn được quen biết với người của Lang Nha, như vậy mới có thể nhận được những vũ khí đạn dược tối ưu nhất bên Lang Nha, có tiểu tử có thể xưng vương ở bên Ma Cao này, chỉ là mọi người đều biết Lang Nha không có làm ăn với bất kỳ hắc bang nào của Trung Quốc cả, điều này đương nhiên bao gồm cả Ma Cao và Hồng Kông.

Trần Tam đang vì muốn tìm hiểu sự lợi hại của bọn người Diệp Lăng Phi, hắn mới biết từ miệng Diệp Lăng Phi nói dùng một trăm triệu chuộc người, vốn không phải thực sự muốn chuộc người mà là định muốn xem ai gan to như vậy, nói không hay sẽ dẫn đến diệt bang phái như chơi. Trần Tam không thể đắc tội được vội vàng nói:

- Em không biết chuyện này, có điều theo như em biết thì đại đa số hắc bang ở Ma Cao đều sẽ không làm như vậy, đặc biệt là những hắc bang bản địa như tụi em, chỉ là kinh doanh sòng bài với công ty chứng khoán, hơn nữa mấy hắc bang bản địa như tụi em cũng sẽ không để cho những người đến sòng bạc tụi em chơi thua đến một trăm triệu, điều này rõ ràng là có người cố ý làm vậy, theo như em thấy rất có khả năng người này đã bị ép thua!

Diệp Lăng Phi cũng cho vậy, hắn gật đầu xem như đồng tình với lời của Trần Tam, tiếp theo Diệp Lăng Phi hỏi:

- Theo như cậu thấy được thì bang hội nào có gan lớn dám làm như vậy?

- Cái này rất khó nói, mấy năm nay có nhiều phần tử hắc bang đến từ Hồng Kông, Đài Loan, bọn chúng đều bị cảnh sát địa phương truy bắt nên mới chạy đến Ma Cao, thủ đoạn của những người này độc ác hơn những bang hội bản địa Ma Cao, đặc biệt mấy tên Đài Loan đó còn có quan hệ với hắc bang Nhật Bản, trong tình huống thông thường tụi em sẽ không phát sinh xung đột với mấy người này, nhưng nếu ép đến mức tụi em quá cấp bách thì giữa tụi em với xảy ra xung đột. Mấy tên Đài Loan này rất hung dữ, chỉ cần làm những việc kiếm ra tiền là bọn họ đều làm cả, nhưng cũng không thể loại trừ một số bang hội bản địa có phải vì một trăm triệu mà làm ra những chuyện đại loại thế này không, dù sao đó cũng là một trăm triệu, con số này cũng không phải là một con số nhỏ!

Thực ra một trăm triệu không phải là con số nhỏ, rất nhiều người sẽ vì một trăm triệu này mà không ngại xông pha nguy hiểm. Diệp Lăng Phi nhìn Trần Tam một cái rồi hắn đứng lên nói:

- Trần Tam, lúc nãy cậu nói rất đúng, xem ra giải quyết việc này vốn không hề đơn giản, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi tìm ra được người đàn ông tên Hoắc Chấn đó, tôi muốn gặp hắn, cậu cần bao nhiêu có thể thương lượng!

- Em không cần tiền, anh có thể tìm em cũng nói lên được anh xem trọng em rồi, sao em lại đòi tiền nữa chứ!

Trần Tam vội dập tàn thuốc vào trong gạt tàn đứng lên nói:

- Có điều cái này cũng có chút khó khăn, em chỉ biết một cái tên, không dễ tìm đâu!

- Ừm, tôi hiểu ý của cậu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Cái này cậu yên tâm, tôi có thể nói cho cậu biết chỗ ở của hắn và số điện thoại của hắn, có điều tôi hy vọng cậu cẩn thận hành sự đến mức tốt nhất, người này rất xảo quyệt, đừng để cho hắn chạy mất!

- Có cái này thì dễ hơn nhiều rồi, Ma Cao không rộng lớn, em bảo đảm hắn sẽ chạy không thoát đâu!

Trần Tam vỗ ngực nói.

- Muộn nhất trong vòng hai ngày em sẽ đưa tin về cho anh!

- Ừm, vậy được, tôi cảm ơn cậu trước!


Diệp Lăng Phi nói xong quay qua Dã Thú nói:


- Dã Thú, cậu nói chuyện với Trần Tam đi, xem xem có thể tìm vũ khí ở đâu, xem ra chúng ta cần phải chuẩn bị ít vũ khí phòng thân rồi!


Dã Thú gật đầu đáp:


- Lão đại, em biết rồi, giờ em đi làm liền!


Dã Thú và Trần Tam vừa rời khỏi, Diệp Lăng Phi lại khoát tay với Dã Lang nói:


- Dã Lang, cậu cũng qua đó!


Diệp Lăng Phi lúc này càng tăng thêm sự cẩn thận gấp trăm lần, lo sẽ xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK